Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 163: Giải quyết ổn thỏa
Thúy Hằng đương nhiên sẽ không tự dưng đi bảo hộ cho đội thầu này. Vị đốc công vừa qua đời do tai nạn giao thông kia là một người rất biết làm ăn đồng thời cũng hiểu chuyện nhân tình thế thái. Công trình này vừa khởi công ông ta đã liên hệ với Thúy Hằng để bảo hộ việc làm ăn. Do đó ông ta đã trả một khoản tiền lớn gọi là phí bảo hộ cho nàng.
Cho nên hôm nay cô nàng mới xuất hiện ở đây. Nhưng giờ thì đốc công đã chết vì tai nạn xe cộ, việc hợp tác giữa ông ta và Thúy Hằng coi như đã chấm dứt. Có điều nghĩa khí và danh dự là thứ quan trọng nhất của xã hội đen, cả người lẫn tiền của vị đốc công cũng đã tiêu tan rồi, cho nên cô nàng quyết định rất nhanh rồi nói: "Ông yên tâm, đích thân tôi sẽ ở lại, để xem ai dám tới."
Ông chú mừng rỡ vội cảm ơn liên tục. Thúy Hằng cũng thực trượng nghĩa sắp xếp cho bốn năm anh em ở lại cùng cô nàng, những người khác đều giải tán hết. Ông chú thì điều người đưa anh công nhân bị ngã từ trên thang xuống đi bệnh viện kiểm tra.
Trận phong ba này coi như đã được giải quyết xong, có điều cô ả lẳng lơ trước khi đi còn nói công trình này bị một thế lực lớn nhòm ngó khiến cho mọi người có chút sợ hãi trong lòng. Thúy Hằng nghĩ rằng đội thầu nhỏ như vậy mà cũng trở thành miếng thịt thơm ngon trong mắt rất nhiều thế lực nên nàng không dám chủ quan, tự mình lưu lại.
Lúc này Thiên Tú cũng vừa đi tới, cô bé vừa thấy cậu cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó cô nàng lập tức nhớ lại vụ làm tình trong khu rừng nhỏ rồi đủ loại cảm giác như bị điện giật khi da thịt chạm nhau lúc ân ái với Thiên Tú khiến mặt cô nàng đỏ như trái gấc, thẹn thùng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Thiên Tú trả lời: "Anh tới là vì công việc người ta nhờ cậy. Còn em, hứa thăm anh rồi sau đó trốn mất tăm luôn."
Trước thần thái của Tú, nàng như con mèo nhỏ dễ thương vô cùng, lắp bắp: "Tại công việc... bận quá... nên em... không có thời gian mà..."
Tú hiểu công việc của người yêu cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Ừm, để anh giải quyết công việc đã rồi hẵng nói chuyện tiếp."
Nàng: "Dạ, anh cứ làm việc đi."
Sau đó, Thiên Tú ra hiệu cho Hưng Thịnh đi tới chỗ mình rồi cậu hiên ngang dõng dạc tuyên bố lý do tại sao mình đến đây là do thực hiện theo di nguyện của quản đốc trước đám công nhân và bọn Thúy Hằng. Và rồi cậu cùng Hưng Thịnh mở hai bao tải ra để lộ vô số cọc tiền bên trong. Hành động này mang tính chấn động lớn khiến cho Thúy Hằng cũng phải động dung, mấy huynh đệ bên người cô nàng cũng bị đống tiền nung đỏ mắt rồi. Người đàn ông trung niên thì lại ngây ngẩn cả người, đám công nhân xung quanh cũng đều quây lại, hận không thể ra tay cướp lấy.
Thiên Tú nói với người đàn ông trung niên: "Hai bao tiền này giao cho ông xử lý, tôi tin chắc quản đốc dưới suối vàng cũng yên lòng."
Ông chú gật đầu, quyết định lấy ra một xấp tiền đặt vào trong tay Thúy Hằng, nói: "Chút lòng thành này là để cảm ơn chị Hằng đã chiếu cố cho chúng tôi. Chỗ công trình này còn nửa tháng nữa là xong, mong chị đã giúp thì giúp cho trót."
Ông chú này trên mặt đã đầy vết nhăn, là một người thật thà chất phác nhưng lại am hiểu việc đối nhân xử thế. Thúy Hằng rõ ràng cũng rất thích cách ông ta cư xử, do đó không khách khí sai đàn em nhận tiền và nghiêm túc nói: "Ông yên tâm, một ngày có Thúy Hằng tôi ở đây sẽ đảm bảo một ngày bình an cho mọi người."
