• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Là Lỗi Của Anh (2 Viewers)

  • Chương 14

Có lẽ Tư Ý không biết, có đôi lúc họ sẽ vô tình đi đến những nơi mà lúc trước anh và Lý Hân Nhiên từng đến, từng chơi, từng lôi lôi kéo kéo cười nói vui vẻ

Có đôi khi anh vẫn nhầm lẫn giữa hiện tại và quá khứ, sự thật chứng minh có vài lần anh từng gọi nhầm món cho cô sau đó mới bất giác nhận ra…

Có lẽ trong lòng anh, Lý Hân Nhiên vĩnh viễn không thể xoá nhoà còn cô – Tư Ý chỉ là một hình bóng thay thế mà thôi…

Nhưng không hiểu vì sao ngày ấy anh lại chọn kết hôn cùng cô, anh gật đầu như một người đã đã mất đi khả năng nhận thức, anh đồng ý như một người đã bị bùa thuốc dắt lối,mụ mị đến mơ hồ.

Anh không muốn làm tổn thương cô, anh không muốn khi đến gần cô mà trong đẩu chỉ toàn bóng hình của người cũ.

Nên anh dứt khoát không chạm vào cô, ngoài mặt anh vẫn chăm sóc và dịu dàng chăm sóc cho cô nhưng bên trong anh không nhịn được mà phân rõ giới hạn với cô…

Anh cứ nghĩ hai người sẽ êm đềm chung sống bên nhau nhưng anh lầm rồi, là lầm to rồi.

Anh luôn nhắc nhở mình sẽ luôn chăm sóc tốt cho cô nhưng anh quên mất một điều còn quan trọng hơn..

Đó là, đừng làm tổn thương cô.

Nhưng anh hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô dù vô tình hay cố ý anh đã khiến cô thương tâm rất nhiều lần, biết bao lần cô vì anh mà khóc, vì anh mà đau lòng…

Giữa lúc cô đau khổ nhất và cuộc điện thoại từ Lý Hân Nhiên anh đã không ngần ngại bỏ cô lại, thậm chí nói dối cô vội vã đi ngay trong đêm..

Nhưng thật kỳ lạ, khi ở bên Lý Hân Nhiên anh lại không còn cảm giác như xưa, vẫn lo lắng vẫn ân cần giúp đỡ cô nhưng cảm giác như người bạn cũ giúp đỡ bạn mình còn trong đầu anh thậm chí còn nghĩ ngợi về cô gái nhỏ ở nhà, không nhịn được mà lo lắng.

Anh bắt đầu cảm thấy bản thân có lỗi với cô rất nhiều, anh không xứng với một người như cô…

Thật ra hôm ấy anh không qua đêm ở ngoài, giúp Lý Hân Nhiên đâu vào đó anh rời đi ngay, vội vã phi xe về nhà nhưng không dám đến gần…anh lặng lẽ đậu xe ở một chỗ cách đó một đoạn rồi lặng lẽ ngồi trong xe nhìn về nhà.

Anh sợ đối mặt với cô…

Ngồi trên xe, anh gục đầu trên vô lăng trách mình thật tệ hại, đêm đó anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không thể huỷ hoại cô thêm nữa, anh không thể giữ cô lại bên mình mà dần đần huỷ hoại cô…

Anh lên kế hoạch khiến cô chết tâm, khiến cô chủ động rời xa anh.

Sáng hôm sau thấy cô mặt mày sưng húp, cả người xanh xao nhưng vẫn ráng cười với anh. Anh cảm thấy mình như một gã đàn ông hèn nhưng anh vẫn cố cất lên những lời tàn nhẫn, anh thấy người cô run lên trong lòng anh rất khó chịu nhưng khi thấy cô kiên cường chịu đựng sau đó hỏi anh:

““Tư Hạo, có phải anh đã có người trong lòng rồi đúng không?”

Anh sững lại, dặn lòng thật bình tĩnh trả lời cô dù anh không muốn

“Phải”

Nhìn thấy ánh mắt sụp đổ của cô, thân hình khẽ run anh dứt khoát không nhìn nữa, anh không dám nhìn nữa, anh chờ đợi một lời kết tội hệt như tên phạm nhân chờ đợi án phạt của mình.

Nhưng không…

Tư Ý cô ấy nói cô ấy đợi anh

Cô ấy nói cô ấy đợi anh…

Nhưng cô càng như vậy anh càng không có dũng khí mà đối mặt với tình cảm này của cô, anh không đáng để cô trao tình cảm này, không đáng để cô tin tưởng…

Khi cô mượn rượu giải sầu, mượn nó để làm loạn anh chỉ biết im lặng chịu đựng, anh chẳng thể cho cô một lời hứa hẹn, khi cô gào khóc bất lực cô đâu biết anh còn bất lực hơn thế…

Cô nói anh quá đáng anh nhận, nói anh độc ác tàn nhẫn anh nhận nhưng kêu anh bỏ cô không anh nhất định sẽ không bỏ cô…

Anh lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy chỉ vì không muốn bất công với cô…

Anh đã hoàn toàn tự tay đâm chết người con gái ấy có nụ cười rạng rỡ ấy, đến với cuộc hôn nhân này cô không hề hạnh phúc hay vui vẻ một ngày nào cả, ngày qua ngày chìm đắm trong bóng tối.

Tư Hạo bóp chặt ly rượu trong tay, sức tay cửa anh quá lớn, ly rượu nhỏ mỏng manh trên tay cứ thế chịu đựng rồi bất ngờ bùng nổ kêu lên một tiêng rồi vỡ nát trong lòng bàn tay anh.

Nước, máu, thuỷ tinh lẫn lộn trong tay anh. Người phục vụ hốt hoảng hỏi anh có ổn không nhưng anh lắc dầu kêu không sao.

Nhìn từ góc này mắt anh chằng chịt những đường tơ máu, đỏ au nhưng cả khuôn mặt như chịu đựng nỗi đau mà trắng bệch…

Nhớ về buổi chiều này hôm nay khi hỏi cô có hài lòng không về cuộc hôn nhân này, cô không do dự mà đáp

“Hài lòng, cực kỳ hài lòng…”

Nhưng sau đó cô lại nhanh chóng phủ nhận và chạy đi, lần đầu tiên anh hiểu cảm giác mình bị bỏ lại…Nhìn bóng dáng cô vội bước đi mà anh không thể làm gì, anh thật sự rất thống khổ.

Cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu anh đã luôn trốn chạy, anh nhát gan không dám đối mặt…Nhưng hết hôm nay thôi, anh sẽ không để cô một mình chìm đắm trong cô đơn một lần nào nữa.

Tư Hạo mang đôi tay không ngừng rỉ máu đi vào nhà vệ sinh rửa sơ qua, thấm khô sau đó nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt hèn nhát của chính mình, sau đó như đã quyết tâm anh dứt khoát ra ngoài đi về phía xe.

Bây giờ đã khuya, tuyết ngày một dày hơn, cái lạnh rét căm này khiến anh khẽ run rấy sau đó chậm rãi vào xe.

“Tư Ý à sao em không hỏi anh có hài lòng không?” – Lý Hạo khẽ lẩm bẩm

Trước khi khởi động xe rời đi, anh đáp một lời cho chính mình, một lời nói chắc nịch kèm theo sự vui vẻ.

“Anh hài lòng, cực kỳ hài lòng…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom