Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Editor: Trà Xanh
Mặt trời mùa hè sớm ló dạng, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Triệu Yến Bình đột nhiên tỉnh dậy.
Trên người vẫn còn đổ mồ hôi, may mà tối hôm qua chỉ dùng nửa thùng nước, Triệu Yến Bình đi đến một góc mà A Kiều không nhìn thấy, lau sơ rồi thay áo choàng đi ra ngoài hóng gió.
Triệu lão thái thái không vui, thấy vẻ mặt vô dục vô cầu của tôn tử càng bực mình, nên nhắm vào một lỗi của Thúy Nương, lớn tiếng mắng Thúy Nương một trận.
A Kiều bị Triệu lão thái thái đánh thức. Triệu lão thái thái tức giận, cả nhà không dám chọc bà. A Kiều vội rời giường mặc quần áo, thấy thau rửa mặt có nước, A Kiều nhanh chóng rửa mặt, đến trước bàn trang điểm. Khi nhìn vào gương, A Kiều hoảng sợ vì hai bên mặt nàng đều có dấu tay, đó là vì quan gia sợ nàng hét lên nên che miệng nàng!
Tim A Kiều đập thình thịch, tối hôm qua không cảm thấy gì, sao để lại dấu vết?
Phải giải thích ra sao với Triệu lão thái thái?
A Kiều không thể nghĩ ra lý do để đánh lừa, vì vậy đánh phấn đậm hơn, cẩn thận che dấu tay đó.
Sau khi thời tiết ấm dần lên, A Kiều không thích xài phấn, chỉ để mặt mộc, hôm nay trét một lớp phấn, đừng nói Triệu lão thái thái, Triệu Yến Bình nhìn cũng thấy khác biệt.
Nghĩ đến những hình ảnh tối hôm qua, Triệu Yến Bình rũ mắt, yên lặng ăn cơm.
Triệu lão thái thái nhìn đôi mắt hơi sưng của A Kiều, và dấu tay lờ mờ dưới lớp trang điểm, nửa trái tim đều lạnh.
Sau khi tôn tử đi rồi, Triệu lão thái thái kéo A Kiều vào phòng, cầm khăn ướt lau mặt A Kiều.
A Kiều lo lắng nói: “Ngài, ngài làm gì vậy? Đây là phấn tốt, lau nhiều lãng phí lắm.”
Triệu lão thái thái nổi giận: “Quan gia không ở nhà, ngươi thoa phấn cho ai xem, mau lau sạch, đừng hòng lừa ta!”
A Kiều nghe những lời này, cho rằng Triệu lão thái thái đoán được gì đó, nàng cúi đầu, vừa chậm rãi lau mặt vừa nghi ngờ, chẳng lẽ quan gia nói lỡ miệng? Nếu Triệu lão thái thái phát hiện nàng luôn lừa gạt bà, chút nữa bà sẽ làm gì nàng?
A Kiều hơi sợ, lau khô gương mặt trắng nõn sạch sẽ, dấu tay trên mặt càng rõ thêm.
Triệu lão thái thái không hề thương tiếc A Kiều, thời điểm đối xử tốt nhất với A Kiều là lúc A Kiều tự nguyện lấy tiền của hồi môn mua thuốc cho bà, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của A Kiều có dấu tay nam nhân, Triệu lão thái thái cảm thấy khó chịu trong lòng, càng tức giận tôn tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn nạn đó, không chạm vào ngươi thì thôi, còn dám đánh ngươi!”
Thúy Nương từng làm nhiều chuyện ngu xuẩn, làm đổ hũ muối, làm mất tiền, Triệu lão thái thái cũng chưa đánh Thúy Nương, bây giờ tôn tử của bà lại nhẫn tâm đánh A Kiều!
Nhìn dấu tay đầy mặt, Triệu lão thái thái không chịu được, lần đầu tiên thiệt tình mắng tôn tử.
A Kiều cúi đầu, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, Triệu lão thái thái quả nhiên hiểu lầm quan gia tát nàng?
A Kiều đang lo không biết phải giải thích dấu tay thế nào, không ngờ Triệu lão thái thái cho nàng cái cớ!
A Kiều siết chặt ngón tay, đột nhiên nhào lên giường òa khóc, nàng không oán giận gì, chỉ nằm đó nức nở.
Triệu lão thái thái đi đến mép giường ngồi xuống, tâm tình phức tạp nói: “Ngươi đừng khóc, ngươi nói ta biết, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
A Kiều phải trả lời, nàng suy nghĩ, bắt đầu bịa chuyện: “Ta cố ý chờ quan gia ngủ say rồi cởi trung y, sau đó giả vờ ngủ say không biết gì nên lăn đến gần quan gia, ai ngờ quan gia đột nhiên nổi giận, đè vai ta, che miệng ta, rồi… Ta đau muốn chết, còn không phát ra tiếng… Sau đó quan gia xuống đất ngủ, không cho phép ta than thở với ngài.”
Những lời này đều là sự thật, chẳng qua A Kiều cố tình bỏ đi vài chữ quan trọng, khiến Triệu lão thái thái nghĩ rằng quan gia đè nàng rồi tát nàng, mà không phải làm chuyện khác.
Triệu lão thái thái cảm thấy khó chịu, tôn tử bà ăn trúng cái gì vậy, A Kiều là cô nương xinh đẹp, sao tôn tử không thích?
“Vậy phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn hắn đoạn tử tuyệt tôn sao?” Triệu lão thái thái cũng muốn khóc.
A Kiều an ủi bà: “Ngài đừng lo, tối hôm qua do ta quá to gan, chưa cho quan gia thời gian để tiếp nhận, để ta nghĩ cách khác, mùa hè dài như vậy, nhất định còn cơ hội.”
Triệu lão thái thái kinh ngạc: “Hắn đối với ngươi như vậy mà ngươi còn dám quyến rũ hắn?”
A Kiều cảm thấy có lỗi, vội rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Không phải chỉ nghĩ dụ dỗ quan gia, ta, ta thích hắn, nếu có thể làm cho quan gia thích ta, chịu chút khổ cũng không sao.”
Triệu lão thái thái nhìn kỹ A Kiều, tôn tử bướng như con lừa mà cũng có một cô nương ngốc nghếch si mê như vậy.
Chạng vạng Triệu Yến Bình trở về, tay cầm một cuộn chiếu.
Triệu lão thái thái nhịn cơn giận hỏi: “Con mua chiếu làm gì?”
Triệu Yến Bình vẫn lạnh lùng như thường, nhàn nhạt nói: “Giường trong phòng ngủ đâm vào người.”
Triệu lão thái thái lặng lẽ niệm vài tiếng A Di Đà Phật để nhịn xuống không đối đầu với tôn tử.
Tuy giận nhưng Triệu lão thái thái không muốn tôn tử chỉ ngủ trên ga trải giường, hơi lạnh trên mặt đất không tốt cho thân thể tôn tử, trải chiếu dưới đất ngủ thoải mái hơn, cho nên Triệu lão thái thái không so đo chiếc chiếu này.
Sau khi ăn xong A Kiều vào phòng trước.
Triệu Yến Bình cũng muốn đi vào, nhưng bị Triệu lão thái thái gọi vào tây phòng.
“Ta đã biết chuyện tối hôm qua.” Triệu lão thái thái ngồi trên ghế, trầm mặt nói.
Triệu Yến Bình hơi nhướng mày, đôi mắt đen lặng yên nhìn lão thái thái.
Tôn tử vậy mà không chột dạ? Quá kiêu ngạo!
Triệu lão thái thái cắn răng, chỉ vào tôn tử nhỏ giọng mắng: “Ta kêu A Kiều mặc như vậy quyến rũ con, con không thích nàng thì thôi, đánh nàng làm gì? Con là một nam nhân cao chín thước, đánh người được coi là anh hùng hảo hán à? Mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà con có thể nhẫn tâm ra tay!”
Triệu Yến Bình vẫn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hiểu, điều mà lão thái thái tự cho là biết không phải sự thật, để hỏi A Kiều sau.
“Ta không cố ý.” Triệu Yến Bình hùa theo ý lão thái thái nhận sai.
Triệu lão thái thái có tin không?
“Còn dám ngụy biện, nếu con không cố ý, sao dấu tay trên mặt A Kiều đậm như vậy? Con giỏi quá ha, xứng đáng là bộ đầu, sợ A Kiều khóc to tiếng còn che miệng nàng, sao con không trực tiếp giết chết nàng luôn?” Về chuyện này, Triệu lão thái thái thật sự tức giận, hoàn toàn đứng về phía A Kiều.
Triệu Yến Bình được nhắc mới nhớ, hóa ra đã để lại dấu tay trên mặt nàng, nên làm tổ mẫu hiểu lầm.
Triệu Yến Bình hơi chột dạ, thà tổ mẫu hiểu lầm hắn đánh A Kiều, còn hơn tổ mẫu đoán ra sự thật.
“Tổ mẫu yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.” Triệu Yến Bình rũ mắt hứa.
Triệu lão thái thái lại lải nhải một loạt “Ta đã gây ra nghiệp gì”, dạy dỗ Triệu Yến Bình tới hai khắc mới để tôn tử đi ra ngoài.
Triệu Yến Bình trở về đông phòng.
A Kiều lo lắng hỏi: “Lão thái thái nói gì với quan gia vậy?”
Triệu Yến Bình nhìn mặt nàng.
A Kiều dưỡng một ngày, dấu tay trên mặt đã nhạt bớt, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy dấu.
Tối hôm qua Triệu Yến Bình không hề nghĩ tới việc nàng có đau hay không khi che miệng nàng như vậy, bây giờ nhìn thấy dấu tay, Triệu Yến Bình tự trách mình, giơ tay lên, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng rờ gương mặt mịn màng của nàng: “Đau không?”
A Kiều nóng bừng cả mặt khi bị hắn rờ, quay đầu nói: “Không, không đau, lão thái thái hiểu lầm, quan gia còn không biết tại sao ư?”
Triệu Yến Bình mím môi nói: “Ta không ngờ sẽ để lại dấu đậm vậy.”
Hắn càng nói A Kiều càng nóng, lấy mu bàn tay vỗ mặt, đi đến bên giường, lẩm bẩm: “Đừng nói chuyện tối hôm qua, hồi nãy lão thái thái kêu quan gia làm gì?”
Triệu Yến Bình theo nàng đến mép giường, thấp giọng giải thích: “Bà tưởng ta đánh nàng, dạy dỗ ta một trận.”
A Kiều ngồi trên giường, cúi mặt nói: “Ta không cố ý gạt lão thái thái. Buổi sáng lúc bà vừa nhìn thấy mặt ta liền nghĩ như vậy, ta không biết nên giải thích sao nên chấp nhận lời lão thái thái nói, không ngờ làm quan gia bị mắng.”
Triệu Yến Bình đứng trước giường nói: “Không sao, mắng hai câu cũng không đau.”
A Kiều lén cười.
Căn phòng yên tĩnh lại, A Kiều liếc mắt nhìn quần quan gia, chuyển qua bên trong giường nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Triệu Yến Bình liếc nhìn nàng nói: “Thời tiết này mà hai người ngủ chung giường thì nóng quá, sau này ta sẽ ngủ dưới đất.”
Nói xong, Triệu Yến Bình đem chiếu mới mua hôm nay trải trên mặt đất, hắn nằm xuống quay đầu về phía giường, nếu nửa đêm A Kiều muốn xuống sẽ không vô tình đạp lên người hắn.
A Kiều cắn môi, cách màn lụa hỏi hắn: “Quan gia ngại nóng hay không muốn chạm vào ta lần nữa?”
Triệu Yến Bình xê dịch gối.
Đương nhiên hắn muốn chạm vào nàng, không có nam nhân nào chịu được như vậy vào ban đêm, nhưng Triệu Yến Bình vẫn muốn hết sức kiềm chế. Cho dù không tính ngủ với A Kiều, không tính lập gia đình, không tính vi phạm lời thề, nhưng muội muội còn chưa tìm được mà hắn lại chìm đắm trong chuyện nam nữ, lương tâm Triệu Yến Bình bất an.
“Cả hai.” Triệu Yến Bình quay lưng về phía nàng nói, “Nghĩ đến chuyện Hương Vân còn chịu khổ bên ngoài, ta…”
“Ta đã hiểu.” A Kiều hiểu ý hắn, nàng đã là người của quan gia, cũng không cần mỗi đêm quan gia phải làm vậy với nàng.
A Kiều nằm xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cùng quan gia chờ, chỉ cần quan gia không hối hận chuyện tối hôm qua là được.”
Triệu Yến Bình không hối hận, đi tới che màn lụa cho nàng, còn hắn nằm dưới đất.
—
Hai ngày sau, kết quả thi được công bố.
Không thể diễn tả được tâm trạng của Kim thị. Triệu lão thái thái cũng háo hức muốn biết kết quả nên đứng ngồi không yên. Bà từ trong phòng đi ra, đứng trước cửa nhà chính để ý động tĩnh của Chu gia sát vách.
Đến trưa, một con ngựa phi nhanh tới trước cửa Chu gia báo tin vui, Chu Thời Dụ đậu tú tài! Nha dịch báo tin vui hô to “Đậu rồi, đậu rồi”. Kim thị và Chu Song Song nghe tin hô theo “Đậu, đậu”, láng giềng phải trái nghe là biết lão Chu gia lại có thêm tú tài.
A Kiều nghe tiếng cũng vui mừng cho Cậu, quay đầu nhìn Triệu lão thái thái. Triệu lão thái thái mím chặt khóe miệng, còn châm chọc nàng: “Nhà người ta đậu tú tài mà ngươi cười làm gì, coi mình là biểu cô nương Chu gia à, đã quên mẹ con bọn họ đối xử ra sao với ngươi?”
A Kiều không quên, nhưng nhớ kỹ có ích gì. Bây giờ biểu ca đậu tú tài, Cậu rất vui, thanh danh của nàng cũng được hưởng lây. A Kiều không nghĩ tới những chuyện khác. Quan gia thích nàng, cửa hàng có thể kiếm tiền, A Kiều đã rất hài lòng.
Buổi chiều Triệu lão thái thái đi ra ngoài một vòng, trở về nói với A Kiều: “Ta tưởng biểu ca ngươi có bản lĩnh gì, hóa ra là đậu chót, người khác điểm cao hơn nên đẩy hắn xuống, tú tài này hoàn toàn do may mắn.”
A Kiều không biết biểu ca học hành ra sao, nhưng A Kiều nghĩ, nếu nàng là biểu ca, người vừa lùn vừa không tuấn tú thì nàng sẽ vùi đầu học, bởi vì chỉ có thi đậu mới có tiền đồ cưới được thê tử xinh đẹp. Không như quan gia, cao lớn dũng cảm, không đọc sách cũng có thể kiếm được việc ở huyện nha, dù nhà nghèo vẫn có bà mối liên tục tới cửa làm mai.
Trong lòng A Kiều, tuy biểu ca đậu tú tài, nhưng quan gia của nàng vẫn hơn xa biểu ca.
Kim thị không nghĩ vậy, nhi tử có tiền đồ, rốt cuộc có thể mở mày mở mặt. Kim thị cố ý chờ đến chạng vạng lúc Triệu Yến Bình trở về mới bưng một dĩa anh đào tới, tỏ vẻ nhi tử trong nhà đã đậu bảng vàng, bà mời hai tổ tôn Triệu gia và cháu gái ăn anh đào, còn mời Triệu Yến Bình vài ngày sau tới Chu gia ăn tiệc.
Triệu lão thái thái nở nụ cười trên mặt nhưng trong lòng ghen ghét đến mức muốn hất anh đào trong tay Kim thị.
Triệu Yến Bình lúc ở huyện nha đã biết tin Chu Thời Dụ thi đậu, Kim thị tự hào cũng là chuyện bình thường. Hắn nhận anh đào, bày tỏ hắn sẽ đến khi Chu gia mở tiệc chiêu đãi.
Kim thị đắc ý liếc nhìn A Kiều rồi đi về.
Triệu lão thái thái trừng A Kiều: “Nhìn đi, ngươi còn vui vẻ cho người ta, người ta tới ra oai với ngươi!”
A Kiều không quan tâm, cười hỏi Triệu lão thái thái: “Ngài cảm thấy, biểu ca ta có tiền đồ, hay là quan gia có tiền đồ?”
Triệu lão thái thái trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là tôn tử của ta. Huyện thành chúng ta thiếu gì tú tài. Tôn tử của ta là bộ đầu duy nhất nhiều lần phá được những vụ án kỳ lạ, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng khen, một tú tài đứng chót thì tính gì! Trừ phi hắn có thể đậu cử nhân, nếu không cũng chỉ làm tiên sinh tư thục, khoe khoang cái gì?”
A Kiều đỡ cánh tay bà và nói: “Nếu ngài hiểu đạo lý này thì giận Mợ ta làm gì? Biểu ca của ta cả đời này chỉ đậu tú tài một lần, quan gia tháng nào cũng phá án lập công, ngài có thể khoe nhiều lần hơn Mợ.”
Triệu lão thái thái nghe xong thấy thoải mái trong lòng.
Khi hai người nói chuyện, Triệu Yến Bình đang đứng trước mặt họ.
Tú tài dĩ nhiên có tiền đồ hơn bộ đầu, cố gắng một chút thì kiếm được cử nhân, có cơ hội thì được bổ nhiệm làm tri huyện. Trừ phi gặp được tạo hóa đặc biệt, bộ đầu huyện nha cả đời này đến chết cũng là bộ đầu, không được coi là chức quan chính thức.
Nhưng hai nữ nhân trong nhà đều khen và tự hào về hắn, Triệu Yến Bình cảm thấy trong lòng tràn đầy khí lực.
Hắn sẽ không chỉ là bộ đầu, vì tổ mẫu và A Kiều, hắn sẽ tranh đấu.
Mặt trời mùa hè sớm ló dạng, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Triệu Yến Bình đột nhiên tỉnh dậy.
Trên người vẫn còn đổ mồ hôi, may mà tối hôm qua chỉ dùng nửa thùng nước, Triệu Yến Bình đi đến một góc mà A Kiều không nhìn thấy, lau sơ rồi thay áo choàng đi ra ngoài hóng gió.
Triệu lão thái thái không vui, thấy vẻ mặt vô dục vô cầu của tôn tử càng bực mình, nên nhắm vào một lỗi của Thúy Nương, lớn tiếng mắng Thúy Nương một trận.
A Kiều bị Triệu lão thái thái đánh thức. Triệu lão thái thái tức giận, cả nhà không dám chọc bà. A Kiều vội rời giường mặc quần áo, thấy thau rửa mặt có nước, A Kiều nhanh chóng rửa mặt, đến trước bàn trang điểm. Khi nhìn vào gương, A Kiều hoảng sợ vì hai bên mặt nàng đều có dấu tay, đó là vì quan gia sợ nàng hét lên nên che miệng nàng!
Tim A Kiều đập thình thịch, tối hôm qua không cảm thấy gì, sao để lại dấu vết?
Phải giải thích ra sao với Triệu lão thái thái?
A Kiều không thể nghĩ ra lý do để đánh lừa, vì vậy đánh phấn đậm hơn, cẩn thận che dấu tay đó.
Sau khi thời tiết ấm dần lên, A Kiều không thích xài phấn, chỉ để mặt mộc, hôm nay trét một lớp phấn, đừng nói Triệu lão thái thái, Triệu Yến Bình nhìn cũng thấy khác biệt.
Nghĩ đến những hình ảnh tối hôm qua, Triệu Yến Bình rũ mắt, yên lặng ăn cơm.
Triệu lão thái thái nhìn đôi mắt hơi sưng của A Kiều, và dấu tay lờ mờ dưới lớp trang điểm, nửa trái tim đều lạnh.
Sau khi tôn tử đi rồi, Triệu lão thái thái kéo A Kiều vào phòng, cầm khăn ướt lau mặt A Kiều.
A Kiều lo lắng nói: “Ngài, ngài làm gì vậy? Đây là phấn tốt, lau nhiều lãng phí lắm.”
Triệu lão thái thái nổi giận: “Quan gia không ở nhà, ngươi thoa phấn cho ai xem, mau lau sạch, đừng hòng lừa ta!”
A Kiều nghe những lời này, cho rằng Triệu lão thái thái đoán được gì đó, nàng cúi đầu, vừa chậm rãi lau mặt vừa nghi ngờ, chẳng lẽ quan gia nói lỡ miệng? Nếu Triệu lão thái thái phát hiện nàng luôn lừa gạt bà, chút nữa bà sẽ làm gì nàng?
A Kiều hơi sợ, lau khô gương mặt trắng nõn sạch sẽ, dấu tay trên mặt càng rõ thêm.
Triệu lão thái thái không hề thương tiếc A Kiều, thời điểm đối xử tốt nhất với A Kiều là lúc A Kiều tự nguyện lấy tiền của hồi môn mua thuốc cho bà, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của A Kiều có dấu tay nam nhân, Triệu lão thái thái cảm thấy khó chịu trong lòng, càng tức giận tôn tử, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn nạn đó, không chạm vào ngươi thì thôi, còn dám đánh ngươi!”
Thúy Nương từng làm nhiều chuyện ngu xuẩn, làm đổ hũ muối, làm mất tiền, Triệu lão thái thái cũng chưa đánh Thúy Nương, bây giờ tôn tử của bà lại nhẫn tâm đánh A Kiều!
Nhìn dấu tay đầy mặt, Triệu lão thái thái không chịu được, lần đầu tiên thiệt tình mắng tôn tử.
A Kiều cúi đầu, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, Triệu lão thái thái quả nhiên hiểu lầm quan gia tát nàng?
A Kiều đang lo không biết phải giải thích dấu tay thế nào, không ngờ Triệu lão thái thái cho nàng cái cớ!
A Kiều siết chặt ngón tay, đột nhiên nhào lên giường òa khóc, nàng không oán giận gì, chỉ nằm đó nức nở.
Triệu lão thái thái đi đến mép giường ngồi xuống, tâm tình phức tạp nói: “Ngươi đừng khóc, ngươi nói ta biết, tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
A Kiều phải trả lời, nàng suy nghĩ, bắt đầu bịa chuyện: “Ta cố ý chờ quan gia ngủ say rồi cởi trung y, sau đó giả vờ ngủ say không biết gì nên lăn đến gần quan gia, ai ngờ quan gia đột nhiên nổi giận, đè vai ta, che miệng ta, rồi… Ta đau muốn chết, còn không phát ra tiếng… Sau đó quan gia xuống đất ngủ, không cho phép ta than thở với ngài.”
Những lời này đều là sự thật, chẳng qua A Kiều cố tình bỏ đi vài chữ quan trọng, khiến Triệu lão thái thái nghĩ rằng quan gia đè nàng rồi tát nàng, mà không phải làm chuyện khác.
Triệu lão thái thái cảm thấy khó chịu, tôn tử bà ăn trúng cái gì vậy, A Kiều là cô nương xinh đẹp, sao tôn tử không thích?
“Vậy phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn hắn đoạn tử tuyệt tôn sao?” Triệu lão thái thái cũng muốn khóc.
A Kiều an ủi bà: “Ngài đừng lo, tối hôm qua do ta quá to gan, chưa cho quan gia thời gian để tiếp nhận, để ta nghĩ cách khác, mùa hè dài như vậy, nhất định còn cơ hội.”
Triệu lão thái thái kinh ngạc: “Hắn đối với ngươi như vậy mà ngươi còn dám quyến rũ hắn?”
A Kiều cảm thấy có lỗi, vội rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Không phải chỉ nghĩ dụ dỗ quan gia, ta, ta thích hắn, nếu có thể làm cho quan gia thích ta, chịu chút khổ cũng không sao.”
Triệu lão thái thái nhìn kỹ A Kiều, tôn tử bướng như con lừa mà cũng có một cô nương ngốc nghếch si mê như vậy.
Chạng vạng Triệu Yến Bình trở về, tay cầm một cuộn chiếu.
Triệu lão thái thái nhịn cơn giận hỏi: “Con mua chiếu làm gì?”
Triệu Yến Bình vẫn lạnh lùng như thường, nhàn nhạt nói: “Giường trong phòng ngủ đâm vào người.”
Triệu lão thái thái lặng lẽ niệm vài tiếng A Di Đà Phật để nhịn xuống không đối đầu với tôn tử.
Tuy giận nhưng Triệu lão thái thái không muốn tôn tử chỉ ngủ trên ga trải giường, hơi lạnh trên mặt đất không tốt cho thân thể tôn tử, trải chiếu dưới đất ngủ thoải mái hơn, cho nên Triệu lão thái thái không so đo chiếc chiếu này.
Sau khi ăn xong A Kiều vào phòng trước.
Triệu Yến Bình cũng muốn đi vào, nhưng bị Triệu lão thái thái gọi vào tây phòng.
“Ta đã biết chuyện tối hôm qua.” Triệu lão thái thái ngồi trên ghế, trầm mặt nói.
Triệu Yến Bình hơi nhướng mày, đôi mắt đen lặng yên nhìn lão thái thái.
Tôn tử vậy mà không chột dạ? Quá kiêu ngạo!
Triệu lão thái thái cắn răng, chỉ vào tôn tử nhỏ giọng mắng: “Ta kêu A Kiều mặc như vậy quyến rũ con, con không thích nàng thì thôi, đánh nàng làm gì? Con là một nam nhân cao chín thước, đánh người được coi là anh hùng hảo hán à? Mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà con có thể nhẫn tâm ra tay!”
Triệu Yến Bình vẫn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã hiểu, điều mà lão thái thái tự cho là biết không phải sự thật, để hỏi A Kiều sau.
“Ta không cố ý.” Triệu Yến Bình hùa theo ý lão thái thái nhận sai.
Triệu lão thái thái có tin không?
“Còn dám ngụy biện, nếu con không cố ý, sao dấu tay trên mặt A Kiều đậm như vậy? Con giỏi quá ha, xứng đáng là bộ đầu, sợ A Kiều khóc to tiếng còn che miệng nàng, sao con không trực tiếp giết chết nàng luôn?” Về chuyện này, Triệu lão thái thái thật sự tức giận, hoàn toàn đứng về phía A Kiều.
Triệu Yến Bình được nhắc mới nhớ, hóa ra đã để lại dấu tay trên mặt nàng, nên làm tổ mẫu hiểu lầm.
Triệu Yến Bình hơi chột dạ, thà tổ mẫu hiểu lầm hắn đánh A Kiều, còn hơn tổ mẫu đoán ra sự thật.
“Tổ mẫu yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.” Triệu Yến Bình rũ mắt hứa.
Triệu lão thái thái lại lải nhải một loạt “Ta đã gây ra nghiệp gì”, dạy dỗ Triệu Yến Bình tới hai khắc mới để tôn tử đi ra ngoài.
Triệu Yến Bình trở về đông phòng.
A Kiều lo lắng hỏi: “Lão thái thái nói gì với quan gia vậy?”
Triệu Yến Bình nhìn mặt nàng.
A Kiều dưỡng một ngày, dấu tay trên mặt đã nhạt bớt, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy dấu.
Tối hôm qua Triệu Yến Bình không hề nghĩ tới việc nàng có đau hay không khi che miệng nàng như vậy, bây giờ nhìn thấy dấu tay, Triệu Yến Bình tự trách mình, giơ tay lên, lòng bàn tay có vết chai nhẹ nhàng rờ gương mặt mịn màng của nàng: “Đau không?”
A Kiều nóng bừng cả mặt khi bị hắn rờ, quay đầu nói: “Không, không đau, lão thái thái hiểu lầm, quan gia còn không biết tại sao ư?”
Triệu Yến Bình mím môi nói: “Ta không ngờ sẽ để lại dấu đậm vậy.”
Hắn càng nói A Kiều càng nóng, lấy mu bàn tay vỗ mặt, đi đến bên giường, lẩm bẩm: “Đừng nói chuyện tối hôm qua, hồi nãy lão thái thái kêu quan gia làm gì?”
Triệu Yến Bình theo nàng đến mép giường, thấp giọng giải thích: “Bà tưởng ta đánh nàng, dạy dỗ ta một trận.”
A Kiều ngồi trên giường, cúi mặt nói: “Ta không cố ý gạt lão thái thái. Buổi sáng lúc bà vừa nhìn thấy mặt ta liền nghĩ như vậy, ta không biết nên giải thích sao nên chấp nhận lời lão thái thái nói, không ngờ làm quan gia bị mắng.”
Triệu Yến Bình đứng trước giường nói: “Không sao, mắng hai câu cũng không đau.”
A Kiều lén cười.
Căn phòng yên tĩnh lại, A Kiều liếc mắt nhìn quần quan gia, chuyển qua bên trong giường nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Triệu Yến Bình liếc nhìn nàng nói: “Thời tiết này mà hai người ngủ chung giường thì nóng quá, sau này ta sẽ ngủ dưới đất.”
Nói xong, Triệu Yến Bình đem chiếu mới mua hôm nay trải trên mặt đất, hắn nằm xuống quay đầu về phía giường, nếu nửa đêm A Kiều muốn xuống sẽ không vô tình đạp lên người hắn.
A Kiều cắn môi, cách màn lụa hỏi hắn: “Quan gia ngại nóng hay không muốn chạm vào ta lần nữa?”
Triệu Yến Bình xê dịch gối.
Đương nhiên hắn muốn chạm vào nàng, không có nam nhân nào chịu được như vậy vào ban đêm, nhưng Triệu Yến Bình vẫn muốn hết sức kiềm chế. Cho dù không tính ngủ với A Kiều, không tính lập gia đình, không tính vi phạm lời thề, nhưng muội muội còn chưa tìm được mà hắn lại chìm đắm trong chuyện nam nữ, lương tâm Triệu Yến Bình bất an.
“Cả hai.” Triệu Yến Bình quay lưng về phía nàng nói, “Nghĩ đến chuyện Hương Vân còn chịu khổ bên ngoài, ta…”
“Ta đã hiểu.” A Kiều hiểu ý hắn, nàng đã là người của quan gia, cũng không cần mỗi đêm quan gia phải làm vậy với nàng.
A Kiều nằm xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ cùng quan gia chờ, chỉ cần quan gia không hối hận chuyện tối hôm qua là được.”
Triệu Yến Bình không hối hận, đi tới che màn lụa cho nàng, còn hắn nằm dưới đất.
—
Hai ngày sau, kết quả thi được công bố.
Không thể diễn tả được tâm trạng của Kim thị. Triệu lão thái thái cũng háo hức muốn biết kết quả nên đứng ngồi không yên. Bà từ trong phòng đi ra, đứng trước cửa nhà chính để ý động tĩnh của Chu gia sát vách.
Đến trưa, một con ngựa phi nhanh tới trước cửa Chu gia báo tin vui, Chu Thời Dụ đậu tú tài! Nha dịch báo tin vui hô to “Đậu rồi, đậu rồi”. Kim thị và Chu Song Song nghe tin hô theo “Đậu, đậu”, láng giềng phải trái nghe là biết lão Chu gia lại có thêm tú tài.
A Kiều nghe tiếng cũng vui mừng cho Cậu, quay đầu nhìn Triệu lão thái thái. Triệu lão thái thái mím chặt khóe miệng, còn châm chọc nàng: “Nhà người ta đậu tú tài mà ngươi cười làm gì, coi mình là biểu cô nương Chu gia à, đã quên mẹ con bọn họ đối xử ra sao với ngươi?”
A Kiều không quên, nhưng nhớ kỹ có ích gì. Bây giờ biểu ca đậu tú tài, Cậu rất vui, thanh danh của nàng cũng được hưởng lây. A Kiều không nghĩ tới những chuyện khác. Quan gia thích nàng, cửa hàng có thể kiếm tiền, A Kiều đã rất hài lòng.
Buổi chiều Triệu lão thái thái đi ra ngoài một vòng, trở về nói với A Kiều: “Ta tưởng biểu ca ngươi có bản lĩnh gì, hóa ra là đậu chót, người khác điểm cao hơn nên đẩy hắn xuống, tú tài này hoàn toàn do may mắn.”
A Kiều không biết biểu ca học hành ra sao, nhưng A Kiều nghĩ, nếu nàng là biểu ca, người vừa lùn vừa không tuấn tú thì nàng sẽ vùi đầu học, bởi vì chỉ có thi đậu mới có tiền đồ cưới được thê tử xinh đẹp. Không như quan gia, cao lớn dũng cảm, không đọc sách cũng có thể kiếm được việc ở huyện nha, dù nhà nghèo vẫn có bà mối liên tục tới cửa làm mai.
Trong lòng A Kiều, tuy biểu ca đậu tú tài, nhưng quan gia của nàng vẫn hơn xa biểu ca.
Kim thị không nghĩ vậy, nhi tử có tiền đồ, rốt cuộc có thể mở mày mở mặt. Kim thị cố ý chờ đến chạng vạng lúc Triệu Yến Bình trở về mới bưng một dĩa anh đào tới, tỏ vẻ nhi tử trong nhà đã đậu bảng vàng, bà mời hai tổ tôn Triệu gia và cháu gái ăn anh đào, còn mời Triệu Yến Bình vài ngày sau tới Chu gia ăn tiệc.
Triệu lão thái thái nở nụ cười trên mặt nhưng trong lòng ghen ghét đến mức muốn hất anh đào trong tay Kim thị.
Triệu Yến Bình lúc ở huyện nha đã biết tin Chu Thời Dụ thi đậu, Kim thị tự hào cũng là chuyện bình thường. Hắn nhận anh đào, bày tỏ hắn sẽ đến khi Chu gia mở tiệc chiêu đãi.
Kim thị đắc ý liếc nhìn A Kiều rồi đi về.
Triệu lão thái thái trừng A Kiều: “Nhìn đi, ngươi còn vui vẻ cho người ta, người ta tới ra oai với ngươi!”
A Kiều không quan tâm, cười hỏi Triệu lão thái thái: “Ngài cảm thấy, biểu ca ta có tiền đồ, hay là quan gia có tiền đồ?”
Triệu lão thái thái trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là tôn tử của ta. Huyện thành chúng ta thiếu gì tú tài. Tôn tử của ta là bộ đầu duy nhất nhiều lần phá được những vụ án kỳ lạ, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng khen, một tú tài đứng chót thì tính gì! Trừ phi hắn có thể đậu cử nhân, nếu không cũng chỉ làm tiên sinh tư thục, khoe khoang cái gì?”
A Kiều đỡ cánh tay bà và nói: “Nếu ngài hiểu đạo lý này thì giận Mợ ta làm gì? Biểu ca của ta cả đời này chỉ đậu tú tài một lần, quan gia tháng nào cũng phá án lập công, ngài có thể khoe nhiều lần hơn Mợ.”
Triệu lão thái thái nghe xong thấy thoải mái trong lòng.
Khi hai người nói chuyện, Triệu Yến Bình đang đứng trước mặt họ.
Tú tài dĩ nhiên có tiền đồ hơn bộ đầu, cố gắng một chút thì kiếm được cử nhân, có cơ hội thì được bổ nhiệm làm tri huyện. Trừ phi gặp được tạo hóa đặc biệt, bộ đầu huyện nha cả đời này đến chết cũng là bộ đầu, không được coi là chức quan chính thức.
Nhưng hai nữ nhân trong nhà đều khen và tự hào về hắn, Triệu Yến Bình cảm thấy trong lòng tràn đầy khí lực.
Hắn sẽ không chỉ là bộ đầu, vì tổ mẫu và A Kiều, hắn sẽ tranh đấu.
Bình luận facebook