-
Khi Cơn Mua Rơi
Ngày đó. Tôi và nhỏ học cùng lớp, một ngôi trường nhỏ xây lên khi tôi còn tiểu học. Tôi nhớ nhất là những buổi chiều mưa, hoặc là không mưa… Mà đại khái là tôi nhớ nhất những buổi chiều.
Tôi đã lớn hơn một tý. Nhưng cũng không thay đổi nhiều…
Hình như tôi cũng đã học giỏi hơn một chút. Nhận ra rằng cần phải cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần thì mới đạt được điều tôi muốn. Tôi rõ chẳng phải là một mẩu con trai thông minh nhanh nhẹn.
Tôi ít nói và chỉ có một vài đứa bạn thường đi chung trên lớp. Những chuổi ngày bình thường chấm dứt đến khi tôi lên lớp 7A. Cũng là lúc những sợi khói đầu tiên rối vào người.
Nắng cuối ngày và những âm thanh hè tắt.
Một ngày kia, thu sang mang những đám mây nhẹ như khẽ, dễ tan biến như đã từng vô hình khi kẻ mơ mọng vô tình chạm đến. Những buổi xớm, nắng ánh lên những giất mơ màu vàng trắng, đốt cháy những chuổi ngày bình thường của kẻ vô vị. Nồng lên một hương cỏ thân quen…
Ngày đó. Tôi và nhỏ học cùng lớp.
Tôi học lớp cô Nga…một giáo viên mà tôi có mất cả đời tôi cũng không dễ gì quên. Trong trí nhớ mờ nhạt tôi hình dùng về một người giáo viên trẻ và đẹp. Những ngày học kì tôi đã thích cô lắm, chắc vì cô đẹp. Những người đẹp thường hay hiền. Nhưng cái sự Học phù phiếm xớm đưa tôi về thực tế. Thực tế là không phải ai đẹp thì cũng đều hiền cả. Nhưng tôi thương cô lắm, tôi biết cô cũng rất thương những học sinh mình…vậy là mọi chuyện tốt đẹp. Tôi thương cô và cô thương những học sinh của mình. Học là một sự tò mò tìm hiểu không bao giờ thỏa mản được, và sự Học của tôi u ám và khắc khổ đến vô thường.
Tôi không hay bắt chuyện với nhỏ. Tôi không được tự tin cho lắm, nếu không hẳn là vì khá xấu. Tôi chỉ nhìn nhỏ, im lặng. Phía sau, cách xa những thứ tình cảm thuở ban đầu. Tôi hay nghĩ về nhỏ, bằng cách này hay cánh khác. Ao ước được một lần đối diện, một lần đi song bên, một lần chọc nhỏ cười, một lần nắm tay…Đôi vai nhỏ thật gầy, nó run khẽ nhẹ khi nhỏ cười. Nụ cười chưa bao giờ đổi tên trên gương mặt băng giá ấy, hoặc, tôi chưa bao giờ thay đổi cách trái tim vỡ vụn khi bắt gặp.
Nhỏ đẹp, tôi không biết phải miêu tả như thế nào…Có lẽ là một bức vẽ cầu kì dễ thương. Nhỏ đôi khi hay cười, nhẹ nhàng, những cử chỉ đơn giản nhưng rất đáng yêu. Nhỏ cười thật sự rất đẹp. Đôi mắt nhỏ trong veo lên tựa như chứa cả bầu trời với vô ngần những tinh tú.
Tôi tự hỏi.
- Có phải…mắt H là một ô cửa nhỏ?
- …? em nhìn tôi, đôi mắt em gợn lên một ánh nhìn khó hiểu.
- Đ nhìn thấy trời đang mưa…ở bên kia là một dãi tinh ngân màu tím.
