Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Editor: Trà Xanh
Mặc dù A Kiều và Triệu lão thái thái đều cho rằng Triệu Yến Bình hơn xa Chu Thời Dụ, nhưng đối với bá tánh bên ngoài, Chu Thời Dụ mới 21 tuổi đã đậu tú tài, đây không phải là người bình thường. Nếu chăm chỉ học thêm vài năm, rất có hy vọng đậu cử nhân. Không như Chu Sưởng, đậu tú tài khi đã lớn tuổi, tinh thần chiến đấu đã sớm bị mài mòn.
Hai cha con Chu gia đều là tú tài, mỹ danh này đủ để cho người ta bỏ qua lòng dạ hiểm độc của Kim thị khi bán cháu gái năm đó. Kim thị bán cháu gái cũng không phải đơn giản vì tiền, mà vì cứu nhi tử suýt chết, Kim thị nghĩ ra ý tưởng kia cũng do cùng đường bí lối, không còn biện pháp nào khác.
Mẹ sang nhờ con, Chu Thời Dụ ghi danh trên bảng vàng, mặt mũi Kim thị rạng rỡ hơn trước nhiều.
Tin vui truyền đi, bà mối tới Chu gia siêng năng hẳn lên, chỉ trong nửa tháng, Kim thị đã chọn được một con dâu tốt.
Triệu lão thái thái đi ra ngoài tản bộ một vòng đã hỏi rõ tình hình gia đình nhà gái.
Vị hôn thê của Chu Thời Dụ là thiên kim nhà giàu, tên là Đổng Bích Thanh. Mẫu thân Đổng Bích Thanh là vợ kế, sau khi gả vào thì sinh được hai nhi tử và một nữ nhi, địa vị ở nhà chồng rất cao. Phụ thân Đổng Bích Thanh, tức là Đổng lão gia, kinh doanh son phấn. Ngọc Lâu nổi tiếng nhất huyện Võ An chính là sản nghiệp của Đổng gia.
Vợ đầu của Đổng lão gia sinh hai nữ nhi đều gả cho tú tài, hai con rể tú tài cũng có tiền đồ, đậu tiến sĩ rồi đi nơi khác làm quan. Mọi người đều khen Đổng lão gia biết chọn con rể. Từ khi Đổng Bích Thanh còn nhỏ, Đổng lão gia đã hạ quyết tâm chọn người đọc sách cho tiểu nữ nhi.
Mẫu thân Đổng Bích Thanh có ngoại hình xinh đẹp, nhưng Đổng Bích Thanh không thừa hưởng nét đẹp của mẫu thân, càng lớn càng giống Đổng lão gia, mặt dài mắt nhỏ, trang điểm kiểu nào cũng không bằng hai tỷ tỷ. Đổng Bích Thanh đòi hỏi cao, hai tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đều làm phu nhân nhà quan, nàng cũng muốn làm phu nhân, không phải người đọc sách thì không gả.
Đổng gia giàu có, Đổng Bích Thanh mặc dù ngoại hình xấu cũng có thể gả chỗ tốt, nhưng thêm điều kiện “người đọc sách” lại không có nhiều lựa chọn. Tú tài, cử nhân, quan viên trẻ tuổi tuấn tú đều có thê tử tốt hơn để chọn lựa. Người lớn tuổi và ngoại hình không đẹp thì Đổng Bích Thanh lại chướng mắt, chọn tới chọn lui, thoáng cái Đổng Bích Thanh đã 18 tuổi.
Lúc này, Chu Thời Dụ đậu tú tài.
Đổng lão gia và Đổng thái thái đều chú ý Chu Thời Dụ, ngoại hình thấp bé không phải là vấn đề lớn, quan trọng là Chu Thời Dụ còn trẻ, có cơ hội làm quan!
Về phần Chu gia, Chu Sưởng chịu Đổng Bích Thanh vì hai tỷ phu đều là quan viên tiến sĩ, tương lai nhi tử thực sự có triển vọng, trên quan trường có hai anh em cột chèo chăm sóc sẽ tốt hơn lẻ loi một mình. Kim thị coi trọng sự giàu có của Đổng gia, Đổng thái thái có địa vị ở Đổng gia, của hồi môn của Đổng Bích Thanh tuyệt đối không thể thiếu.
Trưởng bối hai nhà đều vừa lòng nhau, tới lúc người trẻ tuổi gặp nhau, Chu Thời Dụ không thể gặp Đổng Bích Thanh, chỉ ngồi ở phòng khách Đổng gia uống trà với Đổng lão gia. Đổng Bích Thanh tránh ở phía sau rèm cửa, đánh giá Chu Thời Dụ từ trên xuống dưới, càng nhìn càng bất mãn, chê Chu Thời Dụ lùn, chê Chu Thời Dụ không đủ tuấn tú.
Đổng thái thái nói chuyện sắc sảo, trừng mắt nữ nhi: “Tạ đại nhân tri huyện đủ cao đủ tuấn tú, người ta có chọn con không? Con có nhớ mình hiện giờ mấy tuổi không mà còn kén cá chọn canh, chọn cho lắm vào. Con muốn làm gái lỡ thì cả đời, bị hai tỷ tỷ chê cười hả?”
Đổng Bích Thanh không nói gì thêm.
Việc hôn nhân cũng đã được ấn định, vì tuổi tác của Đổng Bích Thanh nên không trì hoãn lâu, hôn lễ được ấn định vào mùng 2 tháng 8 năm nay.
Cùng lúc đó, giá thị trường của Chu Song Song cũng tăng cao. Tuy nhiên Chu Song Song cũng xinh xắn, Kim thị quyết định chờ nhi tử cưới tức phụ xong thì bà lại chọn con rể tốt nhất trong số những người tới làm mai. Dù sao Chu Song Song mới mười sáu tuổi, đợi thêm một năm cũng không quá muộn.
Trong nhà có hai tú tài, nữ nhi sợ gì gả không được?.
—
Chu gia vui vẻ chuẩn bị hôn lễ, việc buôn bán của A Kiều gặp chút thất bại.
Vào mùa xuân, trời nắng chói chang, các bá tánh thích đi dạo trên đường nên buôn bán cũng tốt. A Kiều mua hai trăm hộp phấn mặt hôm tháng giêng, đến tháng tư chỉ còn mười mấy hộp, bình quân một ngày có thể bán hai hộp. Bán đắt nên A Kiều lại mua một hơi hai trăm hộp phấn mặt, vì thế còn gặp rắc rối với Triệu lão thái thái bởi vì Triệu lão thái thái cũng muốn nhập hàng. Bà còn phát hiện Thẩm Anh và nàng ký hợp đồng quy định chỉ bán cho một mình A Kiều ở huyện Võ An, trừ phi A Kiều không còn muốn kinh doanh phấn mặt.
A Kiều dự trữ nhiều phấn mặt. Vào tháng 5 thời tiết trở nóng, các bá tánh không thích ra ngoài, ít người mua phấn mặt và đồ thêu thùa, việc buôn bán của A Kiều giảm mạnh. Thông thường một tháng bán phấn mặt và đồ thêu thùa có thể kiếm hai lượng bạc, nguyên cả tháng 5, A Kiều chỉ kiếm được sáu đồng bạc.
Lúc vừa khai trương có thể kiếm nhiều như vậy A Kiều rất vui, liên tục mấy tháng kiếm được hai lượng bạc, đột nhiên giảm hơn phân nửa, A Kiều rất lo lắng.
A Kiều kiếm ít bạc, tương đương với Triệu gia kiếm ít bạc, Triệu lão thái thái cũng lo. Nhưng thấy A Kiều còn tồn kho hai trăm hộp phấn mặt, toàn bộ tháng 5 chỉ bán được mười mấy hộp dư lại từ đợt trước, Triệu lão thái thái mừng thầm, may mắn bà không cướp đợt hàng này.
A Kiều lo lắng, lo đến nỗi người bị nhiệt, khóe miệng nổi mụt.
Sáng nay đột nhiên bị nổi mụt. Buổi sáng Triệu Yến Bình xuất phát còn chưa có, tới chạng vạng Triệu Yến Bình trở về, thấy nàng gấp gáp như vậy. Sau bữa cơm tối hắn không vội đi ngủ, cầm quạt hương bồ ngồi ở mép giường quạt cho nàng, nhỏ giọng an ủi: “Làm ăn buôn bán đều như vậy, có mùa ế hàng, có mùa cao điểm, nàng không lỗ là tốt rồi. Chờ lúc thời tiết mát mẻ, buôn bán sẽ phục hồi.”
A Kiều hiểu đạo lý này, nhưng nàng gấp vì kiếm được ít bạc.
Triệu lão thái thái thích cằn nhằn Thúy Nương không biết buôn bán chứ không nói thẳng nàng, nhưng A Kiều cứ nghe Triệu lão thái thái càm ràm nên nàng cũng phiền. Lại nhìn dáng vẻ ủy khuất của Thúy Nương và Quách Hưng, phiền não của A Kiều biến thành ba phần, một phần cho mình, hai phần khác cho hai anh em Thúy Nương. Trời nóng như vậy, hai anh em đi ra ngoài đứng bán cả ngày đâu có dễ dàng gì.
Nhưng A Kiều không thể nói xấu Triệu lão thái thái trước mặt quan gia, nếu không sẽ làm quan gia khó xử.
Thật may, hôm nay có thêm một người để than thở.
A Kiều hừ hừ nói: “Ta buôn bán không tốt, có rất nhiều người chê cười. Thúy Nương nói, hôm nay Mợ ta lảng vảng trước lều, nói bóng gió có ý chê cười đồ chúng ta không bán được, nói công việc kinh doanh của Ngọc Lâu Đổng gia vẫn nhộn nhịp. Quách Hưng tưởng bà bịa chuyện, lén đến Ngọc Lâu nhìn, quả nhiên lời Mợ nói là thật, trong Ngọc Lâu vẫn có nhiều người ra vào náo nhiệt.”
A Kiều không hiểu nổi, nếu vì thời tiết nóng, vì sao chỉ có lều của nàng bị ảnh hưởng, còn Ngọc Lâu của Đổng gia chẳng bị sao?
Triệu Yến Bình thường xuyên ra vào phố lớn ngõ nhỏ ở huyện thành để phá án, hắn hiểu điều này nên giải thích: “Phần đông là thái thái và tiểu thư nhà giàu đến Ngọc Lâu, đi ra ngoài ngồi kiệu, có nha hoàn quạt gió hầu hạ. Ngọc Lâu còn chuẩn bị đồ uống lạnh để tiếp đãi các nàng, các nàng đương nhiên nguyện ý ra ngoài. Đến chỗ nàng mua đồ đa số là tiểu thư gia đình bình thường, có dư chút tiền, không sắm nổi cỗ kiệu nên lười ra đường vào ngày nóng.”
Xét đến cùng, A Kiều chỉ buôn bán nhỏ, cửa hàng không lớn, không thu hút được các gia đình giàu có.
A Kiều nghe xong càng thêm nhụt chí, nước đá là thứ quý hiếm, nàng mua không nổi.
Một khi thất vọng càng thêm khó chịu, A Kiều ngủ không được.
Nàng thò đầu ra khỏi giường, hỏi nam nhân ngủ dưới đất: “Quan gia, ngài ngủ chưa?”
Triệu Yến Bình trả lời: “Chưa.”
Nàng lăn qua lộn lại, tiếng động làm cho hắn bực bội.
A Kiều cắn môi, vén màn lụa, chỉ mặc áo lót mát mẻ xuống đất ngủ với hắn.
Nằm xuống, nàng nằm ngửa thở một hơi, thoải mái nói: “Quả nhiên dưới đất mát hơn.”
Nàng nằm gần, Triệu Yến Bình không hề mát mẻ chút nào.
A Kiều vốn không có suy nghĩ trong sáng, đã hơn một tháng kể từ lần quan gia cùng nàng viên phòng, có đôi khi A Kiều ngứa ngáy trong lòng. Nhưng quan gia luôn nghĩ đến muội muội, A Kiều không có ý làm gì. Đêm nay tâm trạng nàng không tốt nên muốn làm gì đó để mình thoải mái hơn.
Trở mình, A Kiều sà vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ta lo chuyện buôn bán, quan gia đang suy nghĩ gì mà không ngủ?”
Triệu Yến Bình chẳng nghĩ gì, chỉ đơn giản bị nàng làm ồn không ngủ được, nhưng bây giờ A Kiều lại gần, Triệu Yến Bình lại có suy nghĩ.
“Trời nóng.” Hắn nói cho có lệ.
Bàn tay A Kiều chà lên cánh tay hắn, kinh ngạc nói: “Đổ mồ hôi nhiều.”
Hô hấp Triệu Yến Bình trở nên nặng nề.
A Kiều biết hắn nóng mà vẫn ôm chặt hắn, ôm cánh tay rắn chắc của hắn than thở: “Quan gia, chuyện buôn bán của ta phải làm sao bây giờ, còn nóng hơn hai tháng, một tháng chỉ bán mười mấy hộp phấn, ta sợ sẽ bị hư.”
Triệu Yến Bình nói: “Để trong hầm mát sẽ không hư, nóng lòng cũng vô dụng, nàng nghĩ thoáng chút.”
A Kiều lẩm bẩm: “Nghĩ luẩn quẩn nên trong lòng khó chịu.”
Sự chú ý của Triệu Yến Bình chỉ dồn vào khuỷu tay mình, nàng nằm nghiêng, lại ôm cánh tay hắn, khuỷu tay hắn vừa vặn để ở chỗ đó.
“Nàng như vậy, ta cũng không ngủ được.” Triệu Yến Bình bất lực nói.
A Kiều cắn môi, vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Vậy quan gia ôm ta một cái đi, quan gia ôm ta thì tâm trạng ta sẽ tốt hơn.”
Nàng ám chỉ vậy, chẳng lẽ Triệu Yến Bình không đáp ứng?
Triệu Yến Bình cũng muốn nữ nhân mình vui vẻ, thoải mái dễ chịu và ngủ ngon.
Triệu Yến Bình ngồi nhổm dậy, bế A Kiều lên, đi vào trong màn lụa.
Trước lạ sau quen, lúc này hai người đều không vụng về nữa.
Vấn đề duy nhất là A Kiều không thể không phát ra tiếng.
Triệu Yến Bình sợ che miệng nàng sẽ để lại dấu tay, vì vậy tìm một đai lưng cũ, quấn quanh miệng A Kiều và thắt nút sau đầu. Vẫn phát ra được âm thanh nhưng có đai lưng chận lại, A Kiều cũng cố chịu đựng, hy vọng bên ngoài không nghe. Qua ba lần sóng gió, A Kiều rõ ràng không ra sức mà vẫn quá mệt mỏi, Triệu Yến Bình đặt nàng trên chiếu dưới đất, hắn ra ngoài lấy nước, khi quay lại phát hiện A Kiều đã ngủ rồi.
Triệu Yến Bình yên lặng đặt thùng nước xuống, lau chiếu trên giường trước, sau đó quỳ dưới đất, nhẹ nhàng lau cho A Kiều.
Bị giơ tay nhấc chân, A Kiều nửa tỉnh nửa mê, sau đó Triệu Yến Bình ôm nàng lên giường, A Kiều chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Cuối cùng Triệu Yến Bình tự lau cho mình.
Nhớ lại sự táo bạo và nhiệt tình của A Kiều tối nay, Triệu Yến Bình vô cùng thỏa mãn, đột nhiên nhíu mày.
Lúc trước công việc buôn bán thuận lợi, nàng chỉ lo kiếm tiền, không nghĩ tới chuyện dụ dỗ hắn. Hiện giờ làm ăn thất bát, nàng mới tìm hắn. Nàng coi hắn là gì?
Mặc dù A Kiều và Triệu lão thái thái đều cho rằng Triệu Yến Bình hơn xa Chu Thời Dụ, nhưng đối với bá tánh bên ngoài, Chu Thời Dụ mới 21 tuổi đã đậu tú tài, đây không phải là người bình thường. Nếu chăm chỉ học thêm vài năm, rất có hy vọng đậu cử nhân. Không như Chu Sưởng, đậu tú tài khi đã lớn tuổi, tinh thần chiến đấu đã sớm bị mài mòn.
Hai cha con Chu gia đều là tú tài, mỹ danh này đủ để cho người ta bỏ qua lòng dạ hiểm độc của Kim thị khi bán cháu gái năm đó. Kim thị bán cháu gái cũng không phải đơn giản vì tiền, mà vì cứu nhi tử suýt chết, Kim thị nghĩ ra ý tưởng kia cũng do cùng đường bí lối, không còn biện pháp nào khác.
Mẹ sang nhờ con, Chu Thời Dụ ghi danh trên bảng vàng, mặt mũi Kim thị rạng rỡ hơn trước nhiều.
Tin vui truyền đi, bà mối tới Chu gia siêng năng hẳn lên, chỉ trong nửa tháng, Kim thị đã chọn được một con dâu tốt.
Triệu lão thái thái đi ra ngoài tản bộ một vòng đã hỏi rõ tình hình gia đình nhà gái.
Vị hôn thê của Chu Thời Dụ là thiên kim nhà giàu, tên là Đổng Bích Thanh. Mẫu thân Đổng Bích Thanh là vợ kế, sau khi gả vào thì sinh được hai nhi tử và một nữ nhi, địa vị ở nhà chồng rất cao. Phụ thân Đổng Bích Thanh, tức là Đổng lão gia, kinh doanh son phấn. Ngọc Lâu nổi tiếng nhất huyện Võ An chính là sản nghiệp của Đổng gia.
Vợ đầu của Đổng lão gia sinh hai nữ nhi đều gả cho tú tài, hai con rể tú tài cũng có tiền đồ, đậu tiến sĩ rồi đi nơi khác làm quan. Mọi người đều khen Đổng lão gia biết chọn con rể. Từ khi Đổng Bích Thanh còn nhỏ, Đổng lão gia đã hạ quyết tâm chọn người đọc sách cho tiểu nữ nhi.
Mẫu thân Đổng Bích Thanh có ngoại hình xinh đẹp, nhưng Đổng Bích Thanh không thừa hưởng nét đẹp của mẫu thân, càng lớn càng giống Đổng lão gia, mặt dài mắt nhỏ, trang điểm kiểu nào cũng không bằng hai tỷ tỷ. Đổng Bích Thanh đòi hỏi cao, hai tỷ tỷ cùng cha khác mẹ đều làm phu nhân nhà quan, nàng cũng muốn làm phu nhân, không phải người đọc sách thì không gả.
Đổng gia giàu có, Đổng Bích Thanh mặc dù ngoại hình xấu cũng có thể gả chỗ tốt, nhưng thêm điều kiện “người đọc sách” lại không có nhiều lựa chọn. Tú tài, cử nhân, quan viên trẻ tuổi tuấn tú đều có thê tử tốt hơn để chọn lựa. Người lớn tuổi và ngoại hình không đẹp thì Đổng Bích Thanh lại chướng mắt, chọn tới chọn lui, thoáng cái Đổng Bích Thanh đã 18 tuổi.
Lúc này, Chu Thời Dụ đậu tú tài.
Đổng lão gia và Đổng thái thái đều chú ý Chu Thời Dụ, ngoại hình thấp bé không phải là vấn đề lớn, quan trọng là Chu Thời Dụ còn trẻ, có cơ hội làm quan!
Về phần Chu gia, Chu Sưởng chịu Đổng Bích Thanh vì hai tỷ phu đều là quan viên tiến sĩ, tương lai nhi tử thực sự có triển vọng, trên quan trường có hai anh em cột chèo chăm sóc sẽ tốt hơn lẻ loi một mình. Kim thị coi trọng sự giàu có của Đổng gia, Đổng thái thái có địa vị ở Đổng gia, của hồi môn của Đổng Bích Thanh tuyệt đối không thể thiếu.
Trưởng bối hai nhà đều vừa lòng nhau, tới lúc người trẻ tuổi gặp nhau, Chu Thời Dụ không thể gặp Đổng Bích Thanh, chỉ ngồi ở phòng khách Đổng gia uống trà với Đổng lão gia. Đổng Bích Thanh tránh ở phía sau rèm cửa, đánh giá Chu Thời Dụ từ trên xuống dưới, càng nhìn càng bất mãn, chê Chu Thời Dụ lùn, chê Chu Thời Dụ không đủ tuấn tú.
Đổng thái thái nói chuyện sắc sảo, trừng mắt nữ nhi: “Tạ đại nhân tri huyện đủ cao đủ tuấn tú, người ta có chọn con không? Con có nhớ mình hiện giờ mấy tuổi không mà còn kén cá chọn canh, chọn cho lắm vào. Con muốn làm gái lỡ thì cả đời, bị hai tỷ tỷ chê cười hả?”
Đổng Bích Thanh không nói gì thêm.
Việc hôn nhân cũng đã được ấn định, vì tuổi tác của Đổng Bích Thanh nên không trì hoãn lâu, hôn lễ được ấn định vào mùng 2 tháng 8 năm nay.
Cùng lúc đó, giá thị trường của Chu Song Song cũng tăng cao. Tuy nhiên Chu Song Song cũng xinh xắn, Kim thị quyết định chờ nhi tử cưới tức phụ xong thì bà lại chọn con rể tốt nhất trong số những người tới làm mai. Dù sao Chu Song Song mới mười sáu tuổi, đợi thêm một năm cũng không quá muộn.
Trong nhà có hai tú tài, nữ nhi sợ gì gả không được?.
—
Chu gia vui vẻ chuẩn bị hôn lễ, việc buôn bán của A Kiều gặp chút thất bại.
Vào mùa xuân, trời nắng chói chang, các bá tánh thích đi dạo trên đường nên buôn bán cũng tốt. A Kiều mua hai trăm hộp phấn mặt hôm tháng giêng, đến tháng tư chỉ còn mười mấy hộp, bình quân một ngày có thể bán hai hộp. Bán đắt nên A Kiều lại mua một hơi hai trăm hộp phấn mặt, vì thế còn gặp rắc rối với Triệu lão thái thái bởi vì Triệu lão thái thái cũng muốn nhập hàng. Bà còn phát hiện Thẩm Anh và nàng ký hợp đồng quy định chỉ bán cho một mình A Kiều ở huyện Võ An, trừ phi A Kiều không còn muốn kinh doanh phấn mặt.
A Kiều dự trữ nhiều phấn mặt. Vào tháng 5 thời tiết trở nóng, các bá tánh không thích ra ngoài, ít người mua phấn mặt và đồ thêu thùa, việc buôn bán của A Kiều giảm mạnh. Thông thường một tháng bán phấn mặt và đồ thêu thùa có thể kiếm hai lượng bạc, nguyên cả tháng 5, A Kiều chỉ kiếm được sáu đồng bạc.
Lúc vừa khai trương có thể kiếm nhiều như vậy A Kiều rất vui, liên tục mấy tháng kiếm được hai lượng bạc, đột nhiên giảm hơn phân nửa, A Kiều rất lo lắng.
A Kiều kiếm ít bạc, tương đương với Triệu gia kiếm ít bạc, Triệu lão thái thái cũng lo. Nhưng thấy A Kiều còn tồn kho hai trăm hộp phấn mặt, toàn bộ tháng 5 chỉ bán được mười mấy hộp dư lại từ đợt trước, Triệu lão thái thái mừng thầm, may mắn bà không cướp đợt hàng này.
A Kiều lo lắng, lo đến nỗi người bị nhiệt, khóe miệng nổi mụt.
Sáng nay đột nhiên bị nổi mụt. Buổi sáng Triệu Yến Bình xuất phát còn chưa có, tới chạng vạng Triệu Yến Bình trở về, thấy nàng gấp gáp như vậy. Sau bữa cơm tối hắn không vội đi ngủ, cầm quạt hương bồ ngồi ở mép giường quạt cho nàng, nhỏ giọng an ủi: “Làm ăn buôn bán đều như vậy, có mùa ế hàng, có mùa cao điểm, nàng không lỗ là tốt rồi. Chờ lúc thời tiết mát mẻ, buôn bán sẽ phục hồi.”
A Kiều hiểu đạo lý này, nhưng nàng gấp vì kiếm được ít bạc.
Triệu lão thái thái thích cằn nhằn Thúy Nương không biết buôn bán chứ không nói thẳng nàng, nhưng A Kiều cứ nghe Triệu lão thái thái càm ràm nên nàng cũng phiền. Lại nhìn dáng vẻ ủy khuất của Thúy Nương và Quách Hưng, phiền não của A Kiều biến thành ba phần, một phần cho mình, hai phần khác cho hai anh em Thúy Nương. Trời nóng như vậy, hai anh em đi ra ngoài đứng bán cả ngày đâu có dễ dàng gì.
Nhưng A Kiều không thể nói xấu Triệu lão thái thái trước mặt quan gia, nếu không sẽ làm quan gia khó xử.
Thật may, hôm nay có thêm một người để than thở.
A Kiều hừ hừ nói: “Ta buôn bán không tốt, có rất nhiều người chê cười. Thúy Nương nói, hôm nay Mợ ta lảng vảng trước lều, nói bóng gió có ý chê cười đồ chúng ta không bán được, nói công việc kinh doanh của Ngọc Lâu Đổng gia vẫn nhộn nhịp. Quách Hưng tưởng bà bịa chuyện, lén đến Ngọc Lâu nhìn, quả nhiên lời Mợ nói là thật, trong Ngọc Lâu vẫn có nhiều người ra vào náo nhiệt.”
A Kiều không hiểu nổi, nếu vì thời tiết nóng, vì sao chỉ có lều của nàng bị ảnh hưởng, còn Ngọc Lâu của Đổng gia chẳng bị sao?
Triệu Yến Bình thường xuyên ra vào phố lớn ngõ nhỏ ở huyện thành để phá án, hắn hiểu điều này nên giải thích: “Phần đông là thái thái và tiểu thư nhà giàu đến Ngọc Lâu, đi ra ngoài ngồi kiệu, có nha hoàn quạt gió hầu hạ. Ngọc Lâu còn chuẩn bị đồ uống lạnh để tiếp đãi các nàng, các nàng đương nhiên nguyện ý ra ngoài. Đến chỗ nàng mua đồ đa số là tiểu thư gia đình bình thường, có dư chút tiền, không sắm nổi cỗ kiệu nên lười ra đường vào ngày nóng.”
Xét đến cùng, A Kiều chỉ buôn bán nhỏ, cửa hàng không lớn, không thu hút được các gia đình giàu có.
A Kiều nghe xong càng thêm nhụt chí, nước đá là thứ quý hiếm, nàng mua không nổi.
Một khi thất vọng càng thêm khó chịu, A Kiều ngủ không được.
Nàng thò đầu ra khỏi giường, hỏi nam nhân ngủ dưới đất: “Quan gia, ngài ngủ chưa?”
Triệu Yến Bình trả lời: “Chưa.”
Nàng lăn qua lộn lại, tiếng động làm cho hắn bực bội.
A Kiều cắn môi, vén màn lụa, chỉ mặc áo lót mát mẻ xuống đất ngủ với hắn.
Nằm xuống, nàng nằm ngửa thở một hơi, thoải mái nói: “Quả nhiên dưới đất mát hơn.”
Nàng nằm gần, Triệu Yến Bình không hề mát mẻ chút nào.
A Kiều vốn không có suy nghĩ trong sáng, đã hơn một tháng kể từ lần quan gia cùng nàng viên phòng, có đôi khi A Kiều ngứa ngáy trong lòng. Nhưng quan gia luôn nghĩ đến muội muội, A Kiều không có ý làm gì. Đêm nay tâm trạng nàng không tốt nên muốn làm gì đó để mình thoải mái hơn.
Trở mình, A Kiều sà vào lòng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ta lo chuyện buôn bán, quan gia đang suy nghĩ gì mà không ngủ?”
Triệu Yến Bình chẳng nghĩ gì, chỉ đơn giản bị nàng làm ồn không ngủ được, nhưng bây giờ A Kiều lại gần, Triệu Yến Bình lại có suy nghĩ.
“Trời nóng.” Hắn nói cho có lệ.
Bàn tay A Kiều chà lên cánh tay hắn, kinh ngạc nói: “Đổ mồ hôi nhiều.”
Hô hấp Triệu Yến Bình trở nên nặng nề.
A Kiều biết hắn nóng mà vẫn ôm chặt hắn, ôm cánh tay rắn chắc của hắn than thở: “Quan gia, chuyện buôn bán của ta phải làm sao bây giờ, còn nóng hơn hai tháng, một tháng chỉ bán mười mấy hộp phấn, ta sợ sẽ bị hư.”
Triệu Yến Bình nói: “Để trong hầm mát sẽ không hư, nóng lòng cũng vô dụng, nàng nghĩ thoáng chút.”
A Kiều lẩm bẩm: “Nghĩ luẩn quẩn nên trong lòng khó chịu.”
Sự chú ý của Triệu Yến Bình chỉ dồn vào khuỷu tay mình, nàng nằm nghiêng, lại ôm cánh tay hắn, khuỷu tay hắn vừa vặn để ở chỗ đó.
“Nàng như vậy, ta cũng không ngủ được.” Triệu Yến Bình bất lực nói.
A Kiều cắn môi, vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Vậy quan gia ôm ta một cái đi, quan gia ôm ta thì tâm trạng ta sẽ tốt hơn.”
Nàng ám chỉ vậy, chẳng lẽ Triệu Yến Bình không đáp ứng?
Triệu Yến Bình cũng muốn nữ nhân mình vui vẻ, thoải mái dễ chịu và ngủ ngon.
Triệu Yến Bình ngồi nhổm dậy, bế A Kiều lên, đi vào trong màn lụa.
Trước lạ sau quen, lúc này hai người đều không vụng về nữa.
Vấn đề duy nhất là A Kiều không thể không phát ra tiếng.
Triệu Yến Bình sợ che miệng nàng sẽ để lại dấu tay, vì vậy tìm một đai lưng cũ, quấn quanh miệng A Kiều và thắt nút sau đầu. Vẫn phát ra được âm thanh nhưng có đai lưng chận lại, A Kiều cũng cố chịu đựng, hy vọng bên ngoài không nghe. Qua ba lần sóng gió, A Kiều rõ ràng không ra sức mà vẫn quá mệt mỏi, Triệu Yến Bình đặt nàng trên chiếu dưới đất, hắn ra ngoài lấy nước, khi quay lại phát hiện A Kiều đã ngủ rồi.
Triệu Yến Bình yên lặng đặt thùng nước xuống, lau chiếu trên giường trước, sau đó quỳ dưới đất, nhẹ nhàng lau cho A Kiều.
Bị giơ tay nhấc chân, A Kiều nửa tỉnh nửa mê, sau đó Triệu Yến Bình ôm nàng lên giường, A Kiều chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Cuối cùng Triệu Yến Bình tự lau cho mình.
Nhớ lại sự táo bạo và nhiệt tình của A Kiều tối nay, Triệu Yến Bình vô cùng thỏa mãn, đột nhiên nhíu mày.
Lúc trước công việc buôn bán thuận lợi, nàng chỉ lo kiếm tiền, không nghĩ tới chuyện dụ dỗ hắn. Hiện giờ làm ăn thất bát, nàng mới tìm hắn. Nàng coi hắn là gì?
Bình luận facebook