Thời khắc này, hình ảnh đó đập thẳng vào thị giác tôi. Tôi đã biết tỳ nữ lại nguyện ý cho anh một cái ôm.
Ai trong lúc tuyệt vọng mà vẫn còn giữ lại cho mình một chút kiêu hãnh và tôn nghiêm.
Tôi nghĩ đến Giang Nhiên năm 18 tuổi, sau khi Giang gia sụp đổ, hoa thơm đã không còn dừng chân vì anh, còn lại chỉ là ác ý bao phủ. Sau cái ôm lần đó, rất lâu sau tôi cũng không nhìn thấy anh. Tôi tìm thấy anh khi hoàng hôn dần xuống. Họ nói Giang gia để lại rất nhiều nợ, lúc đó Giang Nhiên trải qua vô cùng khổ sở. Trong truyện chỉ là vài dòng chữ nhưng khi tận mắt nhìn thấy, đó lại là vài năm của tuổi trẻ kiêu ngạo.
Tôi chưa từng nghe thấy Giang Nhiên thấp giọng xin lỗi và cầu xin sự thương xót từ người khác. Tôi núp trong bóng tối của con đường mòn, Giang Nhiên không hé một lời kêu than, không đánh trả, cũng không nói chuyện, tôi bịt tai khóc không thành tiếng, rất lâu sau đó anh mới chầm chậm dựa tường đứng dậy, bước ra ngoài. Bầu trời bên ngoài thật đẹp, hoàng hôn buông xuống.
Tôi giữ khoảng cách chầm chậm đi theo anh, không xa không gần, bước qua đám đông, con phố dài dằng dặc. Người qua lại dần ít hơn, anh dừng lại, rất lâu mới quay người, mắt nhìn thẳng khiến tôi trốn không kịp, chỉ còn cách chậm rãi bước tới trước mặt anh. Khóe môi, xương mày anh xanh tím, vết máu bắt đầu xuất hiện, anh trầm mặc, từ cao nhìn xuống tôi: “Định đi theo anh đến bao giờ? Em còn muốn cười nhạo anh bao lâu nữa?”
Tôi ngẩng đầu: “Em chỉ muốn ở cùng anh.”
Anh giật giật khóe miệng, lạnh lùng nói: “Quan Thư, anh không cần, em nghe hiểu không.”
Mắt tôi chua xót, quay đầu nhìn sang chỗ khác, tôi biết anh không cần tôi ở bên, nhưng có thể làm gì được đây, cái gì tôi cũng không làm được. Anh lại đột nhiên hạ giọng: “Đừng khóc, đừng quan tâm tới anh, quay về đi.”
Giang Nhiên của thời khắc đó thế nhưng lại hòa cùng với Tống Nhiên đang ở trong mưa. Tôi xuống ngựa, chiếc ô rơi trong màn mưa nặng hạt, lạnh thấu xương, tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh, giống như xuyên thời gian không gian ôm lấy Giang Nhiên của nhiều năm trước, tôi nhẹ giọng nói: “Đường dài trước mắt, hãy trân trọng cuộc sống.”
Tiếng mưa như dần xa, tôi nghe thấy nhịp tim nóng hổi của anh đập dưới màn mưa.
Giang Nhiên năm 18 tuổi và Giang Nhiên năm 25 tuổi, con đường phía trước của anh đều rất dài.
Trước màn này đạo diễn hét “Cắt”, tôi còn đang ôm Giang Nhiên, trợ lý vội vàng lấy ô che mưa, tôi thấy đôi mắt anh thâm quầng và vầng trán ướt đẫm, lòng tôi nảy lên một cái, vội vàng buông tay, bàn tay anh ấm nóng lướt qua làn da tôi.
Từ phòng thay đồ đi ra, không ngờ lại gặp Tống Chi Châu, anh ta đứng bên ngoài cầm một tách trà gừng đưa cho tôi. Tôi ngẩn ra một chút, anh ta cười nói: “Trà gừng xua đi cái lạnh.”
Tôi cảm ơn rồi cầm lấy, uống chút nước ấm thực sự làm giảm bớt sự lạnh lẽo, có điều tôi không chịu được vị gừng, chỉ có thể nhấm nháp từng chút một.
Tống Chi Châu lớn lên rất đẹp, đeo cặp kính vàng đúng chuẩn một tay chơi ôn hòa trong ngoài bất nhất.
Trước đây có người cắt ghép ảnh cặp anh ta với Giang Nhiên, cũng hot một đoạn thời gian, bây giờ nghĩ lại video đó còn cảm thấy có chút buồn cười.
Tống Chi Châu hơi nhướng mày: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu, nhấp một ngụm trà: “Vừa nghĩ tới chuyện vui.”
Tống Chi Châu không hỏi thêm, cười nói: “Lần đầu đóng phim nhập vai rất tốt.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy tôi liền thở phào nhẹ nhõm, tôi sợ rằng mình thể hiện không tốt ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim. Chỉ dám âm thầm nghĩ trong lòng, có thể nhập vai cũng là vì tôi gặp Giang Nhiên trong mưa, anh không hề có lời thoại mà mỗi một động tác của anh đều khiến tôi đau lòng. Tôi vẫn luôn nghĩ về điều Ôn Quyết muốn nói lại ngừng, ai là người muốn tôi diễn vai này, là Giang Nhiên ư? Nhưng lý do là gì?
Tắm mưa rồi lại uống trà nóng, đầu óc tôi có chút ngưng trệ, vừa muốn nói chuyện lại thấy bóng dáng của Giang Nhiên, anh bưng một chiếc cốc tới, sắc mặt không tốt lắm, đôi môi vẫn còn chút nhợt nhạt.
Anh rất tự nhiên cầm lấy tách trà gừng trên tay tôi uống 2 ngụm, cũng không quan tâm tới Tống Chi Châu, đưa cốc nước đang cầm cho tôi: “Không uống được vị gừng thì đừng uống, Tiểu Tôn vừa mua cho em cốc nước nóng.”
Anh tỏ thái độ rất quen thuộc, ánh mắt lại không khách khí, nói xong liền đút hai tay vào túi quần, chậm rãi ngẩng đầu, không lạnh không nhạt nói: “Anh Tống còn có chuyện gì sao?”
Tống Chi Châu nhướng mày liếc nhìn tôi, nụ cười không thay đổi: “Nếu như hai người có việc vậy tôi đi trước.”
Nhìn Tống Chi Châu đi xa, tôi có chút nóng nảy: “Không phải nói chúng ta giả bộ không quen biết sao?
Giang Nhiên vốn rất cao, nghe thấy liền cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh: “Được đấy, cô Quan làm như không quen biết tôi, còn với anh ta thì ép bản thân uống trà gừng mà chính mình không hề thích, còn cười nói vui vẻ như vậy.”
Tôi chớp chớp mắt, lại nhận thức được thái độ th.ù đị.ch sâu sắc của anh ấy với Tống Chi Châu: “Giữa hai người có xích mích?”
Giang Nhiên trầm mặc, anh quay qua chỗ khác: “Không có.”
Lại bổ sung: “Không hẳn. Anh ta không làm gì cả, là anh đơn phương có h.iềm kh.ích.”
Còn rất có khí chất “vàng thật không sợ lửa”.
Được thôi, Giang đại thiếu gia.
Bình luận facebook