Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Editor: trang bubble ^^
Phó gia.
"Tiểu Ca. Lão thân là họ hàng xa của Phó phu nhân, từ vùng khác đến thăm nàng. Kính xin thông báo."
Dứt lời đưa một cái ngọc bội qua.
"Ngài tạm giao vật này cho phu nhân, nàng nhất định biết ta là ai."
Tiểu Ca giữ cửa Phó gia nhìn lão phụ quần áo hoa lệ này, lại thấy dáng vẻ bà đúng mực, càng cảm thấy có mấy phần phong thái.
Lại nhìn chất lượng ngọc bội kia, càng là rất tốt.
Tuy rằng đoán trước chưa từng thấy nhưng mà cũng chắc là thân quyến của chủ tử rồi.
Chính là lập tức vào cửa thông báo.
Nếu nói trước kia, ngược lại cũng chưa chắc như thế nhưng hôm nay lại khác biệt.
Dù là khí độ hay là trang phục của người này, thoạt nhìn cũng không giống như là kẻ tống tiền.
Tiểu Ca thông báo đại nha hoàn ở cửa, ngược lại đại nha hoàn này cũng không trì hoãn, bèn cầm ngọc bội vào trong nhà.
Lúc này, Phó phu nhân đang tức giận.
Con dâu người ta đều là cầm kỳ thư họa, con dâu của nàng lại tốt rồi, lúc này lại mặc nam trang đi ra ngoài làm ăn, nói ra quả thật là mất thể thống. Nhưng, hai cha con này lại cũng không thèm để ý.
Nàng cảm thấy bực mình.
"Phu nhân."
Liếc nha hoàn một cái, Phó phu nhân hỏi: "Chuyện gì?"
Lại xuất hiện vào lúc tâm tình nàng không tốt.
"Ngoài cửa có vị phụ nhân, tự xưng là bà con xa của ngài. Đang cầu kiến phu nhân, nàng trình lên ngọc bội kia, nói để ngài thấy thì sẽ sáng tỏ."
Phó phu nhân đang muốn nổi giận, vừa ngẩng đầu thì lại thấy được ngọc bội xanh biếc này, nhất thời ngây người.
Lúc lâu, giọng nói có chút lo sợ không yên: "Người nào?"
"Vẫn còn ở cửa lớn ạ." Nha hoàn dĩ nhiên là nghe thấy giọng nói chủ tử đặc biệt.
Phó phu nhân lập tức đứng lên, vòng vo hai vòng ở trong phòng, làm như có chút khó khăn, có điều vẫn mở miệng: "Cửa chính sao?"
Nha hoàn kỳ quái nói: "Chính phải."
Không đi cửa chính, chẳng lẽ phải đi cửa nhỏ hay sao? Đúng là kỳ lạ.
"Dẫn người vào đi."
Bên cạnh, lão ma ma thấy Phó phu nhân như thế, biết người đến này là ai.
"Tội gì Phu nhân phải thấp thỏm như vậy. Bà ta tới đây cầu kiến, lại có thể có chuyện gì, dù sao cũng là một nô tài thôi."
"Ma ma không biết, mấy năm này vào cung hàng năm, mỗi lần nhìn nét mặt bà ta, ta đều cảm thấy thâm trầm. Ngược lại cũng không phải sợ bà ta, như ngươi nói bà ta là một nô tài, ta có gì đáng sợ. Nhưng mà, có lẽ bà ta đã ở lâu trong cung, lại thấy nhiều chuyện bẩn thỉu. Trên khí thế, luôn là có chút khiến người ta chẳng ngờ."
Phó phu nhân giải thích.
Lão ma ma gật đầu: "Phu nhân chớ nên lo lắng, có lão nô ở đây, cho dù bà ta đến đây thì có thể làm cái gì! Ngay cả Thái hậu cũng không còn. Bà ta chỉ là một lão nô tài thất thế thôi."
Nghe lão ma ma vừa nói như thế, cuối cùng Phó phu nhân yên tĩnh trở lại, gật đầu.
"Ngươi nói có mấy phần đạo lý. Ngược lại không biết vì sao bà ta cầu kiến. Nghe nói năm đó bà ta đến Tự Miếu mà chúng ta thường đi vì Thái hậu cầu phúc. Tại sao nhanh như vậy đã trở về rồi."
Lão ma ma cười: "Ba tháng cũng không phải là thoáng một cái đã qua."
Không sai, người khiến chủ tớ Phó phu nhân có chút thấp thỏm này chính là Quế ma ma vốn đi theo bên cạnh Thái hậu.
Mà lúc này Quế ma ma đi theo đại nha hoàn, băng qua đình đài lầu các, đang đi về phía Phó phu nhân.
"A Quế gặp qua Phó phu nhân." Quế ma ma khẽ thỉnh an xuống.
Phó phu nhân gật đầu, nha hoàn bên cạnh ra ngoài.
Nàng cũng không muốn để người khác biết Quế ma ma này tới đây gặp nàng. Vì vậy cũng không tiếp đãi ở trong sảnh, mà là dặn dò người dẫn bà tới phòng nàng ở.
"Nhiều năm như vậy, Quế ma ma vẫn là khoẻ mạnh như vậy." Phó phu nhân mỉm cười nói.
Có điều trong đôi mắt cũng không có bao nhiêu ý cười.
"A Quế tất nhiên già đi rất nhiều, chẳng qua Phó phu nhân lại cũng giống vậy đấy." Lúc nói lời này, giọng nói hơi mang theo châm chọc.
Nữ tử dù tuổi hoặc nhỏ hoặc lớn, đều cực kỳ không thích bị nói một chữ "Già".
