Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215: Tôi là ai không quan trọng
Buổi tiễn đưa linh cữu Thịnh Thanh Sơn sẽ tổ chức vào thứ bảy, buổi sáng sau khi kết thúc nghi lễ, người thân sẽ mang hài cốt đến nghĩa trang để an táng, dựa theo tâm nguyện của Thịnh Thanh Sơn lúc còn sống, muốn được chôn cất cùng Thư Mộng sau khi chết, lúc Vu Cẩm Hà biết được tin tức này, thì khóc ngất trong đám tang, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng bà ta đồng ý cũng vô ích, Thịnh Tâm Lan hoàn toàn phản đối, hơn nữa cậu cả của cô cũng từ chối lời đề nghị này, nên nhà họ Thịnh chỉ có thể chọn nghĩa trang đối diện với Thư Mộng.
“Ông Thịnh, ông yên tâm, sau khi ông đi tôi sẽ chăm sóc tốt cho con gái, cũng quản lý tốt công ty, các con của anh tôi đều đã khôn lớn, đứa nào cũng có năng lực này, theo di chúc của ông, bọn họ đều có quyền thừa kế công ty...”
Tang lễ đang tổ chức yên ổn, bỗng bị Vu Cẩm Hà biến thành đại hội phân chia.
Thịnh Tâm Lan nghe đến mệt lòng, chỉ đứng đó một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Thịnh Thanh Sơn cũng xem như dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngậm đắng nuốt cay cả cuộc đời, cuối cùng vẫn bị Vu Cẩm Hà tính toán, cô không tin di chúc của ba sẽ để lại hết di sản cho Vu Cẩm Hà và nhà mẹ đẻ bà ta, nếu theo trình tự, thì cũng phải cho Thịnh Tâm Nhu mới đúng.
Nhưng người chết như ngọn đèn tắt, giờ cô không muốn dính líu bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Thịnh nữa.
Trước khi rời đi, Thịnh Tâm Lan tới thăm viếng mộ mẹ mình một lát.
Sau khi ngồi xuống nhổ ít cỏ dại, Thịnh Tâm Lan nhìn vào bức hình trong tấm bia, rồi đau thương nói:
“Mẹ, giờ chắc mẹ đã nhìn thấy ba ở thế giới khác rồi đúng không, con tự ý tha thứ cho ông ấy, nhưng con nghĩ, chắc mẹ cũng không muốn con hận ông ấy, ông ngoại nói lúc mẹ sinh con ra, đã đặt tên con là Tâm Lan, hy vọng cuộc đời này của con có thể yên bình tự tại, đừng bị thế tục quấy nhiễu...”
Sau khi nói một tràng dài, Thịnh Tâm Lan hơi tê chân đứng dậy, định rời đi, nhưng vừa xoay người lại, thì nhìn thấy một người mặc đồ đen, cài hoa trắng trước ngực trông rất chói mắt.
Vu Cẩm Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cay nghiệt nói:
“Tôi tìm cô một vòng rồi, không ngờ cô lại chạy tới đây, cô tưởng tôi nhàn rỗi lắm à?”
Trước đây khi đứng trước mặt ba, người phụ nữ này luôn ra vẻ là người mẹ kế tốt, nhưng giờ người mất rồi nên trở mặt ngay.
Trong lòng Thịnh Tâm Lan cười khẩy, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Tang lễ kết thúc rồi, bà còn tìm tôi có chuyện gì?”
Vu Cẩm Hà cười chế giễu, nhìn Thịnh Tâm Lan từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh bỉ, dáng vẻ thành thục như đã tập dượt vô số lần ở trong lòng.
“Mặc dù tang lễ đã kết thúc, nhưng cô không muốn nghe thử ba mình để lại di chúc gì à?”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày hỏi: “Di chúc của ba thì liên quan gì đến tôi?”
“Thật đáng tiếc.” Vu Cẩm Hà bật cười: “Quả thật nó không liên quan đến cô, thậm chí không hề nhắc đến cô nửa chữ, cô nói thử xem có buồn cười không? Một cô con gái luôn nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, nhưng lúc lập di chúc trước khi chết lại chẳng để lại gì cho con mình.”
Vẻ mặt Vu Cẩm Hà giống hệt tiểu nhân đang đắc chí, làm Thịnh Tâm Lan thấy mà mắc ói.
“Thư Mộng, bà hãy nhìn đi, thật ra cô con gái mà bà đến chết vẫn còn nhớ nhung, chẳng đáng một đồng trong mắt Thịnh Thanh Sơn, ông ta chẳng để lại gì cho con gái bà cả, bà biết không?”
Vu Cẩm Hà nhìn chằm chằm bức hình trên tấm bia, như muốn lòi con mắt, ánh mắt chứa đầy sự thù hận, như thể đã tích lũy rất nhiều năm, gần như có thể cảm nhận được mùi thối rữa.
Thịnh Tâm Lan chắn trước tấm bia, lạnh lùng nói:
“Mong bà tôn trọng người đã khuất một chút, bà không có tư cách sỉ nhục mẹ tôi.”
“Sỉ nhục?” Vu Cẩm Hà nhếch miệng cười: “Cô tưởng bà ta ít sỉ nhục tôi à? Bà ta cao cao tại thượng, tự cho mình thanh cao như vậy, chẳng phải cũng bỏ mạng à? Thư Mộng ơi Thư Mộng, thế sự thay đổi thất thường, bà tưởng bà để lại một đứa con hoang như vậy, thì có thể đấu thắng tôi?”
Thịnh Tâm Lan tức đến run người: “Bà mau cút đi cho tôi...”
“Cô có tư cách gì mà bảo tôi cút, trước giờ tôi rất muốn làm một chuyện.”
Vu Cẩm Hà nói xong thì bỗng giơ tay lên.
Bầu trời đang mưa lất phất, lúc Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên, thì có một hạt mưa rơi xuống lông mi cô, làm cô không khỏi nhắm mắt lại, không kịp né tránh cái tát đó, đợi đến khi cô nhận ra thì đã quá trễ.
Nhưng cơn đau trong dự đoán lại không rơi xuống mặt cô, mà Vu Cẩm Hà lại kinh ngạc thốt lên: “Cậu là ai?”
Thịnh Tâm Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Tôi là ai không quan trọng.” Giọng nói người đàn ông dịu dàng trầm ổn, nhưng lại không cho phép người khác chen vào.
“Bà chỉ cần biết, nếu bà tát vào mặt Tâm Lan, thì tôi sẽ làm cho bà và toàn bộ di sản bà nhận được biến mất trong vòng một đêm, tôi nói được làm được.”
“Cố Duy.”
Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh về nước trước thời hạn, nghe nói ba em xảy ra chuyện, nên anh tới đây ngay.” Cố Duy giải thích ngắn gọn, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Vu Cẩm Hà quan sát hai người một lúc, bỗng bật cười: “Thịnh Tâm Lan, cô thật bản lĩnh, dụ dỗ một Nguyễn Anh Minh vẫn chưa đủ, giờ còn dụ dỗ thêm một người nữa, cô muốn dựa vào đàn ông đúng không?”
Bà ta còn chưa nói xong, thì hai người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Thịnh Tâm Lan đã lao tới, giữ chặt Vu Cẩm Hà từ hai bên.
Lilian bước ra, lạnh lùng nói:
“Hai người bịt miệng bà ta lại.”
Vệ sĩ mặc đồ đen nghe lệnh làm việc ngay, lấy một chiếc khăn tay như trong ảo thuật ra, nhét thẳng vào miệng Vu Cẩm Hà, chặn những lời mắng chửi đầy hôi thối của bà ta lại.
Lilian phất tay, hai người kia liền dẫn Vu Cẩn Hà đi.
“Này.”
Thịnh Tâm Lan vội vẫy tay.
“Em yên tâm đi, không sao đâu, bọn họ chỉ cảnh cáo bà ta một lát, rồi thả ngay thôi.” Cố Duy vỗ vai cô an ủi.
Lúc này Thịnh Tâm Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Lilian giải quyết xong chuyện của Vu Cẩm Hà, thì cầm ô xoay người đi tới chỗ Thịnh Tâm Lan, rồi ôm cô, chân thành nói: “Tôi mới nghe nói chuyện ba cô, thành thật xin lỗi Thịnh.”
“Không sao.” Thịnh Tâm Lan cũng ôm Lilian, cười hơi đau khổ: “Rất vui khi gặp lại cô, Lilian.”
Lilian cao hơn cô một cái đầu, nên lần nào ôm cô cũng như đang ôm một đứa trẻ, rõ ràng Thịnh Tâm Lan khá cao, nhưng lần nào cũng bị cô ta ôm đến nhỏ bé.
Haizz, ai bảo ngươi ta máu lai, gien tốt.
“Trời mưa rồi, cô còn muốn làm chuyện gì ở đây nữa không, Thịnh?” Lilian buông cô ra, phần lớn ô trong tay đều che trên đỉnh đầu Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Chuyện còn lại chỉ đơn giản là phân chia cổ phần cho người nhà mẹ đẻ Vu Cẩm Hà, nếu di chúc không liên quan đến cô, tất nhiên cô sẽ không ở lại đây nữa.
Mưa ngày càng nặng hạt, Thịnh Tâm Lan và Cố Duy che chung một ô, bóng lưng dần biến mất trong màn mưa, cô không hề phát hiện ra bóng người mặc đồ đen đang đứng ở nơi khác trong nghĩa trang, anh cũng phong trần mệt mỏi, vừa mới trở về từ chuyến bay sớm nhất, đã nhìn thấy cảnh tượng Cố Duy ôm cô rời khỏi nghĩa trang.
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh không gọi cô Thịnh lại à?”
Chu Phương đang đứng che dù bên cạnh Nguyễn Anh Minh, trong lòng rất khó chịu.
Bọn họ chỉ mới đàm phán được một nửa hạng mục nghỉ dưỡng ở thành phố T, thì bỗng nghe thấy tin tức nhà họ Thịnh xảy ra chuyện, nên Nguyễn Anh Minh gấp gáp quay về ngay trên bàn đàm phán.
“Cậu đi lấy xe đi, rồi đuổi theo họ.” Nguyễn Anh Minh đứng dưới ô ra lệnh.
Nhưng bà ta đồng ý cũng vô ích, Thịnh Tâm Lan hoàn toàn phản đối, hơn nữa cậu cả của cô cũng từ chối lời đề nghị này, nên nhà họ Thịnh chỉ có thể chọn nghĩa trang đối diện với Thư Mộng.
“Ông Thịnh, ông yên tâm, sau khi ông đi tôi sẽ chăm sóc tốt cho con gái, cũng quản lý tốt công ty, các con của anh tôi đều đã khôn lớn, đứa nào cũng có năng lực này, theo di chúc của ông, bọn họ đều có quyền thừa kế công ty...”
Tang lễ đang tổ chức yên ổn, bỗng bị Vu Cẩm Hà biến thành đại hội phân chia.
Thịnh Tâm Lan nghe đến mệt lòng, chỉ đứng đó một lúc rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.
Thịnh Thanh Sơn cũng xem như dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngậm đắng nuốt cay cả cuộc đời, cuối cùng vẫn bị Vu Cẩm Hà tính toán, cô không tin di chúc của ba sẽ để lại hết di sản cho Vu Cẩm Hà và nhà mẹ đẻ bà ta, nếu theo trình tự, thì cũng phải cho Thịnh Tâm Nhu mới đúng.
Nhưng người chết như ngọn đèn tắt, giờ cô không muốn dính líu bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Thịnh nữa.
Trước khi rời đi, Thịnh Tâm Lan tới thăm viếng mộ mẹ mình một lát.
Sau khi ngồi xuống nhổ ít cỏ dại, Thịnh Tâm Lan nhìn vào bức hình trong tấm bia, rồi đau thương nói:
“Mẹ, giờ chắc mẹ đã nhìn thấy ba ở thế giới khác rồi đúng không, con tự ý tha thứ cho ông ấy, nhưng con nghĩ, chắc mẹ cũng không muốn con hận ông ấy, ông ngoại nói lúc mẹ sinh con ra, đã đặt tên con là Tâm Lan, hy vọng cuộc đời này của con có thể yên bình tự tại, đừng bị thế tục quấy nhiễu...”
Sau khi nói một tràng dài, Thịnh Tâm Lan hơi tê chân đứng dậy, định rời đi, nhưng vừa xoay người lại, thì nhìn thấy một người mặc đồ đen, cài hoa trắng trước ngực trông rất chói mắt.
Vu Cẩm Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cay nghiệt nói:
“Tôi tìm cô một vòng rồi, không ngờ cô lại chạy tới đây, cô tưởng tôi nhàn rỗi lắm à?”
Trước đây khi đứng trước mặt ba, người phụ nữ này luôn ra vẻ là người mẹ kế tốt, nhưng giờ người mất rồi nên trở mặt ngay.
Trong lòng Thịnh Tâm Lan cười khẩy, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi: “Tang lễ kết thúc rồi, bà còn tìm tôi có chuyện gì?”
Vu Cẩm Hà cười chế giễu, nhìn Thịnh Tâm Lan từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh bỉ, dáng vẻ thành thục như đã tập dượt vô số lần ở trong lòng.
“Mặc dù tang lễ đã kết thúc, nhưng cô không muốn nghe thử ba mình để lại di chúc gì à?”
Thịnh Tâm Lan nhíu mày hỏi: “Di chúc của ba thì liên quan gì đến tôi?”
“Thật đáng tiếc.” Vu Cẩm Hà bật cười: “Quả thật nó không liên quan đến cô, thậm chí không hề nhắc đến cô nửa chữ, cô nói thử xem có buồn cười không? Một cô con gái luôn nâng niu trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, nhưng lúc lập di chúc trước khi chết lại chẳng để lại gì cho con mình.”
Vẻ mặt Vu Cẩm Hà giống hệt tiểu nhân đang đắc chí, làm Thịnh Tâm Lan thấy mà mắc ói.
“Thư Mộng, bà hãy nhìn đi, thật ra cô con gái mà bà đến chết vẫn còn nhớ nhung, chẳng đáng một đồng trong mắt Thịnh Thanh Sơn, ông ta chẳng để lại gì cho con gái bà cả, bà biết không?”
Vu Cẩm Hà nhìn chằm chằm bức hình trên tấm bia, như muốn lòi con mắt, ánh mắt chứa đầy sự thù hận, như thể đã tích lũy rất nhiều năm, gần như có thể cảm nhận được mùi thối rữa.
Thịnh Tâm Lan chắn trước tấm bia, lạnh lùng nói:
“Mong bà tôn trọng người đã khuất một chút, bà không có tư cách sỉ nhục mẹ tôi.”
“Sỉ nhục?” Vu Cẩm Hà nhếch miệng cười: “Cô tưởng bà ta ít sỉ nhục tôi à? Bà ta cao cao tại thượng, tự cho mình thanh cao như vậy, chẳng phải cũng bỏ mạng à? Thư Mộng ơi Thư Mộng, thế sự thay đổi thất thường, bà tưởng bà để lại một đứa con hoang như vậy, thì có thể đấu thắng tôi?”
Thịnh Tâm Lan tức đến run người: “Bà mau cút đi cho tôi...”
“Cô có tư cách gì mà bảo tôi cút, trước giờ tôi rất muốn làm một chuyện.”
Vu Cẩm Hà nói xong thì bỗng giơ tay lên.
Bầu trời đang mưa lất phất, lúc Thịnh Tâm Lan ngẩng đầu lên, thì có một hạt mưa rơi xuống lông mi cô, làm cô không khỏi nhắm mắt lại, không kịp né tránh cái tát đó, đợi đến khi cô nhận ra thì đã quá trễ.
Nhưng cơn đau trong dự đoán lại không rơi xuống mặt cô, mà Vu Cẩm Hà lại kinh ngạc thốt lên: “Cậu là ai?”
Thịnh Tâm Lan nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Tôi là ai không quan trọng.” Giọng nói người đàn ông dịu dàng trầm ổn, nhưng lại không cho phép người khác chen vào.
“Bà chỉ cần biết, nếu bà tát vào mặt Tâm Lan, thì tôi sẽ làm cho bà và toàn bộ di sản bà nhận được biến mất trong vòng một đêm, tôi nói được làm được.”
“Cố Duy.”
Thịnh Tâm Lan ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh về nước trước thời hạn, nghe nói ba em xảy ra chuyện, nên anh tới đây ngay.” Cố Duy giải thích ngắn gọn, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Vu Cẩm Hà quan sát hai người một lúc, bỗng bật cười: “Thịnh Tâm Lan, cô thật bản lĩnh, dụ dỗ một Nguyễn Anh Minh vẫn chưa đủ, giờ còn dụ dỗ thêm một người nữa, cô muốn dựa vào đàn ông đúng không?”
Bà ta còn chưa nói xong, thì hai người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh Thịnh Tâm Lan đã lao tới, giữ chặt Vu Cẩm Hà từ hai bên.
Lilian bước ra, lạnh lùng nói:
“Hai người bịt miệng bà ta lại.”
Vệ sĩ mặc đồ đen nghe lệnh làm việc ngay, lấy một chiếc khăn tay như trong ảo thuật ra, nhét thẳng vào miệng Vu Cẩm Hà, chặn những lời mắng chửi đầy hôi thối của bà ta lại.
Lilian phất tay, hai người kia liền dẫn Vu Cẩn Hà đi.
“Này.”
Thịnh Tâm Lan vội vẫy tay.
“Em yên tâm đi, không sao đâu, bọn họ chỉ cảnh cáo bà ta một lát, rồi thả ngay thôi.” Cố Duy vỗ vai cô an ủi.
Lúc này Thịnh Tâm Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Lilian giải quyết xong chuyện của Vu Cẩm Hà, thì cầm ô xoay người đi tới chỗ Thịnh Tâm Lan, rồi ôm cô, chân thành nói: “Tôi mới nghe nói chuyện ba cô, thành thật xin lỗi Thịnh.”
“Không sao.” Thịnh Tâm Lan cũng ôm Lilian, cười hơi đau khổ: “Rất vui khi gặp lại cô, Lilian.”
Lilian cao hơn cô một cái đầu, nên lần nào ôm cô cũng như đang ôm một đứa trẻ, rõ ràng Thịnh Tâm Lan khá cao, nhưng lần nào cũng bị cô ta ôm đến nhỏ bé.
Haizz, ai bảo ngươi ta máu lai, gien tốt.
“Trời mưa rồi, cô còn muốn làm chuyện gì ở đây nữa không, Thịnh?” Lilian buông cô ra, phần lớn ô trong tay đều che trên đỉnh đầu Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Chuyện còn lại chỉ đơn giản là phân chia cổ phần cho người nhà mẹ đẻ Vu Cẩm Hà, nếu di chúc không liên quan đến cô, tất nhiên cô sẽ không ở lại đây nữa.
Mưa ngày càng nặng hạt, Thịnh Tâm Lan và Cố Duy che chung một ô, bóng lưng dần biến mất trong màn mưa, cô không hề phát hiện ra bóng người mặc đồ đen đang đứng ở nơi khác trong nghĩa trang, anh cũng phong trần mệt mỏi, vừa mới trở về từ chuyến bay sớm nhất, đã nhìn thấy cảnh tượng Cố Duy ôm cô rời khỏi nghĩa trang.
“Tổng giám đốc Nguyễn, anh không gọi cô Thịnh lại à?”
Chu Phương đang đứng che dù bên cạnh Nguyễn Anh Minh, trong lòng rất khó chịu.
Bọn họ chỉ mới đàm phán được một nửa hạng mục nghỉ dưỡng ở thành phố T, thì bỗng nghe thấy tin tức nhà họ Thịnh xảy ra chuyện, nên Nguyễn Anh Minh gấp gáp quay về ngay trên bàn đàm phán.
“Cậu đi lấy xe đi, rồi đuổi theo họ.” Nguyễn Anh Minh đứng dưới ô ra lệnh.