• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Lãi được bé yêu (22 Viewers)

  • Chương 217: Có người muốn cưỡng hiếp tôi

“Cô nam quả nữ ở trong nhà đến đêm hôm khuya khoắt, em cảm thấy em có thể giải thích rõ hai người đã làm những gì à?”



Ánh mắt Nguyễn Anh Minh cực kỳ lạnh lẽo, dáng vẻ hùng hổ dọa người đó làm nhiệt độ cả căn nhà hạ xuống, như rơi vào hầm băng.



Thịnh Tâm Lan vịn bàn mới đứng vững, nhíu mày nói:



“Anh bình tĩnh chút đi, tôi và Cố Duy thật sự chỉ là bạn bè, tôi không biết anh đang hiểu lầm chuyện gì, nhưng anh ấy mới trở về từ Mỹ, vì anh ấy đã giải vây giúp tôi trong tang lễ ba tôi, còn đưa tôi về nhà, nên tôi mời anh ấy lên nhà uống tách trà thì có gì sai? Nếu anh không tin, thì tôi giải thích thế nào cũng vô ích, đúng không?”



Cô cảm thấy Nguyễn Anh Minh không nên nhỏ mọn như thế, chỉ vì nhìn thấy Cố Duy mà anh nổi nóng như vậy, thì đúng là gây sự vô cớ.



“Chỉ là bạn bè, em dám lặp lại câu này trước mặt tôi không?”



“Chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè.”



Nguyễn Anh Minh siết chặt nắm đấm, sắc mặt trắng bệch, mở thẳng bức ảnh trong điện thoại ra, ném mạnh xuống bàn, điện thoại đập vào mặt bàn phát ra một tiếng cộp, vang vọng khắp căn nhà.



Sau khi nhìn thấy nội dung bức ảnh, Thịnh Tâm Lan nhất thời biến sắc.



“Anh điều tra tôi?”



Tư liệu, lịch sử hôn nhân của cô ở nước Mỹ đều nằm ngay trước mắt, thậm chí còn có một bức ảnh cô chụp chung với cả gia đình nhà họ Cố.



“Tôi không điều tra em thì làm sao biết được, em có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, đến giờ vẫn còn vương vấn chưa dứt ra được.”



Nguyễn Anh Minh đã mất hết lý trí, giọng nói cực kỳ mỉa mai.



“Hóa ra trong mắt em, bạn bè với nhau có thể tùy ý lên giường, sinh con dưỡng cái cho người đó, em thật sự trọng nghĩa với bạn bè mình.”



“Nguyễn Anh Minh, anh nói gì đấy?” Sắc mặt Thịnh Tâm Lan tái nhợt, không dám tin vào những lời nhơ nhớp mà mình nghe thấy.



“Em không hiểu tôi đang nói gì à? Chẳng phải chồng cũ mà em luôn miệng nói tới là người đàn ông này à? Thảo nào trước đây em không nói gì với tôi cả, tôi còn tưởng em bị tổn thương từ cuộc hôn nhân thất bại, nhưng giờ xem ra, tôi mới là người bị hai người vờn quanh.”



Tiếng rống của Nguyễn Anh Minh vang vọng khắp căn nhà.



“Chuyện này hoàn toàn không phải vậy!” Thịnh Tâm Lan vội giải thích: “Anh có thể nghe tôi nói được không? Mặc dù tôi và Cố Duy đã kết hôn, nhưng giữa tôi và anh ấy thật sự không có gì cả, chúng tôi chỉ là...”



“Chỉ là gì?”



“Chì vì tôi muốn lấy thẻ xanh, để có thể ở lại Mỹ định cư cùng Ái Linh thôi.” Giọng nói Thịnh Tâm Lan rất sốt sắng, dù cô tức giận, nhưng cô không muốn chuyện này càng hiểu lầm hơn, nên phải giải thích rõ ràng.



“Ha ha.”



Nguyễn Anh Minh càng cười khẩy hơn, giữa hai hàng lông mày tràn đầy khinh bỉ: “Vì một tấm thẻ xanh mà em có thể làm như vậy, thì còn chuyện gì em không dám làm?”



“Anh không tin tôi?” Thấy vẻ mặt này của anh, tay chân Thịnh Tâm Lan bắt đầu phát lạnh.



Nguyễn Anh Minh hít sâu một hơi, như đang cố gắng kiềm nén lửa giận trong lòng mình.



“Trước khi nói dối, em không chuẩn bị bản nháp nào à? Em không cảm thấy mình có trăm ngàn chỗ hở à? Em và Cố Duy chỉ là bạn bè, còn vì một tấm thẻ xanh, vậy ba Ái Linh là ai? Rốt cuộc em đã kết hôn với mấy người đàn ông?”



Cảm giác lạnh lẽo thấm vào trong xương, rồi dần dần lan ra khắp người.



Thịnh Tâm Lan bỗng nhắm mắt lại, lửa giận vốn đang cố gắng kiềm chế bỗng cuộn trào ở trong lòng.



Ba Ái Linh là ai? Anh vẫn còn mặt mũi để hỏi cô ư?



Nguyễn Anh Minh không hề hay biết đáy lòng cô đang sôi sục, cô càng nghĩ càng tủi, nỗi xấu hổ tích tụ nhiều năm bỗng bộc phát, cô nới lỏng nắm đấm được mấy giây, rồi vung tay lên.



Cô vốn định tát vào mặt Nguyễn Anh Minh.



Nhưng anh phản ứng rất nhanh, tay anh nắm lấy cổ tay cô ngay, làm cô đau đến mức thốt ra tiếng, gần như nghĩ rằng cổ tay mình sắp bị anh bóp nát rồi.



“Sự thật bị vạch trần nên em thẹn quá hóa giận à?”



Nguyễn Anh Minh hừ lạnh: “Tôi còn tưởng em rất có bản lĩnh, là do không suy nghĩ lời nói dối hoàn hảo à?”



“Nguyễn Anh Minh, tên khốn này!” Thịnh Tâm Lan vùng vẫy muốn rút tay mình về, nhưng anh càng nắm chặt hơn.



“Chẳng phải em có thể làm mọi chuyện để đạt được lợi ích của mình à, ngay cả đứa bé cũng có thể sinh ra?”



Nguyễn Anh Minh kéo cô tới trước mặt mình, rồi lạnh lùng nói: “Tôi giúp em mở rộng thị trường Thanh Vân, em cũng sinh cho tôi một đứa con được không?”



“Anh cút đi cho tôi!”



Thịnh Tâm Lan tức giận, tay còn lại điên cuồng đánh vào ngực Nguyễn Anh Minh.



Nhưng hành động này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.



Nguyễn Anh Minh bị hành động ghét bỏ và chống cự của cô chọc tức, nên nắm chặt cổ tay cô không hề thương tiếc, lôi cô ra khỏi phòng bếp như cây lau nhà, rồi ném thẳng xuống ghế sofa trong phòng khách.



“Anh buông tôi ra, Nguyễn Anh Minh, tên khốn khiếp.”



Thịnh Tâm Lan mắng hết những lời thô tục mình có thể nghĩ ra.



Nhưng cô làm vậy càng chọc tức anh, anh ngồi dạng chân trên eo Thịnh Tâm Lan, đè mạnh cô xuống ghế sofa, một tay nắm hai tay cô để lên đỉnh đầu, tay còn lại dùng sức xé rách áo sơ mi của cô, cúc áo rơi lả tả xuống sàn.



Trong lúc giãy giụa, Thịnh Tâm Lan đã đá ngã đèn sàn bên cạnh sofa, ‘xoảng’, chụp đèn vỡ nát, mà đèn sợi đốt trên đỉnh đầu cũng xì xì mấy tiếng, rồi cả phòng khách nhất thời chìm trong bóng tối.



Nguyễn Anh Minh ngừng một lát, đúng lúc này thân dưới bỗng truyền tới cơn đau mãnh liệt.



“Á...”



Anh rên rỉ, rồi ngã xuống sofa: “Thịnh Tâm Lan, em...”



Trong lúc hoảng loạn, Thịnh Tâm Lan dùng hết sức lực đẩy anh ra, vội vàng chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, rồi ngồi xụi lơ phía sau cánh cửa.



Một lúc sau, Nguyễn Anh Minh mới đi tới gõ cửa.



“Thịnh Tâm Lan, em mau đi ra đây.”



Cô bỗng giật mình, rồi khàn giọng hét về phía cửa: “Anh mau cút đi cho tôi, cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa.”



Ngoài cửa trở nên yên ắng.



Nhưng Thịnh Tâm Lan không chắc chắn anh đã đi hay chưa, cô một bụng lửa giận không thể nào phát tiết, nên cả người run rẩy, gần như không thể khống chế cảm xúc của mình, cầm thẳng điện thoại ở đầu giường lên.



“113 đúng không? Tôi muốn báo cảnh sát?”



“...”



“Tôi đang ở... tầng 22 của Ngự Uyển Bốn Mùa, có người muốn cưỡng hiếp tôi.”



“...”



Nguyễn Anh Minh đã rời đi, trong bóng tối, lúc cuối anh thấy Thịnh Tâm Lan hoảng loạn chạy vào phòng ngủ, thì nhất thời hối hận, vì trong mắt người phụ nữ mà anh yêu thương, anh lại là người đáng sợ như thế.



Nhưng anh không hối hận về việc mình mất khống chế, trước giờ chưa có người phụ nữ nào làm anh yêu thương bằng mọi cách như thế, nhưng cô lại che giấu bịa ra lời nói dối đầy sơ hở, nên anh không thể tin được.



Cảnh sát chặn xe Land Rover của Nguyễn Anh Minh ở ngã tư trụ đèn đỏ.



“Anh Nguyễn, có người tố cáo anh tội cưỡng hiếp, phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến.”



“...”



Cảnh sát đang ở trong phòng chụp ảnh và thu thập bằng chứng, một nữ cảnh sát đang ở trong phòng ngủ an ủi Thịnh Tâm Lan một hồi lâu.



“Cô Thịnh, tôi cần phải hỏi cô một câu, cô có quan hệ yêu đương vói anh Nguyễn đúng không?”



Thịnh Tâm Lan nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu.



“Chuyện đó...” Nữ cảnh sát hơi khó xử: “Chuyện này không dễ giải quyết cho lắm, chúng tôi sẽ giúp cô giảng hòa ở mức tốt nhất, nhưng cô cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý.”



“Không cần giảng hòa, tôi không muốn gặp lại anh ta.”



Thịnh Tâm Lan khí phách nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom