• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Không Tỉnh (2 Viewers)

  • Chương 5

“Hồng Trần, rốt cuộc ngươi nghi ngờ cái gì?” Trong giọng nói của Tạ Linh Bích mang theo sự chân thành của người làm thầy.

Lão kiên nhẫn nói: “Tuy rằng thân phận của bốn kẻ trộm này không rõ ràng, nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra thân phận của chúng. Nếu không có Ti Thiên Giám chống lưng, ai sẽ to gan như vậy? Ý đồ của đối phương làm vậy là gì, cũng là việc vi sư nghĩ mãi không hiểu.”

Tạ Hồng Trần thu hồi mạch suy nghĩ, đối diện với lời giải thích của sư tôn, hắn áy náy trong lòng. Hắn nói: “Đệ tử đã căn cứ theo dấu vết kẻ trộm để lại, nhận ra binh khí của một người trong đó. Có lẽ là Hà Tích Kim của Thục Trung.”

“Hà Tích Kim…” Tạ Linh Bích cau mày, suy tư hồi lâu rồi nói: “Lão già này, hắn tới làm gì?”

Tạ Hồng Trần nói: “Đang điều tra.”

Tạ Linh Bích ừm một tiếng, nói: “Bất luận thế nào thì việc Ti Thiên Giám công khai phạt hình trượng đệ tử ngoại môn của tông môn ta cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.’”

Ánh mắt Tạ Hồng Trần rủ xuống đất: “Đệ tử hiểu.”

“Ngươi dự định làm thế nào?” Tạ Linh Bích không buông tha, với tính tình của lão, tuyệt đối không cho phép bị người khác ức hiếp như vậy.

Giọng điệu của Tạ Hồng Trần vẫn bình thản: “Hoàng Đế Sư Vấn Ngư vì muốn trường sinh mà nhiều năm qua đã uống Trường Sinh Đan. Nhưng đan này rất đắt.”

“Việc này không phải bí mật.” Tạ Linh Bích nói: “Trăm năm nay lão già đó vẫn như vậy.”

Tạ Hồng Trần nói: “Năm nay, Trương Sinh Đan mà Ti Thiên Giám chuẩn bị dâng lên là giả.”

“Ti Thiên Giám làm giả Trường Sinh Đan?” Trong lòng Tạ Linh Bích thắt lại, truy hỏi: “Sao ngươi biết được?”

Tạ Hồng Trần không giải thích nguồn gốc của tin tức, chỉ nói: “Trong triều đình, Sư Vấn Ngư có không ít tâm phúc, chỉ cần chúng ta tiết lộ thông tin ra ngoài, Sư Vấn Ngư vốn đa nghi, hắn sẽ không bỏ qua cho Đệ Nhất Thu.”

Tạ Linh Bích gật đầu: “Như vậy rất tốt. Mau đi làm đi, tránh để người ta nghĩ rằng Ngọc Hồ Tiên Tông thực sự sợ chó săn triều đình.”

Tạ Hồng Trần đáp một tiếng vâng, hành lễ rồi rời đi. Tạ Linh Bích nhìn bóng dáng của hắn, có chút đăm chiêu.

Thiếu niên trưởng thành thật nhanh, nhưng hơn trăm năm, đã đủ lông đủ cánh, đầy đủ nanh vuốt rồi.

Truyện [Không Tỉnh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Nội thành Thượng Kinh.

Khi Đệ Nhất Thu và Lý Lộc về đến Huyền Vũ Ti thì đã đến giờ ăn trưa.

Trong học đường, tiên sinh vẫn chưa ra về – Đệ Nhất Thu để Hoàng Nhưỡng ở đây nên lão không dám đi.

Phải trông coi cho tốt. Trẻ con mới lớn đều nghịch ngợm, lão biết quá rõ. Pháp khí giống như nữ tử này, đẹp đến mức nhìn mà giật mình, quả thực sống động như thật, khó phân biệt thật giả. Vừa nhìn là biết vô cùng quý giá.

Nếu thực sự có đứa trẻ nghịch ngợm va đập vào làm vỡ của Giám Chính, vậy thì phải làm thế nào?

Lão là một tiên sinh cẩn thận, hừ.

Hoàng Nhưỡng nghe giảng cả một buổi sáng, cũng đại khái hiểu được tình hình chăm sóc hạt giống cây trồng hiện nay. Dù sao nàng cũng đã bị nhốt trong nhà giam mười năm, mà thế giới bên ngoài lại thay đổi rất nhanh. Trên thế gian đã xuất hiện một số biến chủng mà nàng chưa từng nghe nói.

Ngoài cửa có tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Hoàng Nhưỡng biết, là Đệ Nhất Thu đến.

Chỉ ở chung với nhau một ngày, nàng đã có thể nhận ra tiếng bước chân của hắn. Sau đó nàng chợt phản ứng lại – Sáng nay trôi qua nhanh như vậy, giống như vừa chớp mắt một cái đã qua buổi sáng.

Mười năm nay, nàng sống một ngày bằng một năm. Đột nhiên có một khoảnh khắc như vậy, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.

Đệ Nhất Thu đẩy xe cho nàng, Lý Lộc xách một đống chai lọ đó, lặng lẽ đi theo phía sau.

Xưa nay biết nữ nhân tiêu tiền lợi hại. Không ngờ một con búp bê giả cũng tiêu tiền như nước chảy! Những thứ này sắp bằng nửa tháng lương bổng của mình rồi!

Bạch Hổ Ti.

Lý Lộc vừa đi vào, chợt nghe thấy có người lầm bẩm: “Kỳ lạ, đáng lẽ Giám Chính của chúng ta phải về từ lâu rồi chứ.” Lý Lộc xách theo túi lớn túi nhỏ, trong lòng thở dài – Nếu không phải hắn dạo xem cửa hàng son phấn cả nửa ngày, chẳng phải đã về từ lâu rồi sao?

Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng đi vào. Hoàng Nhưỡng vừa nhìn đã thấy một nam nhân cao lớn, hắn mặc áo khoác lông cừu, bên hông dắt một cây đao lớn. Lúc này, trong tay hắn cầm một cái bát lớn đang xúc cơm ăn.

“Giám Chính!” Liếc thấy Đệ Nhất Thu, hắn lập tức đứng lên, bị nghẹn trợn mắt.

Đệ Nhất Thu hình như không thấy lạ, khoát tay nói: “Ăn trước đi.”

“Ồ.” Vậy là Bảo Võ ngồi xổm ở trước sảnh, tiếp tục và cơm.

Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng đến phòng nghị sự của hắn, chuyển chậu sưởi đến, đặt bên chân nàng. Tầm nhìn ở vị trí của Hoàng Nhưỡng rất không tệ, có thể nhìn khắp cả gian phòng.

Góc phòng có một chậu hoa, vào mùa này mà loài hoa này vẫn nở rộ. Dây leo của nó vươn lên kệ giá bên cạnh chậu, lá hoa xanh xanh, cánh hoa màu hồng, hình giống cái loa.

Có vẻ rất giống biến chủng của hoa bìm bìm.

Bên cạnh nó là cửa sổ, nhưng nó không thích ánh sáng.

Hoàng Nhưỡng đang ngắm hoa thì Đệ Nhất Thu ngồi xổm xuống, chỉnh lại tà váy cho nàng, rồi nắm tay nàng, nói: “Ta đi ra ngoài một chuyến, một lát sau quay lại.”

“A?” Bảo Võ ăn cơm ngoài cửa đáp lại một tiếng, quay đầu nhìn vào trong phòng mới phát hiện Giám Chính nhà mình đang nói chuyện với búp bê giả đó. Hắn khó hiểu nhìn Lý Lộc, Lý Lộc nháy mắt với hắn, ra ý bảo hắn đừng nói gì!

Bảo Vũ lập tức hiểu ý, hỏi: “Cô nương này là ai, sao chưa từng gặp? Mới đến à?”

Lý Lộc trợn mắt với hắn, không muốn để ý đến hắn – chỉ có ngươi nhạy bén.

Đệ Nhất Thu cũng không để ý tới hắn, dặn dò: “Trông coi nơi này cho tốt, đợi ta quay về.”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Đợi đến khi hắn đi xa, Lý Lộc mới đưa số bột phấn đó vào. Bảo Võ cũng đi vào trong phòng, dù sao bên ngoài cũng lạnh, đâu có tốt bằng trong phòng, vừa tránh gió vừa ấm áp.

Bảo Võ đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, ngắm kỹ hồi lâu, đột nhiên đưa tay ấn vào mặt của nàng!

Lý Lộc nhanh chóng xông đến, hất tay của hắn ra: “Bảo giám phó!” Ngươi muốn chết à!

Bảo Võ lấy làm kỳ lạ: “Mềm, còn ấm áp. Pháp bảo mới chế tạo của Giám Chính ư? Cuối cùng hắn cũng bắt đầu làm người rồi?”

“Nói cái gì vậy?” Dù sao Lý Lộc còn có chút tình đồng liêu, khuyên nhủ: “Về sau trước mặt Giám Chính ngươi nói ít thôi.”

Bảo Võ trợn mắt, vẫn rất hiếu kỳ với Hoàng Nhưỡng, hỏi: “Ngươi có thể nghe thấy bản giám phó nói chuyện không? Nếu có thể nghe thấy, ngươi chớp mắt đi.”

Hoàng Nhưỡng nhìn chằm chằm hán tử cường tráng trước mắt, không thể kịp thời đáp lại hắn. Cơ thể của nàng không chịu điều khiển, chỉ có ánh mắt có thể hơi chuyển động, nhưng động tác như nhắm mắt cũng vô cùng khó khăn. Đợi khi nàng chớp mắt, Bảo Võ đã nhìn sang hướng khác rồi.

Bảo Võ còn muốn giật tóc của Hoàng Nhưỡng, Lý Lộc vội vàng đuổi hắn đi như đuổi chó, không cho phép hắn lại gần Hoàng Nhưỡng.

Hai người cùng đợi Đệ Nhất Thu, đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Lý Lộc và Bảo Võ rùng mình, Hoàng Nhưỡng cũng đã nghe ra, đây không phải tiếng bước chân của Đệ Nhất Thu. Quả nhiên, một nam tử đi vào.

“Ngũ gia.” Lý Lộc tươi cười ra đón, hành lễ bái kiến.

Bảo Võ tỏ ra lạnh nhạt, chỉ hành lễ. Dường như không mong gặp người này.

Nam tử đó nhìn vào trong phòng, hỏi: “Giám Chính của các ngươi đâu?”

Trong giọng nói lộ ra vẻ ngạo mạn, hiển nhiên, thân phận của người này không tầm thường. Hoặc là nói, địa vị cao hơn Đệ Nhất Thu. Hoàng Nhưỡng âm thầm suy đoán.

“Giám Chính ra ngoài một lát, sẽ nhanh chóng quay lại thôi. Mời Ngũ gia đợi một chút.” Lý Lộc nói chuyện với hắn rất cẩn thận.

Vậy là nam tử đó đi vòng qua thư án, đang chuẩn bị ngồi xuống, không ngờ vừa đảo mắt đã nhìn thấy Hoàng Nhưỡng trên xe lăn. Hắn đi tới, Lý Lộc nhảy dựng, chột dạ trong lòng.

Hắn đến bên cạnh nam tử đó, giải thích: “Đây là trò chơi của Giám Chính mới chế tạo gần đây.”

Nam tử đó đưa tay khều cằm của Hoàng Nhưỡng, nâng lên.

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn. Hắn không mặc quan phục, chỉ mặc thường phục màu vàng đỏ đan xem, búi tóc ngọc quan, thắt lưng dải tơ. Trang phục này có lẽ là phú quý phong lưu, nhưng hắn thực sự quá gầy, gầy đến mức không còn hình người.

Vì thế, bộ trang phục này mặc trên người hắn lại giống như một bộ khung xương khoác mảnh vải bên ngoài.

Ngón tay của hắn thon dài như củi khô, cả người cảm giác như một cái cây.

Giỏi lắm. Hoàng Nhưỡng không nhịn được thầm mắng – Ta chịu Bàn Hồn Định Cốt Châm cũng không gầy đến như vậy. Ngũ gia này, giống quỷ hơn giống người.

Hắn nhìn chằm chằm Hoàng Nhưỡng, cười lạnh lùng một tiếng: “Khuôn mặt… Ha ha, năm đó hắn cầu thân nữ nhân này bị từ chối, không ngờ hơn một trăm năm vẫn nhớ mãi không quên. Đúng là tình sâu nặng đến mức khiến người ta thương hại.”

Giọng điệu của hắn đầy vẻ chế giễu, cằm của Hoàng Nhưỡng bị bóp đau, nhưng cũng không thể làm gì.

Ngũ gia này còn định nghiên cứu Hoàng Nhưỡng thật tỉ mỉ, đúng lúc hắn muốn tách miệng của Hoàng Nhưỡng ra nhìn kỹ, Bảo Võ tức giận nói: “Giám Chính không ở đây, pháp khí của hắn, Ngũ gia đừng động vào bừa bãi thì tốt hơn!”

Hắn vừa nói ra câu này, Lý Lộc liền biết không ổn.

Quả nhiên, Ngũ gia này đá một chân qua, tức giận mắng: “Ngươi là cái thá gì, cũng dám cản ta?”

Bảo Võ bị đá một cú thì càng không phục, tay động vào cây đao lớn bên hông, cuối cùng vẫn không dám hành động. Ngũ gia đó cười lạnh lùng: “Đồ chó, chẳng lẽ ngươi còn muốn rút đao ra với ta?”

Lý Lộc vội nói: “Hắn nào dám, hắn thô lỗ vô lễ quen rồi, Ngũ gia đại nhân rộng lượng, không so đo kẻ tiểu nhân. Lý Lộc thay hắn tạ lỗi với Ngũ gia.” Hắn nói xong đang định quỳ xuống, nhưng Ngũ gia đó đâu chịu bỏ qua?

Hắn chỉ vào Bảo Võ: “Quỳ xuống!”

Bảo Võ tức giận không chịu nổi, cánh tay nắm đao phát run. Lý Lộc liên tục nháy mắt với hắn, hai bên đang nhìn nhau thì bên ngoài có người nói: “Xem ra hôm nay Ngũ ca rất nhàn rỗi, lại đến Bạch Hổ Ti thay ta giáo huấn thuộc hạ.”

Đệ Nhất Thu quay về. Hắn ôm một cuộn lông da màu tuyết đi vào trong phòng, tiện tay đặt lông da lên bàn.

Trái tim treo lơ lửng của Lý Lộc lập tức rớt xuống bụng, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, quỳ trên mặt đất. Lần này Bảo Võ không cần hắn kéo cũng quỳ xuống theo, nói: “Giám Chính.”

Đệ Nhất Thu vừa nhìn đã thấy dấu ấn trên mặt Hoàng Nhưỡng. Mười năm nàng không thấy ánh mặt trời, da thịt mịn màng khác hẳn với người thường. Ngũ ca của Đệ Nhất Thu này, thực sự rất mạnh tay, cho nên vết đỏ vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Đệ Nhất Thu lạnh lùng, ý cười trên mặt lại niềm nở hơn: “Hôm nay Ngũ ca đến, là bệ hạ có gì phân phó sao?”

Ngũ ca, bệ hạ…

Trong đầu Hoàng Nhưỡng chợt lóe lên như đá lửa điện quang, đột nhiên nhớ ra – xuất thân của Đệ Nhất Thu này không thấp. Hắn là nhi tử của hoàng đế Sư Vấn Ngư đương triều, nói ra cũng là một vị hoàng tử.

Nhưng Sư Vấn Ngư có quá nhiều nhi nữ, hoàng tử nhiều như chó, đương nhiên cũng không đáng tiền.

Càng kỳ lạ hơn là, Sư Vấn Ngư theo đuổi tìm kiếm thuật trường sinh, nên đã lâu không lập trữ. Thậm chí lo lắng các nhi tử ôm lòng gian dối, ông ta ép hoàng tử thay tên đổi họ, trục xuất nhi tử của mình ra khỏi hoàng thất.

Vì thế thân phận hoàng tử của Đệ Nhất Thu càng không đáng nói đến.

Bên cạnh, Ngũ ca của Đệ Nhất Thu lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Nghe nói hôm nay ngươi phạt trượng người của Ngọc Hồ Tiên Tông ở cổng chợ, thậm chí còn xảy ra xung đột với hắn. Đương nhiên bệ hạ phái ta đến để xem thử Giám Chính đại nhân này uy phong thế nào.”

“Thì ra là chuyện này.” Đệ Nhất Thu không để tâm, cười nói: “Ta chỉ làm theo chỉ dụ của bệ hạ, thực hiện luật lệ của triều đình thôi.”

“Hừ. Ngươi muốn chọc vào bọn chúng thì phải suy nghĩ kỹ giải quyết rắc rối bọn chúng gây ra thế nào. Sắp tới cống hiến Trường Sinh Đan, bệ hạ không muốn xảy ra nhiều việc như vậy.” Hắn vừa nói vừa đưa tay ra chạm vào mặt của Hoàng Nhưỡng.

“Đồ chơi này của ngươi làm thật tinh xảo.” Tuy hắn khen ngợi, nhưng trong giọng điệu đều là vẻ khinh thường: “Tạ Hồng Trần ôm người thật, ngươi ở đây có người chết, đúng là không tồi.”

Hoàng Nhưỡng muốn tránh tay của hắn, nhưng không làm được. Nàng ghét người này, bất luận là giọng điệu hay dáng vẻ.

Hiển nhiên Ngũ ca này của Đệ Nhất Thu có ý sỉ nhục, đầu ngón tay của hắn hướng xuống, lướt qua cổ của Hoàng Nhưỡng, muốn khều mở cổ áo của nàng. Đệ Nhất Thu chậm rãi đi tới, giọng như gió xuân: “Nếu Ngũ ca thích, chốc nữa ta sai người đưa đến phủ cho ngươi.”

… Ngươi quỳ cũng quá nhanh rồi đấy… Hoàng Nhưỡng không thể hình dung được. Quả nhiên vẫn là muốn trả thù ta phải không? Nàng thầm nghĩ.

“Ha ha. Ngươi thật thức thời. Được.” Nam tử đó sảng khoái đồng ý: “Vậy cho Bảo Võ đích thân đưa đến cho ta đi.”

Hiển nhiên hắn còn ghi hận hành động vừa nãy của Bảo Võ, cũng may hành động này của Đệ Nhất Thu đã làm dịu lửa giận của hắn – tuy búp bê này là giả, nhưng cũng tinh xảo như thật.

Làn da mịn màng, khuôn mặt quyến rũ, thực sự đã khơi lên lòng hiếu kỳ và mong đợi của hắn. Hắn bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Trường Sinh Đan luyện chế thế nào rồi?”

Đệ Nhất Thu tiện tay vòng xe lăn, tầm nhìn của Hoàng Nhưỡng cũng chuyển theo. Rất nhanh, nàng ngồi đối mặt với bức tường, chỉ có thể nhìn chằm chằm bức tường.

Lý Lộc và Bảo Võ quỳ ở cửa, Đệ Nhất Thu đi theo Ngũ ca ra ngoài cửa.

Hắn hoạt động tay phải, giọng nói ấm áp: “Trường Sinh Đan luyện chế vô cùng thuận lợi, ta đưa Ngũ ca đi xem.” Nói đến đây, hắn dừng lại. Sau đó tay phải ra tay nhanh như điện, đánh thẳng vào vị trí tim của nam nhân trước mặt.

Ngũ ca phản ứng lại, gầm một tiếng tức giận, đồng thời trên người nổi lên một tầng Xà Lân. Hắn đỡ bằng hai tay, nhưng vốn không kịp! Chỉ nghe thấy tiếng xương rạn nứt, hai tay đã gãy. Hắn chỉ có thể lùi lại phía sau, cho đến khi lưng đập vào tường.

Đệ Nhất Thu ra tay nhanh như gió, dùng hai ngón tay phá vỡ Hộ Lân của hắn, nhanh chóng điểm vào tim hắn, kích thích một chuỗi âm thanh nổ tung trong cơ thể hắn.

Thấy giữa cổ họng hắn trào máu lên, thuận theo khóe miệng nhỏ xuống đất. Đệ Nhất Thu thu tay phải về, cả cánh tay phải của hắn không biết đã phủ lên Xà Lân màu xanh từ lúc nào!

Lúc này, Xà Làn trên tay Đệ Nhất Thu dần dần biến mất, hắn cười thản nhiên: “Học nghệ tinh là do cần cù phấn đấu, hoang phế do chơi bời, Ngũ ca nên chăm chỉ luyện công.”

“Đệ Nhất Thu, ngươi! Ngươi dám… Ngươi không sợ bệ hạ…” Ngũ ca vẫn không dám tin. Nhưng nói đến đây rồi lại ngừng. Hắn mềm nhũn trên mặt đất, hai chân dần dần hóa thành đuôi rắn.

Hắn biến thành một quái vật nửa người nửa rắn.

“Giám Chính…” Hình như lúc này Bảo Võ mới phản ứng lại, ngay cả võ phu như hắn cũng không thể không hạ giọng. Hiển nhiên sự việc vô cùng nghiêm trọng.

