Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241: Trái tim mãi mãi rung động vì em
Sau khi đọc tin nhắn, Thịnh Tâm Lan cười, nhanh chóng trả lời tin nhắn:
“Cao Khải bị mắng là đáng đời, còn trái tim của anh, cất vào trong ngực đi.”
Cái tên bán tin tức Cao Khải này, tin tức nên tung ra thì không tung, tin tức không nên tung ra thì tung tin bừa bãi, dường như tất cả tin tức rơi vào tay anh ta đều không có chuyện tốt lành gì, quả thật là cái tên giỏi gây chuyện bẩm sinh.
Nhưng vấn đề lớn nhất trong chuyện này lại không ở chỗ Cao Khải, cô và Nguyễn Anh Minh đều hiểu rõ, chẳng qua người trước giờ chưa từng cúi đầu với người khác như Nguyễn Anh Minh, anh cần một chỗ để phát tiết mà thôi.
Cô là người rõ ràng nhất, lời xin lỗi mà bản thân muốn có, sợ là không đợi được.
Hôm sau, Thịnh Tâm Lan mang thông báo đấu thầu của tập đoàn Kiều An về Đông Lăng, nếu chuyện này đã bị Tiêu Thành Tâm nhúng tay vào thì không thể ngấm ngầm hợp tác được nữa, bây giờ chỉ có thể tham gia buổi đấu thầu theo quy trình thông thường mà thôi.
Sau khi cho Tần Ba xem yêu cầu đấu thầu, Tần Ba tỏ rõ không có vấn đề gì.
“Thiết kế đồng phục nhân viên không khó, chúng ta cũng có thể đáp ứng được yêu cầu, chỉ cần không có người giở trò, đơn hàng này sẽ là của chúng ta.”
“Vậy thì vất vả cho anh rồi.”
“Không có gì.” Tần Ba buông chiếc thước dây trong tay xuống: “Đúng rồi, lúc nào thì đi?”
“Ngày kia.” Thịnh Tâm Lan tính toán thời gian: “Nói là cuối tháng, ngày kia đã là cuối tháng rồi, anh có đi tiễn cậu ấy không?”
“Không đi.” Tần Ba quả quyết trả lời: “Nói với cô ấy, khỏe rồi thì quay lại, nếu về sớm thì còn có khả năng tranh vị trí nhà thiết kế hàng đầu cùng tôi, nếu lâu quá, tận 3-5 năm mới về, cô ấy chỉ có thể làm trợ lý của tôi thôi.”
Thịnh Tâm Lan cười bất đắc dĩ, chăm chú nhìn Tần Ba một lúc rồi trêu chọc: “Anh Tần, tôi nghe nói, trước kia khi học ở đại học Saint York, anh từng theo đuổi Ngọc Hạnh?”
“Ai bảo thế?” Khuôn mặt hơi đỏ mặt, lườm Thịnh Tâm Lan, dáng vẻ cực kỳ phủ nhận: “Thật sự là ăn nói lung tung, sao tôi có thể thích con nhỏ điên kia chứ.”
“Cũng đúng.” Thịnh Tâm Lan gật đầu, dường như nghĩ ra gì đó: “Tôi nghe nói lúc đó Ngọc Hạnh mãi mới theo đuổi được anh, kết quả anh với người ta yêu đương được 3 ngày thì chia tay, xem ra thật sự là anh không để mắt tới cậu ấy.”
Nghe thế, Tần Ba hoảng hốt trong chốc lát: “Cô ấy, nói như thế sao?”
“Đúng thế, cậu ấy nói, khó khăn lắm mới theo đuổi được anh, kết quả, anh chê cậu ấy thiết kế không tốt, cãi nhau với cậu ấy rồi chia tay.”
Hồi lâu không nghe thấy Tần Ba trả lời, Thịnh Tâm Lan liếc nhìn anh ta với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thấy anh ta cúi đầu, thước dây trong tay đo lung tung gì đó, dáng vẻ ngẩn ngơ.
“Anh Tần?”
Tần Ba tỉnh táo lại: “Hả? À, đó là do tính tình cô ấy không tốt, tôi không thích phụ nữ tính tình không tốt.”
Thịnh Tâm Lan “ồ” một tiếng, cười cười rồi rời đi.
Phần lớn đàn ông đều nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu Tần Ba thật sự không thích Lưu Ngọc Hạnh, trước kia, khi rời khỏi Đông Lăng, anh ta cũng sẽ không để lại phương thức liên lạc cho một mình cô ấy, một đại thần quái gở như anh ta, người phụ nữ mà cho dù trốn tới nơi rừng sâu núi thẳm vẫn muốn giữ liên lạc, sao có thể chưa từng yêu chứ?
Chỉ là, lúc đó còn xảy ra chuyện gì hiểu nhầm hay là bỏ lỡ nhau, Thịnh Tâm cũng không thể biết được.
Hai ngày sau, Lưu Ngọc Hạnh về nước A chữa bệnh cùng với Cao Khải.
Thịnh Tâm Lan tiễn họ tới sân bay.
“Ngọc Hạnh, sau khi đến đó, phải nhớ thường xuyên liên lạc với tớ nha.”
Thịnh Tâm Lan ôm lấy Lưu Ngọc Hạnh, khi ôm nhau, cô còn có thể cảm nhận được khoảng thời gian này cô ấy gầy đi rất nhiều, khi ôm cảm thấy hơi cộm.
Bây giờ Lưu Ngọc Hạnh rất yếu ớt, vừa nói một câu, hốc mắt đã đỏ lên, giống như đang tủi thân.
Thịnh Tâm Lan không nỡ lòng nhìn nữa, liền quay đầu trợn mắt nhìn Cao Khải.
“Cao Khải, nếu anh mà bắt nạt Ngọc Hạnh, tôi sẽ lập tức bay qua đó, chuyện trước kia còn chưa tính sổ với anh đâu, anh còn nợ tôi đó.”
Đương nhiên Cao Khải gật như gà mổ thóc, rồi nhìn sang Cố Duy ở bên cạnh, nói năng quái gở:
“Có người anh em này đi theo, tôi nào dám bắt nạt Hạnh chứ, không phải nói là nửa cái phố Wall là của anh ta sao?”
Thịnh Tâm Lan trợn mắt coi thường anh ta: “Anh và Cố Duy không hợp nhau, cũng không ai bắt hai người phải qua lại với nhau, thế nhưng đừng nói những lời quái gở khến người khác chán ghét như thế, dạy hư Ngọc Hạnh nhà chúng tôi.”
“Cái gì mà nhà các cô chứ, Hạnh là của nhà chúng tôi.”
Cao Khải không hề sợ hãi, rất dứt khoát trừng mắt lại.
“Chứng cứ đâu? Nói không không có chứng cứ, anh mở miệng nói thì là của nhà các anh à, ai đồng ý chứ? Tôi và Cố Duy, và cả đàn anh Tần Ba không tới, chúng tôi mới là người nhà mẹ đẻ của Ngọc Hạnh, không có phần cho anh qua loa lấy lệ.”
Lưu Ngọc Hạnh đứng giữa hai người, thấy Thịnh Tâm Lan và Cao Khải đấu khẩu, cô chỉ cảm thấy dường như đã từng thấy cảnh này, nhưng nghĩ kỹ lại, trước kia đều là mình và Cao Khải đấu khẩu, Thịnh Tâm Lan là người giảng hòa, bây giờ đảo lộn hết cả rồi.
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc Hạnh hơi cảm khái, nghẹn ngào nói:
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta nên qua cửa kiểm tra an ninh rồi.”
“Chờ một lát.” Cao Khảo kéo lấy cánh tay cô: “Anh Minh còn chưa tới.”
Nhắc tới Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan liền sững sờ một thoáng.
Cao Khải đi chuyến này cũng không biết phải mất bao lâu, theo lý mà nói Nguyễn Anh Minh cũng nên tới tiễn mới phải, nhưng đã nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy người đâu.
Chả nhẽ, tránh cô sao?
“Hay là đừng đợi nữa, có khả năng là bận rồi.” Lưu Ngọc Hạnh cúi đầu: “Còn chờ nữa thì không kịp mất.”
“Chờ thêm chút nữa.” Cao Khải kiên trì đến lạ.
5 phút sau, cuối cùng ở sảnh đi của sân bay quốc tế cũng xuất hiện một bóng người, Cao Khải bỗng xông ra khỏi đám người bọn họ nhanh như tên lửa.
“Đây, ở đây.”
Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc Hạnh nhìn nhau đầy bất lực, còn chưa kịp cảm khái đôi bạn đồng giới tình cảm đậm sâu, Cao Khải đã bỏ lại Nguyễn Anh Minh, tự mình chạy lại.
Chạy đi chạy lại vội vàng, khi quay lại đã thở hồng hộc, Lưu Ngọc Hạnh đang định kéo anh ta đi, anh ta bỗng quỳ một gối xuống.
Sân bay nhiều người qua lại, cực kỳ khiến người khác chú ý.
“Anh làm gì thế?” Lưu Ngọc Hạnh sững sờ: “Nhiều người lắm đấy. Đừng đùa nữa.”
“Ngọc Hạnh, anh có lời muốn nói với em, nhất định phải nói trước khi đi, nói trước mặt tất cả mọi người.”
Cao Khải đưa tay lên, trong tay là một chiếc hộp nhung hình trái tim màu đen, sau khi mở “tạch” một tiếng, lộ ra một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, kỹ thuật cắt gọt thượng thừa, lại thêm viên kim cương hiếm thấy trên đời, ánh sáng giao hòa, viên kim cương kia giống như một ngọn lửa, nhảy nhót lay động giữa chiếc nhẫn hình tròn.
“Thật ra, lời này anh đã nói không chỉ một lần, cũng đã bị em từ chối không chỉ một lần, không phải là anh ép em phải đồng ý, hôm nay, em vẫn có thể từ chối anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, sau khi thất bại sẽ trốn đi, anh sẽ mãi luôn ở bên cạnh em, cho dù em mãi mãi không chịu nhận lời anh.”
Lời của Cao Khải vang vọng trong sảnh lớn, biểu cảm chân thành của anh ta khiến tất cả mọi người rung động, Lưu Ngọc Hạnh đã sớm rưng rưng nước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
“Chiếc nhẫn này do anh đặt làm vì em, tên là ‘trái tim mãi mãi rung động vì em’, gả cho anh có được không?”
Người Lưu Ngọc Hạnh hơi run lên, Thịnh Tâm Lan nhìn cô ấy, lặng lẽ nắm lấy tay cô ấy.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ sự vui mừng và rối rắm trong lòng Lưu Ngọc Hạnh lúc này.
“Cao Khải bị mắng là đáng đời, còn trái tim của anh, cất vào trong ngực đi.”
Cái tên bán tin tức Cao Khải này, tin tức nên tung ra thì không tung, tin tức không nên tung ra thì tung tin bừa bãi, dường như tất cả tin tức rơi vào tay anh ta đều không có chuyện tốt lành gì, quả thật là cái tên giỏi gây chuyện bẩm sinh.
Nhưng vấn đề lớn nhất trong chuyện này lại không ở chỗ Cao Khải, cô và Nguyễn Anh Minh đều hiểu rõ, chẳng qua người trước giờ chưa từng cúi đầu với người khác như Nguyễn Anh Minh, anh cần một chỗ để phát tiết mà thôi.
Cô là người rõ ràng nhất, lời xin lỗi mà bản thân muốn có, sợ là không đợi được.
Hôm sau, Thịnh Tâm Lan mang thông báo đấu thầu của tập đoàn Kiều An về Đông Lăng, nếu chuyện này đã bị Tiêu Thành Tâm nhúng tay vào thì không thể ngấm ngầm hợp tác được nữa, bây giờ chỉ có thể tham gia buổi đấu thầu theo quy trình thông thường mà thôi.
Sau khi cho Tần Ba xem yêu cầu đấu thầu, Tần Ba tỏ rõ không có vấn đề gì.
“Thiết kế đồng phục nhân viên không khó, chúng ta cũng có thể đáp ứng được yêu cầu, chỉ cần không có người giở trò, đơn hàng này sẽ là của chúng ta.”
“Vậy thì vất vả cho anh rồi.”
“Không có gì.” Tần Ba buông chiếc thước dây trong tay xuống: “Đúng rồi, lúc nào thì đi?”
“Ngày kia.” Thịnh Tâm Lan tính toán thời gian: “Nói là cuối tháng, ngày kia đã là cuối tháng rồi, anh có đi tiễn cậu ấy không?”
“Không đi.” Tần Ba quả quyết trả lời: “Nói với cô ấy, khỏe rồi thì quay lại, nếu về sớm thì còn có khả năng tranh vị trí nhà thiết kế hàng đầu cùng tôi, nếu lâu quá, tận 3-5 năm mới về, cô ấy chỉ có thể làm trợ lý của tôi thôi.”
