• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lãi được bé yêu (31 Viewers)

  • Chương 271-2

Nắm chặt tay bàn tay mình, nhiệt độ trong lòng bàn tay Nguyễn Anh Minh bao phủ mu bàn tay cô, giọng nói của anh từ trên đầu cô truyền đến: “Nếu em là mệnh cô độc vậy tôi là cái gì? Sống chết có số, không ai ép buộc được, bốn chữ số mệnh cô độc này nếu có thì cũng là chỉ tôi trước rồi mới đến em.”


Nguyễn Anh Minh mười ba tuổi tang cha, năm đó cũng bị chính mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, sau đó thời gian hai mươi năm còn lại anh cũng sống cô độc một mình, đến sản nghiệp của người ông duy nhất anh cũng ít khi ghé qua, anh tự cảm thấy mình so với Thịnh Tâm Lan còn hợp với bốn chữ này hơn.


Thịnh Tâm Lan khịt mũi, có chút bất lực: “Làm gì có ai an ủi người ta như anh chứ? Sao anh không nói luôn hai ta đều mệnh cô đơn, cô đơn gặp cô đơn luôn đi.”


“Nếu em muốn nghe tôi cũng có thể nói.”


“Ê…..”


Thịnh Tâm Lan giơ tay đánh anh một cái, bởi vì đánh nhẹ lại giống như đang nhõng nhẻo hơn.


Vừa hay có hai nhân viên đi ngang qua: “Chào Thịnh tổng….”


Chưa kịp chào hỏi xong đã bị đồng nghiệp lôi đi mất, đi xa rồi vẫn còn nghe hai người đó nói: “Không thấy Thịnh tổng đang nói chuyện với bạn trai sao, cô chen vô đó làm gì chứ…..”


Bầu không khí bỗng dưng trở nên mập mờ.


Người cũng đi xa rồi, Thịnh Tâm Lan vẫn đang cúi đầu, bàn tay ngượng ngùng sờ mặt.


“Em đỏ mặt gì chứ?”


“Ai đỏ mặt?” Thịnh Tâm Lan giận dữ nhìn chằm chằm Nguyễn Anh Minh: “Bị Vu Manh chọc tức thôi.”


“Vậy sao?”


“Phải!” Thịnh Tâm Lan ho khan một tiếng: “Giám đốc tài chính vừa được bổ nhiệm kia, anh còn không mau đến phòng nhân sự báo cáo, ở đây không phải nơi cho anh làm chủ đâu, tất cả đều có quy trình hết đấy.”


“Lúc tuyển tôi em cũng có làm theo quy trình đâu.”


Nguyễn Anh Minh trưng ra cái một mặt hiển nhiên: “E rằng cho dù tôi đến đây có đúng quy tắc đi nữa thì người của Tập đoàn Thịnh Thị cũng nghĩ là do tôi dựa vào quan hệ mà thôi.”


“Họ cũng đâu mù.” Thịnh Tâm Lan trợn mắt, đẩy vai anh khiến anh đổi hướng,


“Cả Đông Lăng này ai không biết anh là cậu cả nhà họ Nguyễn, để anh phải hạ mình đến công ty nhỏ xíu của chúng tôi làm giám đốc tài vụ là thiệt thòi cho anh mới phải, bớt nói nhiều, mau đi đi.”


Để Nguyễn Anh Minh làm giám đốc tài vụ của Tập đoàn Thịnh Thị chỉ là kế tạm thời mà thôi, bởi vì cô và Nguyễn Anh Minh đều rõ ràng, Nguyễn Anh Minh không thể ở đây lâu được, anh là cháu trai duy nhất của ông cụ, là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Thịnh Đường, đợi đến khi ông cụ đi rồi, anh ấy rồi sẽ phải quay về.


Nhưng đến Tập đoàn Thịnh Thị làm việc cũng là ý của Nguyễn Anh Minh.


Thứ nhất, sổ sách kế toán nội bộ của Tập đoàn Thịnh Thị đang rối loạn, đây là một trong những nguyên nhân khiến cục thuế phải vào cuộc điều tra, mượn cơ hội này Nguyễn Anh Minh chủ động yêu cầu đến giúp chỉnh lý lại, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, không có vấn đề thì đổi mới hệ thống tài chính của công ty.


Thứ hai, liên quan đến việc Nguyễn Anh Minh có thuận lợi quay về tập đoàn Thịnh Đường hay không, đường đường là cậu chủ nhà họ Nguyễn, chạy đến công ty nhỏ của bạn gái làm công, chuyện này mà truyền đến tai ông cụ, e rằng khiến cho ông cụ đứng ngồi không yên.


Nhà cũ của nhà họ Nguyễn, ông cụ sau khi biết tin liền đập vỡ hết mấy cái nghiên mực trên giá sách.


“Thằng nhóc này muốn tức chết ta đây mà! Vậy mà lại chạy đến cái Tập đoàn Thịnh Thị gì đó làm giám đốc tài chính? Ta thà để người ta rút cột sống cũng không muốn xuống nước chịu thua đâu.”


“Ông chủ.” Quản gia Chu chào hỏi người làm đang dọn dẹp, nói giúp cho Nguyễn Anh Minh: “Ngài lần này trách nhầm cậu chủ rồi, ngài bảo cậu chủ ra ngoài ở thì cậu ấy cũng phải nuôi sống bản thân chứ? Nếu không mỗi ngày đều rảnh rỗi chơi game đó mới là rút cột sống ngài đó, ngài không biết chứ, bây giờ đều đang nói cậu chủ cái gì mà…”


“Nói cái gì?” Ông cụ nhướng mày.


“Nói cái gì mà cậu chủ không được lòng ngài, ngài thà đem sản nghiệp của gia tộc giao cho người ngoài cũng không để cậu chủ thừa kế, ngài nghĩ xem với tính khí trước kia của cậu chủ, không biết bao nhiêu người phải nhìn sắc mặt cậu ấy, bây giờ rơi vào khó khăn, nhiều người muốn bỏ đá xuống giếng lắm đó.”


“Một đám người coi thường người khác.”


Ông cụ đập bàn một cái, đi một vòng trong phòng làm việc, trầm giọng nói,


“Ông Chu, ông ra ngoài một chuyến, đi tìm Anh Minh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom