Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
“Mẹ hãy nghĩ đến những gì mẹ đã làm cho cha suốt mười mấy năm qua, nếu không ăn thua thì hãy nghĩ tới con
nữa. Nếu mẹ lùi bước, sao ‘3thứ tử’ như con có thể sống tốt đây?”
“Tuy Thẩm gia mạnh, nhưng hôn lễ giữa mẹ với cha được hoàng thượng và thái sư làm chứn1g, mẹ sợ cái gì?”
“Mẹ ở bên cha hơn mười năm, vượt qua bao sóng gió, Thẩm phu nhân với tình cảm thuở nhỏ và hai đứa con trai9
trưởng có thể hạ thấp những nỗ lực đấy à?”
“Mẹ nghĩ đến trượng phu của mẹ đi, ông ấy đã làm gì cho mẹ? Rõ ràng ông ấy có th3ể giải quyết dứt khoát, nhưng
lại im lặng, chờ mẹ hy sinh!”
“Sau mười mấy năm hoạn nạn có nhau, ông ấy đưa vinh quang vốn có8 của mẹ cho người vợ cả chẳng có công lao
gì của ông ấy, loại người đó đáng để mẹ hy sinh nhiều như thế à?”
Hắn quay mặt ra cửa sổ, để mặc gió đêm thổi vào đôi mắt đẫm lệ của mình.
Tuy hắn là đàn ông, cũng đã gặp vô số phụ nữ trong bốn mươi năm kiếp trước, nhưng chưa từng thấy ai ngốc như
thế, hy sinh không giới hạn vì một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa!
Trước nguy hiểm có thể đoán trước, bà ấy vẫn thẳng thừng lao đầu vào!
“Ai bảo con rằng cha con không làm gì, chỉ hèn hạ chờ mẹ hy sinh?”
Đúng lúc hắn đang oán trách, Lâm phu nhân vừa để mặc hắn lên án bỗng chống bàn đứng dậy, mở to mắt nhìn
hắn, ngay cả giọng nói cũng run rẩy!
“Năm đó ở chiến trường, khi đi đón Thẩm thị, đúng là cha con không nhắc tới việc chính thất trắc thất, nhưng khi
đó còn không biết có sống nổi tới ngày mai không, ai lại để tâm mấy chuyện thế này?”
“Chúng ta chỉ nghĩ nếu cả nhà đoàn tụ với nhau, dù chết cũng chết chung một chỗ đã là viên mãn lắm!”
“Nhưng sau khi chúng ta về kinh, trong bức thư đầu tiên viết cho Thẩm thị, cha con đã chỉ định rõ mẹ mới là Tĩnh
vương phi tương lai!”
“Cha con đón mẹ con Thẩm thị vào kinh là vì đạo nghĩa, bởi vì dù sao đó cũng là vợ con của ông ấy, Thẩm thị
không làm gì sai, cha con có trách nhiệm với họ!”
“Nhưng từ đầu cha con đã không lấp lửng trong chuyện này, sao con chưa biết gì mà đã nghi ngờ cha con thế?”
“Sao con có thể nghi ngờ lựa chọn của mẹ chỉ bằng suy đoán của con?”
Yến Hành ngạc nhiên: “… Sao cơ ạ?”
Lâm phu nhân hít sâu một hơi: “Nếu con đã suy nghĩ thấu đáo như thế, chẳng lẽ con chưa bao giờ nghĩ mẹ theo cha
con vượt qua bao nguy hiểm đến ngày hôm nay, sắp được hưởng niềm vui gia đình thì lại lựa chọn như vậy, cũng
có thể vì nguyên nhân khác nữa mà?”
Yến Hành đứng đờ ra đó, bỗng không sao cử động nổi.
“Mẹ biết hết những chuyện mà con vừa nói.” Lâm phu nhân đến gần hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng mềm mại:
“Chẳng những mẹ biết mà còn hiểu rất rõ nữa cơ!”
“Tuy Lâm gia chúng ta không làm quan, nhưng nhờ vào Đông y truyền đời, cơ ngơi cũng không ít. Mẹ đã tiếp xúc
với nhiều gia tộc quyền thế, chẳng lẽ lại thấy ít tranh đấu giữa thê thiếp, ám đấu ở nội trạch hơn con à?”
“Cha con đã công thành danh toại, rất có thể sẽ không còn ai có quyền thế lớn hơn ông ấy trên triều đình nữa, cho
dù ông ấy sống một mình thì cũng chẳng khổ cực gì, nhưng con mới mười ba tuổi thôi!”
“Những năm đó, chúng ta không chắc có thể sống đến cuối cùng không, nên hết mực yêu thương che chở con. Con
lớn lên dưới tình yêu của cha mẹ, thậm chí còn không chứng kiến mấy trò lừa gạt nhiều. Trước khi mẹ đưa ra quyết
định quan trọng nào đó, chẳng lẽ mẹ lại nghĩ đến cha con đầu tiên chứ không phải con ư?”
Nét mặt Yến Hành hết sức phức tạp, thất thố đến mức không biết nên điều chỉnh thế nào…
Lâm phu nhân hít sâu: “Nhường lại vị trí chính thất vốn không phải mong muốn của mẹ, bởi vì con còn nhỏ nên
mẹ cũng không định nói cho con luôn, nào ngờ con lại nghĩ sâu như thế, còn trách cả cha con nữa! Mẹ bắt buộc phải
nói cho con biết vậy.”
Bà ngồi xuống, nói với vẻ nghiêm túc: “Năm đó, sau khi biết mẹ con Thẩm thị còn sống, cha con từng đi đón họ,
nhưng bà ta không đồng ý, con cũng biết rồi.”
“Sau khi chúng ta vào kinh, cha con lại gửi thư cho Thẩm gia, muốn đón mẹ con họ. Dù sao đó cũng là vợ con của
cha con, họ ở Thẩm gia nhiều năm như thế, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, không thể mặc kệ họ ở nhà ngoại
được.”
“Suy cho cùng thì Thẩm gia cũng là nhà ngoại, mẹ con họ sống nhờ nhiều năm, không tiện cho lắm.”
“Hơn nữa bây giờ cha con ở vị trí cao, còn dính đến quá nhiều khía cạnh khác. Nếu cứ để họ ở Thẩm gia, sau này
Thẩm gia mà nhờ vả, cho dù là việc lớn hay nhỏ, cha con cũng không thể từ chối thẳng thừng.”
“Bởi vậy cho dù nói từ khía cạnh nào, cũng đã đến lúc sắp xếp những chuyện nên làm rồi.”
“Trong bức thư gửi cho Thẩm gia, cha con nói sẽ xin hoàng thượng sắc phong Thẩm thị làm trắc phi, cho bà ta vinh
dự, chăm sóc bà ta suốt quãng đời còn lại.”
“Thật ra khi ấy chúng ta đã lường trước rằng bà ta sẽ không tới, bà ta xuất thân thế gia, trước giờ luôn kiêu ngạo,
năm đó đã không đến đây, sao lại cam tâm làm tiểu thiếp chứ?”
“Nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng phải bày tỏ tâm ý, hơn nữa, hai đứa con trai vẫn là máu mủ Yến gia, kiểu gì
cũng phải đón về.”
Nói đến đây, Lâm phu nhân hơi sầm mặt: “Nói thật lòng, đừng nói là ta làm trắc phi, chỉ cần nhìn cha con có người
phụ nữ khác thôi, ta cũng không muốn.”
“Nhưng Thẩm thị thì khác, bà ta không thẹn với cha con, còn một mình nuôi nấng hai đứa bé vì ông ấy, bà ta cũng
là người số khổ, nếu ta không chấp nhận thì cũng không ra gì về mặt lương tâm.”
“Nhưng nếu vậy, tại sao mẹ lại chủ động nhường chức chứ?” Yến Hành không nhịn được mà chống tay lên mặt
bàn trước mặt bà.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Nghe thấy thế, Lâm phu nhân cười khẽ: “Ai mà ngờ được chứ? Sau khi chúng ta
gửi thư qua đó, Thẩm thị lại hồi âm, nói nếu muốn bà ta làm trắc phi, nhất định phải để con trai trưởng của bà ta
thừa kế tước vị, làm thế tử Tĩnh vương!”
Yến Hành cụp mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy.
“Có phải con cũng cảm thấy yêu cầu của bà ta hoang đường không?” Lâm phu nhân nhìn hắn: “Nhưng nếu đứng ở
lập trường của bà ta thì cũng có thể hiểu được.”
“Năm đó bà ta lấy cha con, đấy là chuyện tốt giữa hai thế gia lớn ở Yến Kinh, đôi bên đều mong sẽ thái bình yên ổn
đến già.”
“Nhưng Yến gia bất ngờ gặp chuyện, cha con bị ép dấy binh bên ngoài, trực tiếp liên lụy đến bà ta và đứa con. Một
người phụ nữ yếu đuối, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*, bỗng gặp biến cố, có thể tưởng tượng được bà ta bàng
hoàng đến mức nào.”
* Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu: ở nhà thì theo cha, lấy chồng phải theo chồng.
“Quan trọng hơn nữa chính là, khi ấy bà ta vẫn đang ở cữ sau khi sinh Yến Trì, đối với phụ nữ, lúc sinh con không
có chồng bên cạnh đã là khó khăn lắm rồi.”
“Sau khi sinh con xong, bà ta vẫn chưa kịp hồi phục thì mẹ chồng đã bị nhốt trong cung. Không có ai chủ trì việc
nhà, bà ta phải ổn định gia tộc, sau đó tin mẹ chồng chết truyền đến, bà ta lại phải liên lạc với nhân mã, đưa Yến
Hoằng ba tuổi và Yến Trì đang nằm trong tã chạy trốn giữa đêm.”
“Bà ta gặp phải chuyện này, lo lắng hãi hùng trên đường đi, tiểu thư yêu kiều xuất thân từ thế gia quyền quý bình thường vốn dĩ
không thể thoải mái ứng phó với việc đó.”
“Nhưng đúng là bà ta đã không đề con bị thương, trên đường bị quân địch bắt đi, vì hai đứa bé, bà ta vẫn kiên cường sống đến cuối
cùng.”
“Bình tĩnh mà xem xét, chuyện này khiến ta rất kính trọng. Nhưng nó không thể trở thành lý do cho sự cướp đoạt của bà ta.”
Nói đến đây, Lâm phu nhân chăm chú nhìn Yến Hành, trong mắt lóe lên ánh sáng nóng rực.
nữa. Nếu mẹ lùi bước, sao ‘3thứ tử’ như con có thể sống tốt đây?”
“Tuy Thẩm gia mạnh, nhưng hôn lễ giữa mẹ với cha được hoàng thượng và thái sư làm chứn1g, mẹ sợ cái gì?”
“Mẹ ở bên cha hơn mười năm, vượt qua bao sóng gió, Thẩm phu nhân với tình cảm thuở nhỏ và hai đứa con trai9
trưởng có thể hạ thấp những nỗ lực đấy à?”
“Mẹ nghĩ đến trượng phu của mẹ đi, ông ấy đã làm gì cho mẹ? Rõ ràng ông ấy có th3ể giải quyết dứt khoát, nhưng
lại im lặng, chờ mẹ hy sinh!”
“Sau mười mấy năm hoạn nạn có nhau, ông ấy đưa vinh quang vốn có8 của mẹ cho người vợ cả chẳng có công lao
gì của ông ấy, loại người đó đáng để mẹ hy sinh nhiều như thế à?”
Hắn quay mặt ra cửa sổ, để mặc gió đêm thổi vào đôi mắt đẫm lệ của mình.
Tuy hắn là đàn ông, cũng đã gặp vô số phụ nữ trong bốn mươi năm kiếp trước, nhưng chưa từng thấy ai ngốc như
thế, hy sinh không giới hạn vì một người đàn ông bạc tình bạc nghĩa!
Trước nguy hiểm có thể đoán trước, bà ấy vẫn thẳng thừng lao đầu vào!
“Ai bảo con rằng cha con không làm gì, chỉ hèn hạ chờ mẹ hy sinh?”
Đúng lúc hắn đang oán trách, Lâm phu nhân vừa để mặc hắn lên án bỗng chống bàn đứng dậy, mở to mắt nhìn
hắn, ngay cả giọng nói cũng run rẩy!
“Năm đó ở chiến trường, khi đi đón Thẩm thị, đúng là cha con không nhắc tới việc chính thất trắc thất, nhưng khi
đó còn không biết có sống nổi tới ngày mai không, ai lại để tâm mấy chuyện thế này?”
“Chúng ta chỉ nghĩ nếu cả nhà đoàn tụ với nhau, dù chết cũng chết chung một chỗ đã là viên mãn lắm!”
“Nhưng sau khi chúng ta về kinh, trong bức thư đầu tiên viết cho Thẩm thị, cha con đã chỉ định rõ mẹ mới là Tĩnh
vương phi tương lai!”
“Cha con đón mẹ con Thẩm thị vào kinh là vì đạo nghĩa, bởi vì dù sao đó cũng là vợ con của ông ấy, Thẩm thị
không làm gì sai, cha con có trách nhiệm với họ!”
“Nhưng từ đầu cha con đã không lấp lửng trong chuyện này, sao con chưa biết gì mà đã nghi ngờ cha con thế?”
“Sao con có thể nghi ngờ lựa chọn của mẹ chỉ bằng suy đoán của con?”
Yến Hành ngạc nhiên: “… Sao cơ ạ?”
Lâm phu nhân hít sâu một hơi: “Nếu con đã suy nghĩ thấu đáo như thế, chẳng lẽ con chưa bao giờ nghĩ mẹ theo cha
con vượt qua bao nguy hiểm đến ngày hôm nay, sắp được hưởng niềm vui gia đình thì lại lựa chọn như vậy, cũng
có thể vì nguyên nhân khác nữa mà?”
Yến Hành đứng đờ ra đó, bỗng không sao cử động nổi.
“Mẹ biết hết những chuyện mà con vừa nói.” Lâm phu nhân đến gần hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng mềm mại:
“Chẳng những mẹ biết mà còn hiểu rất rõ nữa cơ!”
“Tuy Lâm gia chúng ta không làm quan, nhưng nhờ vào Đông y truyền đời, cơ ngơi cũng không ít. Mẹ đã tiếp xúc
với nhiều gia tộc quyền thế, chẳng lẽ lại thấy ít tranh đấu giữa thê thiếp, ám đấu ở nội trạch hơn con à?”
“Cha con đã công thành danh toại, rất có thể sẽ không còn ai có quyền thế lớn hơn ông ấy trên triều đình nữa, cho
dù ông ấy sống một mình thì cũng chẳng khổ cực gì, nhưng con mới mười ba tuổi thôi!”
“Những năm đó, chúng ta không chắc có thể sống đến cuối cùng không, nên hết mực yêu thương che chở con. Con
lớn lên dưới tình yêu của cha mẹ, thậm chí còn không chứng kiến mấy trò lừa gạt nhiều. Trước khi mẹ đưa ra quyết
định quan trọng nào đó, chẳng lẽ mẹ lại nghĩ đến cha con đầu tiên chứ không phải con ư?”
Nét mặt Yến Hành hết sức phức tạp, thất thố đến mức không biết nên điều chỉnh thế nào…
Lâm phu nhân hít sâu: “Nhường lại vị trí chính thất vốn không phải mong muốn của mẹ, bởi vì con còn nhỏ nên
mẹ cũng không định nói cho con luôn, nào ngờ con lại nghĩ sâu như thế, còn trách cả cha con nữa! Mẹ bắt buộc phải
nói cho con biết vậy.”
Bà ngồi xuống, nói với vẻ nghiêm túc: “Năm đó, sau khi biết mẹ con Thẩm thị còn sống, cha con từng đi đón họ,
nhưng bà ta không đồng ý, con cũng biết rồi.”
“Sau khi chúng ta vào kinh, cha con lại gửi thư cho Thẩm gia, muốn đón mẹ con họ. Dù sao đó cũng là vợ con của
cha con, họ ở Thẩm gia nhiều năm như thế, bây giờ chiến tranh đã kết thúc, không thể mặc kệ họ ở nhà ngoại
được.”
“Suy cho cùng thì Thẩm gia cũng là nhà ngoại, mẹ con họ sống nhờ nhiều năm, không tiện cho lắm.”
“Hơn nữa bây giờ cha con ở vị trí cao, còn dính đến quá nhiều khía cạnh khác. Nếu cứ để họ ở Thẩm gia, sau này
Thẩm gia mà nhờ vả, cho dù là việc lớn hay nhỏ, cha con cũng không thể từ chối thẳng thừng.”
“Bởi vậy cho dù nói từ khía cạnh nào, cũng đã đến lúc sắp xếp những chuyện nên làm rồi.”
“Trong bức thư gửi cho Thẩm gia, cha con nói sẽ xin hoàng thượng sắc phong Thẩm thị làm trắc phi, cho bà ta vinh
dự, chăm sóc bà ta suốt quãng đời còn lại.”
“Thật ra khi ấy chúng ta đã lường trước rằng bà ta sẽ không tới, bà ta xuất thân thế gia, trước giờ luôn kiêu ngạo,
năm đó đã không đến đây, sao lại cam tâm làm tiểu thiếp chứ?”
“Nhưng cho dù thế nào, chúng ta cũng phải bày tỏ tâm ý, hơn nữa, hai đứa con trai vẫn là máu mủ Yến gia, kiểu gì
cũng phải đón về.”
Nói đến đây, Lâm phu nhân hơi sầm mặt: “Nói thật lòng, đừng nói là ta làm trắc phi, chỉ cần nhìn cha con có người
phụ nữ khác thôi, ta cũng không muốn.”
“Nhưng Thẩm thị thì khác, bà ta không thẹn với cha con, còn một mình nuôi nấng hai đứa bé vì ông ấy, bà ta cũng
là người số khổ, nếu ta không chấp nhận thì cũng không ra gì về mặt lương tâm.”
“Nhưng nếu vậy, tại sao mẹ lại chủ động nhường chức chứ?” Yến Hành không nhịn được mà chống tay lên mặt
bàn trước mặt bà.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.” Nghe thấy thế, Lâm phu nhân cười khẽ: “Ai mà ngờ được chứ? Sau khi chúng ta
gửi thư qua đó, Thẩm thị lại hồi âm, nói nếu muốn bà ta làm trắc phi, nhất định phải để con trai trưởng của bà ta
thừa kế tước vị, làm thế tử Tĩnh vương!”
Yến Hành cụp mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy.
“Có phải con cũng cảm thấy yêu cầu của bà ta hoang đường không?” Lâm phu nhân nhìn hắn: “Nhưng nếu đứng ở
lập trường của bà ta thì cũng có thể hiểu được.”
“Năm đó bà ta lấy cha con, đấy là chuyện tốt giữa hai thế gia lớn ở Yến Kinh, đôi bên đều mong sẽ thái bình yên ổn
đến già.”
“Nhưng Yến gia bất ngờ gặp chuyện, cha con bị ép dấy binh bên ngoài, trực tiếp liên lụy đến bà ta và đứa con. Một
người phụ nữ yếu đuối, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu*, bỗng gặp biến cố, có thể tưởng tượng được bà ta bàng
hoàng đến mức nào.”
* Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu: ở nhà thì theo cha, lấy chồng phải theo chồng.
“Quan trọng hơn nữa chính là, khi ấy bà ta vẫn đang ở cữ sau khi sinh Yến Trì, đối với phụ nữ, lúc sinh con không
có chồng bên cạnh đã là khó khăn lắm rồi.”
“Sau khi sinh con xong, bà ta vẫn chưa kịp hồi phục thì mẹ chồng đã bị nhốt trong cung. Không có ai chủ trì việc
nhà, bà ta phải ổn định gia tộc, sau đó tin mẹ chồng chết truyền đến, bà ta lại phải liên lạc với nhân mã, đưa Yến
Hoằng ba tuổi và Yến Trì đang nằm trong tã chạy trốn giữa đêm.”
“Bà ta gặp phải chuyện này, lo lắng hãi hùng trên đường đi, tiểu thư yêu kiều xuất thân từ thế gia quyền quý bình thường vốn dĩ
không thể thoải mái ứng phó với việc đó.”
“Nhưng đúng là bà ta đã không đề con bị thương, trên đường bị quân địch bắt đi, vì hai đứa bé, bà ta vẫn kiên cường sống đến cuối
cùng.”
“Bình tĩnh mà xem xét, chuyện này khiến ta rất kính trọng. Nhưng nó không thể trở thành lý do cho sự cướp đoạt của bà ta.”
Nói đến đây, Lâm phu nhân chăm chú nhìn Yến Hành, trong mắt lóe lên ánh sáng nóng rực.
Bình luận facebook