"Cảm ơn chị Hằng." Ông chú ấy thật vui vẻ, sau đó lại rút ra mấy tờ tiền đưa cho mấy anh em dưới tay Thúy Hằng, nói là mời bọn họ uống rượu. Chuyện này khiến cho mấy tên thanh niên đó rất cảm động. Cuối cùng ông ta lại lấy ra một xấp tiền, đưa cho Thiên Tú nói rằng đây chút thành ý và cảm tạ cậu đã giúp đỡ nhưng Tú nhẹ nhàng từ chối vì đây chỉ là cậu nhận lời giúp đỡ của quản đốc. Không biết nói gì hơn nên ông chú một lần nữa cúi đầu cảm tạ cậu.
Sự việc được giải quyết thỏa đáng, đám công nhân sau khi nhận được tiền công lại bừng bừng hưng trí tập trung làm việc.
Thiên Tú đến chỗ Thúy Hằng đang đứng đợi, cô nàng liền rút khăn lau mặt cho cậu trước sự ngạc nhiên của Hưng Thịnh, đám đàn em thì biết sự lợi hại hung tàn của Tú chỉ biết ngậm bồ hòn đứng nhìn. Thúy Hằng dịu dàng cười hỏi: "Có mệt không?"
Tú cười đáp: "Chút việc cỏn con có gì đâu mà mệt."
Rồi cậu nói tiếp: "Hôm nay chúng mình đi chơi nghen."
Nàng thoáng đỏ mặt vì biết ẩn ý trong lời nói đó, chỉ nói: "Em còn công việc chưa giải quyết xong. Thực ra em cũng muốn được cùng anh đi chơi lắm, muốn được anh..."
Nói tới đây mặt nàng càng thêm đỏ, Thiên Tú giục nàng: "Muốn được anh sao..."
Nàng thẹn thùng đáp: "Muốn được anh... ôm ấp..."
Nghe xong, Thiên Tú cười một tràng, thì ra cô nàng nhớ đến cảm giác bay bổng khi cùng cậu làm tình. Thúy Hằng nín lặng trước tràng cười của Tú, hận mình không kiềm chế được lời nói. Nàng có cảm giác là bọn đàn em đang cười thầm nhạo mình y như con ngốc. Cười xong, Tú nói: "Xin lỗi, anh không có ý cười em đâu."
Nàng hờn dỗi thật đáng yêu: "Hứ, cười người ta xong rồi bảo không cố ý."
Thiên Tú khẽ lắc đầu, ôm nàng vào lòng: "Anh xin lỗi. Được rồi, đợi em hôm khác vậy."
Cả hai nhìn nhau đều biết tình ý của đối phương rất dạt dào mà không cần nói ra và dĩ nhiên, nụ hôn tình yêu là điều không thể thiếu đối với họ lúc tạm biệt.
Nhìn anh trai hôn mà Hưng Thịnh muốn nhanh chóng có bồ để được hôn coi cảm giác đó như thế nào dù cậu và em gái vẫn hay hôn nhau, còn đàn em của Thúy Hằng tự động ngoảnh mặt đi.
Thấy tình hình cũng đã yên ổn nên Thúy Hằng chỉ lưu lại một tên đàn em giám sát, còn nàng và những tên còn lại đi giải quyết công việc ở chỗ khác.
Bọn Thúy Hằng đi chưa được bao lâu thì ả lẳng lơ cùng đám tay chân kia quay lại kiếm chuyện. Không muốn người yêu bị phiền bởi đám này nên Thiên Tú ra tay giết sạch bọn chúng chỉ còn ả Ngọc Trân quỳ gối dập đầu rối rít xin tha mạng, Tú nhìn ả này cũng đẹp nên hỏi Hưng Thịnh: "Chú này, nên tính sao với nhỏ này?"
Hưng Thịnh làm bộ ra vẻ tiếc nuối, nói: "Ả này nhìn cũng đẹp mà nếu chết đi thì uổng quá..."
Thiên Tú cười cười: "Vậy ý chú ra sao?"
Hưng Thịnh nở một nụ tà gian: "Chi bằng anh em mình hưởng dụng thân thể nó rồi giết cũng chưa muộn."
Thiên Tú ra dấu OK, còn ả lẳng lơ nghe xong thì tái mặt. Ả toan chạy đi thì bị Tú bắt lại giao cho em trai mình. Rồi cậu cầm kiếm trong tay vận Thần lực cắm thanh kiếm xuống đất tạo thành cái hố sâu, Hưng Thịnh vác ả Ngọc Trân đang giãy dụa trên vai nhảy xuống hố trước, còn Tú giăng kết giới trên miệng hố để đảm bảo tiếng kêu thét của ả lẳng lơ không lọt ra ngoài khi hai em hành sự với ả, rồi cậu mới nhảy xuống theo sau.
