Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Yến Hành tranh thủ nhìn thoáng qua, thấy Tĩnh vương, Lâm phu nhân và Lý phu nhân đang đứng sánh vai với nhau trước mặt họ, ai cũng nhìn trân trối!
Yến Hành nói: “Ngươi còn không buông tay? Mẹ ngươi tới rồi kìa!”
Lý Nam Phong nói: “Ông trời tới cũng vô ích!”
Nàng dùng hết sức bình sinh để bóp cổ hắn!
Yến Hành nói: “Mau buông ra! Lão tử sợ ngươi rồi được chưa?”
“Quỳ xuống dập đầu đi rồi tính!”
… Chuyện này thì không được, dưới gối đàn ông có vàng.
Kim Bình đang đứng cạnh nhìn cũng hết cách, bèn xắn tay áo lên, giữ Lý Nam Phong lại với Sơ Hạ và Ngô Đồng rồi gọi Đàm Tuấn.
Bốn người vẫn đối phó được một cô bé mười một tuổi, thị vệ bên vương phủ cũng ra tay hỗ trợ, rốt cuộc cũng lôi được Yến Hành khỏi tay Lý Nam Phong!
“Chuyện gì thế này? Sao lại ức hiếp muội muội con thế!”
Yến Hành vừa đứng vững, còn chưa kịp thở đều thì đã bị Tĩnh vương mắng.
Cổ Yến Hành đau, mặt cũng đau, thắt lưng bị đá trên mặt đất quẹt trúng, lúc này còn bị mắng, đúng là muốn thăm hỏi tổ tông mà!
Người bị bóp cổ là hắn, người suýt bị giết là hắn, người bị thương cũng là hắn, rốt cuộc ai đang ức hiếp ai chứ?
“Nàng ta ra tay trước cơ mà!” Hắn tức giận nói.
“Lam tỷ nhi là tiểu thư khuê các, trước giờ luôn cao quý dè dặt, con phải ép con bé đến mức nào thì nó mới ra tay với con? Đàn ông như con lại đi làm khó con gái người ta, con còn có mặt mũi chỉ trích người ta à?”
Tĩnh vương tức giận mắng hắn, không quên hỏi đúng chỗ quan trọng: “Chẳng phải con đang ở hậu viện ư? Chạy ra đây làm gì thế?”
Yến Hành ủ rũ lau mặt, không nói năng gì.
Đúng là không thể đáp nổi.
Lý Nam Phong chỉ vào hắn: “Xe ngựa của bọn ta đang chuẩn bị khởi hành, hắn bỗng nhào tới rồi kêu vừa bị ngựa đá xong! Hắn còn kéo váy ta, đúng là không biết xấu hổ!”
“Con im miệng cho ta!” Lý phu nhân tức giận nói.
Nhưng sau khi Lý Nam Phong lên tiếng, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Sau cuộc vật lộn vừa rồi, hai bím tóc cài trâm hoa tinh xảo của Lý đại thiên kim đã rối tung lên, trâm vướng ở búi tóc, cổ áo cũng lệch, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chẳng biết là do tức giận hay dùng quá nhiều sức. Cộng thêm dáng vẻ căm phẫn của nàng, đúng là y hệt chú sư tử con bị chọc giận.
Lý phu nhân nói: “Còn không về phòng cho ta!”
Lý Nam Phong không cam tâm, suýt chút nữa nàng đã giết được tên khốn kia rồi, nàng không đi được!
Đám người Kim Bình không nhịn nổi nữa, bèn im lặng kéo nàng lên bậc thềm đá rồi nhanh chóng biến mất sau cổng.
Lâm phu nhân cũng trừng mắt nhìn Yến Hành rồi hành lễ với Lý phu nhân: “Hành ca nhi thất lễ, xin tạ tội với phu nhân trước. Ta và cha nó đưa nó về dạy dỗ lại, lát nữa sẽ tới xin phu nhân bỏ quá cho.”
Lý phu nhân không trả lời, mím môi, đứng đó nửa khắc rồi quay người bước lên thềm đá.
Lâm phu nhân ngừng lại, cũng quay người nhìn Yến Hành, nắm chặt tai hắn, không nói năng gì nữa, kéo hắn bước lên thềm!
… Lý Nam Phong bị đưa về phòng như xách gà con, sát khí của nàng vẫn chưa tan, vẫn đang quắc mắt nhìn chằm chằm về phía tiền viện!
Nhưng vóc dáng nàng quá nhỏ, dưới tay đám người Kim Bình khỏe mạnh, nàng chẳng khác nào con gà nhép không có sức phản kháng.
“Cô nương gây chuyện quá đà rồi đấy! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào như cô đâu? Cô cố tình khiến thái thái tức giận đấy à, khu nghỉ chân này đông người như thế, ở tiền viện hồi nãy cũng toàn binh sĩ thị vệ, thế mà cô lại đánh nhau với người ta ngay trước mặt họ!”
“Ngô Đồng, xem xem cô nương có bị thương ở đâu không? Nếu có thì mau bôi thuốc, bằng không đến lúc thái thái về thì không kịp nữa!”
“Cô nương đừng chê lời nô tỳ nói khó nghe, nếu cô nghe lời thái thái, đừng chống đối bà ấy thì đâu phải chật vật thế này! Giờ nô tỳ cũng không biết giúp cô kiểu gì đây!”
Kim Bình luống cuống chải tóc, thay quần áo cho nàng, đương nhiên không thiếu được những lời “quở trách”.
Lý Nam Phong vẫn tức, còn chưa mở miệng thì cửa phòng đang khép hờ đã kêu cạch. Lý phu nhân tức giận bước vào dưới sự hộ tống của đám người Kim ma ma.
“Ra ngoài hết cho ta!”
Đám nha hoàn lập tức im bặt, nhìn Lý Nam Phong vẫn chưa chải tóc xong bằng ánh mắt thương tiếc rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
“Con có cần thể diện nữa không thế?”
Lý phu nhân bước tới gần Lý Nam Phong, giận đỏ cả mắt: “Con là con gái của thái sư đương triều đấy! Gia tộc cha con là thế gia lâu năm ở Yến Kinh, còn gia tộc mẹ con là hoàng tộc Cao gia có nội tình hùng hậu!”
“Thế mà con lại đánh nhau với đàn ông trước mặt mọi người? Con muốn hủy hoại danh dự của cha con hay hủy hoại danh dự của Lý gia thế?”
“Nếu hồi nãy mẹ không ngăn con, danh dự nhà chúng ta sẽ không sao hết! Con giết tên nhãi kia, cũng xem như vì dân trừ hại!”
Lý Nam Phong bưng chén nước lên uống ừng ực rồi chống nạnh, hít sâu.
Lý phu nhân suýt ngất!
“Con còn dám mạnh miệng? Con là thiên kim tiểu thư mà suốt ngày kêu gào đòi giết người thế à!”
“Chẳng phải mẹ nói hắn gây ảnh hưởng đến danh dự nhà chúng ta ư? Nếu hắn có lỗi, tại sao con không được giết hắn chứ?” Lý Nam Phong nói: “Chẳng lẽ người ta vô lễ với con mà con vẫn không được dạy dỗ họ à? Chẳng lẽ việc con đánh hắn không phải là đang giữ gìn danh dự cho Lý gia ư?”
“Có cách khác để giữ danh dự!” Lý phu nhân tức giận nói: “Ta dạy con bao năm, cho con đọc sách từ nhỏ là để con làm việc bằng cái đầu! Chứ không phải để động tay động chân như hạng vũ phu lỗ mãng!”
“Tuy dùng đầu óc sẽ giữ được thể diện đấy, nhưng nếu có thể dùng quyền cước để giải quyết thì nhìn chung sẽ khiến người ta sảng khoái hơn so với việc phải vắt óc tìm mưu kế, ấm ức đến mức nội thương nhiều!”
Lý Nam Phong nghiêng đầu nhìn bà, nói tiếp: “Chẳng lẽ Lý gia chúng ta lại sợ Yến gia nhà hắn ư? Trong tình huống có lực lượng ngang nhau, hắn ức hiếp con, tại sao con không được bóp cổ hắn chứ? Còn không bảo vệ nổi bản thân, nói gì đến thể diện?”
“Hỗn xược!”
Lý phu nhân run rẩy chỉ vào nàng, thở hổn hển: “Sao ta lại nuôi được một đứa nghiệp chướng như con chứ!”
“Con lại thấy mẹ đã rất thành công, ít nhất con hết sức hài lòng với mình bây giờ, rốt cuộc cũng không cần ấm ức che giấu nữa.”
Lý phu nhân không nhịn được nữa, tiện tay cầm một cuốn sách dạy đánh cờ lên rồi quật tới.
Lý Nam Phong đã đề phòng chiêu này của bà, nàng quay người tránh thoát, cười hì hì: “Mẹ cứ nghỉ ngơi một lát đi, con biết mẹ sẽ phạt con, con đến chỗ Tam tỷ chải tóc xong sẽ quay về chịu phạt.”
Đám nha hoàn đang đứng yên bên ngoài thấy cửa mở, đều giật mình kêu lên, lại thấy nàng ra ngoài một mình thì đều hoảng sợ nhìn vào phòng.
Lý Nam Phong mặc kệ họ.
Nàng không hiểu, tại sao nàng cứ phải giả vờ làm tiểu thư khuê các cao quý dè dặt mọi lúc mọi nơi chứ?
Trong kiếp trước, sau này nàng không dè dặt nữa, chẳng phải vẫn sống vui vẻ sung sướng giữa giới quyền quý ư? Chẳng phải vẫn có cả đám người ủng hộ nàng à?
Quy tắc đều do người ngồi trên cao đặt ra, không nhất thiết phải sống theo sắc mặt người khác, tội gì phải lôi những thứ này ra để tự gây áp lực cho mình?
Yến Hành nói: “Ngươi còn không buông tay? Mẹ ngươi tới rồi kìa!”
Lý Nam Phong nói: “Ông trời tới cũng vô ích!”
Nàng dùng hết sức bình sinh để bóp cổ hắn!
Yến Hành nói: “Mau buông ra! Lão tử sợ ngươi rồi được chưa?”
“Quỳ xuống dập đầu đi rồi tính!”
… Chuyện này thì không được, dưới gối đàn ông có vàng.
Kim Bình đang đứng cạnh nhìn cũng hết cách, bèn xắn tay áo lên, giữ Lý Nam Phong lại với Sơ Hạ và Ngô Đồng rồi gọi Đàm Tuấn.
Bốn người vẫn đối phó được một cô bé mười một tuổi, thị vệ bên vương phủ cũng ra tay hỗ trợ, rốt cuộc cũng lôi được Yến Hành khỏi tay Lý Nam Phong!
“Chuyện gì thế này? Sao lại ức hiếp muội muội con thế!”
Yến Hành vừa đứng vững, còn chưa kịp thở đều thì đã bị Tĩnh vương mắng.
Cổ Yến Hành đau, mặt cũng đau, thắt lưng bị đá trên mặt đất quẹt trúng, lúc này còn bị mắng, đúng là muốn thăm hỏi tổ tông mà!
Người bị bóp cổ là hắn, người suýt bị giết là hắn, người bị thương cũng là hắn, rốt cuộc ai đang ức hiếp ai chứ?
“Nàng ta ra tay trước cơ mà!” Hắn tức giận nói.
“Lam tỷ nhi là tiểu thư khuê các, trước giờ luôn cao quý dè dặt, con phải ép con bé đến mức nào thì nó mới ra tay với con? Đàn ông như con lại đi làm khó con gái người ta, con còn có mặt mũi chỉ trích người ta à?”
Tĩnh vương tức giận mắng hắn, không quên hỏi đúng chỗ quan trọng: “Chẳng phải con đang ở hậu viện ư? Chạy ra đây làm gì thế?”
Yến Hành ủ rũ lau mặt, không nói năng gì.
Đúng là không thể đáp nổi.
Lý Nam Phong chỉ vào hắn: “Xe ngựa của bọn ta đang chuẩn bị khởi hành, hắn bỗng nhào tới rồi kêu vừa bị ngựa đá xong! Hắn còn kéo váy ta, đúng là không biết xấu hổ!”
“Con im miệng cho ta!” Lý phu nhân tức giận nói.
Nhưng sau khi Lý Nam Phong lên tiếng, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Sau cuộc vật lộn vừa rồi, hai bím tóc cài trâm hoa tinh xảo của Lý đại thiên kim đã rối tung lên, trâm vướng ở búi tóc, cổ áo cũng lệch, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, chẳng biết là do tức giận hay dùng quá nhiều sức. Cộng thêm dáng vẻ căm phẫn của nàng, đúng là y hệt chú sư tử con bị chọc giận.
Lý phu nhân nói: “Còn không về phòng cho ta!”
Lý Nam Phong không cam tâm, suýt chút nữa nàng đã giết được tên khốn kia rồi, nàng không đi được!
Đám người Kim Bình không nhịn nổi nữa, bèn im lặng kéo nàng lên bậc thềm đá rồi nhanh chóng biến mất sau cổng.
Lâm phu nhân cũng trừng mắt nhìn Yến Hành rồi hành lễ với Lý phu nhân: “Hành ca nhi thất lễ, xin tạ tội với phu nhân trước. Ta và cha nó đưa nó về dạy dỗ lại, lát nữa sẽ tới xin phu nhân bỏ quá cho.”
Lý phu nhân không trả lời, mím môi, đứng đó nửa khắc rồi quay người bước lên thềm đá.
Lâm phu nhân ngừng lại, cũng quay người nhìn Yến Hành, nắm chặt tai hắn, không nói năng gì nữa, kéo hắn bước lên thềm!
… Lý Nam Phong bị đưa về phòng như xách gà con, sát khí của nàng vẫn chưa tan, vẫn đang quắc mắt nhìn chằm chằm về phía tiền viện!
Nhưng vóc dáng nàng quá nhỏ, dưới tay đám người Kim Bình khỏe mạnh, nàng chẳng khác nào con gà nhép không có sức phản kháng.
“Cô nương gây chuyện quá đà rồi đấy! Làm gì có thiên kim tiểu thư nào như cô đâu? Cô cố tình khiến thái thái tức giận đấy à, khu nghỉ chân này đông người như thế, ở tiền viện hồi nãy cũng toàn binh sĩ thị vệ, thế mà cô lại đánh nhau với người ta ngay trước mặt họ!”
“Ngô Đồng, xem xem cô nương có bị thương ở đâu không? Nếu có thì mau bôi thuốc, bằng không đến lúc thái thái về thì không kịp nữa!”
“Cô nương đừng chê lời nô tỳ nói khó nghe, nếu cô nghe lời thái thái, đừng chống đối bà ấy thì đâu phải chật vật thế này! Giờ nô tỳ cũng không biết giúp cô kiểu gì đây!”
Kim Bình luống cuống chải tóc, thay quần áo cho nàng, đương nhiên không thiếu được những lời “quở trách”.
Lý Nam Phong vẫn tức, còn chưa mở miệng thì cửa phòng đang khép hờ đã kêu cạch. Lý phu nhân tức giận bước vào dưới sự hộ tống của đám người Kim ma ma.
“Ra ngoài hết cho ta!”
Đám nha hoàn lập tức im bặt, nhìn Lý Nam Phong vẫn chưa chải tóc xong bằng ánh mắt thương tiếc rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
“Con có cần thể diện nữa không thế?”
Lý phu nhân bước tới gần Lý Nam Phong, giận đỏ cả mắt: “Con là con gái của thái sư đương triều đấy! Gia tộc cha con là thế gia lâu năm ở Yến Kinh, còn gia tộc mẹ con là hoàng tộc Cao gia có nội tình hùng hậu!”
“Thế mà con lại đánh nhau với đàn ông trước mặt mọi người? Con muốn hủy hoại danh dự của cha con hay hủy hoại danh dự của Lý gia thế?”
“Nếu hồi nãy mẹ không ngăn con, danh dự nhà chúng ta sẽ không sao hết! Con giết tên nhãi kia, cũng xem như vì dân trừ hại!”
Lý Nam Phong bưng chén nước lên uống ừng ực rồi chống nạnh, hít sâu.
Lý phu nhân suýt ngất!
“Con còn dám mạnh miệng? Con là thiên kim tiểu thư mà suốt ngày kêu gào đòi giết người thế à!”
“Chẳng phải mẹ nói hắn gây ảnh hưởng đến danh dự nhà chúng ta ư? Nếu hắn có lỗi, tại sao con không được giết hắn chứ?” Lý Nam Phong nói: “Chẳng lẽ người ta vô lễ với con mà con vẫn không được dạy dỗ họ à? Chẳng lẽ việc con đánh hắn không phải là đang giữ gìn danh dự cho Lý gia ư?”
“Có cách khác để giữ danh dự!” Lý phu nhân tức giận nói: “Ta dạy con bao năm, cho con đọc sách từ nhỏ là để con làm việc bằng cái đầu! Chứ không phải để động tay động chân như hạng vũ phu lỗ mãng!”
“Tuy dùng đầu óc sẽ giữ được thể diện đấy, nhưng nếu có thể dùng quyền cước để giải quyết thì nhìn chung sẽ khiến người ta sảng khoái hơn so với việc phải vắt óc tìm mưu kế, ấm ức đến mức nội thương nhiều!”
Lý Nam Phong nghiêng đầu nhìn bà, nói tiếp: “Chẳng lẽ Lý gia chúng ta lại sợ Yến gia nhà hắn ư? Trong tình huống có lực lượng ngang nhau, hắn ức hiếp con, tại sao con không được bóp cổ hắn chứ? Còn không bảo vệ nổi bản thân, nói gì đến thể diện?”
“Hỗn xược!”
Lý phu nhân run rẩy chỉ vào nàng, thở hổn hển: “Sao ta lại nuôi được một đứa nghiệp chướng như con chứ!”
“Con lại thấy mẹ đã rất thành công, ít nhất con hết sức hài lòng với mình bây giờ, rốt cuộc cũng không cần ấm ức che giấu nữa.”
Lý phu nhân không nhịn được nữa, tiện tay cầm một cuốn sách dạy đánh cờ lên rồi quật tới.
Lý Nam Phong đã đề phòng chiêu này của bà, nàng quay người tránh thoát, cười hì hì: “Mẹ cứ nghỉ ngơi một lát đi, con biết mẹ sẽ phạt con, con đến chỗ Tam tỷ chải tóc xong sẽ quay về chịu phạt.”
Đám nha hoàn đang đứng yên bên ngoài thấy cửa mở, đều giật mình kêu lên, lại thấy nàng ra ngoài một mình thì đều hoảng sợ nhìn vào phòng.
Lý Nam Phong mặc kệ họ.
Nàng không hiểu, tại sao nàng cứ phải giả vờ làm tiểu thư khuê các cao quý dè dặt mọi lúc mọi nơi chứ?
Trong kiếp trước, sau này nàng không dè dặt nữa, chẳng phải vẫn sống vui vẻ sung sướng giữa giới quyền quý ư? Chẳng phải vẫn có cả đám người ủng hộ nàng à?
Quy tắc đều do người ngồi trên cao đặt ra, không nhất thiết phải sống theo sắc mặt người khác, tội gì phải lôi những thứ này ra để tự gây áp lực cho mình?