Tôi vẫn hay tưởng tượng mình và nhỏ nói chuyện với nhau như thế. Và bao lần tôi đều muốn nói với nhỏ rằng, cậu đẹp lắm! Có lẽ nhỏ cũng biết điều ấy, xớm thôi nhưng tôi vẫn ngây thơ buồn. Thời gian không dạy trái tim khôn ra, nhưng nổi đau dạy trái tim trở nên lãnh đạm.
Tôi gọi nhỏ là mùa thu. Không phải theo một cách cắt nghĩa nào, nhỏ thật sự giống như một xớm chợt trời thu, nhẹ nhàng, trong sáng và tinh khôi. Gợn lên nhẹ nhàng những buâng khuân trong tôi. Như một cánh chuồn chuồn nhỏ khẽ chạm vào mặt hồ, đánh thức những giác quan đã ngủ sâu trong một cơn mê muội. Tôi từng chỉ là một cái hồ trong veo nhỏ bé. Nhưng tự khi nào, em đã đào sâu tâm hồn tôi đến tối tăm sâu thẳm. Mặc cho tôi vụng về bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn muốn thương em như đã từng. Thằng con trai lớp 8 sau lưng em ngày nào.
Có phải em đã thương những cơn mưa mùa lạnh? Tôi thấy em nhìn bóng mưa với những chút mơ màng. Một cơn gió…một sợi ngẩn ngơ. Những hạt mưa rơi không ngừng trên vai kẽ đã quen sự tĩnh lặng, tầm thường, vô vị.
Một mùa đông nữa qua, Tôi nhận ra mình đã sai khỉ bảo nhỏ là một bức vẽ!
Mùa thu tôi với những nét thanh khiết không một bút vẽ tầm thường nào chạm được. Rộng lớn hơn một khu vườn, em là cả một thế giới đầy bí ẩn đầy ma mị, em mang thời gian cất vào một chiếc hộp, mọi thứ trở nên vĩnh hằng, hoàn hảo và trọn vẹn.
Chỉ có thể bằng tâm hồn thôi, chỉ có tâm hồn. Tôi có thể chạm vào được... lúc nào đó đến khi mặt hồ tôi đủ rộng.
- Huy có thể lạc…
- Sẽ không lạc. Hạt sương mơ ngọt ngào sẽ nuôi mùa đông đó trên cánh anh đào nhỏ. Vì mùa đông này cũng nhỏ thôi. Mùa đông lớn lên bên âm thanh những nốt nhạc, say mê khi chúng ngân lên trong cơn mưa mùa lạnh.
Tôi suy tư, âm thầm những bối rối. Những đôi khi rơi vào một giất mộng ngọt ngào, sáng trong một thứ âm thanh lần đầu tiên lắng đọng. Nảy lên những hạt nước khi mưa chạm mặt. Gợn lên những mơ hồ. Và tôi nghĩ mình đã yêu nhỏ trong một bài thơ ngắn viết trong giờ học. Tôi thích nhắm mắt tưởng tượng ra một ngày nếu 2 đứa bên nhau, dù là không thực tế.
- Nhưng mùa đông lớn lên, khu vườn sẽ còn lạnh hơn nữa. Những cơn mưa mùa đông sẽ làm đôi tay Huy tê lại. Huy sẽ phải quàng trên mình thứ gì đó. Nhưng lạnh lẽo vẫn chờ đợi Huy trên đoạn đường đến lớp. Và sẽ chẳng có giấc mơ nào hiện thực trong đấy.
- Đừng ngốc thế, Huy chính là mùa đông mà.
Tôi lơ đãng tâm trí lang thang trong một câu chuyện tự mình viết lấy. Dù thật sự tôi chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với nhỏ một cách nghiêm túc cả. Tôi ước rằng mình biết nhỏ thích màu gì. Tôi hầu như đều không biết nhỏ thích điều gì...Hoặc là chỉ nhìn đấy thôi.
Nhỏ ít nói. Nhỏ thường chỉ nói chuyện với những đứa bạn thân. Nhỏ xinh nên được nhiều đứa con trai theo bắt chuyện. Khi ở sân, khi những cái ghế đá. Những giờ thực hành lộn xộn, đám con trai vây quanh bàn nhỏ. Những giờ âm nhạc nhốn nháo tiếng cười khi rất xa tôi, ở bên kia bầu trời, nhỏ đang cười bên bọn con trai hát hò vui vẽ. Hình như…tôi chưa bao giờ hỏi nhỏ tên gì? Cũng chưa bao giờ nhỏ hỏi tôi tên gì?
Tôi rất gầy…lại chẳng có gì nổi bật. Hay bị bắt nạt, bị đem ra làm trò cười, chọc ghẹo. Đám con trai chỉ có vài đứa hiền mà tôi có hay bắt chuyện. Tôi im lặng nhìn theo nhỏ, tự vui với những lý do vụn vặt. Viết những bài thơ đầu tiên ngờ nghệch. Đính những vì sao đầu tiên lên bầu trời hi vọng.
Tôi không hiểu! Tôi lại gọi mùa thu trong nét mừng ngày càng nhiều hơn.
- Mùa thu?
- Ừ! Mùa thu thì vẫn thường đi xa. Như cánh chim trời trong những mùa di trú. Duỗi đôi cánh để bay thật xa. nền trời bao la vẫn trong ngần màu nước biển. Dù mùa thu có đi rồi đến bấy nhiêu lần.
- Còn mùa đông, hẳn sẽ cô đơn lắm!
- Tôi mỉm cười, hắn ổn. Mùa đông lớn bằng những giọt sương và những thanh trầm. Mùa đông gieo những hạt âm thanh để mùa xuân đến gặt. Những đám sương mờ tắm cánh đồng nhỏ trong những buổi sớm. Và mùa đông như kẻ chăm chỉ ôm ấp những muộn phiền thành mầm cây để lớn.
- H cũng cười. Mùa đông thật tốt!
Rồi mùa thu đi. Tôi hiểu những cơn mưa đông đang khóc. Trên con đường băng ngang cánh đồng, đám học sinh không còn đi qua nữa. Đất nhũn thành những vũng bùn lớn lầy lội. Những cơn gió tạt vào con bù nhìn tơi tả, những hạt mầm đang cố nẩy lớp vỏ dày. Những cô đơn, mùa đông mang đầy thứ mây xám che tối đen bầu trời rồi trỉu nặng, cơn mưa đêm đọng lên những tán lá khô vàng.
Một xớm mùa đông. Khi đang tựa lang cang chờ đợi…Tôi thấy nhỏ đã quàng một chiếc khăn len màu trắng. Đi bên một đứa con trai. Và nhỏ cười, tôi thấy đôi má nhỏ ửng hồng lên một chút. Chậm chạp trên sân trường…những chiếc lá khô cuối cùng trên cây bàng đã rụng.
Nhiều chuyện xảy ra. Tôi thay đổi. Những vết cào trên ngực. Mùa đông xé nát bầu trời bằng những ánh chớp nhòa đau đớn. Lạnh lẽo. Những cơn mưa dài như nối nhau không dứt. Đêm bên bàn học…tôi hay gục đầu để cơn đau giằng xéo. Những trang sách nhăn nheo cộm lên từng vết nhòe trên con chữ. Chợt ngủ quên khi cách cữa chưa đóng....bên kia là những ngân tinh màu tím. Một hố đen xuất hiện. Nuốt tất cả, những khu vườn trồng cây anh đào, cây piano màu trắng, những chiếc lá màu xanh, một bầu trời như ánh chiều dần sụp đổ. Tôi thấy những ngôi sao dần tắt, những ánh sáng le lói mờ dần trên nền đen. Chỉ còn lại bóng tối và tôi. Tất cả chỉ còn lại bóng tối, và tôi. Thức dậy trong đêm, nhận ra chiếc đèn bàn đã tắt tự khi nào. Tôi mệt mỏi xoa hai mắt nặng trỉu. Mò trong đêm tìm cái công tắc…Mùa đông thật lạnh. Tôi thấy bản thân tuyệt vọng và yếu đuối.
