Rumtr9x
Tác giả VW
-
Chương 161: Tới công trường
"Ừm, ta hiểu rồi. Vậy ra con Thực Phẩn Quỷ đó xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật là điềm báo cho tai kiếp sắp sửa xảy ra." Quang Minh đưa ra nhận định sau khi nghe Thiên Tú trình bày.
"Dạ, thưa cha. Nhân sinh vốn đã đau khổ lầm than ở kỳ Hạ ngươn này lại thêm quỷ ma đánh phá thì làm sao cõi nhân gian này chịu thấu được chứ." Thiên Tú tỏ bày.
"Đâu chỉ cõi nhân gian này chịu tai kiếp mà cả địa ngục lẫn cõi trời sẽ đều chung vạ lây cơ mà." Phi Cường mắt nhắm mắt mở điềm nhiên nói thêm.
Lời của Phi Cường khiến ai nấy nghe xong cũng sốc, ai cũng nghĩ rằng ngày tận thế sắp đến. Lúc này ông Mạnh mới lên tiếng: "Minh Quân Đại Đế có cách gì giúp các cõi này vượt qua được số mệnh này không?"
Phi Cường lắc đầu: "Đó là cơ trời đã định chứ sức tôi đến mấy đâu làm gì được."
Ông Mạnh thở dài: "Nếu thế thì chịu rồi."
Rồi Quang Minh lên tiếng: "Tạm thời trước mắt để ý hành động của Quỷ vương trước đã."
Phi Cường gật đầu tán đồng: "Dạ đúng, thưa cha. Con có linh cảm rằng Quỷ vương đang sắp có hành động lớn lao nên tất cả mọi người hãy cẩn thận."
Lời nói này của vị Đại Đế âm phủ khiến mọi người trong gia đình cảm thấy âu lo.
Thiên Tú ở lại với gia đình được một ngày rồi về nhà tắm công cộng của mình.
Thùy Trang khẽ hỏi: "Con không ở lại thêm mấy ngày nữa à? Việc kinh doanh bận rộn đến vậy sao?"
Thiên Tú thưa: "Dạ, bận rộn lắm mẹ ạ. Off nửa ngày thôi là mấy khách nữ chửi con ngay."
Thùy Trang cười sắc lẻm: "Cha bố anh, chứ không phải vì anh thích ngắm trộm con gái người ta tắm đó chứ hả?"
Cậu giật thót, vội phân bua: "Kìa mẹ, sao mẹ lại nghĩ xấu con mình thế chứ!"
Thùy Trang hỏi vặn lại: "Thật sự là không có?"
Thiên Tú làm vẻ nghiêm túc, gật đầu.
Quang Minh mỉm cười, vòng tay ôm eo Thùy Trang: "Thôi mẹ nó đừng nghĩ xấu cho con mình, anh tin nó không làm điều gì trái với lương tâm đâu."
Nhìn cha mẹ mình âu yếm nhìn nhau trông thật hạnh phúc, Tú ước mình và Thảo Nguyên cũng sẽ được trọn vẹn như thế. Nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ, cậu nói: "Cha mẹ vào nhà đi, con xin phép đi ạ!"
Quang Minh và Thùy Trang đồng nói: "Ừ, đi đi con."
Bỗng có tiếng lảnh lót của Nguyễn Cao Phương Thảo đứng kế bên cha mẹ mình nói: "Lần sau về thăm nhà nhớ mua quà cho em đó nha."
Minh và Thùy Trang nhìn con gái út cười nói: "Nay lại vòi vĩnh anh trai con à?"
Cô bé phồng má, đáp: "Con là út mà, anh ấy là anh trai phải thương em mình chứ ạ!"
Lời nói của bé Thảo làm cho Minh và Thùy Trang cũng phải bật cười.
Thiên Tú cũng cười, nói gọn: "Anh biết rồi!"
Rồi cậu chào mọi người lần cuối và phóng xe mất dạng.
...
Trở về nhà tắm công cộng, Thiên Tú đi xuống căn hầm bí mật đang nhốt nàng á hậu dưới đó, cậu đè Phương Nhi ra chịch một hồi bất chấp lời van xin tha mạng của nàng. Thỏa mãn xong, cậu chơi trò tình dục mới với nàng bằng cách lấy mấy hạt châu to đùng nhét vào lỗ hậu môn của nàng làm cô bé rên la thảm thiết, cậu trừng mắt nói: "Nếu như cô lấy ra dù chỉ một hạt thì ta sẽ nhét vào hậu môn cô bằng những hạt châu to hơn đấy."
Lời nói của Tú khiến Phương Nhi lạnh người không dám hó hé, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã đẫm lệ...
...
Về phòng riêng ngủ một giấc đến sáng hôm sau, Thiên Tú lấy hai bao tải chứa tiền quăng vào trong cốp xe rồi lái chiếc Porsche quen thuộc đến đón Hưng Thịnh - em trai cùng cha khác mẹ của cậu, hôm qua cậu nhờ em trai giúp đỡ, đến công trường cải tạo kiến trúc ở phía nam thành phố A.
Trong này phần lớn là tiền lương của công nhân, đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của vị chủ thầu kia. Đến nơi, Thiên Tú và Hưng Thịnh mỗi người vác hai bao tiền lớn, không thèm chớp mắt đi tới công trường phía nam thành phố đang được đồng thời thi công.
Dựa theo yêu cầu của chính phủ và dân chúng, đội thi công sẽ bắt đầu xây dựng từ cơ sở hạ tầng. Mở rộng đường cái, nhà vệ sinh công cộng, chỗ chứa rác. Các vị trí dễ nhìn thấy là siêu thị, trường học, bệnh viện và bót cảnh sát. Cùng lúc đó, khu văn phòng, nhà trọ, biệt thự xa hoa cũng đang được đổ móng.
Xung quanh khu này, những ai có đầu óc kinh tế đều dựng lên mấy cái cửa hàng tạm thời. Những cửa hàng này chủ yếu nhắm vào các công nhân trong công trường. Có một cửa hàng bán đồ thức ăn nhanh giá rẻ, bán cả những vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Còn có hai cái lều, cho dù là ban ngày sáng sủa cũng thắp một ít đèn đỏ, bên ngoài đề biển cắt tóc nhưng bên trong ngay cả một cái lược cũng không có. Cửa hàng dễ nhìn thấy nhất cũng là cửa hàng buôn bán tốt nhất là cửa hàng bán đồ dùng bảo vệ sức khỏe. Bên ngoài công khai treo biển quảng cáo bán các loại búp bê có thể thổi phồng, giống hệt người thật…
Đội thầu này chủ yếu phụ trách trát vôi và quét sơn cho lớp tường phía ngoài. Ở khu này mới xây xong cũng chỉ có vài nơi nên Tú rất nhanh chóng liền tìm được.
Thiên Tú nhìn thấy một công nhân đang đứng trên thang để quét sơn. Cậu đang định đi sang bên đó hỏi thăm, bỗng có một đám người chen lên trước. Trong đám có có một tên rất cao to, để đầu đinh vội đi về phía đó, tung một cước đạp vào cái thang. Anh công nhân kia lập tức bị ngã từ độ cao hơn hai mét. Mặc dù cú rơi không quá nghiêm trọng, chỉ là bị xây xước chân tay nhưng hộp sơn đang cầm trên tay lại bị tung tóe hết ra ngoài, hắt đầy lên người anh ta trông rất chật vật.
Anh ta giận tím mặt, vừa định đứng lên thì lại bị tên kia dẫm một chân lên trên ngực. Cả đám mười mấy người vây xung quanh, tên đầu đinh kia chỉ vào mũi anh ta nói: "Ai cho tụi bây làm việc này, đốc công của tụi bây đâu?"
Anh công nhân đó bị hắn giẫm chân đến mức thở cũng khó khăn, cố gắng giãy dụa. Xung quanh còn có rất nhiều công nhân đang làm việc, thấy bên này có chuyện, cả đám công nhân cũng lập tức vây lại tạo nên thế giằng co với đám người kia. Có điều bọn người đó đều mang theo ống tuýp và dao bầu, đám công nhân cũng không dám xông lên.
Lúc này một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đội mũ bảo hộ vội vàng chạy tới, trên mặt tươi cười nói: "Ô, các vị đại ca làm gì thế, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chứ."
Đám người kia thấy có người đứng ra cũng bỏ qua cho anh công nhân bị ngã. Tên đầu đinh tức giận nói: "Tụi bây là bọn nào, ai cho tụi bây làm việc này. Biết điều thì nhanh thu dọn đồ đạc rồi cút đi. Bọn tao đã bao thầu hết công việc ở chỗ này rồi."
"Chuyện này… chúng tôi không biết." Ông chú đội mũ bảo hiểm cười ha hả: "Chúng tôi đã kí hợp đồng với nhà đầu tư, mà công việc cũng hoàn thành hơn một nửa rồi, nói đi là đi thì không biết phải giải thích thế nào với nhà đầu tư cả."
"Tao mặc kệ bọn bây trả lời hay không trả lời, mau thu dọn đồ rồi cút đi cho tao, đừng có tự tìm phiền phức." Tên đầu đinh nói xong thì bên phe hắn cũng đông người lên. Càng ngày càng có nhiều tên du thủ du thực trên người xăm rồng xăm phượng xuất hiện. Đám công nhân bên này tuy số lượng cũng không ít nhưng trong nhà còn có vợ con. Bọn họ bỏ nhà bỏ cửa tới đây để kiếm tiền chứ không phải để gây chuyện, do đó cũng không muốn xung đột với đám xã hội đen vô pháp vô thiên này. Nhưng công việc này bọn họ đã hoàn thành xong một nửa. Tất cả đều dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình, vì vậy bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hai bên giằng co, cuối cùng vẫn là ông chú đội mũ bảo hộ trầm giọng nói: "Các đại ca đừng nóng vội, tôi gọi điện cho ông chủ bàn bạc xem thế nào."
Nói xong, ông chú ấy bước ra xa vài bước lấy smartphone gọi một cuộc điện thoại...
"Dạ, thưa cha. Nhân sinh vốn đã đau khổ lầm than ở kỳ Hạ ngươn này lại thêm quỷ ma đánh phá thì làm sao cõi nhân gian này chịu thấu được chứ." Thiên Tú tỏ bày.
"Đâu chỉ cõi nhân gian này chịu tai kiếp mà cả địa ngục lẫn cõi trời sẽ đều chung vạ lây cơ mà." Phi Cường mắt nhắm mắt mở điềm nhiên nói thêm.
Lời của Phi Cường khiến ai nấy nghe xong cũng sốc, ai cũng nghĩ rằng ngày tận thế sắp đến. Lúc này ông Mạnh mới lên tiếng: "Minh Quân Đại Đế có cách gì giúp các cõi này vượt qua được số mệnh này không?"
Phi Cường lắc đầu: "Đó là cơ trời đã định chứ sức tôi đến mấy đâu làm gì được."
Ông Mạnh thở dài: "Nếu thế thì chịu rồi."
Rồi Quang Minh lên tiếng: "Tạm thời trước mắt để ý hành động của Quỷ vương trước đã."
Phi Cường gật đầu tán đồng: "Dạ đúng, thưa cha. Con có linh cảm rằng Quỷ vương đang sắp có hành động lớn lao nên tất cả mọi người hãy cẩn thận."
Lời nói này của vị Đại Đế âm phủ khiến mọi người trong gia đình cảm thấy âu lo.
Thiên Tú ở lại với gia đình được một ngày rồi về nhà tắm công cộng của mình.
Thùy Trang khẽ hỏi: "Con không ở lại thêm mấy ngày nữa à? Việc kinh doanh bận rộn đến vậy sao?"
Thiên Tú thưa: "Dạ, bận rộn lắm mẹ ạ. Off nửa ngày thôi là mấy khách nữ chửi con ngay."
Thùy Trang cười sắc lẻm: "Cha bố anh, chứ không phải vì anh thích ngắm trộm con gái người ta tắm đó chứ hả?"
Cậu giật thót, vội phân bua: "Kìa mẹ, sao mẹ lại nghĩ xấu con mình thế chứ!"
Thùy Trang hỏi vặn lại: "Thật sự là không có?"
Thiên Tú làm vẻ nghiêm túc, gật đầu.
Quang Minh mỉm cười, vòng tay ôm eo Thùy Trang: "Thôi mẹ nó đừng nghĩ xấu cho con mình, anh tin nó không làm điều gì trái với lương tâm đâu."
Nhìn cha mẹ mình âu yếm nhìn nhau trông thật hạnh phúc, Tú ước mình và Thảo Nguyên cũng sẽ được trọn vẹn như thế. Nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ, cậu nói: "Cha mẹ vào nhà đi, con xin phép đi ạ!"
Quang Minh và Thùy Trang đồng nói: "Ừ, đi đi con."
Bỗng có tiếng lảnh lót của Nguyễn Cao Phương Thảo đứng kế bên cha mẹ mình nói: "Lần sau về thăm nhà nhớ mua quà cho em đó nha."
Minh và Thùy Trang nhìn con gái út cười nói: "Nay lại vòi vĩnh anh trai con à?"
Cô bé phồng má, đáp: "Con là út mà, anh ấy là anh trai phải thương em mình chứ ạ!"
Lời nói của bé Thảo làm cho Minh và Thùy Trang cũng phải bật cười.
Thiên Tú cũng cười, nói gọn: "Anh biết rồi!"
Rồi cậu chào mọi người lần cuối và phóng xe mất dạng.
...
Trở về nhà tắm công cộng, Thiên Tú đi xuống căn hầm bí mật đang nhốt nàng á hậu dưới đó, cậu đè Phương Nhi ra chịch một hồi bất chấp lời van xin tha mạng của nàng. Thỏa mãn xong, cậu chơi trò tình dục mới với nàng bằng cách lấy mấy hạt châu to đùng nhét vào lỗ hậu môn của nàng làm cô bé rên la thảm thiết, cậu trừng mắt nói: "Nếu như cô lấy ra dù chỉ một hạt thì ta sẽ nhét vào hậu môn cô bằng những hạt châu to hơn đấy."
Lời nói của Tú khiến Phương Nhi lạnh người không dám hó hé, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng đã đẫm lệ...
...
Về phòng riêng ngủ một giấc đến sáng hôm sau, Thiên Tú lấy hai bao tải chứa tiền quăng vào trong cốp xe rồi lái chiếc Porsche quen thuộc đến đón Hưng Thịnh - em trai cùng cha khác mẹ của cậu, hôm qua cậu nhờ em trai giúp đỡ, đến công trường cải tạo kiến trúc ở phía nam thành phố A.
Trong này phần lớn là tiền lương của công nhân, đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của vị chủ thầu kia. Đến nơi, Thiên Tú và Hưng Thịnh mỗi người vác hai bao tiền lớn, không thèm chớp mắt đi tới công trường phía nam thành phố đang được đồng thời thi công.
Dựa theo yêu cầu của chính phủ và dân chúng, đội thi công sẽ bắt đầu xây dựng từ cơ sở hạ tầng. Mở rộng đường cái, nhà vệ sinh công cộng, chỗ chứa rác. Các vị trí dễ nhìn thấy là siêu thị, trường học, bệnh viện và bót cảnh sát. Cùng lúc đó, khu văn phòng, nhà trọ, biệt thự xa hoa cũng đang được đổ móng.
Xung quanh khu này, những ai có đầu óc kinh tế đều dựng lên mấy cái cửa hàng tạm thời. Những cửa hàng này chủ yếu nhắm vào các công nhân trong công trường. Có một cửa hàng bán đồ thức ăn nhanh giá rẻ, bán cả những vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Còn có hai cái lều, cho dù là ban ngày sáng sủa cũng thắp một ít đèn đỏ, bên ngoài đề biển cắt tóc nhưng bên trong ngay cả một cái lược cũng không có. Cửa hàng dễ nhìn thấy nhất cũng là cửa hàng buôn bán tốt nhất là cửa hàng bán đồ dùng bảo vệ sức khỏe. Bên ngoài công khai treo biển quảng cáo bán các loại búp bê có thể thổi phồng, giống hệt người thật…
Đội thầu này chủ yếu phụ trách trát vôi và quét sơn cho lớp tường phía ngoài. Ở khu này mới xây xong cũng chỉ có vài nơi nên Tú rất nhanh chóng liền tìm được.
Thiên Tú nhìn thấy một công nhân đang đứng trên thang để quét sơn. Cậu đang định đi sang bên đó hỏi thăm, bỗng có một đám người chen lên trước. Trong đám có có một tên rất cao to, để đầu đinh vội đi về phía đó, tung một cước đạp vào cái thang. Anh công nhân kia lập tức bị ngã từ độ cao hơn hai mét. Mặc dù cú rơi không quá nghiêm trọng, chỉ là bị xây xước chân tay nhưng hộp sơn đang cầm trên tay lại bị tung tóe hết ra ngoài, hắt đầy lên người anh ta trông rất chật vật.
Anh ta giận tím mặt, vừa định đứng lên thì lại bị tên kia dẫm một chân lên trên ngực. Cả đám mười mấy người vây xung quanh, tên đầu đinh kia chỉ vào mũi anh ta nói: "Ai cho tụi bây làm việc này, đốc công của tụi bây đâu?"
Anh công nhân đó bị hắn giẫm chân đến mức thở cũng khó khăn, cố gắng giãy dụa. Xung quanh còn có rất nhiều công nhân đang làm việc, thấy bên này có chuyện, cả đám công nhân cũng lập tức vây lại tạo nên thế giằng co với đám người kia. Có điều bọn người đó đều mang theo ống tuýp và dao bầu, đám công nhân cũng không dám xông lên.
Lúc này một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đội mũ bảo hộ vội vàng chạy tới, trên mặt tươi cười nói: "Ô, các vị đại ca làm gì thế, có chuyện gì chúng ta từ từ nói chứ."
Đám người kia thấy có người đứng ra cũng bỏ qua cho anh công nhân bị ngã. Tên đầu đinh tức giận nói: "Tụi bây là bọn nào, ai cho tụi bây làm việc này. Biết điều thì nhanh thu dọn đồ đạc rồi cút đi. Bọn tao đã bao thầu hết công việc ở chỗ này rồi."
"Chuyện này… chúng tôi không biết." Ông chú đội mũ bảo hiểm cười ha hả: "Chúng tôi đã kí hợp đồng với nhà đầu tư, mà công việc cũng hoàn thành hơn một nửa rồi, nói đi là đi thì không biết phải giải thích thế nào với nhà đầu tư cả."
"Tao mặc kệ bọn bây trả lời hay không trả lời, mau thu dọn đồ rồi cút đi cho tao, đừng có tự tìm phiền phức." Tên đầu đinh nói xong thì bên phe hắn cũng đông người lên. Càng ngày càng có nhiều tên du thủ du thực trên người xăm rồng xăm phượng xuất hiện. Đám công nhân bên này tuy số lượng cũng không ít nhưng trong nhà còn có vợ con. Bọn họ bỏ nhà bỏ cửa tới đây để kiếm tiền chứ không phải để gây chuyện, do đó cũng không muốn xung đột với đám xã hội đen vô pháp vô thiên này. Nhưng công việc này bọn họ đã hoàn thành xong một nửa. Tất cả đều dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình, vì vậy bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hai bên giằng co, cuối cùng vẫn là ông chú đội mũ bảo hộ trầm giọng nói: "Các đại ca đừng nóng vội, tôi gọi điện cho ông chủ bàn bạc xem thế nào."
Nói xong, ông chú ấy bước ra xa vài bước lấy smartphone gọi một cuộc điện thoại...
Last edited:
Bình luận facebook