Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
“Cướp đoạt?” Yến Hành nói.
Lâm phu nhân cụp mắt: “Với nỗ lực của bà ta vì cha con, với cống hiến của bà ta cho Yến gia, bà ta muốn làm chính
p3hi, để đích trưởng tử làm thế tử cũng không sai.”
“Nhưng bà ta nên biết, ta cũng không phải người chẳng có công lao, khi cha con cận kề cái c1hết, chính ta đã ở bên
ông ấy.”
“Bà ta sinh con nuôi con vất vả, ta cũng không dễ dàng gì. Trong mười tháng mang thai con, ta cũng phải bôn b9a
giữa chiến hỏa, chỉ ở cữ nửa tháng rồi lại phải bế con thay đổi trận địa trong đêm theo chồng, bị thương tới nguyên
khí, suốt bao năm sau đó, ta vẫ3n không thể mang thai…”
Bà hít sâu một hơi, nói tiếp: “Con là kết quả của cuộc hôn nhân chính thức giữa ta và cha con, tính ra cũng từng góp
8sức vì triều đình, sự tồn tại của con là danh chính ngôn thuận, đủ để đảm đương vị trí tông tử* đó.”
* Tông tử: tên chức vị, thường được trao cho con trai trưởng của vợ cả.
“Tuy hai đứa con trai của bà ta không được cha con bồi dưỡng, nhưng không phải vì chúng ta không cho bà ta cơ
hội. Trước đó bà ta không đồng ý, giờ lại định tranh giành với ta…”
“Bà ta liều mạng bảo vệ con trai của trượng phu, kết quả trượng phu lại tái giá, đối với phụ nữ, đây chẳng khác nào
một cú sốc khổng lồ. Nếu ta gặp phải chuyện này, chưa chắc ta đã làm tốt hơn. Ta có thể hiểu được tâm trạng của
bà ta.”
“Nhưng sai lầm này không phải do ta, ta đồng ý chăm sóc bà ta với cha con, chung sống hòa thuận, trông nom lẫn
nhau, nhưng bà ta lại muốn cướp vị trí tông tử của con, sao ta có thể đồng ý chứ?”
Yến Hành dồn hết suy nghĩ để phân tích và tiếp nhận câu chuyện này.
Hắn chưa bao giờ ngờ tới mẹ nhường chức là vì Thẩm thị, chứ không phải Tĩnh vương…
Hắn mới mười ba tuổi, trong kiếp trước, đương nhiên mẹ sẽ không chủ động nhắc đến vướng mắc của bậc cha chú
với hắn.
Hắn cứ tưởng bà ấy sợ hãi, chưa đánh đã đầu hàng, thế nên khi nghĩ đến bà ấy, trừ nhớ nhung ra, hắn còn oán
trách. Hắn luôn nghĩ, nếu bà ấy không nhu nhược, thậm chí là ngốc nghếch như thế, kiếp trước của hắn đã không
chật vật như vậy!
Không ngờ suy nghĩ đó lại sai
Vậy rốt cuộc kết quả kiếp trước kia là do sai sót ở đâu chứ?
“Vậy sau đó…”
“Sau đó cha con cử Tần Thuật đi, nói thẳng cho bà ta biết là không thể nào. Ông ấy vẫn bảo Tần Thuật cố gắng đón
họ vào kinh, bởi vì ông ấy vẫn phải làm tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha. Cho dù Thẩm thị có làm trắc phi
không, ông ấy vẫn phải chăm sóc bà ta nửa đời còn lại.”
“Nhưng Thẩm thị lại có đòn sát thủ.”
“Tổ phụ của con qua đời sớm, cha con nối nghiệp cha từ năm mười lăm tuổi, vào doanh trại thống lĩnh quân đội.
Chuyện trong phủ đều do tổ mẫu con lo liệu.”
“Tổ mẫu con là người vô cùng mạnh mẽ, bốn người con trai của bà ấy đều có tiền đồ. Thẩm thị trưởng thành dưới
sự quan sát của tổ mẫu con, sau này được chọn làm dâu trưởng.”
“Năm đó Chu hoàng lừa lão phu nhân vào cung, trước khi đi, bà ấy ngờ rằng không ổn, nên đã gọi con trai con dâu
tới, trao lại di vật của tằng tổ phụ con – cũng chính là vị đã kết thù với tằng lão thái gia của Lý gia đấy.”
“Khi còn sống, tằng tổ phụ con từng chém thủ lĩnh man di, bảo vệ ngàn dặm giang sơn thay nhà Tiền Chu. Ông ấy
để lại một đầu mâu mẻ, khi quân địch đầu hàng, thủ lĩnh đã khắc lên đó một chữ “Uy”, đó là vinh quang của ông
ấy, cũng là vinh quang của cả gia tộc.”
“Đầu mâu này trở thành vật gia truyền chỉ được truyền cho tông tử tông phụ*.”
* Tông phụ: chính thê của tông tử.
Yến Hành bỗng ngước mắt lên.
“Trước khi vào cung, lão phu nhân đã giao đầu mâu cho Thẩm thị, đồng thời dặn dò hậu sự. Sau khi vào cung, quả
nhiên Chu hoàng đã lợi dụng sống chết của Yến gia để uy hiếp bà ấy, bảo bà ấy lừa cha con. Tổ mẫu con biết nếu
cha con về thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, đương nhiên không đồng ý. Chu hoàng lại lấy tính mạng của tổ mẫu
con để uy hiếp cha con.”
“Con cũng đã nghe nói về những chuyện sau đó.”
“Sau khi Tần Thuật đến Thẩm gia để truyền đạt ý của chúng ta, Thẩm thị bèn châm hương báo với trời đất, truyền
đầu mâu và gia phả cho Yến Hoằng ngay trước gia phả của Yến gia.”
“Bà ta thanh minh rằng bà ta là vợ cả, Yến Hoằng là con trưởng, chúng ta không có bất cứ lý do gì để trao thân
phận tông tử cho con trai của vợ kế hết.”
“Nếu cha con không đồng ý, bà ta thà tự sát chứ không vào kinh làm tiểu thiếp. Bà ta cũng sẽ để lại di ngôn, nhất
quyết không cho Yến Hoằng và Yến Trì nhận người cha này!”
“Sự cực đoan của bà ta đã nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. Bởi vì theo lời kể của cha con, tuy hồi trước bà
ta cũng kiêu ngạo, nhưng vẫn thấu tình đạt lý.”
“Đầu mâu kia là vinh quang của Yến gia, đương nhiên các chi truyền từ tằng tổ xuống phải nghe theo lời dạy của tổ
tiên.”
“Lão phu nhân đã truyền đầu mâu cho Thẩm thị với thân phận tông phụ, Thẩm thị lại trao thẳng cho Yến Hoằng,
bà ta muốn bày tỏ rằng người thừa kế của Yến gia thế hệ này là Yến Hoằng, cũng nhân đó thông báo cho mọi người
biết, đích trưởng tử Yến Hoằng mới là người thừa kế phù hợp với lễ pháp.”
Lâm phu nhân đổi tư thế ngồi, thở dài: “Cho dù một người làm chức quan cao đến mấy, ngay cả hoàng đế cũng
không thể làm trái gia pháp của tổ tiên. Yến Hoằng đúng là đích trưởng tử, không thể phủ nhận điều đó.”
“Thẩm thị nắm điểm yếu của cha con, nếu ông ấy cứ cố chấp thì sẽ thành ‘bất hiếu’, như thế cũng thôi, quan trọng
là trong tình huống này, nếu ta cố tình ngồi vào vị trí đó thì cũng sẽ không được yên ổn.”
“Nếu Yến Hoằng nghe lời mẹ, không vào kinh nhận cha, cha con họ sẽ trở thành kẻ thù, đương nhiên ta cũng bị
người đời chỉ trích, mà con cũng không thoát… Người ngoài sẽ không kiên nhẫn nghe con kể khổ đâu, họ chỉ biết
hùng hồn phê phán con, dù sao nước bọt cũng không tốn tiền.”
“Đương nhiên cha con cũng có thể tách ra để lập chi khác, nhưng trong tình huống mẹ con Thẩm thị không sai,
chúng ta quyết liệt quá để được lợi lộc gì?”
“Đến khi đó gia tộc rơi vào tình trạng chia năm xẻ bảy, cha con bị con trai ruột căm thù, còn phải đối mặt với nước
bọt từ người ngoài, cho dù cha con yêu thương chúng ta, nhưng sau thời gian dài, có ai đảm bảo ông ấy sẽ không
oán giận chứ?”
Yến Hành im lặng cả quá trình, lúc này mới lên tiếng: “Đầu mâu mà mẹ nói trông như thế nào?”
Lâm phu nhân nhìn hắn: “Con nghĩ mẹ đã thấy rồi ư?”
Yến Hành nghẹn lời. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Sau đó thì sao nữa ạ?”
“Còn thế nào nữa? Đương nhiên là hai bên đều được lợi, bà ta không làm trắc phi thì mẹ làm, cho dù thế nào, mẹ
cũng phải giữ vị trí thế tử cho con.”
Lâm phu nhân hít sâu: “Trên đời có rất nhiều trường hợp vợ cả vẫn còn sống, nhưng đích trưởng tử lại không phải
tông tử, cũng không tính là trái với lễ nghi, ít nhất bà ta không thể phản bác được điểm này.”
“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của mẹ, nếu bà ta không đồng ý thì thôi, không vào kinh thì không vào kinh, vò đã
mẻ như mẹ cũng không sợ sứt nữa.”
“Nào ngờ sau cùng bà ta lại đồng ý với điều kiện đó, thế nên mới có việc sau này.”
Yến Hành im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nhưng mẹ có cam lòng không?”
“Sau khi nghĩ thông thì cũng không thấy không cam lòng gì nữa.” Lâm phu nhân nói: “Thời gian không thể quay lại mười bốn năm
trước. Bà ta nuôi con suốt bao năm cũng không dễ dàng gì, còn phải chịu nhiều cú sốc đau đớn như thế, chỉ cần địa vị của con không
gặp vấn đề, mẹ cung kính với bà ta một chút cũng chăng saos
“Nếu muốn trách thật thì chỉ có thể trách hoàng đế triều trước tàn bạo bất nhân thôi, nếu ông ta không nghi ngờ Yến gia, sao lại có
tình huống khó xử như bây giờ chứ.”
Lâm phu nhân cụp mắt: “Với nỗ lực của bà ta vì cha con, với cống hiến của bà ta cho Yến gia, bà ta muốn làm chính
p3hi, để đích trưởng tử làm thế tử cũng không sai.”
“Nhưng bà ta nên biết, ta cũng không phải người chẳng có công lao, khi cha con cận kề cái c1hết, chính ta đã ở bên
ông ấy.”
“Bà ta sinh con nuôi con vất vả, ta cũng không dễ dàng gì. Trong mười tháng mang thai con, ta cũng phải bôn b9a
giữa chiến hỏa, chỉ ở cữ nửa tháng rồi lại phải bế con thay đổi trận địa trong đêm theo chồng, bị thương tới nguyên
khí, suốt bao năm sau đó, ta vẫ3n không thể mang thai…”
Bà hít sâu một hơi, nói tiếp: “Con là kết quả của cuộc hôn nhân chính thức giữa ta và cha con, tính ra cũng từng góp
8sức vì triều đình, sự tồn tại của con là danh chính ngôn thuận, đủ để đảm đương vị trí tông tử* đó.”
* Tông tử: tên chức vị, thường được trao cho con trai trưởng của vợ cả.
“Tuy hai đứa con trai của bà ta không được cha con bồi dưỡng, nhưng không phải vì chúng ta không cho bà ta cơ
hội. Trước đó bà ta không đồng ý, giờ lại định tranh giành với ta…”
“Bà ta liều mạng bảo vệ con trai của trượng phu, kết quả trượng phu lại tái giá, đối với phụ nữ, đây chẳng khác nào
một cú sốc khổng lồ. Nếu ta gặp phải chuyện này, chưa chắc ta đã làm tốt hơn. Ta có thể hiểu được tâm trạng của
bà ta.”
“Nhưng sai lầm này không phải do ta, ta đồng ý chăm sóc bà ta với cha con, chung sống hòa thuận, trông nom lẫn
nhau, nhưng bà ta lại muốn cướp vị trí tông tử của con, sao ta có thể đồng ý chứ?”
Yến Hành dồn hết suy nghĩ để phân tích và tiếp nhận câu chuyện này.
Hắn chưa bao giờ ngờ tới mẹ nhường chức là vì Thẩm thị, chứ không phải Tĩnh vương…
Hắn mới mười ba tuổi, trong kiếp trước, đương nhiên mẹ sẽ không chủ động nhắc đến vướng mắc của bậc cha chú
với hắn.
Hắn cứ tưởng bà ấy sợ hãi, chưa đánh đã đầu hàng, thế nên khi nghĩ đến bà ấy, trừ nhớ nhung ra, hắn còn oán
trách. Hắn luôn nghĩ, nếu bà ấy không nhu nhược, thậm chí là ngốc nghếch như thế, kiếp trước của hắn đã không
chật vật như vậy!
Không ngờ suy nghĩ đó lại sai
Vậy rốt cuộc kết quả kiếp trước kia là do sai sót ở đâu chứ?
“Vậy sau đó…”
“Sau đó cha con cử Tần Thuật đi, nói thẳng cho bà ta biết là không thể nào. Ông ấy vẫn bảo Tần Thuật cố gắng đón
họ vào kinh, bởi vì ông ấy vẫn phải làm tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha. Cho dù Thẩm thị có làm trắc phi
không, ông ấy vẫn phải chăm sóc bà ta nửa đời còn lại.”
“Nhưng Thẩm thị lại có đòn sát thủ.”
“Tổ phụ của con qua đời sớm, cha con nối nghiệp cha từ năm mười lăm tuổi, vào doanh trại thống lĩnh quân đội.
Chuyện trong phủ đều do tổ mẫu con lo liệu.”
“Tổ mẫu con là người vô cùng mạnh mẽ, bốn người con trai của bà ấy đều có tiền đồ. Thẩm thị trưởng thành dưới
sự quan sát của tổ mẫu con, sau này được chọn làm dâu trưởng.”
“Năm đó Chu hoàng lừa lão phu nhân vào cung, trước khi đi, bà ấy ngờ rằng không ổn, nên đã gọi con trai con dâu
tới, trao lại di vật của tằng tổ phụ con – cũng chính là vị đã kết thù với tằng lão thái gia của Lý gia đấy.”
“Khi còn sống, tằng tổ phụ con từng chém thủ lĩnh man di, bảo vệ ngàn dặm giang sơn thay nhà Tiền Chu. Ông ấy
để lại một đầu mâu mẻ, khi quân địch đầu hàng, thủ lĩnh đã khắc lên đó một chữ “Uy”, đó là vinh quang của ông
ấy, cũng là vinh quang của cả gia tộc.”
“Đầu mâu này trở thành vật gia truyền chỉ được truyền cho tông tử tông phụ*.”
* Tông phụ: chính thê của tông tử.
Yến Hành bỗng ngước mắt lên.
“Trước khi vào cung, lão phu nhân đã giao đầu mâu cho Thẩm thị, đồng thời dặn dò hậu sự. Sau khi vào cung, quả
nhiên Chu hoàng đã lợi dụng sống chết của Yến gia để uy hiếp bà ấy, bảo bà ấy lừa cha con. Tổ mẫu con biết nếu
cha con về thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều, đương nhiên không đồng ý. Chu hoàng lại lấy tính mạng của tổ mẫu
con để uy hiếp cha con.”
“Con cũng đã nghe nói về những chuyện sau đó.”
“Sau khi Tần Thuật đến Thẩm gia để truyền đạt ý của chúng ta, Thẩm thị bèn châm hương báo với trời đất, truyền
đầu mâu và gia phả cho Yến Hoằng ngay trước gia phả của Yến gia.”
“Bà ta thanh minh rằng bà ta là vợ cả, Yến Hoằng là con trưởng, chúng ta không có bất cứ lý do gì để trao thân
phận tông tử cho con trai của vợ kế hết.”
“Nếu cha con không đồng ý, bà ta thà tự sát chứ không vào kinh làm tiểu thiếp. Bà ta cũng sẽ để lại di ngôn, nhất
quyết không cho Yến Hoằng và Yến Trì nhận người cha này!”
“Sự cực đoan của bà ta đã nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. Bởi vì theo lời kể của cha con, tuy hồi trước bà
ta cũng kiêu ngạo, nhưng vẫn thấu tình đạt lý.”
“Đầu mâu kia là vinh quang của Yến gia, đương nhiên các chi truyền từ tằng tổ xuống phải nghe theo lời dạy của tổ
tiên.”
“Lão phu nhân đã truyền đầu mâu cho Thẩm thị với thân phận tông phụ, Thẩm thị lại trao thẳng cho Yến Hoằng,
bà ta muốn bày tỏ rằng người thừa kế của Yến gia thế hệ này là Yến Hoằng, cũng nhân đó thông báo cho mọi người
biết, đích trưởng tử Yến Hoằng mới là người thừa kế phù hợp với lễ pháp.”
Lâm phu nhân đổi tư thế ngồi, thở dài: “Cho dù một người làm chức quan cao đến mấy, ngay cả hoàng đế cũng
không thể làm trái gia pháp của tổ tiên. Yến Hoằng đúng là đích trưởng tử, không thể phủ nhận điều đó.”
“Thẩm thị nắm điểm yếu của cha con, nếu ông ấy cứ cố chấp thì sẽ thành ‘bất hiếu’, như thế cũng thôi, quan trọng
là trong tình huống này, nếu ta cố tình ngồi vào vị trí đó thì cũng sẽ không được yên ổn.”
“Nếu Yến Hoằng nghe lời mẹ, không vào kinh nhận cha, cha con họ sẽ trở thành kẻ thù, đương nhiên ta cũng bị
người đời chỉ trích, mà con cũng không thoát… Người ngoài sẽ không kiên nhẫn nghe con kể khổ đâu, họ chỉ biết
hùng hồn phê phán con, dù sao nước bọt cũng không tốn tiền.”
“Đương nhiên cha con cũng có thể tách ra để lập chi khác, nhưng trong tình huống mẹ con Thẩm thị không sai,
chúng ta quyết liệt quá để được lợi lộc gì?”
“Đến khi đó gia tộc rơi vào tình trạng chia năm xẻ bảy, cha con bị con trai ruột căm thù, còn phải đối mặt với nước
bọt từ người ngoài, cho dù cha con yêu thương chúng ta, nhưng sau thời gian dài, có ai đảm bảo ông ấy sẽ không
oán giận chứ?”
Yến Hành im lặng cả quá trình, lúc này mới lên tiếng: “Đầu mâu mà mẹ nói trông như thế nào?”
Lâm phu nhân nhìn hắn: “Con nghĩ mẹ đã thấy rồi ư?”
Yến Hành nghẹn lời. Hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Sau đó thì sao nữa ạ?”
“Còn thế nào nữa? Đương nhiên là hai bên đều được lợi, bà ta không làm trắc phi thì mẹ làm, cho dù thế nào, mẹ
cũng phải giữ vị trí thế tử cho con.”
Lâm phu nhân hít sâu: “Trên đời có rất nhiều trường hợp vợ cả vẫn còn sống, nhưng đích trưởng tử lại không phải
tông tử, cũng không tính là trái với lễ nghi, ít nhất bà ta không thể phản bác được điểm này.”
“Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của mẹ, nếu bà ta không đồng ý thì thôi, không vào kinh thì không vào kinh, vò đã
mẻ như mẹ cũng không sợ sứt nữa.”
“Nào ngờ sau cùng bà ta lại đồng ý với điều kiện đó, thế nên mới có việc sau này.”
Yến Hành im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nhưng mẹ có cam lòng không?”
“Sau khi nghĩ thông thì cũng không thấy không cam lòng gì nữa.” Lâm phu nhân nói: “Thời gian không thể quay lại mười bốn năm
trước. Bà ta nuôi con suốt bao năm cũng không dễ dàng gì, còn phải chịu nhiều cú sốc đau đớn như thế, chỉ cần địa vị của con không
gặp vấn đề, mẹ cung kính với bà ta một chút cũng chăng saos
“Nếu muốn trách thật thì chỉ có thể trách hoàng đế triều trước tàn bạo bất nhân thôi, nếu ông ta không nghi ngờ Yến gia, sao lại có
tình huống khó xử như bây giờ chứ.”