Cho nên hôm nay cô nàng mới xuất hiện ở đây. Nhưng giờ thì đốc công đã chết vì tai nạn xe cộ, việc hợp tác giữa ông ta và Thúy Hằng coi như đã chấm dứt. Có điều nghĩa khí và danh dự là thứ quan trọng nhất của xã hội đen, cả người lẫn tiền của vị đốc công cũng đã tiêu tan rồi, cho nên cô nàng quyết định rất nhanh rồi nói: "Ông yên tâm, đích thân tôi sẽ ở lại, để xem ai dám tới."
Ông chú mừng rỡ vội cảm ơn liên tục. Thúy Hằng cũng thực trượng nghĩa sắp xếp cho bốn năm anh em ở lại cùng cô nàng, những người khác đều giải tán hết. Ông chú thì điều người đưa anh công nhân bị ngã từ trên thang xuống đi bệnh viện kiểm tra.
Trận phong ba này coi như đã được giải quyết xong, có điều cô ả lẳng lơ trước khi đi còn nói công trình này bị một thế lực lớn nhòm ngó khiến cho mọi người có chút sợ hãi trong lòng. Thúy Hằng nghĩ rằng đội thầu nhỏ như vậy mà cũng trở thành miếng thịt thơm ngon trong mắt rất nhiều thế lực nên nàng không dám chủ quan, tự mình lưu lại.
Lúc này Thiên Tú cũng vừa đi tới, cô bé vừa thấy cậu cũng hơi ngạc nhiên. Sau đó cô nàng lập tức nhớ lại vụ làm tình trong khu rừng nhỏ rồi đủ loại cảm giác như bị điện giật khi da thịt chạm nhau lúc ân ái với Thiên Tú khiến mặt cô nàng đỏ như trái gấc, thẹn thùng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Thiên Tú trả lời: "Anh tới là vì công việc người ta nhờ cậy. Còn em, hứa thăm anh rồi sau đó trốn mất tăm luôn."
Trước thần thái của Tú, nàng như con mèo nhỏ dễ thương vô cùng, lắp bắp: "Tại công việc... bận quá... nên em... không có thời gian mà..."
Tú hiểu công việc của người yêu cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Ừm, để anh giải quyết công việc đã rồi hẵng nói chuyện tiếp."
Nàng: "Dạ, anh cứ làm việc đi."
Sau đó, Thiên Tú ra hiệu cho Hưng Thịnh đi tới chỗ mình rồi cậu hiên ngang dõng dạc tuyên bố lý do tại sao mình đến đây là do thực hiện theo di nguyện của quản đốc trước đám công nhân và bọn Thúy Hằng. Và rồi cậu cùng Hưng Thịnh mở hai bao tải ra để lộ vô số cọc tiền bên trong. Hành động này mang tính chấn động lớn khiến cho Thúy Hằng cũng phải động dung, mấy huynh đệ bên người cô nàng cũng bị đống tiền nung đỏ mắt rồi. Người đàn ông trung niên thì lại ngây ngẩn cả người, đám công nhân xung quanh cũng đều quây lại, hận không thể ra tay cướp lấy.
Thiên Tú nói với người đàn ông trung niên: "Hai bao tiền này giao cho ông xử lý, tôi tin chắc quản đốc dưới suối vàng cũng yên lòng."
Ông chú gật đầu, quyết định lấy ra một xấp tiền đặt vào trong tay Thúy Hằng, nói: "Chút lòng thành này là để cảm ơn chị Hằng đã chiếu cố cho chúng tôi. Chỗ công trình này còn nửa tháng nữa là xong, mong chị đã giúp thì giúp cho trót."
Ông chú này trên mặt đã đầy vết nhăn, là một người thật thà chất phác nhưng lại am hiểu việc đối nhân xử thế. Thúy Hằng rõ ràng cũng rất thích cách ông ta cư xử, do đó không khách khí sai đàn em nhận tiền và nghiêm túc nói: "Ông yên tâm, một ngày có Thúy Hằng tôi ở đây sẽ đảm bảo một ngày bình an cho mọi người."
"Cảm ơn chị Hằng." Ông chú ấy thật vui vẻ, sau đó lại rút ra mấy tờ tiền đưa cho mấy anh em dưới tay Thúy Hằng, nói là mời bọn họ uống rượu. Chuyện này khiến cho mấy tên thanh niên đó rất cảm động. Cuối cùng ông ta lại lấy ra một xấp tiền, đưa cho Thiên Tú nói rằng đây chút thành ý và cảm tạ cậu đã giúp đỡ nhưng Tú nhẹ nhàng từ chối vì đây chỉ là cậu nhận lời giúp đỡ của quản đốc. Không biết nói gì hơn nên ông chú một lần nữa cúi đầu cảm tạ cậu.
Sự việc được giải quyết thỏa đáng, đám công nhân sau khi nhận được tiền công lại bừng bừng hưng trí tập trung làm việc.
Thiên Tú đến chỗ Thúy Hằng đang đứng đợi, cô nàng liền rút khăn lau mặt cho cậu trước sự ngạc nhiên của Hưng Thịnh, đám đàn em thì biết sự lợi hại hung tàn của Tú chỉ biết ngậm bồ hòn đứng nhìn. Thúy Hằng dịu dàng cười hỏi: "Có mệt không?"
Tú cười đáp: "Chút việc cỏn con có gì đâu mà mệt."
Rồi cậu nói tiếp: "Hôm nay chúng mình đi chơi nghen."
Nàng thoáng đỏ mặt vì biết ẩn ý trong lời nói đó, chỉ nói: "Em còn công việc chưa giải quyết xong. Thực ra em cũng muốn được cùng anh đi chơi lắm, muốn được anh..."
Nói tới đây mặt nàng càng thêm đỏ, Thiên Tú giục nàng: "Muốn được anh sao..."
Nàng thẹn thùng đáp: "Muốn được anh... ôm ấp..."
Nghe xong, Thiên Tú cười một tràng, thì ra cô nàng nhớ đến cảm giác bay bổng khi cùng cậu làm tình. Thúy Hằng nín lặng trước tràng cười của Tú, hận mình không kiềm chế được lời nói. Nàng có cảm giác là bọn đàn em đang cười thầm nhạo mình y như con ngốc. Cười xong, Tú nói: "Xin lỗi, anh không có ý cười em đâu."
Nàng hờn dỗi thật đáng yêu: "Hứ, cười người ta xong rồi bảo không cố ý."
Thiên Tú khẽ lắc đầu, ôm nàng vào lòng: "Anh xin lỗi. Được rồi, đợi em hôm khác vậy."
Cả hai nhìn nhau đều biết tình ý của đối phương rất dạt dào mà không cần nói ra và dĩ nhiên, nụ hôn tình yêu là điều không thể thiếu đối với họ lúc tạm biệt.
Nhìn anh trai hôn mà Hưng Thịnh muốn nhanh chóng có bồ để được hôn coi cảm giác đó như thế nào dù cậu và em gái vẫn hay hôn nhau, còn đàn em của Thúy Hằng tự động ngoảnh mặt đi.
Thấy tình hình cũng đã yên ổn nên Thúy Hằng chỉ lưu lại một tên đàn em giám sát, còn nàng và những tên còn lại đi giải quyết công việc ở chỗ khác.
Bọn Thúy Hằng đi chưa được bao lâu thì ả lẳng lơ cùng đám tay chân kia quay lại kiếm chuyện. Không muốn người yêu bị phiền bởi đám này nên Thiên Tú ra tay giết sạch bọn chúng chỉ còn ả Ngọc Trân quỳ gối dập đầu rối rít xin tha mạng, Tú nhìn ả này cũng đẹp nên hỏi Hưng Thịnh: "Chú này, nên tính sao với nhỏ này?"
Hưng Thịnh làm bộ ra vẻ tiếc nuối, nói: "Ả này nhìn cũng đẹp mà nếu chết đi thì uổng quá..."
Thiên Tú cười cười: "Vậy ý chú ra sao?"
Hưng Thịnh nở một nụ tà gian: "Chi bằng anh em mình hưởng dụng thân thể nó rồi giết cũng chưa muộn."
Thiên Tú ra dấu OK, còn ả lẳng lơ nghe xong thì tái mặt. Ả toan chạy đi thì bị Tú bắt lại giao cho em trai mình. Rồi cậu cầm kiếm trong tay vận Thần lực cắm thanh kiếm xuống đất tạo thành cái hố sâu, Hưng Thịnh vác ả Ngọc Trân đang giãy dụa trên vai nhảy xuống hố trước, còn Tú giăng kết giới trên miệng hố để đảm bảo tiếng kêu thét của ả lẳng lơ không lọt ra ngoài khi hai em hành sự với ả, rồi cậu mới nhảy xuống theo sau.
Last edited:
Bình luận facebook