• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lãi được bé yêu (26 Viewers)

  • Chương 265

CHƯƠNG 265: CÔ GÁI XUẤT HIỆN BỞI SỰ SAI SÓT NGẪU NHIÊN.


Lúc mọi người ăn sáng, Thịnh Ái Linh cứ nói mãi không ngừng: “Giường trong phòng chúng con nhỏ lắm, chú Nguyễn thì lại to lớn như vậy, chân cũng không duỗi ra được, còn anh Lập Huy thì sắp bị ép thành cái bánh quy rồi.”


Cố Thiên Ân tí nữa thì sặc cháo trong miệng, cười lâu đến nỗi phun ra một hạt gạo từ lỗ mũi.


Thịnh Ái Linh sợ hãi trốn xa thật xa: “Bẩn quá đi chú Thiên Ân ơi.”


“Xin lỗi nhé Ái Linh, chú không cố ý đâu, phụt, hahaha…”


Thịnh Tâm Lan cũng cúi đầu nín cười.


Cô thề là cô không biết Nguyễn Anh Minh bị Cố Thiên Ân cho ở ngoài cửa rồi chạy đến phòng của các con ngủ, phải biết cái giường tầng của Lập Huy và Ái Linh là làm theo kích thước của trẻ nhỏ, nhiều nhất thì cũng chỉ là một đứa trẻ 12-13 tuổi có thể nằm lên.


Cái thân hình tay chân dài ngoằng này của Nguyễn Anh Minh, nằm ngủ không thấy ngột ngạt sao?


“Buồn cười lắm hả?” Nguyễn Anh Mình nhìn cô, sắc mặt có chút khó coi.


“Tối hôm qua…”


“Tôi ăn no rồi.” Thịnh Tâm Lan chỉ sợ anh giận rồi nói ra mấy chuyện gì đó không phù hợp cho con nít nghe, vội vàng đẩy bát đũa ra rồi đứng dậy cầm túi, hành động rất liền mạch.


“Tôi phải đến công ty giải quyết việc vàng đây, cả đêm không xem tin tức, chắc chắn lại có chuyện thị phi gì rồi.


Nói xong, đầu cũng không ngoái lại mà đi luôn.


“Rầm” một tiếng, căn phòng trở nên yên tĩnh, Ái Linh cũng nói là ăn no rồi nên về phòng, thế là trên bàn ăn chỉ còn Nguyễn Anh Minh và Cố Thiên Ân nhìn nhau ngơ ngác.


“Không thể trách tôi được, là tối qua anh nói không vào phòng, tôi cứ tưởng anh thà ngủ ở sô pha chứ không ngủ với tôi, ai biết anh sẽ vào phòng mấy đứa nhỏ ngủ chứ?”


Cố Thiên Ân làm ra bộ dạng ngây thơ vô tội, còn chớp chớp mắt, khóe mắt Nguyễn Anh Minh hình như là nổi gân xanh co chặt lại, anh đang cố nén lại sự kích động muốn đánh người của mình.


Sau khi đến công ty, Tưởng Tuấn vừa đến phòng làm việc của Thịnh Tâm Lan đã báo cáo với cô tình hình dư luận trên mạng thay đổi ra sao.


“Trước mắt thì vẫn ổn định, nhưng mà từ 12 giờ đêm đến 5 giờ sáng vốn dĩ là lúc số liệu mạng tạm ngừng, nên không thể dựa vào số liệu này được, tôi sợ lúc sau lại tăng lên đấy, tổng giám đốc Thịnh, hay là mở cuộc họp thảo luận phương án thứ hai đi.”


“Không sao.” Thịnh Tâm Lan rất ung dung.


“Không cần họp nữa, ai làm việc người nấy, chuẩn bị tốt cuộc họp báo với phóng viên chiều nay là được, trước khi họp báo diễn ra thì ai làm việc nấy.”


Lúc cô nói chuyện đúng lúc Tần Ba bước vào, Thịnh Tâm Lan nhìn thấy thì vẫy tay: “Đúng lúc lắm, anh Tần đóng cửa đi, tôi nói với hai người chút chuyện.”


Tần Ba quay đầu nhìn một cái, một cái bóng ở phía sau lưng rụt lại sau cửa. Ánh mắt của anh lạnh đi, cau mày nhìn lướt qua rồi đóng cửa.


“Thịnh Tâm Lan định nói với truyền thông rằng thật ra cô ta và Thịnh Thanh Sơn từ lâu đã đoạn tuyệt tình nghĩa cha con, hơn nữa là lấy di chúc của ba cô ta ra nói, định là vứt bỏ tất cả các mối quan hệ với tập đoàn Thịnh thị.”


Trong toilet, Hứa Khải khóa trái cửa, đem tất cả phương án truyền thông vừa nghe lén được một chữ cũng không sót nói cho người đầu dây bên kia điện thoại.


“Được, tôi biết rồi, vất vả rồi.”


“Tổng giám đốc Hoàng, anh xem, chiêu cuối của bọn họ cũng bị tôi rút ra rồi, tôi có thể đi khỏi chỗ này chưa?”


“Không vội.” Ngữ điệu của người bên kia có chút qua loa.


“Giờ chưa đâu vào đâu, mọi chuyện đợi cuộc họp báo chiều nay kết thúc rồi nói tiếp.”


“Không được.”