Nghe lời ấy
Phó gia.
"Tiểu Ca. Lão thân là họ hàng xa của Phó phu nhân, từ vùng khác đến thăm nàng. Kính xin thông báo."
Dứt lời đưa một cái ngọc bội qua.
"Ngài tạm giao vật này cho phu nhân, nàng nhất định biết ta là ai."
Tiểu Ca giữ cửa Phó gia nhìn lão phụ quần áo hoa lệ này, lại thấy dáng vẻ bà đúng mực, càng cảm thấy có mấy phần phong thái.
Lại nhìn chất lượng ngọc bội kia, càng là rất tốt.
Tuy rằng đoán trước chưa từng thấy nhưng mà cũng chắc là thân quyến của chủ tử rồi.
Chính là lập tức vào cửa thông báo.
Nếu nói trước kia, ngược lại cũng chưa chắc như thế nhưng hôm nay lại khác biệt.
Dù là khí độ hay là trang phục của người này, thoạt nhìn cũng không giống như là kẻ tống tiền.
Tiểu Ca thông báo đại nha hoàn ở cửa, ngược lại đại nha hoàn này cũng không trì hoãn, bèn cầm ngọc bội vào trong nhà.
Lúc này, Phó phu nhân đang tức giận.
Con dâu người ta đều là cầm kỳ thư họa, con dâu của nàng lại tốt rồi, lúc này lại mặc nam trang đi ra ngoài làm ăn, nói ra quả thật là mất thể thống. Nhưng, hai cha con này lại cũng không thèm để ý.
Nàng cảm thấy bực mình.
"Phu nhân."
Liếc nha hoàn một cái, Phó phu nhân hỏi: "Chuyện gì?"
Lại xuất hiện vào lúc tâm tình nàng không tốt.
"Ngoài cửa có vị phụ nhân, tự xưng là bà con xa của ngài. Đang cầu kiến phu nhân, nàng trình lên ngọc bội kia, nói để ngài thấy thì sẽ sáng tỏ."
Phó phu nhân đang muốn nổi giận, vừa ngẩng đầu thì lại thấy được ngọc bội xanh biếc này, nhất thời ngây người.
Lúc lâu, giọng nói có chút lo sợ không yên: "Người nào?"
"Vẫn còn ở cửa lớn ạ." Nha hoàn dĩ nhiên là nghe thấy giọng nói chủ tử đặc biệt.
Phó phu nhân lập tức đứng lên, vòng vo hai vòng ở trong phòng, làm như có chút khó khăn, có điều vẫn mở miệng: "Cửa chính sao?"
Nha hoàn kỳ quái nói: "Chính phải."
Không đi cửa chính, chẳng lẽ phải đi cửa nhỏ hay sao? Đúng là kỳ lạ.
"Dẫn người vào đi."
Bên cạnh, lão ma ma thấy Phó phu nhân như thế, biết người đến này là ai.
"Tội gì Phu nhân phải thấp thỏm như vậy. Bà ta tới đây cầu kiến, lại có thể có chuyện gì, dù sao cũng là một nô tài thôi."
"Ma ma không biết, mấy năm này vào cung hàng năm, mỗi lần nhìn nét mặt bà ta, ta đều cảm thấy thâm trầm. Ngược lại cũng không phải sợ bà ta, như ngươi nói bà ta là một nô tài, ta có gì đáng sợ. Nhưng mà, có lẽ bà ta đã ở lâu trong cung, lại thấy nhiều chuyện bẩn thỉu. Trên khí thế, luôn là có chút khiến người ta chẳng ngờ."
Phó phu nhân giải thích.
Lão ma ma gật đầu: "Phu nhân chớ nên lo lắng, có lão nô ở đây, cho dù bà ta đến đây thì có thể làm cái gì! Ngay cả Thái hậu cũng không còn. Bà ta chỉ là một lão nô tài thất thế thôi."
Nghe lão ma ma vừa nói như thế, cuối cùng Phó phu nhân yên tĩnh trở lại, gật đầu.
"Ngươi nói có mấy phần đạo lý. Ngược lại không biết vì sao bà ta cầu kiến. Nghe nói năm đó bà ta đến Tự Miếu mà chúng ta thường đi vì Thái hậu cầu phúc. Tại sao nhanh như vậy đã trở về rồi."
Lão ma ma cười: "Ba tháng cũng không phải là thoáng một cái đã qua."
Không sai, người khiến chủ tớ Phó phu nhân có chút thấp thỏm này chính là Quế ma ma vốn đi theo bên cạnh Thái hậu.
Mà lúc này Quế ma ma đi theo đại nha hoàn, băng qua đình đài lầu các, đang đi về phía Phó phu nhân.
"A Quế gặp qua Phó phu nhân." Quế ma ma khẽ thỉnh an xuống.
Phó phu nhân gật đầu, nha hoàn bên cạnh ra ngoài.
Nàng cũng không muốn để người khác biết Quế ma ma này tới đây gặp nàng. Vì vậy cũng không tiếp đãi ở trong sảnh, mà là dặn dò người dẫn bà tới phòng nàng ở.
"Nhiều năm như vậy, Quế ma ma vẫn là khoẻ mạnh như vậy." Phó phu nhân mỉm cười nói.
Có điều trong đôi mắt cũng không có bao nhiêu ý cười.
"A Quế tất nhiên già đi rất nhiều, chẳng qua Phó phu nhân lại cũng giống vậy đấy." Lúc nói lời này, giọng nói hơi mang theo châm chọc.
Nữ tử dù tuổi hoặc nhỏ hoặc lớn, đều cực kỳ không thích bị nói một chữ "Già".
Nghe lời ấy
Bình luận facebook