Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Sau khi đi mấy bước, nàng ngừng chân.
Nàng không nghĩ ý kiến của Lý phu nhân đúng, nhưng dù sao đó cũng là mẹ đẻ của nàng, phu nhân của Lý thái sư, còn là nữ chủ nhân Lý gia, trước mặt đám người hầu, bà vẫn phải có quyền uy tuyệt đối. Cho dù nàng không chịu khuất phục thì cũng không nên làm bẽ mặt một phu nhân nhất phẩm cáo mệnh xuất thân hoàng tộc trước mặt người hầu.
Thôi, ai bảo bà là người sinh ra nàng chứ?
Nàng quay người bước đến cửa, đám nha hoàn lại có vẻ sợ hãi.
Còn chưa kịp lên tiếng thông báo, giọng nói tức giận của Lý phu nhân đã truyền ra: “Lập tức cử người vào kinh, bảo lão gia xin thánh chỉ sắc phong sớm! Nếu ở đây thêm một ngày, có lẽ ta sẽ bị nó chọc tức chết mất thôi!”
“Ngươi kéo nó về đây, từ hôm nay trở đi, bắt nó ở phòng cho ta, không được đi đâu hết! Nếu nó dám ra ngoài nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân nó!”
Lý Nam Phong sờ đùi, đấy, thà không quay lại còn hơn!
…
Lâm phu nhân lôi Yến Hành vào phòng, quay người tìm chổi lông gà rồi quất vào bả vai hắn: “Hồi trước con ngang bướng cũng thôi, chỉ là làm bừa với các binh sĩ, còn cô nương Lý gia là thiên kim tiểu thư, hơn nữa còn nhỏ hơn con, thế mà con cũng dám chạy đến ức hiếp người ta à! Mẹ dạy con thế nào, hả? Không ngờ con dám kéo quần áo con gái người ta!”
Yến Hành không dám tránh, phải chịu mấy đòn.
Sau đó Tĩnh vương bước đến, nhận lấy chổi lông gà, cũng quất vào mông hắn mấy cái: “Khó khăn lắm cha con mới gây dựng được công lao như bây giờ, con lại đi ức hiếp con gái thái sư, có phải con muốn thấy Lý gia sỉ nhục chúng ta thì mới vừa lòng không hả? Hả? Để xem ta có đánh gãy chân con không nhé!”
Tuy Lâm phu nhân xót con trai, nhưng cũng không ngăn cản.
Yến Hành vừa buồn bực vừa tức giận, từ sau khi trưởng thành rồi vùng lên, hắn không còn bị đánh thế này nữa. Không ngờ lần này hắn lại thua Lý Nam Phong, đúng là quá nhục!
Nhưng hắn cũng không thể lên tiếng, nếu lúc này hắn tiếp tục lắm lời thì chẳng phải sẽ chịu khổ thêm ư?
Thấy hắn không nói gì, Tĩnh vương ngừng tay rồi chậm rãi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, con ngoan ngoãn ở đây cho ta, không được đi đâu hết!”
Ông ta nói rồi cài cửa, cử người trông chừng rồi sầm mặt tiến vào thư phòng.
Lâm phu nhân vào theo: “Lý phu nhân là người nghiêm túc, chú trọng lễ nghi, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.”
Tuy mới quen hai ngày, tiếp xúc chưa nhiều, nhưng trong ấn tượng của bà, Lý phu nhân hết sức chu đáo về mặt lễ nghĩa. Thế mà hồi nãy Lý phu nhân lại rời đi mà không chào tiếng nào, có thể thấy là rất tức giận.
Nghĩ tới đây, bà lại nói với vẻ trách móc: “Tại chàng cả đấy! Cử thị vệ gì đó đi thăm dò nó, giờ thì hay rồi, gây ra họa lớn luôn!”
“Chẳng phải ta chỉ muốn thử xem nó có đủ tư cách lọt vào mắt xanh của hoàng thượng không ư? Ta đâu ngờ nó lại lỗ mãng ngăn xe ngựa của Lý gia chứ!”
Tĩnh vương ngừng lại trước bức màn, tự đập vào lòng bàn tay mình.
Lâm phu nhân lườm sắc lẹm.
Tĩnh vương nhìn bà, bất đắc dĩ bước lại: “Đừng lườm nữa, nàng lườm thêm cái nữa thì không cần thắp đèn trong phòng tiếp đâu.”
“Nàng chuẩn bị quà rồi tới phía Tây, khiêm nhường một chút, nói rõ ràng, nếu có chỗ để xoa dịu quan hệ là tốt nhất.”
“Vậy nếu không được thì sao?”
Tĩnh vương thở dài: “Nếu không được thì về kinh rồi tính.”
Lâm phu nhân nghĩ ngợi: “Tuy Tồn Duệ là người thấu tình đạt lý, có phong độ tể tướng, nhưng lúc nào ông ta cũng nhắc đến con gái, hết mực cưng chiều, hơn nữa Nghi Quân cũng bao che khuyết điểm, thiếp sợ về kinh xong càng khó giải quyết đấy.”
“Cả nhà họ có ai không khó giải quyết đâu?” Tĩnh vương tức giận nói.
Lâm phu nhân nghĩ ngợi một lát, chợt mỉm cười: “Thiếp lại thấy Lam nha đầu rất đáng yêu, không giống mấy ‘tiểu thư khuê các’ cứ nói một câu lại phải ôm ngực làm Tây Thi thở gấp.”
Tĩnh vương liếc bà: “Nghĩ gì thế? Không thể nào đâu. Đừng quên hai nhà Yến – Lý còn có thù truyền kiếp đấy.”
“Chưa bàn đến việc trẻ con hai nhà đánh nhau, không thể chấp nhận chuyện chung thân, kể cả nhỡ hủy hoại thanh danh thật, cho dù là con gái nhà họ hay nhà ta thì cũng chỉ có thể giải quyết bằng cách khác, không thể thông gia.”
“Đáng thương thật đấy.” Lâm phu nhân thở dài: “Đã qua mấy đời rồi mà vẫn phải kéo dài thù hận sang con cháu.”
Tĩnh vương nhún vai: “Ta cũng đâu có cách nào.”
Lâm phu nhân nhìn ông ta, nói tiếp: “Vậy nếu Lý gia không bỏ qua chuyện này thì sao?”
“Không đến mức đấy chứ.” Tĩnh vương chép miệng, nhưng cũng không chắc chắn lắm, lại bổ sung thêm: “Đến khi đó thì đành bồi thường một phần của hồi môn cho con bé ấy, rồi mời hoàng thượng ra mặt giảng hòa vậy.”
Lâm phu nhân cảm thấy cũng đáng tin, bèn đứng dậy.
…
Sau khi Lý phu nhân đi, Lý Nam Phong quay về phòng.
Kim ma ma nhanh chóng đến thông báo hình phạt của Lý phu nhân rồi đưa nàng sang phòng bên cạnh để chép phạt, không cho bất cứ ai nói đỡ hết.
Lý Cần cứ tưởng lần này có thể theo nàng vào kinh sớm để xả hơi, nào ngờ lại đổ bể, nên cũng ủ rũ ngồi xếp bằng ở bồ đoàn, mãi đến khi sai vặt tới giục đi ăn cơm thì mới về.
Kế hoạch bị phá hỏng bởi Yến Hành, sao Lý Nam Phong không buồn bực cho được chứ?
Quả nhiên tâm trạng của con người có thể điều khiển việc yêu ghét, rõ ràng tên kia vẫn là trẻ ranh, sao lại đáng ghê tởm như vậy?
Tổ gia gia của hắn hại chết tổ gia gia của nàng, cha hắn đối xử lạnh nhạt với người vợ đã cùng chung hoạn nạn suốt bao năm, còn hắn… thôi, chuyện của Yến gia thì liên quan gì tới nàng chứ?
Nói chung lần này, cho dù Lý phu nhân bỏ qua thì nàng cũng không tha cho hắn là được.
Trong quá trình chép kinh, khi kéo giấy viết chữ, nàng không khỏi mạnh tay hơn mấy phần.
Sơ Hạ thấp thỏm: “Cô nương, rốt cuộc cô và Yến công tử có khúc mắc gì thế?”
Chà, khúc mắc này lớn lắm!
Nàng liếc sang: “Tổ tiên của hắn hại chết tổ tiên của ta, ta cảm thấy bất công thay tổ tiên, lý do đấy đủ rồi chứ?”
Sơ Hạ hít sâu, không dám nói gì nữa.
Ngô Đồng bưng hoa quả vào, nghe thấy thế, bèn ngồi quỳ xuống bên cạnh nàng: “Cô nương cào Yến công tử, Tĩnh vương và Lâm phu nhân sẽ không trút giận lên cô nương chứ?”
“Ông ta dám à?” Lý Nam Phong cười lạnh.
Sơ Hạ vẫn lo: “Đúng là không dám, dù sao cũng là bên kia vô lễ trước, nhưng đó là con trai Tĩnh vương, cả Tĩnh vương phủ đều theo nghiệp võ, cô xem, tổ tiên của họ còn ức hiếp lão tổ tông nhà chúng ta cơ mà, nhỡ lần này họ cũng ngang ngược thì sao?”
Nam Phong hừ lạnh: “Chưa bàn đến việc nếu Tĩnh vương không rộng lượng thì sẽ không thể lãnh binh, cũng chẳng gây dựng được công lao, cho dù không có chuyện gì, chỉ do thật giả lẫn lộn, riêng với việc mấy người kia của ông ta sắp đến đây, ông ta dồn hết tâm tư sang đó còn không kịp, làm gì có thời gian trút giận lên ta chứ?”
Sơ Hạ đến gần: “Mấy người kia nào ạ?”
Lý Nam Phong cầm trái cây lên, nhếch môi: “Đương nhiên là ‘Tĩnh vương phi’ – người ngày mai sẽ đến.”
“Tĩnh vương phi á?” Đám nha hoàn kinh ngạc: “Chẳng phải Tĩnh vương phủ vẫn chưa chọn ai làm Tĩnh vương phi ư? Hơn nữa, chẳng lẽ Tĩnh vương phi không phải là Lâm phu nhân à?”
Lý Nam Phong ngừng lại, nhìn họ một chút.
Hiện giờ, trừ kẻ quay về từ kiếp trước như nàng, đúng là không có mấy người biết chính xác vị trí Tĩnh vương phi sẽ thuộc về ai.
Sau cùng Tĩnh vương phi sẽ là Thẩm phu nhân, đây là chuyện mà phải đến lúc về kinh xong, nhận thánh chỉ sắc phong, mọi người mới biết.
Nàng không nghĩ ý kiến của Lý phu nhân đúng, nhưng dù sao đó cũng là mẹ đẻ của nàng, phu nhân của Lý thái sư, còn là nữ chủ nhân Lý gia, trước mặt đám người hầu, bà vẫn phải có quyền uy tuyệt đối. Cho dù nàng không chịu khuất phục thì cũng không nên làm bẽ mặt một phu nhân nhất phẩm cáo mệnh xuất thân hoàng tộc trước mặt người hầu.
Thôi, ai bảo bà là người sinh ra nàng chứ?
Nàng quay người bước đến cửa, đám nha hoàn lại có vẻ sợ hãi.
Còn chưa kịp lên tiếng thông báo, giọng nói tức giận của Lý phu nhân đã truyền ra: “Lập tức cử người vào kinh, bảo lão gia xin thánh chỉ sắc phong sớm! Nếu ở đây thêm một ngày, có lẽ ta sẽ bị nó chọc tức chết mất thôi!”
“Ngươi kéo nó về đây, từ hôm nay trở đi, bắt nó ở phòng cho ta, không được đi đâu hết! Nếu nó dám ra ngoài nửa bước, ta sẽ đánh gãy chân nó!”
Lý Nam Phong sờ đùi, đấy, thà không quay lại còn hơn!
…
Lâm phu nhân lôi Yến Hành vào phòng, quay người tìm chổi lông gà rồi quất vào bả vai hắn: “Hồi trước con ngang bướng cũng thôi, chỉ là làm bừa với các binh sĩ, còn cô nương Lý gia là thiên kim tiểu thư, hơn nữa còn nhỏ hơn con, thế mà con cũng dám chạy đến ức hiếp người ta à! Mẹ dạy con thế nào, hả? Không ngờ con dám kéo quần áo con gái người ta!”
Yến Hành không dám tránh, phải chịu mấy đòn.
Sau đó Tĩnh vương bước đến, nhận lấy chổi lông gà, cũng quất vào mông hắn mấy cái: “Khó khăn lắm cha con mới gây dựng được công lao như bây giờ, con lại đi ức hiếp con gái thái sư, có phải con muốn thấy Lý gia sỉ nhục chúng ta thì mới vừa lòng không hả? Hả? Để xem ta có đánh gãy chân con không nhé!”
Tuy Lâm phu nhân xót con trai, nhưng cũng không ngăn cản.
Yến Hành vừa buồn bực vừa tức giận, từ sau khi trưởng thành rồi vùng lên, hắn không còn bị đánh thế này nữa. Không ngờ lần này hắn lại thua Lý Nam Phong, đúng là quá nhục!
Nhưng hắn cũng không thể lên tiếng, nếu lúc này hắn tiếp tục lắm lời thì chẳng phải sẽ chịu khổ thêm ư?
Thấy hắn không nói gì, Tĩnh vương ngừng tay rồi chậm rãi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, con ngoan ngoãn ở đây cho ta, không được đi đâu hết!”
Ông ta nói rồi cài cửa, cử người trông chừng rồi sầm mặt tiến vào thư phòng.
Lâm phu nhân vào theo: “Lý phu nhân là người nghiêm túc, chú trọng lễ nghi, có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.”
Tuy mới quen hai ngày, tiếp xúc chưa nhiều, nhưng trong ấn tượng của bà, Lý phu nhân hết sức chu đáo về mặt lễ nghĩa. Thế mà hồi nãy Lý phu nhân lại rời đi mà không chào tiếng nào, có thể thấy là rất tức giận.
Nghĩ tới đây, bà lại nói với vẻ trách móc: “Tại chàng cả đấy! Cử thị vệ gì đó đi thăm dò nó, giờ thì hay rồi, gây ra họa lớn luôn!”
“Chẳng phải ta chỉ muốn thử xem nó có đủ tư cách lọt vào mắt xanh của hoàng thượng không ư? Ta đâu ngờ nó lại lỗ mãng ngăn xe ngựa của Lý gia chứ!”
Tĩnh vương ngừng lại trước bức màn, tự đập vào lòng bàn tay mình.
Lâm phu nhân lườm sắc lẹm.
Tĩnh vương nhìn bà, bất đắc dĩ bước lại: “Đừng lườm nữa, nàng lườm thêm cái nữa thì không cần thắp đèn trong phòng tiếp đâu.”
“Nàng chuẩn bị quà rồi tới phía Tây, khiêm nhường một chút, nói rõ ràng, nếu có chỗ để xoa dịu quan hệ là tốt nhất.”
“Vậy nếu không được thì sao?”
Tĩnh vương thở dài: “Nếu không được thì về kinh rồi tính.”
Lâm phu nhân nghĩ ngợi: “Tuy Tồn Duệ là người thấu tình đạt lý, có phong độ tể tướng, nhưng lúc nào ông ta cũng nhắc đến con gái, hết mực cưng chiều, hơn nữa Nghi Quân cũng bao che khuyết điểm, thiếp sợ về kinh xong càng khó giải quyết đấy.”
“Cả nhà họ có ai không khó giải quyết đâu?” Tĩnh vương tức giận nói.
Lâm phu nhân nghĩ ngợi một lát, chợt mỉm cười: “Thiếp lại thấy Lam nha đầu rất đáng yêu, không giống mấy ‘tiểu thư khuê các’ cứ nói một câu lại phải ôm ngực làm Tây Thi thở gấp.”
Tĩnh vương liếc bà: “Nghĩ gì thế? Không thể nào đâu. Đừng quên hai nhà Yến – Lý còn có thù truyền kiếp đấy.”
“Chưa bàn đến việc trẻ con hai nhà đánh nhau, không thể chấp nhận chuyện chung thân, kể cả nhỡ hủy hoại thanh danh thật, cho dù là con gái nhà họ hay nhà ta thì cũng chỉ có thể giải quyết bằng cách khác, không thể thông gia.”
“Đáng thương thật đấy.” Lâm phu nhân thở dài: “Đã qua mấy đời rồi mà vẫn phải kéo dài thù hận sang con cháu.”
Tĩnh vương nhún vai: “Ta cũng đâu có cách nào.”
Lâm phu nhân nhìn ông ta, nói tiếp: “Vậy nếu Lý gia không bỏ qua chuyện này thì sao?”
“Không đến mức đấy chứ.” Tĩnh vương chép miệng, nhưng cũng không chắc chắn lắm, lại bổ sung thêm: “Đến khi đó thì đành bồi thường một phần của hồi môn cho con bé ấy, rồi mời hoàng thượng ra mặt giảng hòa vậy.”
Lâm phu nhân cảm thấy cũng đáng tin, bèn đứng dậy.
…
Sau khi Lý phu nhân đi, Lý Nam Phong quay về phòng.
Kim ma ma nhanh chóng đến thông báo hình phạt của Lý phu nhân rồi đưa nàng sang phòng bên cạnh để chép phạt, không cho bất cứ ai nói đỡ hết.
Lý Cần cứ tưởng lần này có thể theo nàng vào kinh sớm để xả hơi, nào ngờ lại đổ bể, nên cũng ủ rũ ngồi xếp bằng ở bồ đoàn, mãi đến khi sai vặt tới giục đi ăn cơm thì mới về.
Kế hoạch bị phá hỏng bởi Yến Hành, sao Lý Nam Phong không buồn bực cho được chứ?
Quả nhiên tâm trạng của con người có thể điều khiển việc yêu ghét, rõ ràng tên kia vẫn là trẻ ranh, sao lại đáng ghê tởm như vậy?
Tổ gia gia của hắn hại chết tổ gia gia của nàng, cha hắn đối xử lạnh nhạt với người vợ đã cùng chung hoạn nạn suốt bao năm, còn hắn… thôi, chuyện của Yến gia thì liên quan gì tới nàng chứ?
Nói chung lần này, cho dù Lý phu nhân bỏ qua thì nàng cũng không tha cho hắn là được.
Trong quá trình chép kinh, khi kéo giấy viết chữ, nàng không khỏi mạnh tay hơn mấy phần.
Sơ Hạ thấp thỏm: “Cô nương, rốt cuộc cô và Yến công tử có khúc mắc gì thế?”
Chà, khúc mắc này lớn lắm!
Nàng liếc sang: “Tổ tiên của hắn hại chết tổ tiên của ta, ta cảm thấy bất công thay tổ tiên, lý do đấy đủ rồi chứ?”
Sơ Hạ hít sâu, không dám nói gì nữa.
Ngô Đồng bưng hoa quả vào, nghe thấy thế, bèn ngồi quỳ xuống bên cạnh nàng: “Cô nương cào Yến công tử, Tĩnh vương và Lâm phu nhân sẽ không trút giận lên cô nương chứ?”
“Ông ta dám à?” Lý Nam Phong cười lạnh.
Sơ Hạ vẫn lo: “Đúng là không dám, dù sao cũng là bên kia vô lễ trước, nhưng đó là con trai Tĩnh vương, cả Tĩnh vương phủ đều theo nghiệp võ, cô xem, tổ tiên của họ còn ức hiếp lão tổ tông nhà chúng ta cơ mà, nhỡ lần này họ cũng ngang ngược thì sao?”
Nam Phong hừ lạnh: “Chưa bàn đến việc nếu Tĩnh vương không rộng lượng thì sẽ không thể lãnh binh, cũng chẳng gây dựng được công lao, cho dù không có chuyện gì, chỉ do thật giả lẫn lộn, riêng với việc mấy người kia của ông ta sắp đến đây, ông ta dồn hết tâm tư sang đó còn không kịp, làm gì có thời gian trút giận lên ta chứ?”
Sơ Hạ đến gần: “Mấy người kia nào ạ?”
Lý Nam Phong cầm trái cây lên, nhếch môi: “Đương nhiên là ‘Tĩnh vương phi’ – người ngày mai sẽ đến.”
“Tĩnh vương phi á?” Đám nha hoàn kinh ngạc: “Chẳng phải Tĩnh vương phủ vẫn chưa chọn ai làm Tĩnh vương phi ư? Hơn nữa, chẳng lẽ Tĩnh vương phi không phải là Lâm phu nhân à?”
Lý Nam Phong ngừng lại, nhìn họ một chút.
Hiện giờ, trừ kẻ quay về từ kiếp trước như nàng, đúng là không có mấy người biết chính xác vị trí Tĩnh vương phi sẽ thuộc về ai.
Sau cùng Tĩnh vương phi sẽ là Thẩm phu nhân, đây là chuyện mà phải đến lúc về kinh xong, nhận thánh chỉ sắc phong, mọi người mới biết.