Hứa Khải sốt ruột: “Tổng giám đốc Hoàng, tôi không thể đợi cuộc họp báo kết thúc, bên chỗ anh sẽ không để cuộc họp báo diễn ra thuận lợi đúng chứ? Nếu như Thanh Vân không thể vực dậy được nữa, đến lúc đó tôi mới đi, người khác sẽ nói tôi ra sao?”


“Công ty sắp đổ rồi, đến lúc đó anh đi mới là danh chính ngôn thuận.”


“Không, không phải chuyện này, tổng giám đốc Hoàng anh nghe tôi nói…”


“Được rồi, như vậy đi, tôi còn có việc.”


“Alo? Tổng giám đốc Hoàng…”


Chưa để Hứa Khải nói gì thì đầu dây bên kia đã im lặng, nhìn màn hình điện thoại bị cúp máy, Hứa Khải cáu kỉnh vò đầu, hận không để đập nát chiếc gương trước mặt.


Anh ta không phải đồ ngốc, thái độ này của tổng giám đốc Hoàng bên Ất bạch, Hứa Khải đang rất nghi ngờ anh ta đã không còn giữ lời hứa lúc trước nữa.


Buổi trưa, Chu Phương cố bớt ít thời gian ra khỏi công ty.


Lúc đến được nhà hàng đã hẹn sẵn thì thấy Nguyễn Anh Minh đang ngồi ăn cơm với hai đứa trẻ, cũng là được mở rộng tầm mắt.


“Tổng giám đốc Nguyễn, anh có chuyện gì thì gọi điện là được rồi, sao còn đích thân sang đây?”


“Hai đứa nó muốn ăn ở chỗ này, cách chỗ cậu cũng không xa nên bảo cậu qua đây.”


Chu Phương cười lớn, thì ra không phải đến tìm anh, chỉ là đến ăn cơm thôi, sau đó còn sai anh chạy một chuyến nữa.


“Chuyện họp báo chiều nay, bảo cậu sắp xếp người, sắp xếp ra sao rồi?”


“Xong cả rồi.”


Chu Phương vỗ ngực bảo đảm: “Đều là cao thủ, chắc chắn sẽ khống chế được tình hình, nếu có ai dám động thủ, toàn bộ sẽ gánh chịu hậu quả.”


“Ừm.” Nguyễn Anh Minh gật đầu.


“Vậy thì tốt.”


“Đúng rồi, lần trước anh bảo tôi điều tra mấy chuyện đó điều tra cũng gần xong rồi.”


“Ừ, thế nào?”


“6 năm trước, tay chân của lão Lỗ cũng chỉ có mấy người đó thôi, tìm được hai người bây giờ đang ở phòng gym làm người hướng dẫn, bọn họ nói tối ngày 18 tháng 6 đó, bọn họ ở quán bar tìm người.”


“Tìm người?”


Nguyễn Anh Minh cau chặt mày hơn: “Tìm ai?”


“Một cô gái.”


Chu Phương nói nhỏ, không hề để ý đến bạn nhỏ Ái Linh ở bên cạnh đang gặm đùi gà thì tốc độ ăn uống chậm lại, dỏng tai lên nghe ngóng.


“Bọn họ nói quản gia bảo họ tìm cô gái này, sau đó bịt mắt lại cho cô ấy uống thuốc đưa đến căn phòng đó của khách sạn Thịnh Đường ở đường Kim Đô.”


Nguyễn Anh Minh tỉ mỉ nhớ lại đêm đó vào 6 năm trước, đêm đó anh có uống chút rượu, trong phòng thì không bật đèn, anh cũng chả muốn nhìn xem cái cô gái mang thai hộ đó mặt mũi ra sao, cô gái đó hình như là bị bịt mắt, đối với mức độ chủ động của cô, chắc chắn là bị chuốc thuốc.


“Nhưng mà bọn họ nói tìm cả đêm cũng không tìm được cô gái đó.”


Giọng nói của Chu Phương kéo mạch suy nghĩ của anh lại: “Sao cơ?”


Ánh mắt của anh hiện lên một sự kinh ngạc.


Vào buổi tối 6 năm về trước, lão Lỗ chưa hề bảo người đưa cô gái mang thai hộ đến phòng khách sạn đã hẹn, nhưng mà tối hôm đó anh lại thực sự phát sinh quan hệ với một cô gái, đồng thời sau đó không lâu lão Lỗ nói với anh cô ấy mang thai rồi, tám tháng sau thì ôm về một bé trai.


Chu Phương nhìn Nguyễn Anh Minh và nói tiếp: “Tôi hỏi nhiều lần lắm, hai người vệ sĩ đó nói chắc chắn tối đó không tìm được cô gái ấy, tất cả mọi người đều đi tìm, tìm cả phố bar, sắp đến sáng sớm, lão Lỗ đột nhiên nói với bọn họ không cần tìm nữa, càng kì lạ hơn là một tháng sau, lão Lỗ bảo bọn họ đến bệnh viện bắt cóc một cô gái trẻ đang chuẩn bị phá thai.”


Những manh mối này được liên kết lại với nhau, Nguyễn Anh Minh đại khái cũng tính ra được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Cô gái mang thai hộ thật sự không biết vì sao đêm đó không xuất hiện, mà người xuất hiện trong phòng anh, là một sự sai sót ngẫu nhiên, không biết là cô gái này do ai đưa đến.


Chả trách…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom