• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Kim Phấn (1 Viewer)

  • Chương 32

“Nói thì dễ đấy?” Thẩm phu nhân buột miệng, sau đó ngẩn ra, nhanh chóng mím môi quay sang phía khác: “Ý mẹ
không phải vậy.”
Yến Trì lại cười: “Chẳng phải mẹ cũng có ý đó ư? Mẹ là Đại tiểu thư xuất thân thế gia, từ nhỏ đã được dạy phải biết
k1iềm chế, Thẩm gia không dạy mẹ điều gì khác, nên mẹ học được cách chịu đựng.”
“Đến nước này rồi, phủ nhận còn nghĩa 9lý gì chứ? Đã tranh giành vị trí chính phi rồi, chẳng lẽ không nên nhìn về
phía trước ư?”
“Sắc phong xong, mẹ chính 3là Tĩnh vương phi danh chính ngôn thuận, từ nay chỉ còn mẹ kề vai sát cánh bên cha,
sau khi mẹ trở thành chính phi, hai ta đ8ã thành công bước đầu tiên rồi.”
Thẩm phu nhân nắm chặt khăn tay, quay mặt đi.

Lâm phu nhân quay về viện tử, bọn nha hoàn đã tản ra tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không thấy Tuyết Hồ dọc
đường. Bà đành phải cử người đi truyền lời cho thị vệ, bảo thị vệ đang gác ở bờ tường để ý một chút, chỉ cần nó
không chạy ra khỏi vương phủ này thì sẽ tìm được thôi.
Nhưng sau cùng bà vẫn không yên tâm, bởi vì Lan quận vương cũng phải khó khăn lắm mới có được con mèo này,
nếu để mất thật, tuy y không trách tội, nhưng sao bà có thể thoải mái chứ? Bà cũng cầm một ít cá, tôm khô, gọi
xung quanh.
“Phu nhân, phía trước là An Sư đường, chúng ta có cần tìm không ạ?”
Sau khi tìm ở mấy viện tử, đại nha hoàn Hoàng Ly rảo bước tới.
Yến Trì ở An Sư đường, Lâm phu nhân cũng không quá muốn làm phiền cậu ta: “Sức khỏe của Nhị gia không tốt,
cần tĩnh dưỡng. Tìm ở chỗ khác trước đi, kiểu gì nó cũng sẽ xuất hiện.”
Hoàng Ly gật đầu. Họ đang chuẩn bị đi, Bách Linh phía bên kia lại thở hổn hển chạy tới từ phía xa, còn có vẻ bối
rối: “Phu nhân…”
“Sao thế?” Lâm phu nhân hỏi.
Bách Linh nhìn hai bên rồi mới hạ giọng: “Nô tỳ vừa ra sau An Sư đường, thấy Thẩm phu nhân đang nói chuyện
với Nhị gia.”


Nghe thấy thế, Lâm phu nhân nhìn về phía An Sư đường. Hai mẹ con nói chuyện là việc rất bình thường, nhưng
cuộc trò chuyện giữa họ lại khiến nha hoàn bối rối, rõ ràng là không bình thường nữa.
Bà chỉ nhìn trong chốc lát rồi thôi: “Nói chuyện thì sao nào, ai dạy ngươi đi nghe lén chủ tử nói chuyện chứ? Muốn
ăn đòn đúng không?”
“Không phải đâu phu nhân…”
Bách Linh muốn biện hộ, nhưng sau cùng chỉ cắn môi.
Lâm phu nhân quay người đi ra ngoài.
Trên mặt đất ở hai bên hành lang đầy bóng cây do đèn ở hành lang chiếu vào, chúng nằm so le một cách lộn xộn,
không biết điểm cuối đang ở đâu.
Bà vô thức bước chậm lại, sau thoáng chốc, bà chậm rãi quay người, nhìn về phía viện tử bên kia.

Thẩm phu nhân ở trong phòng cũng đang nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ.
Kinh thành khác với Thục Trung, mùa xuân ở Thục Trung ẩm ướt, còn mùa xuân ở kinh thành lại khô hanh, khô
đến mức khiến cõi lòng người ta như nổi lửa.
“Nhưng có mấy chuyện con vẫn nghĩ sai rồi.” Sau khi im lặng một lúc lâu, bà ta nói: “Tuy mẹ là chính phi danh
chính ngôn thuận, nhưng nếu không có đàn ông làm chỗ dựa, sau cùng cũng chỉ là hư danh mà thôi. Cho dù con có
cả trăm suy nghĩ thì cũng không thắng nổi một ý định trong đầu nam chủ nhân được.”
Yến Trì nói: “Muốn tranh giành sự sủng ái còn không dễ à? Cứ tham khảo những cuộc tranh đấu trong cung của
các triều đại trước là biết ngay, nếu muốn tranh sủng, các nương nương vào cung trước sẽ tìm người mới ra trận.”
“Con bảo mẹ nạp thiếp cho cha con ư?” Thẩm phu nhân híp mắt.
“Sao lại không được chứ? Dù sao ông ấy cũng đã có một trắc phi, một hay hai người thì cũng là nạp.”
“Ông ấy là cha con đấy!”
“Không hề, con vừa mới quen ông ấy thôi.” Yến Trì thản nhiên nhìn sang.
Thẩm phu nhân ngẩn người.
Yến Trì nhếch môi: “Mẹ đã quên con không phải Đại ca, từ khi sinh ra tới giờ, con chưa bao giờ gặp ông ấy, đối với
con, ông ấy còn không thân thuộc bằng đại thúc bán tranh chữ cạnh nhà chúng ta hồi con còn nhỏ.”
Thẩm phu nhân ngơ ngác im lặng.
“Bây giờ thiên hạ thái bình, không cần cha mạo hiểm xuất chinh nữa, ông ấy đã công thành danh toại, người làm vợ
cả như mẹ lại không cho ông ấy nạp mấy người thiếp, dùng sự dịu dàng để giữ chân ông ấy, chẳng lẽ vẫn muốn để


ông ấy sinh thêm mấy đứa con với Lâm thị ư?”
“Ông ấy không phải người như thế!” Thẩm phu nhân đứng dậy: “Cho dù ông ấy đúng là như thế, sao con có thể
bảo đảm rằng ông ấy sẽ quên người cũ sau khi có niềm vui mới đây?”
“Chẳng phải con cũng nói ông ấy và Lâm thị đã trải qua nhiều như thế, ngay cả mẹ cũng thua kém ư? Sao con có
thể khẳng định rằng nếu nạp thiếp thì sẽ đạt được mục đích chứ? Con ngông cuồng quá rồi đấy, ngừng chủ đề này
ở đây thôi.”
“Ngay cả khi mẹ không tin vào đám người mới kia, tóm lại vẫn tốt hơn nhìn họ hạnh phúc chứ?” Yến Trì cũng
đứng dậy, mặt hơi ửng hồng: “Mẹ nghĩ con ngông cuồng, ấu trĩ cũng không sao, mẹ chỉ cần thừa nhận con đã nói
trúng ý mẹ là được rồi.”
“Chẳng lẽ mẹ chưa bao giờ nghĩ đến việc thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành ư?”
Cơ mặt Thẩm phu nhân khẽ run rẩy, bà ta cắn chặt răng.
“Con đang ép mẹ à?”
“Con không.” Yến Trì nói: “Chính mẹ vẫn đang do dự, mẹ đang trông chờ cha nghĩ lại đấy chứ.”
“Mẹ trông chờ vào ông ấy thì có lỗi à?”
Yến Trì im lặng rồi lắc đầu: “Không có lỗi.” Sau đó cậu ta ngẩng đầu lên: “Nếu mẹ cứ phải thế thì mẹ dứt khoát lôi
kéo ông ấy luôn đi, làm theo ý ông ấy, giành thêm lợi ích cho chúng ta.”
“Chỉ cần cặp mẹ con kia vẫn ở đây, chẳng những mẹ không lấy lại được trái tim của cha, mà con và Đại ca cũng
không thể được cha chú ý.”
“Con có ý gì?”
“Ý con là, nói tới nói lui, cặp mẹ con kia vẫn là vật cản! Nếu mẹ có thể chấp nhận cho cha nạp thiếp, vậy chúng ta cứ
từ từ thôi, nhưng bây giờ mẹ vẫn muốn tìm lại tình cảm của cha, do đó sự tồn tại của họ chính là vật cản!”
Thẩm phu nhân bỗng rụt tay về, đụng đổ chén trà.
Tiếng vỡ chói tai lập tức vang lên trong phòng, xung quanh bỗng trở nên yên ắng!
Lâm phu nhân đang đứng ngoài cửa sổ nhìn ánh đèn lay động trong phòng bằng ánh mắt trống rỗng, xương cốt
khắp người thoáng run rẩy.
Hôm nay trời ít sao, chẳng biết trăng đã đi đâu rồi nữa.
“Phu nhân…”
Bách Linh đang nhỏ giọng gọi bà, bà ngẩng đầu nhìn hai mẹ con trong phòng một lúc lâu rồi mới quay người rời đi.


Lưng áo bà lạnh toát, dính vào da, chắc bị mồ hôi thấm ướt rồi.
“Phu nhân!”
Bách Linh lo lắng theo sau bà.
Bà ngừng bước, quay đầu nhìn căn phòng kia, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo như lớp mồ hôi ấy.
“Đi mời vương gia đến đây!” Bà nói.
Bách Linh đáp vâng rồi rời đi.


Yến Hành trên mái hiên nhìn theo bóng họ rời đi, bất giác kinh ngạc nín thờ…
Hai mẹ con trong phòng nói chuyện lâu như thế, hắn biết võ công, tránh được tai mắt cũng chẳng có gì lạ, nhưng khi Lâm phu nhân đi
lại, khó tránh khỏi việc gặp người hầu trong viện, sao bà làm được chứ? Hắn nghe lén lâu như thế, sao Lâm phu nhân cũng có thể
thuận lợi nghe lâu như vậy đây?
“Khụ khu.”


Tiếng ho khẽ truyền đến từ trong phòng tạm thời khiến hắn hoàn hồn, hắn ra dấu cho người ở phía sau rồi lặng lẽ nằm xuống tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom