Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiếm vực vô địch - Chương 1
Kiếm tông, Huyền Không sơn, Tạp Dịch phong.
Với tư cách là tông phái lớn nối danh ở Nam Vực, Kiếm tông lưng tựa Thập Vạn đại sơn, phía nam trông về đế quốc Đại Tân, kiến trúc chiếm liên tiếp hơn một nghìn dặm trong Huyền Không sơn. Huyền Không sơn có bảy đỉnh lớn, ba mươi sáu đỉnh nhỏ, trong đó Tạp Dịch phong là một trong vô số đỉnh nhỏ. Tạp Dịch phong, tên cũng như nghĩa, là nơi ở của các đệ tử tạp dịch.
TuyTạp Dịch phong là nơi đệ tử tạp dịch ở, nhưng quy mô của nó có thể so sánh với một tòa thành nhỏ ba mươi mấy vạn người trong nước Đại Tần.
Trời tờ mờ sáng, như thường lệ, Dương Diệp liền tỉnh dậy, rửa mặt đánh răng qua loa rồi cầm cái chổi sau cửa đi ra khỏi phòng.
Nhìn một tia sáng trên trời, Dương Diệp hít một hơi thật sâu không khí tươi mát sáng sớm, một lát sau, trên gương mặt nhỏ nhân non nớt của Diệp Dương tràn ngập kiên định, thấp giọng nói:
“Cố gâng kiên trì, không từ bỏ!” Nói xong, hân bước nhanh về phía Thanh Phong cốc.
“Các ngươi xem, kia không phải là đệ tử ngoại môn trước kia sao?”
‘Thì ra là hắn, ngươi cũng biết đó chỉ là trước kia, hắn bây giờ chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, quét rác giống chúng ta thôi.”
“Thật đáng tiếc, một tên trông thật tuấn tú! Bây giờ chắc tuổi của hắn cũng không quá mười sáu mười bảy nhỉ, ở tuổi này, đáng ra phải là tiền đồ vô lượng, đáng tiếc bây giờ lại là tạp dịch, đáng tiếc!”
“Nghe nói trước kia ờ An Nam thành hăn được trưởng lão ngoại môn thu nhận làm đệ tử, ai mà biết được, hắn lại một năm không hấp thu được huyền khí, bị trưởng lão ngoại môn tức giận hạ xuống làm đệ tử tạp địch, còn được cái danh xưng đệ nhất phế vật của Kiếm tông.”
“Đệ nhất phế vật Kiếm tông, chậc chậc, cái danh xưng này vang dội đấy!”
Nghe thấy lời người xung quanh nói, Dương Diệp dừng bước chân, tay phải nẳm chặt cây chổi, một lát sau, hắn hít một hơi thật sau, không đế ý mấy người kia nữa, nhanh chân bước về Thanh Phong cốc.
Thanh Phong cốc ở núi phía sau Tạp Dịch phong, do vài tòa núi nhò chân vạc kẹp chặt, ở giữa là đáy cốc lún xuống, trong cốc cỏ mọc um tùm, cỏ xanh như thám, rất nhiều cây đại thụ chọc trời, cao vút, che khuất bầu trời. Nơi đây là chồ đệ tử tạp dịch
hái thuốc chặt củi mọi ngày, cũng là chỗ Dương Diệp tu luyện hàng ngày.
Trên một tảng đá lớn, Dương Diệp tùy ý ném chổi sang một bên, sau đó ngồi trên tảng đá lớn, lấy ra một phong thư và một tượng đất nhỏ từ trong ngực, do hôm qua bận rộn cá ngày, hắn không có thời gian xem.
Nhìn tượng đất nhỏ trong tay, trên gương mặt non nớt của Dương Diệp lộ ra nụ cười dịu dàng. Tượng đất rất nhò, không thế nói là rất tinh xảo, nhưng ngũ quan rõ ràng, đây là muội muội làm tượng đất hình hãn, tuy rằng có chút không giống, lại thô sơ nhưng đối với hân mà nói, nó là vật trân quý nhất.
Nhẹ nhàng vuốt ve, Dương Diệp lại bỏ tượng đất vào trong ngực, nhìn bức thư trên tay, nhẹ nhàng thổi bụi trên phong thư, sau đó hết sức cẩn thận lấy thư trong phong thư ra đọc.
“Ca, kim tệ tháng trước huynh gửi chúng ta đã nhận được rồi. Từ sau khi huynh được Kiếm Tông nhận làm đệ tử ngoại môn, những nhà hàng xóm trước kia xem thường chúng ta liền thường xuyên đến nhà ta thăm hỏi. Hừ, Tiểu Dao biết, bọn họ là biết ca ca có bản lĩnh, cho nên mới làm thân với mẹ và muội, một đám tiếu nhân.”
Dương Diệp hít một hơi sâu, khóe miệng hơi
nhấc lên, nổi lên một tia tự giễu: “Đệ tử ngoại môn…”
Lúc lâu, Dương Diệp đè ép cảm xúc không cam tâm cùng bất đắc đĩ trong lòng, sau đó liếc nhìn phong thư.
“Còn nữa, người của Liều gia thật đáng ghét, bọn họ lại cầu hôn với mẹ, để Tiểu Dao làm thiếp của cái tên mập ba trăm cân đó, tên mập kia đi đường còn không nổi, Tiểu Dao nhìn hân ngay cả cơm cũng nuốt không nối, còn muốn đế Tiểu Dao làm thiếp của hắn, may mà mẹ không đồng ý! Cho dù thật sự phải gả, Tiểu Dao cũng muốn gả, gả cho ca ca…. Ưm, xấu hổ quá, huynh không được cười muội, cười trong lòng cũng không được cười!”
“Liễu gia!” Trong mắt Dương Diệp lên một tia hàn quang, gia tộc này ở thành An Nam có thế lực không nhỏ, trước kia gia chủ Liễu gia muốn nạp mẫu thân hắn làm thiếp, nhưng mẫu thân thề chết không đồng ý, Liễu gia không dám gây ra án mạng, dù sao luật pháp nước Đại Tân nghiêm ngặt, Liễu gia cũng sẽ xảy ra phiền phức.
Nhưng mà Liẻu gia cũng không từ bỏ, ở thành An Nam gây khó dề khắp nơi cho cả nhà bọn họ, muốn ép mẫu thân hắn tự nguyện vào Liễu gia, cuộc sống mặc dù khố cực, nhưng mẫu thân hân vẫn không thỏa hiệp với Liễu gia. Tinh trạng này vẫn tiếp tục cho đến khi hẳn được trưởng lão ngoại môn
Kiếm Tông nhận làm đồ đệ, sau khi hắn trở thành đệ tử ngoại môn, Liều gia mới hơi kiêng kị, không dám bức bách quá đáng.
Nhưng hắn không ngờ, bây giờ Liều gia lại có chủ ý với muội muội hắn.
Với tư cách là tông phái lớn nối danh ở Nam Vực, Kiếm tông lưng tựa Thập Vạn đại sơn, phía nam trông về đế quốc Đại Tân, kiến trúc chiếm liên tiếp hơn một nghìn dặm trong Huyền Không sơn. Huyền Không sơn có bảy đỉnh lớn, ba mươi sáu đỉnh nhỏ, trong đó Tạp Dịch phong là một trong vô số đỉnh nhỏ. Tạp Dịch phong, tên cũng như nghĩa, là nơi ở của các đệ tử tạp dịch.
TuyTạp Dịch phong là nơi đệ tử tạp dịch ở, nhưng quy mô của nó có thể so sánh với một tòa thành nhỏ ba mươi mấy vạn người trong nước Đại Tần.
Trời tờ mờ sáng, như thường lệ, Dương Diệp liền tỉnh dậy, rửa mặt đánh răng qua loa rồi cầm cái chổi sau cửa đi ra khỏi phòng.
Nhìn một tia sáng trên trời, Dương Diệp hít một hơi thật sâu không khí tươi mát sáng sớm, một lát sau, trên gương mặt nhỏ nhân non nớt của Diệp Dương tràn ngập kiên định, thấp giọng nói:
“Cố gâng kiên trì, không từ bỏ!” Nói xong, hân bước nhanh về phía Thanh Phong cốc.
“Các ngươi xem, kia không phải là đệ tử ngoại môn trước kia sao?”
‘Thì ra là hắn, ngươi cũng biết đó chỉ là trước kia, hắn bây giờ chỉ là một tên đệ tử tạp dịch, quét rác giống chúng ta thôi.”
“Thật đáng tiếc, một tên trông thật tuấn tú! Bây giờ chắc tuổi của hắn cũng không quá mười sáu mười bảy nhỉ, ở tuổi này, đáng ra phải là tiền đồ vô lượng, đáng tiếc bây giờ lại là tạp dịch, đáng tiếc!”
“Nghe nói trước kia ờ An Nam thành hăn được trưởng lão ngoại môn thu nhận làm đệ tử, ai mà biết được, hắn lại một năm không hấp thu được huyền khí, bị trưởng lão ngoại môn tức giận hạ xuống làm đệ tử tạp địch, còn được cái danh xưng đệ nhất phế vật của Kiếm tông.”
“Đệ nhất phế vật Kiếm tông, chậc chậc, cái danh xưng này vang dội đấy!”
Nghe thấy lời người xung quanh nói, Dương Diệp dừng bước chân, tay phải nẳm chặt cây chổi, một lát sau, hắn hít một hơi thật sau, không đế ý mấy người kia nữa, nhanh chân bước về Thanh Phong cốc.
Thanh Phong cốc ở núi phía sau Tạp Dịch phong, do vài tòa núi nhò chân vạc kẹp chặt, ở giữa là đáy cốc lún xuống, trong cốc cỏ mọc um tùm, cỏ xanh như thám, rất nhiều cây đại thụ chọc trời, cao vút, che khuất bầu trời. Nơi đây là chồ đệ tử tạp dịch
hái thuốc chặt củi mọi ngày, cũng là chỗ Dương Diệp tu luyện hàng ngày.
Trên một tảng đá lớn, Dương Diệp tùy ý ném chổi sang một bên, sau đó ngồi trên tảng đá lớn, lấy ra một phong thư và một tượng đất nhỏ từ trong ngực, do hôm qua bận rộn cá ngày, hắn không có thời gian xem.
Nhìn tượng đất nhỏ trong tay, trên gương mặt non nớt của Dương Diệp lộ ra nụ cười dịu dàng. Tượng đất rất nhò, không thế nói là rất tinh xảo, nhưng ngũ quan rõ ràng, đây là muội muội làm tượng đất hình hãn, tuy rằng có chút không giống, lại thô sơ nhưng đối với hân mà nói, nó là vật trân quý nhất.
Nhẹ nhàng vuốt ve, Dương Diệp lại bỏ tượng đất vào trong ngực, nhìn bức thư trên tay, nhẹ nhàng thổi bụi trên phong thư, sau đó hết sức cẩn thận lấy thư trong phong thư ra đọc.
“Ca, kim tệ tháng trước huynh gửi chúng ta đã nhận được rồi. Từ sau khi huynh được Kiếm Tông nhận làm đệ tử ngoại môn, những nhà hàng xóm trước kia xem thường chúng ta liền thường xuyên đến nhà ta thăm hỏi. Hừ, Tiểu Dao biết, bọn họ là biết ca ca có bản lĩnh, cho nên mới làm thân với mẹ và muội, một đám tiếu nhân.”
Dương Diệp hít một hơi sâu, khóe miệng hơi
nhấc lên, nổi lên một tia tự giễu: “Đệ tử ngoại môn…”
Lúc lâu, Dương Diệp đè ép cảm xúc không cam tâm cùng bất đắc đĩ trong lòng, sau đó liếc nhìn phong thư.
“Còn nữa, người của Liều gia thật đáng ghét, bọn họ lại cầu hôn với mẹ, để Tiểu Dao làm thiếp của cái tên mập ba trăm cân đó, tên mập kia đi đường còn không nổi, Tiểu Dao nhìn hân ngay cả cơm cũng nuốt không nối, còn muốn đế Tiểu Dao làm thiếp của hắn, may mà mẹ không đồng ý! Cho dù thật sự phải gả, Tiểu Dao cũng muốn gả, gả cho ca ca…. Ưm, xấu hổ quá, huynh không được cười muội, cười trong lòng cũng không được cười!”
“Liễu gia!” Trong mắt Dương Diệp lên một tia hàn quang, gia tộc này ở thành An Nam có thế lực không nhỏ, trước kia gia chủ Liễu gia muốn nạp mẫu thân hắn làm thiếp, nhưng mẫu thân thề chết không đồng ý, Liễu gia không dám gây ra án mạng, dù sao luật pháp nước Đại Tân nghiêm ngặt, Liễu gia cũng sẽ xảy ra phiền phức.
Nhưng mà Liẻu gia cũng không từ bỏ, ở thành An Nam gây khó dề khắp nơi cho cả nhà bọn họ, muốn ép mẫu thân hắn tự nguyện vào Liễu gia, cuộc sống mặc dù khố cực, nhưng mẫu thân hân vẫn không thỏa hiệp với Liễu gia. Tinh trạng này vẫn tiếp tục cho đến khi hẳn được trưởng lão ngoại môn
Kiếm Tông nhận làm đồ đệ, sau khi hắn trở thành đệ tử ngoại môn, Liều gia mới hơi kiêng kị, không dám bức bách quá đáng.
Nhưng hắn không ngờ, bây giờ Liều gia lại có chủ ý với muội muội hắn.
Bình luận facebook