Cũng như tôi, Nhỏ cũng thay đổi!
Trầm hơn. Có gì đó khác, sâu sắc và khác lạ. Nhỏ rất khó đoán, cảm xúc, tình cảm. Đôi khi những câu nói vu vơ của nhỏ mà phải rất lâu sao này tôi mới hiểu. Tôi ghét điều ấy, ghét việc mình đã bỏ lở một điều gi đấy trong quá khứ. Đánh mất những thứ quan trọng chỉ vì mình quá nông cạn và đơn giản. Những điều với nhỏ có lẽ chẳng là gì, nhưng với tôi. Nó làm tôi trăn trở và ngộ nhận. Vì thế tôi ghét cảm giác hối tiếc, rất ghét.
Chắc là, lúc ấy nhỏ đã trưởng thành hơn tôi nhiều lắm. Trong mắt nhỏ có những màu tối tôi không hiểu được, chắc tôi chỉ là một tên ngây thơ xấu xí không hiểu chuyện trong suy nghĩ của nhỏ.
Nhưng có một điều mà nhỏ không biết. Đó là tôi và nhỏ đều khác. Tôi đã chợt nhận ra điều ấy. Tôi lớn lên không phải theo cánh một đứa trẻ bình thường hay lớn lên. Tôi học những hi sinh, chịu những khổ đau dày vò. Tan nát. Tôi học cánh phải thay đổi, phải trưởng thành hơn…đến khi tôi nhận ra có một thứ sẽ không bao giờ thay đổi. Khoảng cách tôi và nhỏ.
Những vết thương. Những kĩ niệm buồn. Tôi viết thành những điều còn lại…
Viết về những thứ về nhỏ mà tôi vẫn chưa bao giờ hiểu được.
Mùa đông bỏ đi vào một ngày nắng nhẹ. Cánh đồng trơ trọi bên con đường đã méo mó những vết lõm khô cứng. Đắt đã rắn lại, khắp nơi có những vết nứt nhỏ…
Khắp nơi…
có những vết nứt nhỏ.
g/s/iC
Tôi đã lớn hơn một tý. Nhưng cũng không thay đổi nhiều…
Hình như tôi cũng đã học giỏi hơn một chút. Nhận ra rằng cần phải cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần thì mới đạt được điều tôi muốn. Tôi rõ chẳng phải là một mẩu con trai thông minh nhanh nhẹn.
Tôi ít nói và chỉ có một vài đứa bạn thường đi chung trên lớp. Những chuổi ngày bình thường chấm dứt đến khi tôi lên lớp 7A. Cũng là lúc những sợi khói đầu tiên rối vào người.
Nắng cuối ngày và những âm thanh hè tắt.
Một ngày kia, thu sang mang những đám mây nhẹ như khẽ, dễ tan biến như đã từng vô hình khi kẻ mơ mọng vô tình chạm đến. Những buổi xớm, nắng ánh lên những giất mơ màu vàng trắng, đốt cháy những chuổi ngày bình thường của kẻ vô vị. Nồng lên một hương cỏ thân quen…
Ngày đó. Tôi và nhỏ học cùng lớp.
Tôi học lớp cô Nga…một giáo viên mà tôi có mất cả đời tôi cũng không dễ gì quên. Trong trí nhớ mờ nhạt tôi hình dùng về một người giáo viên trẻ và đẹp. Những ngày học kì tôi đã thích cô lắm, chắc vì cô đẹp. Những người đẹp thường hay hiền. Nhưng cái sự Học phù phiếm xớm đưa tôi về thực tế. Thực tế là không phải ai đẹp thì cũng đều hiền cả. Nhưng tôi thương cô lắm, tôi biết cô cũng rất thương những học sinh mình…vậy là mọi chuyện tốt đẹp. Tôi thương cô và cô thương những học sinh của mình. Học là một sự tò mò tìm hiểu không bao giờ thỏa mản được, và sự Học của tôi u ám và khắc khổ đến vô thường.
Tôi không hay bắt chuyện với nhỏ. Tôi không được tự tin cho lắm, nếu không hẳn là vì khá xấu. Tôi chỉ nhìn nhỏ, im lặng. Phía sau, cách xa những thứ tình cảm thuở ban đầu. Tôi hay nghĩ về nhỏ, bằng cách này hay cánh khác. Ao ước được một lần đối diện, một lần đi song bên, một lần chọc nhỏ cười, một lần nắm tay…Đôi vai nhỏ thật gầy, nó run khẽ nhẹ khi nhỏ cười. Nụ cười chưa bao giờ đổi tên trên gương mặt băng giá ấy, hoặc, tôi chưa bao giờ thay đổi cách trái tim vỡ vụn khi bắt gặp.
Nhỏ đẹp, tôi không biết phải miêu tả như thế nào…Có lẽ là một bức vẽ cầu kì dễ thương. Nhỏ đôi khi hay cười, nhẹ nhàng, những cử chỉ đơn giản nhưng rất đáng yêu. Nhỏ cười thật sự rất đẹp. Đôi mắt nhỏ trong veo lên tựa như chứa cả bầu trời với vô ngần những tinh tú.
Tôi tự hỏi.
- Có phải…mắt H là một ô cửa nhỏ?
- …? em nhìn tôi, đôi mắt em gợn lên một ánh nhìn khó hiểu.
- Đ nhìn thấy trời đang mưa…ở bên kia là một dãi tinh ngân màu tím.
Tôi vẫn hay tưởng tượng mình và nhỏ nói chuyện với nhau như thế. Và bao lần tôi đều muốn nói với nhỏ rằng, cậu đẹp lắm! Có lẽ nhỏ cũng biết điều ấy, xớm thôi nhưng tôi vẫn ngây thơ buồn. Thời gian không dạy trái tim khôn ra, nhưng nổi đau dạy trái tim trở nên lãnh đạm.
Tôi gọi nhỏ là mùa thu. Không phải theo một cách cắt nghĩa nào, nhỏ thật sự giống như một xớm chợt trời thu, nhẹ nhàng, trong sáng và tinh khôi. Gợn lên nhẹ nhàng những buâng khuân trong tôi. Như một cánh chuồn chuồn nhỏ khẽ chạm vào mặt hồ, đánh thức những giác quan đã ngủ sâu trong một cơn mê muội. Tôi từng chỉ là một cái hồ trong veo nhỏ bé. Nhưng tự khi nào, em đã đào sâu tâm hồn tôi đến tối tăm sâu thẳm. Mặc cho tôi vụng về bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn muốn thương em như đã từng. Thằng con trai lớp 8 sau lưng em ngày nào.
Có phải em đã thương những cơn mưa mùa lạnh? Tôi thấy em nhìn bóng mưa với những chút mơ màng. Một cơn gió…một sợi ngẩn ngơ. Những hạt mưa rơi không ngừng trên vai kẽ đã quen sự tĩnh lặng, tầm thường, vô vị.
Một mùa đông nữa qua, Tôi nhận ra mình đã sai khỉ bảo nhỏ là một bức vẽ!
Mùa thu tôi với những nét thanh khiết không một bút vẽ tầm thường nào chạm được. Rộng lớn hơn một khu vườn, em là cả một thế giới đầy bí ẩn đầy ma mị, em mang thời gian cất vào một chiếc hộp, mọi thứ trở nên vĩnh hằng, hoàn hảo và trọn vẹn.
Chỉ có thể bằng tâm hồn thôi, chỉ có tâm hồn. Tôi có thể chạm vào được... lúc nào đó đến khi mặt hồ tôi đủ rộng.
- Huy có thể lạc…
- Sẽ không lạc. Hạt sương mơ ngọt ngào sẽ nuôi mùa đông đó trên cánh anh đào nhỏ. Vì mùa đông này cũng nhỏ thôi. Mùa đông lớn lên bên âm thanh những nốt nhạc, say mê khi chúng ngân lên trong cơn mưa mùa lạnh.
Tôi suy tư, âm thầm những bối rối. Những đôi khi rơi vào một giất mộng ngọt ngào, sáng trong một thứ âm thanh lần đầu tiên lắng đọng. Nảy lên những hạt nước khi mưa chạm mặt. Gợn lên những mơ hồ. Và tôi nghĩ mình đã yêu nhỏ trong một bài thơ ngắn viết trong giờ học. Tôi thích nhắm mắt tưởng tượng ra một ngày nếu 2 đứa bên nhau, dù là không thực tế.
- Nhưng mùa đông lớn lên, khu vườn sẽ còn lạnh hơn nữa. Những cơn mưa mùa đông sẽ làm đôi tay Huy tê lại. Huy sẽ phải quàng trên mình thứ gì đó. Nhưng lạnh lẽo vẫn chờ đợi Huy trên đoạn đường đến lớp. Và sẽ chẳng có giấc mơ nào hiện thực trong đấy.
- Đừng ngốc thế, Huy chính là mùa đông mà.
Tôi lơ đãng tâm trí lang thang trong một câu chuyện tự mình viết lấy. Dù thật sự tôi chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với nhỏ một cách nghiêm túc cả. Tôi ước rằng mình biết nhỏ thích màu gì. Tôi hầu như đều không biết nhỏ thích điều gì...Hoặc là chỉ nhìn đấy thôi.
Nhỏ ít nói. Nhỏ thường chỉ nói chuyện với những đứa bạn thân. Nhỏ xinh nên được nhiều đứa con trai theo bắt chuyện. Khi ở sân, khi những cái ghế đá. Những giờ thực hành lộn xộn, đám con trai vây quanh bàn nhỏ. Những giờ âm nhạc nhốn nháo tiếng cười khi rất xa tôi, ở bên kia bầu trời, nhỏ đang cười bên bọn con trai hát hò vui vẽ. Hình như…tôi chưa bao giờ hỏi nhỏ tên gì? Cũng chưa bao giờ nhỏ hỏi tôi tên gì?
Tôi rất gầy…lại chẳng có gì nổi bật. Hay bị bắt nạt, bị đem ra làm trò cười, chọc ghẹo. Đám con trai chỉ có vài đứa hiền mà tôi có hay bắt chuyện. Tôi im lặng nhìn theo nhỏ, tự vui với những lý do vụn vặt. Viết những bài thơ đầu tiên ngờ nghệch. Đính những vì sao đầu tiên lên bầu trời hi vọng.
Tôi không hiểu! Tôi lại gọi mùa thu trong nét mừng ngày càng nhiều hơn.
- Mùa thu?
- Ừ! Mùa thu thì vẫn thường đi xa. Như cánh chim trời trong những mùa di trú. Duỗi đôi cánh để bay thật xa. nền trời bao la vẫn trong ngần màu nước biển. Dù mùa thu có đi rồi đến bấy nhiêu lần.
- Còn mùa đông, hẳn sẽ cô đơn lắm!
- Tôi mỉm cười, hắn ổn. Mùa đông lớn bằng những giọt sương và những thanh trầm. Mùa đông gieo những hạt âm thanh để mùa xuân đến gặt. Những đám sương mờ tắm cánh đồng nhỏ trong những buổi sớm. Và mùa đông như kẻ chăm chỉ ôm ấp những muộn phiền thành mầm cây để lớn.
- H cũng cười. Mùa đông thật tốt!
Rồi mùa thu đi. Tôi hiểu những cơn mưa đông đang khóc. Trên con đường băng ngang cánh đồng, đám học sinh không còn đi qua nữa. Đất nhũn thành những vũng bùn lớn lầy lội. Những cơn gió tạt vào con bù nhìn tơi tả, những hạt mầm đang cố nẩy lớp vỏ dày. Những cô đơn, mùa đông mang đầy thứ mây xám che tối đen bầu trời rồi trỉu nặng, cơn mưa đêm đọng lên những tán lá khô vàng.
Một xớm mùa đông. Khi đang tựa lang cang chờ đợi…Tôi thấy nhỏ đã quàng một chiếc khăn len màu trắng. Đi bên một đứa con trai. Và nhỏ cười, tôi thấy đôi má nhỏ ửng hồng lên một chút. Chậm chạp trên sân trường…những chiếc lá khô cuối cùng trên cây bàng đã rụng.
Nhiều chuyện xảy ra. Tôi thay đổi. Những vết cào trên ngực. Mùa đông xé nát bầu trời bằng những ánh chớp nhòa đau đớn. Lạnh lẽo. Những cơn mưa dài như nối nhau không dứt. Đêm bên bàn học…tôi hay gục đầu để cơn đau giằng xéo. Những trang sách nhăn nheo cộm lên từng vết nhòe trên con chữ. Chợt ngủ quên khi cách cữa chưa đóng....bên kia là những ngân tinh màu tím. Một hố đen xuất hiện. Nuốt tất cả, những khu vườn trồng cây anh đào, cây piano màu trắng, những chiếc lá màu xanh, một bầu trời như ánh chiều dần sụp đổ. Tôi thấy những ngôi sao dần tắt, những ánh sáng le lói mờ dần trên nền đen. Chỉ còn lại bóng tối và tôi. Tất cả chỉ còn lại bóng tối, và tôi. Thức dậy trong đêm, nhận ra chiếc đèn bàn đã tắt tự khi nào. Tôi mệt mỏi xoa hai mắt nặng trỉu. Mò trong đêm tìm cái công tắc…Mùa đông thật lạnh. Tôi thấy bản thân tuyệt vọng và yếu đuối.
Cũng như tôi, Nhỏ cũng thay đổi!
Trầm hơn. Có gì đó khác, sâu sắc và khác lạ. Nhỏ rất khó đoán, cảm xúc, tình cảm. Đôi khi những câu nói vu vơ của nhỏ mà phải rất lâu sao này tôi mới hiểu. Tôi ghét điều ấy, ghét việc mình đã bỏ lở một điều gi đấy trong quá khứ. Đánh mất những thứ quan trọng chỉ vì mình quá nông cạn và đơn giản. Những điều với nhỏ có lẽ chẳng là gì, nhưng với tôi. Nó làm tôi trăn trở và ngộ nhận. Vì thế tôi ghét cảm giác hối tiếc, rất ghét.
Chắc là, lúc ấy nhỏ đã trưởng thành hơn tôi nhiều lắm. Trong mắt nhỏ có những màu tối tôi không hiểu được, chắc tôi chỉ là một tên ngây thơ xấu xí không hiểu chuyện trong suy nghĩ của nhỏ.
Nhưng có một điều mà nhỏ không biết. Đó là tôi và nhỏ đều khác. Tôi đã chợt nhận ra điều ấy. Tôi lớn lên không phải theo cánh một đứa trẻ bình thường hay lớn lên. Tôi học những hi sinh, chịu những khổ đau dày vò. Tan nát. Tôi học cánh phải thay đổi, phải trưởng thành hơn…đến khi tôi nhận ra có một thứ sẽ không bao giờ thay đổi. Khoảng cách tôi và nhỏ.
Những vết thương. Những kĩ niệm buồn. Tôi viết thành những điều còn lại…
Viết về những thứ về nhỏ mà tôi vẫn chưa bao giờ hiểu được.
Mùa đông bỏ đi vào một ngày nắng nhẹ. Cánh đồng trơ trọi bên con đường đã méo mó những vết lõm khô cứng. Đắt đã rắn lại, khắp nơi có những vết nứt nhỏ…
Khắp nơi…
có những vết nứt nhỏ.
g/s/iC
Last edited: