Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
"Thần thiếp không sao. Dị ứng của thiếp hết rồi. Chẳng qua là nhất định phải tìm ra người có ý xấu này. Nếu không đến lượt người khác nói tự ta tốt rồi, cố ý lợi dụng chiêu này mưu hại phi tần khác đấy."
Trong lời nói có mấy phần không vui.
Làm sao mọi người không biết là Huệ phi nói lời này chính là nhắm về phía nàng.
Lúc này nàng đã đứng ở bên kia, đây là đã kiểm tra không có hiềm nghi.
Cảnh đế nghe lời này, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi nói là hoàng hậu, bọn họ không có quy củ, cho dù là giết bọn họ cũng không quá đáng, cần gì phải mưu hại. Có thể nói lời này vốn là người ngu xuẩn."
Cảnh đế liếc mắt nhìn về phía dưới phòng.
Thấy sắc mặt Phó Cẩn Dao khó coi, biết tất nhiên là nàng ta nói.
Nhìn mọi người, từng chữ từng câu: "Nguyệt Nhi vừa là hoàng hậu, mọi việc thì có thể không cần cố kỵ. Trẫm cho nàng tất cả quyền lợi xử trí hậu cung, bất luận kẻ nào cũng không có quyền chất vấn nàng. Nếu không tuân thủ quy củ, đến cả tôn kính hoàng hậu cũng không làm được, quả thật là không thích hợp ở lại trong hoàng cung này."
"Đa tạ hoàng thượng tin tưởng." Tịch Nguyệt cảm động.
Cảnh đế vuốt vuốt tóc của nàng trước mặt mọi người: "Nàng là vợ cả của trẫm. Tự nhiên khác biệt với các nàng ấy."
Dứt lời động tác đột nhiên dừng lại một lát, nhìn về phía Lâm thái y, dặn dò: "Cũng kiểm tra cẩn thận tóc các nàng một lần."
Nghe lời này, người hại người kia chính là hoảng sợ trong lòng. Có điều sau đó cũng hơi có an ủi, cũng không tra ra được mình.
Tịch Nguyệt chưa từng nghĩ tới, Cảnh đế sẽ nói những thứ này, vợ cả, vợ kết tóc.
Nàng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Giống như nàng chờ một câu nói này lâu rất lâu rồi.
Cắn môi nhìn Cảnh đế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tất cả đều là cảm động.
Nếu như một nữ nhân ái mộ một nam nhân, có lẽ nam nhân kia sẽ vui mừng nhưng lại chưa chắc sẽ tiếp nhận. Nhưng nếu như một nam nhân ái mộ một nữ nhân, chỉ cần không ngừng đối tốt với nàng, tốt đến mức tận cùng, nữ nhân kia thế nào cũng cảm động.
Làm sao có thể không cảm động, nữ nhân này vốn là loại người cực kỳ dễ dàng bị cảm động.
Cảnh đế không biết tại sao lại nghĩ đến đoạn văn này.
Kéo Tịch Nguyệt vào trong ngực, nhìn về phía mọi người.
Bộ dáng hắn đa tình như vậy, khiến các nàng nhìn hận không được xé khăn nhưng vậy thì thế nào, giờ đây có lẽ tự thân khó bảo toàn.
Mấy người kiểm tra thật chậm nhưng mà lại cẩn thận, căn bản là qua một người thì không cần kiểm tra lần thứ hai.
Không chỉ là phi tần, chính là cung nữ mà các vị phi tần mang theo cũng bị kiểm tra tỉ mỉ giống vậy.
Mắt thấy phần lớn phi tần đã bị kiểm tra qua hết, cũng chưa từng tìm được hung thủ gì đó.
Không ít người cũng nói thầm trong lòng, không rõ đây là có chuyện gì.
Vào lúc này đây bọn họ cũng không nhận ra là hoàng hậu cố ý hãm hại.
Hoàng thượng có thể bảo vệ hoàng hậu như vậy, bản thân đã nói lên tất cả.
Mọi người là đang thấp thỏm suy nghĩ, d!^Nd+n(#Q%*d@n chỉ thấy Thúy Văn nhìn về phía Cảnh đế: "Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, nô tỳ phát hiện, trên tóc tên cung nữ này nhiễm bột kỳ hoa."
Cảnh đế nhìn lại.
Chính là đại cung nữ bên cạnh An Tu nghi—— Thất Xảo.
Thất Xảo bị dẫn ra, mọi người khác tiếp tục kiểm tra, quả thật chỉ có trên tóc nàng ta có phấn hoa này.
An Tu nghi vừa nhìn, chính là biết chủ tớ họ mắc bẫy của người khác, vội vàng cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng minh xét. Thần thiếp và cung nữ đều là vô tội! Nhất định là có người vu oan hãm hại, nhất định là có người vu oan hãm hại!"
Cảnh đế mặt lạnh: "Ngươi đã nói vu oan hãm hại, vậy người hãm hại ngươi là ai."
An Tu nghi nói không ra, chỉ là lại nhìn Tịch Nguyệt không ngừng cầu xin tha thứ: "Hoàng hậu nương nương minh giám, hoàng hậu nương nương minh giám ạ. Ngài là biết tính tình thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm như thế đâu!"
Phó Cẩn Dao ở bên cạnh hừ lạnh: "Ban đầu mũi kim đấu với đao sắc, cũng không biết là người nào!"
Lời này ngược lại đạp An Tu nghi vào chỗ chết.
An Tu nghi cũng không để ý tới Huệ phi, chỉ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương minh xét, hoàng hậu nương nương minh xét!"
Thẩm Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Cảnh đế, thấy hắn cũng không có bày tỏ gì, biết đây là hắn đang chờ ý kiến mình.
Nở nụ cười.
Nàng mở miệng: "Ngươi đã nói là oan uổng, dù sao cũng phải có chứng cớ. Nha hoàn này của ngươi, sao trên đầu của nàng ta lại có thứ này."
Lúc này Thất Xảo đã sợ ngây người, nàng đương nhiên là biết lúc này bị bắt được là kết quả như thế nào.
Lại
Trong lời nói có mấy phần không vui.
Làm sao mọi người không biết là Huệ phi nói lời này chính là nhắm về phía nàng.
Lúc này nàng đã đứng ở bên kia, đây là đã kiểm tra không có hiềm nghi.
Cảnh đế nghe lời này, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi nói là hoàng hậu, bọn họ không có quy củ, cho dù là giết bọn họ cũng không quá đáng, cần gì phải mưu hại. Có thể nói lời này vốn là người ngu xuẩn."
Cảnh đế liếc mắt nhìn về phía dưới phòng.
Thấy sắc mặt Phó Cẩn Dao khó coi, biết tất nhiên là nàng ta nói.
Nhìn mọi người, từng chữ từng câu: "Nguyệt Nhi vừa là hoàng hậu, mọi việc thì có thể không cần cố kỵ. Trẫm cho nàng tất cả quyền lợi xử trí hậu cung, bất luận kẻ nào cũng không có quyền chất vấn nàng. Nếu không tuân thủ quy củ, đến cả tôn kính hoàng hậu cũng không làm được, quả thật là không thích hợp ở lại trong hoàng cung này."
"Đa tạ hoàng thượng tin tưởng." Tịch Nguyệt cảm động.
Cảnh đế vuốt vuốt tóc của nàng trước mặt mọi người: "Nàng là vợ cả của trẫm. Tự nhiên khác biệt với các nàng ấy."
Dứt lời động tác đột nhiên dừng lại một lát, nhìn về phía Lâm thái y, dặn dò: "Cũng kiểm tra cẩn thận tóc các nàng một lần."
Nghe lời này, người hại người kia chính là hoảng sợ trong lòng. Có điều sau đó cũng hơi có an ủi, cũng không tra ra được mình.
Tịch Nguyệt chưa từng nghĩ tới, Cảnh đế sẽ nói những thứ này, vợ cả, vợ kết tóc.
Nàng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Giống như nàng chờ một câu nói này lâu rất lâu rồi.
Cắn môi nhìn Cảnh đế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tất cả đều là cảm động.
Nếu như một nữ nhân ái mộ một nam nhân, có lẽ nam nhân kia sẽ vui mừng nhưng lại chưa chắc sẽ tiếp nhận. Nhưng nếu như một nam nhân ái mộ một nữ nhân, chỉ cần không ngừng đối tốt với nàng, tốt đến mức tận cùng, nữ nhân kia thế nào cũng cảm động.
Làm sao có thể không cảm động, nữ nhân này vốn là loại người cực kỳ dễ dàng bị cảm động.
Cảnh đế không biết tại sao lại nghĩ đến đoạn văn này.
Kéo Tịch Nguyệt vào trong ngực, nhìn về phía mọi người.
Bộ dáng hắn đa tình như vậy, khiến các nàng nhìn hận không được xé khăn nhưng vậy thì thế nào, giờ đây có lẽ tự thân khó bảo toàn.
Mấy người kiểm tra thật chậm nhưng mà lại cẩn thận, căn bản là qua một người thì không cần kiểm tra lần thứ hai.
Không chỉ là phi tần, chính là cung nữ mà các vị phi tần mang theo cũng bị kiểm tra tỉ mỉ giống vậy.
Mắt thấy phần lớn phi tần đã bị kiểm tra qua hết, cũng chưa từng tìm được hung thủ gì đó.
Không ít người cũng nói thầm trong lòng, không rõ đây là có chuyện gì.
Vào lúc này đây bọn họ cũng không nhận ra là hoàng hậu cố ý hãm hại.
Hoàng thượng có thể bảo vệ hoàng hậu như vậy, bản thân đã nói lên tất cả.
Mọi người là đang thấp thỏm suy nghĩ, d!^Nd+n(#Q%*d@n chỉ thấy Thúy Văn nhìn về phía Cảnh đế: "Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, nô tỳ phát hiện, trên tóc tên cung nữ này nhiễm bột kỳ hoa."
Cảnh đế nhìn lại.
Chính là đại cung nữ bên cạnh An Tu nghi—— Thất Xảo.
Thất Xảo bị dẫn ra, mọi người khác tiếp tục kiểm tra, quả thật chỉ có trên tóc nàng ta có phấn hoa này.
An Tu nghi vừa nhìn, chính là biết chủ tớ họ mắc bẫy của người khác, vội vàng cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng minh xét. Thần thiếp và cung nữ đều là vô tội! Nhất định là có người vu oan hãm hại, nhất định là có người vu oan hãm hại!"
Cảnh đế mặt lạnh: "Ngươi đã nói vu oan hãm hại, vậy người hãm hại ngươi là ai."
An Tu nghi nói không ra, chỉ là lại nhìn Tịch Nguyệt không ngừng cầu xin tha thứ: "Hoàng hậu nương nương minh giám, hoàng hậu nương nương minh giám ạ. Ngài là biết tính tình thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm như thế đâu!"
Phó Cẩn Dao ở bên cạnh hừ lạnh: "Ban đầu mũi kim đấu với đao sắc, cũng không biết là người nào!"
Lời này ngược lại đạp An Tu nghi vào chỗ chết.
An Tu nghi cũng không để ý tới Huệ phi, chỉ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương minh xét, hoàng hậu nương nương minh xét!"
Thẩm Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Cảnh đế, thấy hắn cũng không có bày tỏ gì, biết đây là hắn đang chờ ý kiến mình.
Nở nụ cười.
Nàng mở miệng: "Ngươi đã nói là oan uổng, dù sao cũng phải có chứng cớ. Nha hoàn này của ngươi, sao trên đầu của nàng ta lại có thứ này."
Lúc này Thất Xảo đã sợ ngây người, nàng đương nhiên là biết lúc này bị bắt được là kết quả như thế nào.
Lại
Bình luận facebook