Thịnh Tâm Lan cười bất đắc dĩ, chăm chú nhìn Tần Ba một lúc rồi trêu chọc: “Anh Tần, tôi nghe nói, trước kia khi học ở đại học Saint York, anh từng theo đuổi Ngọc Hạnh?”
“Ai bảo thế?” Khuôn mặt hơi đỏ mặt, lườm Thịnh Tâm Lan, dáng vẻ cực kỳ phủ nhận: “Thật sự là ăn nói lung tung, sao tôi có thể thích con nhỏ điên kia chứ.”
“Cũng đúng.” Thịnh Tâm Lan gật đầu, dường như nghĩ ra gì đó: “Tôi nghe nói lúc đó Ngọc Hạnh mãi mới theo đuổi được anh, kết quả anh với người ta yêu đương được 3 ngày thì chia tay, xem ra thật sự là anh không để mắt tới cậu ấy.”
Nghe thế, Tần Ba hoảng hốt trong chốc lát: “Cô ấy, nói như thế sao?”
“Đúng thế, cậu ấy nói, khó khăn lắm mới theo đuổi được anh, kết quả, anh chê cậu ấy thiết kế không tốt, cãi nhau với cậu ấy rồi chia tay.”
Hồi lâu không nghe thấy Tần Ba trả lời, Thịnh Tâm Lan liếc nhìn anh ta với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thấy anh ta cúi đầu, thước dây trong tay đo lung tung gì đó, dáng vẻ ngẩn ngơ.
“Anh Tần?”
Tần Ba tỉnh táo lại: “Hả? À, đó là do tính tình cô ấy không tốt, tôi không thích phụ nữ tính tình không tốt.”
Thịnh Tâm Lan “ồ” một tiếng, cười cười rồi rời đi.
Phần lớn đàn ông đều nghĩ một đằng nói một nẻo, nếu Tần Ba thật sự không thích Lưu Ngọc Hạnh, trước kia, khi rời khỏi Đông Lăng, anh ta cũng sẽ không để lại phương thức liên lạc cho một mình cô ấy, một đại thần quái gở như anh ta, người phụ nữ mà cho dù trốn tới nơi rừng sâu núi thẳm vẫn muốn giữ liên lạc, sao có thể chưa từng yêu chứ?
Chỉ là, lúc đó còn xảy ra chuyện gì hiểu nhầm hay là bỏ lỡ nhau, Thịnh Tâm cũng không thể biết được.
Hai ngày sau, Lưu Ngọc Hạnh về nước A chữa bệnh cùng với Cao Khải.
Thịnh Tâm Lan tiễn họ tới sân bay.
“Ngọc Hạnh, sau khi đến đó, phải nhớ thường xuyên liên lạc với tớ nha.”
Thịnh Tâm Lan ôm lấy Lưu Ngọc Hạnh, khi ôm nhau, cô còn có thể cảm nhận được khoảng thời gian này cô ấy gầy đi rất nhiều, khi ôm cảm thấy hơi cộm.
Bây giờ Lưu Ngọc Hạnh rất yếu ớt, vừa nói một câu, hốc mắt đã đỏ lên, giống như đang tủi thân.
Thịnh Tâm Lan không nỡ lòng nhìn nữa, liền quay đầu trợn mắt nhìn Cao Khải.
“Cao Khải, nếu anh mà bắt nạt Ngọc Hạnh, tôi sẽ lập tức bay qua đó, chuyện trước kia còn chưa tính sổ với anh đâu, anh còn nợ tôi đó.”
Đương nhiên Cao Khải gật như gà mổ thóc, rồi nhìn sang Cố Duy ở bên cạnh, nói năng quái gở:
“Có người anh em này đi theo, tôi nào dám bắt nạt Hạnh chứ, không phải nói là nửa cái phố Wall là của anh ta sao?”
Thịnh Tâm Lan trợn mắt coi thường anh ta: “Anh và Cố Duy không hợp nhau, cũng không ai bắt hai người phải qua lại với nhau, thế nhưng đừng nói những lời quái gở khến người khác chán ghét như thế, dạy hư Ngọc Hạnh nhà chúng tôi.”
“Cái gì mà nhà các cô chứ, Hạnh là của nhà chúng tôi.”
Cao Khải không hề sợ hãi, rất dứt khoát trừng mắt lại.
“Chứng cứ đâu? Nói không không có chứng cứ, anh mở miệng nói thì là của nhà các anh à, ai đồng ý chứ? Tôi và Cố Duy, và cả đàn anh Tần Ba không tới, chúng tôi mới là người nhà mẹ đẻ của Ngọc Hạnh, không có phần cho anh qua loa lấy lệ.”
Lưu Ngọc Hạnh đứng giữa hai người, thấy Thịnh Tâm Lan và Cao Khải đấu khẩu, cô chỉ cảm thấy dường như đã từng thấy cảnh này, nhưng nghĩ kỹ lại, trước kia đều là mình và Cao Khải đấu khẩu, Thịnh Tâm Lan là người giảng hòa, bây giờ đảo lộn hết cả rồi.
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc Hạnh hơi cảm khái, nghẹn ngào nói:
“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta nên qua cửa kiểm tra an ninh rồi.”
“Chờ một lát.” Cao Khảo kéo lấy cánh tay cô: “Anh Minh còn chưa tới.”
Nhắc tới Nguyễn Anh Minh, Thịnh Tâm Lan liền sững sờ một thoáng.
Cao Khải đi chuyến này cũng không biết phải mất bao lâu, theo lý mà nói Nguyễn Anh Minh cũng nên tới tiễn mới phải, nhưng đã nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy người đâu.
Chả nhẽ, tránh cô sao?
“Hay là đừng đợi nữa, có khả năng là bận rồi.” Lưu Ngọc Hạnh cúi đầu: “Còn chờ nữa thì không kịp mất.”
“Chờ thêm chút nữa.” Cao Khải kiên trì đến lạ.
5 phút sau, cuối cùng ở sảnh đi của sân bay quốc tế cũng xuất hiện một bóng người, Cao Khải bỗng xông ra khỏi đám người bọn họ nhanh như tên lửa.
“Đây, ở đây.”
Thịnh Tâm Lan và Lưu Ngọc Hạnh nhìn nhau đầy bất lực, còn chưa kịp cảm khái đôi bạn đồng giới tình cảm đậm sâu, Cao Khải đã bỏ lại Nguyễn Anh Minh, tự mình chạy lại.
Chạy đi chạy lại vội vàng, khi quay lại đã thở hồng hộc, Lưu Ngọc Hạnh đang định kéo anh ta đi, anh ta bỗng quỳ một gối xuống.
Sân bay nhiều người qua lại, cực kỳ khiến người khác chú ý.
“Anh làm gì thế?” Lưu Ngọc Hạnh sững sờ: “Nhiều người lắm đấy. Đừng đùa nữa.”
“Ngọc Hạnh, anh có lời muốn nói với em, nhất định phải nói trước khi đi, nói trước mặt tất cả mọi người.”
Cao Khải đưa tay lên, trong tay là một chiếc hộp nhung hình trái tim màu đen, sau khi mở “tạch” một tiếng, lộ ra một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, kỹ thuật cắt gọt thượng thừa, lại thêm viên kim cương hiếm thấy trên đời, ánh sáng giao hòa, viên kim cương kia giống như một ngọn lửa, nhảy nhót lay động giữa chiếc nhẫn hình tròn.
“Thật ra, lời này anh đã nói không chỉ một lần, cũng đã bị em từ chối không chỉ một lần, không phải là anh ép em phải đồng ý, hôm nay, em vẫn có thể từ chối anh, nhưng anh tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, sau khi thất bại sẽ trốn đi, anh sẽ mãi luôn ở bên cạnh em, cho dù em mãi mãi không chịu nhận lời anh.”
Lời của Cao Khải vang vọng trong sảnh lớn, biểu cảm chân thành của anh ta khiến tất cả mọi người rung động, Lưu Ngọc Hạnh đã sớm rưng rưng nước mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc.
“Chiếc nhẫn này do anh đặt làm vì em, tên là ‘trái tim mãi mãi rung động vì em’, gả cho anh có được không?”
Người Lưu Ngọc Hạnh hơi run lên, Thịnh Tâm Lan nhìn cô ấy, lặng lẽ nắm lấy tay cô ấy.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ sự vui mừng và rối rắm trong lòng Lưu Ngọc Hạnh lúc này.
Bình luận facebook