Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Yến Hành không dám gật bừa. Hắn nói: “Con không định vào doanh trại.”
Trên thực tế, tuy Yến Hoằng lấy được tư cách này, như3ng sau khi hắn ta tiến vào Tiên Phong doanh do Ngũ quân
đô đốc phủ lập ra, sau này cũng xảy ra một số chuyện, khiến hành động của 1hắn ta không được thuận lợi cho lắm.
Thế nên Yến Hành cũng không nghĩ vào đấy xong sẽ nắm chắc thắng lợi.
Về phần tại sao 9hắn biết rõ như thế mà vẫn phối hợp diễn kịch với Tĩnh vương, đó là vì tuy hắn không hứng thú
với việc vào doanh trại, nhưng không3 thể để người khác ăn sẵn, ít nhất phải cho Tĩnh vương biết hắn có tư cách
này.
“Không vào ư? Con xuất thân từ nhà tướng, 8nếu không vào doanh trại thì có thể làm gì chứ?” Lâm phu nhân
nghiêm mặt: “Mẹ nói cho con biết, như vậy vẫn chưa hết đâu, tuy Yến gia là thế gia võ tướng, nhưng hồi nhỏ đám
con cháu đều phải đọc sách mấy năm, nghe nói Đại ca Nhị ca con đều có cả bụng kinh luân, văn võ song toàn.”
“Mẹ cũng không giục con phải noi theo họ, nhưng ít nhất con phải hiểu chiến lược trong binh thư chứ?”
“Thế nên cha con đang tìm nhân tài vừa có học thức uyên bác, vừa có kiến giải riêng, đến khi tìm được người thích
hợp thì sẽ cho con nhận họ làm thầy.”
Yến Hành xuất thân từ Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương cũng không quan tâm đến chuyện hắn sẽ vào doanh trại khi
nào, nhưng thế gia đều chú trọng nội tình, tuy những năm qua, Yến Hành đã nghe đám người Lý Tồn Duệ chỉ bảo
rất nhiều, nhưng chưa bao giờ học hành tử tế hết.
Khỏi phải nói đến việc trong chiến tranh, không thể luyện chữ cho đẹp, bây giờ chữ của hắn chẳng khác gì trẻ con mới vỡ lòng.
Lâm phu nhân cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc vì bà không xuất thân từ thư hương, không viết được chữ đẹp.
Nhưng bây giờ Yến Hành không muốn bàn mấy chuyện đó.
“Để hôm khác bàn về tiền đồ của con sau, cứ nói chuyện bây giờ đi đã. Ngày mai mẹ con Thẩm thị sẽ đến nhỉ?”
Lâm phu nhân cầm que bạc, chậm rãi khuấy hoa cúc trong chén trà: “Mai họ sẽ đến.”
“Sau khi họ đến, chúng ta sẽ phải sống dưới quyền người khác.” Yến Hành nói: “Sao mẹ chẳng sốt ruột gì trước
chuyện liên quan tới mình vậy?”
Lâm phu nhân đặt que bạc xuống: “Đâu phải cứ sốt ruột là sẽ có tác dụng đâu.”
“Sao lại không có tác dụng chứ? Nếu mẹ sốt ruột thì sẽ nghĩ cách giải quyết mà.”
Lâm phu nhân không đáp lời.
Yến Hành thở dài, ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói: “Mẹ, đêm qua, khi mũi tên kia bắn vào đây, thật ra con rất sợ hãi.”
Rốt cuộc Lâm phu nhân cũng ngẩng đầu lên.
“Con sợ không được gặp mẹ nữa, sợ mẹ phải sống một mình trên cõi đời này, cũng sợ phải đến âm tào địa phủ một
mình. Đêm qua, con mơ thấy mẹ không ở đây nữa, có rất nhiều người giơ đao giết con, lưỡi đao đẫm máu, trên đó
toàn là máu thịt của con cả.”
“Con vừa chớp mắt, họ lại cười hì hì, gọi con là A Đàn, như thể chưa từng định giết con.”
“Mẹ nói xem họ là ai? Ai chỉ muốn tự tay đâm con chứ?”
Yến Hành nhìn bà bằng ánh mắt sáng ngời: “Tuy đó chỉ là giấc mơ, nhưng mẹ, chẳng lẽ trên đời không có ai muốn
ra tay với con thật à?”
“Trong số ba huynh đệ, con là người duy nhất được cha đích thân nuôi nấng. Trước giờ giữa con cả và con thứ
trong các gia tộc lớn, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì đều rơi vào tình trạng một mất một còn, hay đỡ hơn thì cũng
gặp kết cục được làm vua thua làm giặc.”
“Chứ đừng nói tới việc mẹ và bà ta đều là chính thê!”
“Mẹ con ta đã ở bên cha nhiều năm, tùy tùng của vương phủ đều kính trọng chúng ta, nhưng cho dù mẹ làm chính
phi, cũng chưa chắc đã yên tâm hẳn, huống hồ mẹ còn định nhượng bộ, xuống làm trắc phi? Mẹ chưa bao giờ cân
nhắc đến hậu quả khi làm như thế à?”
Lâm phu nhân nhíu mày: “Ai dạy con mấy lời này thế?”
“Con cũng được xem như đã lăn lộn giữa đám người từ nhỏ, đâu cần ai dạy con?”
Yến Hành nháy mắt cử A Man ra ngoài, sau khi cửa đóng lại, hắn nhìn sang Lâm phu nhân: “Mẹ không cần quan
tâm tại sao con lại nói những lời này, mẹ chỉ cần nói cho con biết, rốt cuộc mẹ đã suy tính kỹ càng về chuyện này
chưa?”
“Sao con biết mẹ chưa suy tính kỹ càng chứ?” Trên mặt Lâm phu nhân tràn ngập vẻ ngờ vực.
“Vậy mẹ có nghĩ tới việc đối với Thẩm phu nhân, mẹ đã cướp chồng bà ta hơn mười năm, là kẻ địch đã chiếm vị trí
của bà ta không thế!”
“Thậm chí thời gian mẹ và cha sống với nhau còn nhiều hơn lúc bà ta ở bên cha.”
“Ngay cả ‘thứ tử’ như con cũng được cha đích thân dạy bảo, tốt hơn nhiều so với hai đích huynh đúng không?”
“Trong tình huống này, mẹ không buông tay cũng tốt, nhượng bộ cũng thế thôi, đâu khác gì với họ chứ?”
“Cho dù mẹ làm nhiều chuyện cho họ đến mấy thì cũng không thể thay đổi cái nhìn của họ về mẹ, mẹ mà bỏ cuộc
thì còn cho người ta cơ hội cầm đao giết mẹ nữa cơ.”
“Nếu mẹ chọn nhường vị trí chính thê lại thì cũng đồng nghĩa với việc bỏ vũ khí đầu hàng, đến khi đó, mẹ chỉ có
thể để mặc người ta chém giết!”
“Mẹ được đương kim thánh thượng đích thân làm chủ hôn để gả cho cha, mẹ được cưới hỏi đàng hoàng, còn từng
lên núi đao xuống biển lửa với ông ấy, cho dù người kia là vợ cả, mẹ vẫn có đủ tư cách ngồi vào vị trí vương phi!”
“Hơn nữa mẹ kém Thẩm thị chỗ nào? Với công lao mà cha lập được, Thẩm gia không cầu cạnh ông ấy thì thôi,
chẳng lẽ ông ấy còn phải kiêng dè Thẩm gia chắc?”
“Trước vương phi mà ông ấy chọn, Thẩm gia chưa từng lập công cho triều đình mới dám nói nửa chữ không à? Đối
với ông ấy, chuyện này quá đơn giản, nhưng ông ấy đã từng định ra mặt chưa?”
“Mẹ vẫn chưa thấy rõ ư, ông ấy chỉ muốn được cả đôi đường, không đắc tội với hai bên, chờ mẹ chủ động tác thành
danh tiếng nhân nghĩa cho ông ấy!”
“Còn về sống chết của người khác, sao ông ấy phải quan tâm?”
Khi nói đến chỗ kích động, mắt Yến Hành đỏ hoe, giọng cũng trở nên sốt ruột.
Yến Sùng Anh là cha đẻ hắn, huyết thống không phải giả, tình cảm cũng là thật, những năm tháng cha hiền con
hiếu, sống chết bên nhau… Nếu không có những chuyện sau này, sao hắn phải coi ông ta là tử địch? Sao phải rầu rĩ
đau khổ như thế chứ?
Trong kiếp trước, sau hôm quay về kinh thành, nhân lúc đêm tối, Yến Sùng Anh đã ra lệnh cho thị vệ chuẩn bị xe
ngựa, hộ tống Lâm phu nhân về quê cũ của Yến gia.
Hắn thời niên thiếu ngủ như chết, không hay biết gì về biến cố bất ngờ này.
Sáng sớm hôm sau, hắn tìm mẹ khắp nơi mà không thấy, cuối cùng mới biết chuyện mẹ đã bị Yến Sùng Anh ra lệnh
đưa khỏi kinh thành từ chính miệng ông ta!
Hắn vùng khỏi thị vệ, phi nước đại đuổi theo, kết quả chỉ nhận được một bức di thư do thị vệ ở ngoại ô đưa lại.
Thị vệ hộ tống nói mẹ hắn đã cắt cổ tay tự sát trong xe ngựa, hắn không tin, hắn đuổi theo để nhìn mẹ, lại thấy máu
chảy thành dòng dưới toa xe, hắn kêu khóc đến mức khàn cả giọng, nhưng không đánh lại mười thị vệ cao lớn, cuối
cùng vẫn không thể tới gần.
Khi thấy thi thể lạnh ngắt của bà trên linh đường, hắn ngất lên ngất xuống.
Những cảnh tượng đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, đến mức sau khi sống lại, biết được mọi chuyện vẫn chưa kịp bắt
đầu, hắn đã quyết định cho dù thế nào, cũng phải khuyên bà đừng tự sát.
Hắn nghĩ, chi cần bà không định tự sát, chuyện gì cũng dễ bàn thôi.
Nhưng bây giờ, bà vẫn bình tĩnh như người không liên quan. Sao hắn có thể thản nhiên được chứ?
Đương nhiên việc chất vấn tình càm giữa cha mẹ như thế là không đúng, nhưng so với mạng sống của mę, có chuyện gì mà hắn
không thể làm?
Trên thực tế, tuy Yến Hoằng lấy được tư cách này, như3ng sau khi hắn ta tiến vào Tiên Phong doanh do Ngũ quân
đô đốc phủ lập ra, sau này cũng xảy ra một số chuyện, khiến hành động của 1hắn ta không được thuận lợi cho lắm.
Thế nên Yến Hành cũng không nghĩ vào đấy xong sẽ nắm chắc thắng lợi.
Về phần tại sao 9hắn biết rõ như thế mà vẫn phối hợp diễn kịch với Tĩnh vương, đó là vì tuy hắn không hứng thú
với việc vào doanh trại, nhưng không3 thể để người khác ăn sẵn, ít nhất phải cho Tĩnh vương biết hắn có tư cách
này.
“Không vào ư? Con xuất thân từ nhà tướng, 8nếu không vào doanh trại thì có thể làm gì chứ?” Lâm phu nhân
nghiêm mặt: “Mẹ nói cho con biết, như vậy vẫn chưa hết đâu, tuy Yến gia là thế gia võ tướng, nhưng hồi nhỏ đám
con cháu đều phải đọc sách mấy năm, nghe nói Đại ca Nhị ca con đều có cả bụng kinh luân, văn võ song toàn.”
“Mẹ cũng không giục con phải noi theo họ, nhưng ít nhất con phải hiểu chiến lược trong binh thư chứ?”
“Thế nên cha con đang tìm nhân tài vừa có học thức uyên bác, vừa có kiến giải riêng, đến khi tìm được người thích
hợp thì sẽ cho con nhận họ làm thầy.”
Yến Hành xuất thân từ Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương cũng không quan tâm đến chuyện hắn sẽ vào doanh trại khi
nào, nhưng thế gia đều chú trọng nội tình, tuy những năm qua, Yến Hành đã nghe đám người Lý Tồn Duệ chỉ bảo
rất nhiều, nhưng chưa bao giờ học hành tử tế hết.
Khỏi phải nói đến việc trong chiến tranh, không thể luyện chữ cho đẹp, bây giờ chữ của hắn chẳng khác gì trẻ con mới vỡ lòng.
Lâm phu nhân cũng cảm thấy tiếc nuối sâu sắc vì bà không xuất thân từ thư hương, không viết được chữ đẹp.
Nhưng bây giờ Yến Hành không muốn bàn mấy chuyện đó.
“Để hôm khác bàn về tiền đồ của con sau, cứ nói chuyện bây giờ đi đã. Ngày mai mẹ con Thẩm thị sẽ đến nhỉ?”
Lâm phu nhân cầm que bạc, chậm rãi khuấy hoa cúc trong chén trà: “Mai họ sẽ đến.”
“Sau khi họ đến, chúng ta sẽ phải sống dưới quyền người khác.” Yến Hành nói: “Sao mẹ chẳng sốt ruột gì trước
chuyện liên quan tới mình vậy?”
Lâm phu nhân đặt que bạc xuống: “Đâu phải cứ sốt ruột là sẽ có tác dụng đâu.”
“Sao lại không có tác dụng chứ? Nếu mẹ sốt ruột thì sẽ nghĩ cách giải quyết mà.”
Lâm phu nhân không đáp lời.
Yến Hành thở dài, ngồi thẳng dậy, chậm rãi nói: “Mẹ, đêm qua, khi mũi tên kia bắn vào đây, thật ra con rất sợ hãi.”
Rốt cuộc Lâm phu nhân cũng ngẩng đầu lên.
“Con sợ không được gặp mẹ nữa, sợ mẹ phải sống một mình trên cõi đời này, cũng sợ phải đến âm tào địa phủ một
mình. Đêm qua, con mơ thấy mẹ không ở đây nữa, có rất nhiều người giơ đao giết con, lưỡi đao đẫm máu, trên đó
toàn là máu thịt của con cả.”
“Con vừa chớp mắt, họ lại cười hì hì, gọi con là A Đàn, như thể chưa từng định giết con.”
“Mẹ nói xem họ là ai? Ai chỉ muốn tự tay đâm con chứ?”
Yến Hành nhìn bà bằng ánh mắt sáng ngời: “Tuy đó chỉ là giấc mơ, nhưng mẹ, chẳng lẽ trên đời không có ai muốn
ra tay với con thật à?”
“Trong số ba huynh đệ, con là người duy nhất được cha đích thân nuôi nấng. Trước giờ giữa con cả và con thứ
trong các gia tộc lớn, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì đều rơi vào tình trạng một mất một còn, hay đỡ hơn thì cũng
gặp kết cục được làm vua thua làm giặc.”
“Chứ đừng nói tới việc mẹ và bà ta đều là chính thê!”
“Mẹ con ta đã ở bên cha nhiều năm, tùy tùng của vương phủ đều kính trọng chúng ta, nhưng cho dù mẹ làm chính
phi, cũng chưa chắc đã yên tâm hẳn, huống hồ mẹ còn định nhượng bộ, xuống làm trắc phi? Mẹ chưa bao giờ cân
nhắc đến hậu quả khi làm như thế à?”
Lâm phu nhân nhíu mày: “Ai dạy con mấy lời này thế?”
“Con cũng được xem như đã lăn lộn giữa đám người từ nhỏ, đâu cần ai dạy con?”
Yến Hành nháy mắt cử A Man ra ngoài, sau khi cửa đóng lại, hắn nhìn sang Lâm phu nhân: “Mẹ không cần quan
tâm tại sao con lại nói những lời này, mẹ chỉ cần nói cho con biết, rốt cuộc mẹ đã suy tính kỹ càng về chuyện này
chưa?”
“Sao con biết mẹ chưa suy tính kỹ càng chứ?” Trên mặt Lâm phu nhân tràn ngập vẻ ngờ vực.
“Vậy mẹ có nghĩ tới việc đối với Thẩm phu nhân, mẹ đã cướp chồng bà ta hơn mười năm, là kẻ địch đã chiếm vị trí
của bà ta không thế!”
“Thậm chí thời gian mẹ và cha sống với nhau còn nhiều hơn lúc bà ta ở bên cha.”
“Ngay cả ‘thứ tử’ như con cũng được cha đích thân dạy bảo, tốt hơn nhiều so với hai đích huynh đúng không?”
“Trong tình huống này, mẹ không buông tay cũng tốt, nhượng bộ cũng thế thôi, đâu khác gì với họ chứ?”
“Cho dù mẹ làm nhiều chuyện cho họ đến mấy thì cũng không thể thay đổi cái nhìn của họ về mẹ, mẹ mà bỏ cuộc
thì còn cho người ta cơ hội cầm đao giết mẹ nữa cơ.”
“Nếu mẹ chọn nhường vị trí chính thê lại thì cũng đồng nghĩa với việc bỏ vũ khí đầu hàng, đến khi đó, mẹ chỉ có
thể để mặc người ta chém giết!”
“Mẹ được đương kim thánh thượng đích thân làm chủ hôn để gả cho cha, mẹ được cưới hỏi đàng hoàng, còn từng
lên núi đao xuống biển lửa với ông ấy, cho dù người kia là vợ cả, mẹ vẫn có đủ tư cách ngồi vào vị trí vương phi!”
“Hơn nữa mẹ kém Thẩm thị chỗ nào? Với công lao mà cha lập được, Thẩm gia không cầu cạnh ông ấy thì thôi,
chẳng lẽ ông ấy còn phải kiêng dè Thẩm gia chắc?”
“Trước vương phi mà ông ấy chọn, Thẩm gia chưa từng lập công cho triều đình mới dám nói nửa chữ không à? Đối
với ông ấy, chuyện này quá đơn giản, nhưng ông ấy đã từng định ra mặt chưa?”
“Mẹ vẫn chưa thấy rõ ư, ông ấy chỉ muốn được cả đôi đường, không đắc tội với hai bên, chờ mẹ chủ động tác thành
danh tiếng nhân nghĩa cho ông ấy!”
“Còn về sống chết của người khác, sao ông ấy phải quan tâm?”
Khi nói đến chỗ kích động, mắt Yến Hành đỏ hoe, giọng cũng trở nên sốt ruột.
Yến Sùng Anh là cha đẻ hắn, huyết thống không phải giả, tình cảm cũng là thật, những năm tháng cha hiền con
hiếu, sống chết bên nhau… Nếu không có những chuyện sau này, sao hắn phải coi ông ta là tử địch? Sao phải rầu rĩ
đau khổ như thế chứ?
Trong kiếp trước, sau hôm quay về kinh thành, nhân lúc đêm tối, Yến Sùng Anh đã ra lệnh cho thị vệ chuẩn bị xe
ngựa, hộ tống Lâm phu nhân về quê cũ của Yến gia.
Hắn thời niên thiếu ngủ như chết, không hay biết gì về biến cố bất ngờ này.
Sáng sớm hôm sau, hắn tìm mẹ khắp nơi mà không thấy, cuối cùng mới biết chuyện mẹ đã bị Yến Sùng Anh ra lệnh
đưa khỏi kinh thành từ chính miệng ông ta!
Hắn vùng khỏi thị vệ, phi nước đại đuổi theo, kết quả chỉ nhận được một bức di thư do thị vệ ở ngoại ô đưa lại.
Thị vệ hộ tống nói mẹ hắn đã cắt cổ tay tự sát trong xe ngựa, hắn không tin, hắn đuổi theo để nhìn mẹ, lại thấy máu
chảy thành dòng dưới toa xe, hắn kêu khóc đến mức khàn cả giọng, nhưng không đánh lại mười thị vệ cao lớn, cuối
cùng vẫn không thể tới gần.
Khi thấy thi thể lạnh ngắt của bà trên linh đường, hắn ngất lên ngất xuống.
Những cảnh tượng đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, đến mức sau khi sống lại, biết được mọi chuyện vẫn chưa kịp bắt
đầu, hắn đã quyết định cho dù thế nào, cũng phải khuyên bà đừng tự sát.
Hắn nghĩ, chi cần bà không định tự sát, chuyện gì cũng dễ bàn thôi.
Nhưng bây giờ, bà vẫn bình tĩnh như người không liên quan. Sao hắn có thể thản nhiên được chứ?
Đương nhiên việc chất vấn tình càm giữa cha mẹ như thế là không đúng, nhưng so với mạng sống của mę, có chuyện gì mà hắn
không thể làm?