• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kim Phấn (4 Viewers)

  • Chương 3

Lâm phu nhân rảo bước đến, nắm lấy vai hắn rồi quan sát: “Con sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”


“Con không sao, thấy mẹ xong chỗ nào cũng ổn ạ.”


Yến Hành được mẹ ôm, một người cao lớn như hắn không khỏi rơi nước mắt.


Lâm phu nhân đi theo chồng suốt nên đã quen với những cảnh nguy hiểm, còn cảm thấy bất ngờ khi hắn khóc, nhưng vì đây là máu mủ của mình, bà chỉ đưa tay áo lau nước mắt cho hắn, chứ không nói gì thêm.


Thấy hắn không sao, bà ấn hắn ngồi xuống trước rồi gọi A Man lại để hỏi đầu đuôi câu chuyện. Sau đó bà an ủi Yến Hành: “Đừng sợ, cha con đang bàn chuyện với các tướng quân, lát nữa sẽ tới.”


Yến Hành gật đầu, một tay vẫn nắm chặt tay áo bà, chẳng khác gì chú thỏ trắng yếu ớt.





Lý Nam Phong đến chính đường phía Tây rồi đứng im ngoài cửa viện.


Tuy bên trong vẫn thắp đèn nhưng không sáng lắm, với sự hiểu biết của Lý Nam Phong về Lý phu nhân, chắc lúc này bà chưa về phòng.


Nàng lập tức quay người, đi về phía thiên viện nằm ở hướng Đông Nam của chính đường: “Ta tới chỗ Cần ca nhi xem sao!”


Kim Bình, Sơ Hạ và Ngô Đồng đều phản đối việc nàng định tới chỗ Lý Cần chứ không về phòng.


“Thái thái giận lắm đấy, cô nên tranh thủ về phòng rửa mặt đi ạ, để tránh rủi ro!”


Lý Nam Phong làm như không nghe thấy gì.


Nếu là kiếp trước, chắc chắn nàng sẽ theo ý mẹ, tự chỉnh trang đẹp đẽ như một tiểu thư khuê các ngay. Như thế thì có lẽ mẹ sẽ bớt giận hơn một chút, không trách móc nàng quá nặng nề vì tội không nghe lời.


Nhưng bây giờ thì sao có thể chứ? Bạn trông chờ một người đã quen với việc làm theo ý mình quay về với cuộc sống thận trọng gò bó ư?


Cũng không phải là không được, nhưng không cần thiết.


Bởi vì có nhiều người ở nên vị trí các nhà cũng sát nhau.


Lý Cần ở sát vách Nam Phong, khi nàng đến, Tứ thúc Lý Tế Thiện đã đánh cậu ta một trận rồi.


Nàng đã tới, đương nhiên phải cho ông ta bậc thang để bước xuống: “Tam ca cũng không cố ý đâu ạ, Tứ thúc tha cho huynh ấy đi.”


“Thế sao được? Thúc phải đánh gãy chân nó.”


“Hôm khác Lam nhi sẽ làm đế giày cho Tứ thúc ạ!”


Lý Tế Thiện không giữ vẻ mặt căng thẳng được nữa.


Vì Lý phu nhân có xuất thân khác, cũng đã cống hiến rất nhiều cho sự vẻ vang của Lý gia cùng Lý Tồn Duệ, nên Lý Nam Phong – con gái duy nhất của bà cũng trở nên khác biệt ở Lý gia.


Hơn nữa nàng sống có chừng mực, trong những năm ở Kim Lăng, các lão thái thái lão thái gia đều thương nàng, phần lớn thúc bá thẩm nương và huynh đệ cũng hoan nghênh nàng nốt.


Nàng chật vật chạy đến xin xỏ, làm gì có ai không nể mặt đây?


Lý Tế Thiện nhìn Lý Cần đang lén quay lại nhìn, hung dữ nói: “Con thấy chưa, con làm liên lụy tới muội muội con rồi đấy!”


Lý Cần cúi đầu với vẻ hối lỗi.


Nam Phong biết ông ta đã chịu cho qua, bèn mau chóng bảo người dìu Lý Cần về phòng.


Sau khi vào phòng, Lý Cần đẩy cậu nhóc sai vặt ra, trịnh trọng hành đại lễ với Nam Phong: “Muội rộng lượng, không so đo chuyện huynh bỏ rơi muội, còn xin tha giúp huynh, huynh đã nhớ kỹ ơn này. Muội cứ yên tâm, chắc chắn sau này huynh sẽ làm trâu làm ngựa cho muội!”


Lý Nam Phong mỉm cười.


Nhưng ngay sau đó nàng không cười nổi nữa.


Lý Cần là người thật thà, không có mưu mô, từ nhỏ đến lớn đã chịu tội thay cho Nam Phong không ít lần, hai người họ cũng thân thiết nhất so với các đường huynh đệ tỷ muội khác.


Nhưng chính vì như thế, cùng với sự biến động trong kinh thành, đám quần là áo lụa ở đấy đã để mắt tới địa vị và tài sản của cậu ta, bày mưu để cậu ta nghiện đánh bạc, sau đó quanh năm đến Câu Lan viện, bệnh tật đầy mình, chưa đầy hai mươi đã chết.


Mãi đến hơn mười năm sau, Thịnh Di Sinh – thầy của nàng còn cầm tranh Lý Cần vẽ rồi thở than: Tiếc cho một tài năng hội họa.


Tuy Lý Tế Thiện thẳng tay treo cậu ta lên đánh, nhưng sau khi mất con, người đang độ tráng niên như ông ta cũng nhanh chóng ngã bệnh.


Ở Lý gia, trừ ca ca ruột Lý Chí, người mà nàng không bao giờ giấu giếm chuyện gì chính là Lý Cần, à không, có một số chuyện mà có lẽ ngay cả Lý Chí cũng không biết.


Khi Lý Cần qua đời, Lý Nam Phong đã ăn chay ba tháng vì cậu ta. Khi cậu ta bị người khác lôi kéo, hầu phủ đang gặp chuyện, nên nàng không hề quan tâm đến cậu ta. Nàng rất hối hận, nếu lúc đó chú ý tới cậu ta một chút thì đã tốt rồi.


Nghĩ tới đây, nàng nói: “Muội không cần huynh làm trâu làm ngựa đâu, sau này huynh chú tâm hơn một chút là được rồi.”


Lý Cần ngượng ngùng gãi đầu.


Thấy nàng vẫn đang mặc bộ đồ nhăn nhúm, tóc rối tung, trên mặt còn vết do đè lên cỏ, cậu ta vội nói: “Muội xem muội kìa, thế này rồi mà vẫn chạy tới đây. Nếu lát nữa bá mẫu thấy, tám phần mười là muội sẽ phải quỳ gãy chân mất! Mau về đi, cứ kệ huynh!”


Lý Nam Phong không vội.


Lý Cần trực tiếp đẩy nàng ra cửa: “Ôi chà, mau về đi, đừng loanh quanh ở đây nữa!”


Kim Bình đã đợi sẵn ở hành lang, vừa hay ngăn cản Lý Nam Phong. Nam Phong không còn cách nào khác, đành phải theo Kim Bình đến chính đường.


Các nha hoàn lặng lẽ đẩy nàng về phòng để thay quần áo trước, nhưng cửa của chính phòng đang mở, Kim ma ma bước tới, đứng ho khan một tiếng rất dài ở hành lang.


Lý Nam Phong đành phải ngừng lại, rũ vạt áo, bước lên bậc thềm.


Lý phu nhân đang ngồi trước bàn trang điểm, hơi cúi đầu để tháo trang sức, cổ và lưng bà tạo thành đường vòng cung hết sức hoàn mỹ.


“Về rồi à?”


Trâm vàng được đặt xuống bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ, Lý phu nhân xinh đẹp vẫn không quay đầu lại, nhưng dường như một động tác tùy ý của bà cũng mang áp lực đến.


Lý Nam Phong nhìn bóng dáng bà trong chốc lát.


Lịch sử sớm nhất của Cao gia phải kể từ ba triều trước, cách đây gần bốn trăm năm. Hồi đó tổ tiên của họ từng là hoàng đế của vùng đất Trung Nguyên rộng lớn, sau khi giang sơn biến đổi, những người còn lại trong hoàng tộc đã phân tán khắp nơi. Chẳng biết ông tổ ngoại của Nam Phong thuộc chi nào trong số này, tóm lại vào hai trăm năm trước, ông tổ Cao đã dừng chân ở Giang Nam, say mê học hành, sinh con đàn cháu đống.


Lý phu nhân được bậc cha chú dạy dỗ nghiêm khắc nên vừa cao quý, vừa uyên bác, vừa giỏi kiềm chế. Bà gần như sở hữu tất cả phẩm hạnh tốt đẹp của con gái nhà quyền quý, hồi đó cũng là thục nữ được đám con cháu trong kinh thành ngưỡng mộ.


Nhưng khi ở trước mặt người mẹ này, Nam Phong chỉ cảm thấy áp lực một cách khó hiểu thôi.


“Vâng, con về rồi.”


Nàng thầm thở dài, nhìn xuống đất.


Nếu được, nàng thực sự không bao giờ muốn làm mẹ con với bà nữa. Nhưng ông trời lại tác oai tác quái, đưa nàng về đây.


Tiếng thở dài mà nàng vô tình phát ra trong lúc nói khiến bàn tay đang tháo hoa tai của Lý phu nhân thoáng ngừng lại. Bà quay người, nhìn thẳng vào vết bẩn trên mặt nàng và cả mấy sợi tóc lòa xòa trước trán nữa.


“Đúng là đẹp thật. Người biết thì còn hiểu con là tiểu thư thế gia, chứ ai không biết, chắc sẽ tưởng con là ăn mày đấy.”


Lý Nam Phong nhìn dáng vẻ ngạo nghễ đầy mỉa mai của bà, trong lòng đã chết lặng.


Nàng nói: “Con không mắc phải lỗi lầm gì quá lớn, khi về cũng cố gắng tránh người khác, không khiến mẹ mất mặt. Các tiểu thư ở đây đều còn nhỏ, chắc gì họ chưa từng nghịch ngợm ham chơi chứ? Mẹ không quan tâm đến việc con về muộn cũng được, muốn mắng con thì con cũng chịu thôi, nhưng sao phải mỉa mai con như thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom