Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Kiếm vực vô địch - Chương 9
“Bịch!”
Một tiếng trầm đục, hòn đá vỡ vụn, cả người Dương Diệp bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất. Lau vết máu tươi trên khóe miệng, bây giờ Dương Diệp đã hiếu rõ cái gì gọi là lấy trứng chọi đá rồi!
Cú đập của hắn vừa nãy giống như là đập vào huyền thiết, không chỉ có đá vỡ vụn, mà ngay cả cánh tay của hân cũng bị tê liệt vào thời khắc kia.
“Phì phì…”
Bị Dương Diệp đánh trúng, thản hình to lớn của Cự Mãng Vương cuốn lại, tung người ra, một lần nữa đánh về phía Dương Diệp.
Nhìn Cự Mãng Vương như một ngọn núi nhỏ, Dương Diệp nheo mắt, không dám nghĩ gì khác, vội vàng đứng lên, nôn ra một ngụm máu, lại xông lên lần nữa.
Chạy thì chắc chắn là không được, sau lưng không có vật cản gì, ờ đất bằng, bọn họ nhất định không chạy thoát được rân!
Nếu đã không thể chạy, vậy thì chỉ có thể liều mạng thôi.
Khi lao tới cách Cự Mãng Vương còn hai mét, Dương Diệp hét to một tiếng, hai chân đột nhiên đạp lên, cả người nhảy lên không trung, hai nắm đấm kia đấm vào đôi mắt xanh lam nhạt của Cự Mãng Vương.
“Phì!”
Thấy Dương Diệp đánh đến, thản rắn trườn một cái, đuôi rắn to lớn xen lần tiếng gió gào thét quật về phía Dương Diệp.
Tốc độ của đuôi rắn rất nhanh, nhanh đến mức Dương Diệp còn không kịp tới gần Cự Mãng Vương đã bị đuôi rắn quật trúng.
“Bịch!”
Bị đuôi rắn quật trúng, Dương Diệp lập tức cảm thấy lưng mình như bị gãy, rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đuôi của Cự Mãng Vương quật bay ra, bay về sau gần mười mét, nặng nề rơi trên một đống cỏ, bắn lên vô số bụi đất.
‘Ta không phải là đối thủ của nó!”
Thật ra hắn đã sớm biết mình không phải đối thủ của nó, sức phòng ngự của Huyền thú tuyệt đối sánh ngang với con người cùng cẩp bậc, thậm chí còn có thế vượt qua. Huống chi con Huyền thú
trước mắt này còn có đẳng cấp cao hơn hắn.
“Ngươi, ngươi không sao chứ!” Lúc này, Báo Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh Dương Diệp, đỡ Dương Diệp dậy, nói khẽ.
“Muội vẫn chưa chạy sao!”
Dương Diệp miễn cưỡng đứng lên, thấy bé gái vẫn chưa chạy, lập tức thấy khó hiểu, hắn liều mạng giúp nàng tranh thủ cơ hội chạy trốn, nàng lại còn không chạy, Dương Diệp muốn đánh người!
Bảo Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, bím tóc nhỏ lúc lắc, chân thành nói: “Ngươi có nghĩa khí như vậy, Bảo Nhi làm sao cỏ thế vứt bỏ ngươi để chạy trốn một mình cơ chứ? Bảo Nhỉ muốn đồng sinh cộng tử với ngươ, không xa không rời. Nào, dán tấm bùa cường lực này lên, sau đó tiếp tục đánh nó.” Nói xong, nàng lấy từ cái túi nhỏ trong váy ra một tấm bùa giấy, sau đó trực tiếp vỗ vào bờ vai của Dương Diệp.
Lúc lá bùa vừa dán lên vai Dương Diệp liền biến thành một đạo ánh sáng trực tiếp chui vào trong cơ thể Dương Diệp, Dương Diệp lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, toàn thân giống như có một cỗ lực lượng đang trào dâng.
Không kịp ngẫm nghĩ gì về sự thay đổi trên cơ
thế mình, Dương Diệp nhặt một cây côn gổ bên cạnh, lao về phía Cự Mãng Vương.
Hắn cũng rất muốn nghỉ ngơi chút, nhưng Cự Mãng Vương sao có thể cho hẳn cơ hội? Lúc bé gái dán cho hắn tấm bùa kia, Cự Mãng Vương lại xông về phía hai người bọn hân.
Cự Mãng Vương lần này hiển nhiên rất nghiêm túc, miệng rắn to lớn mờ ra, lộ ra bên trong là cái lưỡi rắn màu đỏ tươi to như cánh tay.
Nhìn miệng đỏ lòm đang mở ra còn to hơn ba cái đầu của hắn, da đầu Dương Diệp run lên, hắn cũng không biết hắn lấy dũng khí đâu ra mà đi đối đầu với Cự Mãng Vương cao hơn hắn hai cấp bậc. Nhưng hắn biết ở nơi đất bằng này, nếu chạy chắc chắn chỉ có nước chết, nếu đã như vậy, không bằng đánh cược một lần, như vậy còn có chút cơ hội.
“Ha!”
Nghĩ đến đây, Dương Diệp không chút do dự, hét to một tiếng, tốc độ dưới chân càng nhanh, tay cầm cây côn xông về phía Cự Mãng Vương.
Một tiếng trầm đục, hòn đá vỡ vụn, cả người Dương Diệp bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất. Lau vết máu tươi trên khóe miệng, bây giờ Dương Diệp đã hiếu rõ cái gì gọi là lấy trứng chọi đá rồi!
Cú đập của hắn vừa nãy giống như là đập vào huyền thiết, không chỉ có đá vỡ vụn, mà ngay cả cánh tay của hân cũng bị tê liệt vào thời khắc kia.
“Phì phì…”
Bị Dương Diệp đánh trúng, thản hình to lớn của Cự Mãng Vương cuốn lại, tung người ra, một lần nữa đánh về phía Dương Diệp.
Nhìn Cự Mãng Vương như một ngọn núi nhỏ, Dương Diệp nheo mắt, không dám nghĩ gì khác, vội vàng đứng lên, nôn ra một ngụm máu, lại xông lên lần nữa.
Chạy thì chắc chắn là không được, sau lưng không có vật cản gì, ờ đất bằng, bọn họ nhất định không chạy thoát được rân!
Nếu đã không thể chạy, vậy thì chỉ có thể liều mạng thôi.
Khi lao tới cách Cự Mãng Vương còn hai mét, Dương Diệp hét to một tiếng, hai chân đột nhiên đạp lên, cả người nhảy lên không trung, hai nắm đấm kia đấm vào đôi mắt xanh lam nhạt của Cự Mãng Vương.
“Phì!”
Thấy Dương Diệp đánh đến, thản rắn trườn một cái, đuôi rắn to lớn xen lần tiếng gió gào thét quật về phía Dương Diệp.
Tốc độ của đuôi rắn rất nhanh, nhanh đến mức Dương Diệp còn không kịp tới gần Cự Mãng Vương đã bị đuôi rắn quật trúng.
“Bịch!”
Bị đuôi rắn quật trúng, Dương Diệp lập tức cảm thấy lưng mình như bị gãy, rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị đuôi của Cự Mãng Vương quật bay ra, bay về sau gần mười mét, nặng nề rơi trên một đống cỏ, bắn lên vô số bụi đất.
‘Ta không phải là đối thủ của nó!”
Thật ra hắn đã sớm biết mình không phải đối thủ của nó, sức phòng ngự của Huyền thú tuyệt đối sánh ngang với con người cùng cẩp bậc, thậm chí còn có thế vượt qua. Huống chi con Huyền thú
trước mắt này còn có đẳng cấp cao hơn hắn.
“Ngươi, ngươi không sao chứ!” Lúc này, Báo Nhi vội vàng chạy tới bên cạnh Dương Diệp, đỡ Dương Diệp dậy, nói khẽ.
“Muội vẫn chưa chạy sao!”
Dương Diệp miễn cưỡng đứng lên, thấy bé gái vẫn chưa chạy, lập tức thấy khó hiểu, hắn liều mạng giúp nàng tranh thủ cơ hội chạy trốn, nàng lại còn không chạy, Dương Diệp muốn đánh người!
Bảo Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, bím tóc nhỏ lúc lắc, chân thành nói: “Ngươi có nghĩa khí như vậy, Bảo Nhi làm sao cỏ thế vứt bỏ ngươi để chạy trốn một mình cơ chứ? Bảo Nhỉ muốn đồng sinh cộng tử với ngươ, không xa không rời. Nào, dán tấm bùa cường lực này lên, sau đó tiếp tục đánh nó.” Nói xong, nàng lấy từ cái túi nhỏ trong váy ra một tấm bùa giấy, sau đó trực tiếp vỗ vào bờ vai của Dương Diệp.
Lúc lá bùa vừa dán lên vai Dương Diệp liền biến thành một đạo ánh sáng trực tiếp chui vào trong cơ thể Dương Diệp, Dương Diệp lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, toàn thân giống như có một cỗ lực lượng đang trào dâng.
Không kịp ngẫm nghĩ gì về sự thay đổi trên cơ
thế mình, Dương Diệp nhặt một cây côn gổ bên cạnh, lao về phía Cự Mãng Vương.
Hắn cũng rất muốn nghỉ ngơi chút, nhưng Cự Mãng Vương sao có thể cho hẳn cơ hội? Lúc bé gái dán cho hắn tấm bùa kia, Cự Mãng Vương lại xông về phía hai người bọn hân.
Cự Mãng Vương lần này hiển nhiên rất nghiêm túc, miệng rắn to lớn mờ ra, lộ ra bên trong là cái lưỡi rắn màu đỏ tươi to như cánh tay.
Nhìn miệng đỏ lòm đang mở ra còn to hơn ba cái đầu của hắn, da đầu Dương Diệp run lên, hắn cũng không biết hắn lấy dũng khí đâu ra mà đi đối đầu với Cự Mãng Vương cao hơn hắn hai cấp bậc. Nhưng hắn biết ở nơi đất bằng này, nếu chạy chắc chắn chỉ có nước chết, nếu đã như vậy, không bằng đánh cược một lần, như vậy còn có chút cơ hội.
“Ha!”
Nghĩ đến đây, Dương Diệp không chút do dự, hét to một tiếng, tốc độ dưới chân càng nhanh, tay cầm cây côn xông về phía Cự Mãng Vương.
Bình luận facebook