Lúc trường quay tạm nghỉ, tôi đi ngang qua Tống Chi Châu, trên máy tính bảng của anh ta là tập vừa phát sóng, là cảnh Tống Nhiên gặp Hoàng Vũ lần đầu tiên, vừa hay màn hình dừng lại lúc tôi ôm lấy Tống Nhiên trong màn mưa. Những giọt nước lăn dài trên mặt anh, giống như đang khóc.
Khuôn mặt Tống Nhiên thật sự là niềm tự hào của tạo hóa, nhìn từ góc độ nào cũng đẹp xuất thần.
Tống Chi Châu tháo tai nghe ra, ngăn tôi lại, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh anh ta. Tôi lại vô thức nhìn ngó xung quanh, Tống Chi Châu nhẹ cười: “Yên tâm, cậu ta không có ở đây.”
Tống Chi Châu nghiêng đầu cười, khí chất thanh lạnh, trong phim là tể tướng mặc áo trắng, bên ngoài là nam thần lạnh lùng, cười lên như mang theo hơi ấm xua tan băng tuyết giá lạnh: “Cậu ta có địch ý rất lớn với tôi.”
Tôi lắc lắc đầu, tôi cũng không biết nguyên nhân.
Tống Chi Châu nhấc máy tính bảng lên, tôi tò mò rướn người qua nhìn, thấy chính mình trong đó, cảm giác khá mới lạ: “Không ngờ lại phát sóng sớm như vậy.”
Tống Chi Châu ừ một tiếng, đột ngột lạnh giọng mở miệng: “Không ai nghĩ đến cậu ta sẽ tới diễn Tống Nhiên.”
Sự hứng thú của tôi đột nhiên bị tuyết lạnh bao phủ, thu hồi ánh mắt đáp một tiếng “Vâng”.
Đúng vậy, ai ngờ rằng anh kiêu ngạo như vậy lại nguyện ý vì Ôn Quyết mà làm tới mức này.
Tôi nhìn ra xa, vô số nhân viên của đoàn làm phim Ô Ương Ương vây quanh Giang Nhiên và Ôn Quyết, hai người họ đang đối diễn, cách quá nhiều người khiến tôi nhìn không rõ.
Tống Chi Châu thuận theo ánh mắt tôi nhìn qua, tôi nhẹ giọng nói: “Vì Ôn Quyết.”
Anh ta đột nhiên dừng lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn nhỏ, lâu sau mới bật cười thành tiếng: “Quan Thư, em thật sự rất chậm chạp đó biết không.”
Tôi quay đầu, Tống Chi Châu nói: “Em không nhận ra rằng Giang Nhiên đối xử với em rất khác biệt sao. Giống như rất lâu rất lâu trước đây, lúc học đại học cả trường đều biết anh thích em, chỉ một mình em là không biết.”
Tôi sững sờ, lời nói của Tống Chi Châu quá đột ngột, tôi không biết làm sao để đáp lại, anh ta thẳng thắn, cúi đầu thấp giọng cười: “Chuyện xảy ra nhiều năm rồi, em đừng căng thẳng.”
Tôi nhớ tới những gì Ôn Quyết nói trong phòng hóa trang, nhân vật đến vai nữ phụ cũng không xứng, xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện, tôi lắc đầu: “Anh ấy trước đây không như vậy, hiện tại ...” Tôi dừng lại rồi bổ sung: “Anh ấy chỉ là quen với việc có tôi ở bên quá lâu, không muốn tôi rời đi.”
Tống Chi Châu rất nhẫn nại trả lời tôi, giống như đối với đàn em không hiểu chuyện hồi đại học: “Nhiều người muốn đến gần Giang Nhiên như vậy, tại sao anh ta chỉ chọn giữ lại em?”
“Quan Thư, em phải tự mình nghĩ kĩ.”
Tôi thế nhưng không biết trả lời sao. Tống Chi Châu đổi chủ đề: “Xem phim chưa? Bình luận đều rất tốt.”
Bên này còn đang ngây ngẩn, bên kia đã kết thúc cảnh quay, Giang Nhiên ngược ánh đèn bước về phía này, xung quanh được bao phủ bởi ánh sáng vàng, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, hờ hững nhìn tôi và Tống Chi Châu. Đạo diễn vô cùng hài lòng với cảnh quay vừa rồi, vui vẻ cười khà khà, nhìn thấy tôi và Tống Chi Châu, bất giác bật thốt: “Quan quan thư cưu/ Tại hà chi châu”. Giang Nhiên không kiên nhẫn dừng lại, lạnh lùng liếc nhìn đạo diễn, khiến ông ngậm ngùi nuốt xuống câu tiếp theo.
Có lẽ anh cũng không có ý gì, xoay người bỏ đi hướng khác, Tống Chi Châu hất cằm dưới ra hiệu: “Sao? Không qua dỗ à?”
Tôi nhìn bóng lưng đã đi xa của anh, ít nhiều có chút bất lực, lắc đầu: “Bỏ đi, em mệt rồi.”
Trên thực tế các phần khác cũng không có sự thay đổi lớn. Bộ phim được thực hiện theo hình thức vừa quay vừa phát sóng, tiến độ quay hiện tại đã đến phần Hoàng Vũ chuẩn bị tranh giành địa vị, trên mạng mới chỉ phát sóng tập đầu tiên.
Lúc tôi lên mạng mới thấy, vì sớm tiết lộ tập đầu tiên phát sóng có phần diễn của Giang Nhiên nên độ hot khá cao. Tôi mở phim tập trung xem, phần đầu là khát quát về cuộc sống hàng ngày và bối cảnh của Hoàng Vũ, cuối tập chính là cảnh quay dưới màn mưa đó.
Tôi ngẩn ra một lúc lâu, mở ra xem lại lần nữa, màn hình hiện lên các bình luận từ “Thương Giang Nhiên quá”, “Sao Giang Nhiên lại có thể ở trong bùn chứ” đến “Một cái ôm!! Anh ấy nhận được một cái ôm!!”, “Cặp đôi phụ ư! Tôi ship cặp này cả nhà ơi”, “Kỹ thuật diễn xuất của Giang Nhiên quá tuyệt vời.”
Tôi ngồi trong phòng nghỉ ôm máy tính bảng, vừa xem xong đang định thu dọn thì đột nhiên một giọng nói vang lên: “Cư dân mạng thế mà ship hai người đó.”
Ôn Quyết đứng trước mặt tôi, có lẽ nhìn thấy hết rồi. Giọng trợ lý cô ta có chút sắc bén: “Đây vốn dĩ là vai diễn của chị Ôn Quyết.”
Lời nói không được dễ nghe cho lắm, tôi thẳng lưng ngước mắt nhìn. Ôn Quyết cười đáp lại trợ lý: “Bỏ đi, vài câu thoại của nhân vật nhỏ bé mà thôi, chỉ là độ hot của anh Nhiên cao nên kéo theo việc nhiều người ship couple.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Nhưng không phải cô cũng có mặt ở buổi đọc thử sao? Có ý kiến phản đối tại sao không nói?”
Ôn Quyết có lẽ không ngờ tới tôi sẽ vặn ngược lại, nụ cười không duy trì được, cô ta có chút bất mãn nhưng tôi không hề để trong lòng.
Trợ lý lại lên tiếng: “Quên đi, sau đoạn này anh Nhiên còn có một MV mới sắp phát hành, chị Ôn Quyết làm nữ chính mà, lúc đó ai còn quan tâm độ hot của lưu lượng nhỏ bé này nữa chứ.”
Bàn tay thu dọn đồ đạc của tôi đờ ra, mới nhớ tới thực sự có chuyện như vậy. Theo như cốt truyện ban đầu Giang Nhiên sẽ có bài hát mới, nữ chính MV đã được quyết định là Ôn Quyết, đưa cô ta một bước lên mây.
Tôi cụp mắt xuống, cũng tốt thôi. Mọi thứ đều phát triển dựa theo cốt truyện ban đầu, tôi thuận lý thành văn lui về phía sau, sẽ không còn lung lay nữa.
Trên phim trường, giao lưu giữa Ôn Quyết và Giang Nhiên cơ bản là con số 0, nhưng ai có thể biết được tình yêu tích tụ của họ sau nhiều năm xa cách.
Nhưng lại nghe thấy giọng nói nhàn nhã mang theo chút chế giễu vang lên, người tới nửa dựa vào khung cửa, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười nhưng nụ cười lại như chế nhạo, đó mới chính là sự hờ hững. Giang Nhiên dựa cửa, lười biếng hỏi lại: “Ồ? Thật sao?”
Ôn Quyết và trợ lý của cô ta đều nhìn qua, sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao tôi không biết mình sắp ra bài hát mới vậy?”
Ôn Quyết gọi anh: “Giang Nhiên ...”
Giang Nhiên chớp mắt, lạnh lùng nói: “Chúng ta rất quen thuộc sao?”
Tôi nhìn Giang Nhiên, lại nhìn Ôn Quyết, Giang Nhiên lại đột nhiên nhìn tôi, đôi mắt đào hoa lộ ý cười, xua tan đi ý lạnh, như cánh hoa nhè nhẹ rơi, anh vươn tay ra: “Quan Thư, còn không mau qua đây?”
Anh kêu tôi ra ngoài đợi một lát, khoảng 10 phút sau anh bước ra, cách gần như vậy nhưng tôi cũng không nghe rõ hai người họ nói gì. Anh nói không có chuyện gì hết.
Giang Nhiên cụp mắt nhìn tôi: “Em không tới dỗ anh, anh chỉ đành tới tìm em. Nhưng sao anh vừa tới liền thấy em bị bắt nạt vậy, bạn học Quan Thư.”
Tôi muộn màng ý thức được rằng, Giang Nhiên đang bênh vực tôi, lòng tôi nảy lên một cái, niềm vui trào dâng nhưng vẫn nhắc nhở anh: “Cô ấy là Ôn Quyết.”
Giang Nhiên hơi cúi người xuống, mùi hương cơ thể giống như tuyết: “Ôn Quyết thì làm sao?”
Tôi cạn lời, tôi phải nói làm sao? Ôn Quyết là người anh mập mờ trong buổi họp báo, là người anh nguyện ý diễn cùng, là nữ chính được sắp xếp trong bộ phim của cuộc đời anh đó.
Cuối cùng tôi chỉ ngẩng đầu nói nhẹ: “Cô ấy là nữ chính của anh.”
Giang Nhiên sững sờ, nhìn vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Cô ấy không phải.”
Anh tiến thêm một bước, đôi môi mỏng mím chặt: “Quan Thư, em hỏi anh, có phải anh quen với việc có em ở bên không, anh nói trước giờ không phải thói quen.”
“Nhưng anh cũng muốn hỏi em, em bên anh nhiều năm như vậy, có phải là vì một chút thương hại đó hay không. Em không hỏi về chuyện buổi họp báo, em không hỏi anh vì sao lại muốn em diễn vai Tiểu Hoài, em giống như một người vô cùng cao thượng, cho người rơi xuống vực thẳm một chút ánh sáng, đợi anh ta không dễ gì mới leo lên được thì liền muốn rời đi.”
Đôi mắt đào hoa của Giang Nhiên đỏ bừng, một giọt nước mắt đọng trên mi dưới, sắc mặt đột nhiên trở nên yếu đuối. Anh đột ngột vươn tay nhẹ ôm tôi một chút, tiếp xúc nhẹ nhàng như lông vũ lại mang đầy mùi vị của tuyết, Giang Nhiên nói nhỏ: “Em đi đi.”
Mắt tôi có chút chua xót, cảm giác như sắp khóc, tôi nói: “Giang Nhiên, nếu như cuộc sống là một kịch bản có sẵn, dù là anh hay em, Ôn Quyết, Tống Chi Châu, đều là người trong kịch bản đó, vậy thì vận mệnh của chúng ta từ lúc bắt đầu đều đã được định sẵn rồi.”
“Cuộc sống của anh không quyết định bởi một vở kịch. Hãy tin anh, dù đó là một vở kịch, anh cũng phải nắm lấy quyền sửa kịch bản.”
Bình luận facebook