Đệ Nhất Thu rút khăn lụa ra lau hai tay. Trên mặt đất, xác chết Ngũ ca mềm nhũn, lồng ngực dần dần chảy ra chút máu đỏ – Đệ Nhất Thu điểm đầu ngón tay, Xà Lân kiên chắc không thể hủy lại bị vỡ nứt.

Dường như lúc này Lý Lộc mới phản ứng lại, hắn vội đứng dậy đóng cửa phòng, nói: “Giám Chính, Ngũ gia chết ở đây, bệ hạ ắt sẽ truy cứu!”

Trong giọng điệu của hắn có chút lo lắng.

Đệ Nhất Thu lau sạch hai tay một lượt mới nói: “Bổn tọa cũng không muốn tiễn khách như vậy, không biết làm sao Ngũ ca tính tình nóng vội, một khắc cũng không chờ được.”

Trong lúc nói chuyện, hắn chỉ vào một chậu hoa ở góc phòng, dây leo thô to của hoa leo lên một cây gỗ, đóa hoa như hoa bìm bìm, nở vô cùng tươi đẹp.

Lý Lộc hiểu ý, nháy mắt với Bảo Võ. Bảo Võ còn đang sững sờ, lúc này mới phản ứng lại. Hắn và Lý Lộc cùng vác xác chết dưới đất đến phía trước chậu hoa.

Ban đầu chậu hoa yên lặng, giống như hoa dây leo bình thường. Bây giờ vừa gặp thi thể cả đóa hoa đều nở ra. Dây leo của nó từ từ quấn lấy thi thể, vừa hút vừa quấn chặt, nhanh chóng kéo xác chết như quái vật đó vào trong chậu hoa.

Lúc này Đệ Nhất Thu ngồi sau án thư, hỏi Bảo Võ: “Lòng dân bên ngoài thế nào?”

“A?” Bảo Võ vội vàng nói: “Ty chức ở bên ngoài hơn một tháng, đi qua ba quận. Hiện giờ Ngọc Hồ Tiên Tông không kiêng nể thuyết giáo đạo tu tiên, khiến cho dân chúng không muốn trồng trọt, ai ai cũng muốn tu tiên. Hơn nữa Phương Thuật Sư dân gian luyện chế đan giả, việc trúng độc diễn ra không ngừng. Triều đình nên trừng trị nghiêm khắc.”

Nói xong, hắn dâng hồ sơ các nơi lên.

Đệ Nhất Thu ra hiệu bảo hắn để trên bàn: “Ngọc Hồ Tiên Tông cây lớn bám rễ sâu, bình thường khó có thể động vào. Chỉ có thể thu thập chứng cứ phạm tội trước, chờ đợi thời cơ.”

Đương nhiên Bảo Võ cũng biết, người ta là tiên môn chính thống. Lão thần tiên trong môn sống đến một ngàn tám trăm tuổi có thể nói là bình thường. Ti Thiên Giám thành lập chưa được một trăm năm, mặc dù lôi kéo được một số nhân tài, nhưng sao có thể đối kháng trực diện?

Hắn chỉ nói: “Ty chức hiểu. Đúng rồi, trên đường ty chức lại gặp được mật thám của Ngọc Hồ Tiên Tông. Bọn họ lén lút hỏi thăm một nữ tử, nói là một muội muội của tông chủ phu nhân mất tích, khuôn mặt giống với phu nhân, cũng am hiểu trồng cây. Ngọc Hồ Tiên Tông đã tìm nhiều năm. Phải công nhận là Tạ Hồng Trần thật sự rất quan tâm đến phu nhân này, chỉ là một muội muội của thê tử nhưng vẫn không tiếc phái mật thám đi nghe ngóng.”

Đệ Nhất Thu ừm một tiếng, ánh mắt lướt nhìn Hoàng Nhưỡng ở trong góc, cũng không nói gì. Hắn mở lông da trên thư án ra, Bảo Võ không khỏi nhìn kỹ, phát hiện đó là mấy tấm da thỏ tốt. Da thỏ trắng tuyết, lông mềm mượt. Thứ này là bộ lông được Giám Chính mang về từ cuộc đi săn ở hoàng viên lần trước.

Bảo Võ cũng không để ý, vẫn kể lại những điều tai nghe mắt thấy trên đường.

Lý Lộc pha trà cho hai người bọn họ, ba người ngồi nói chuyện trong phòng.

“Gần đây hạ quan đi ngang qua Quận Tứ Hạc, có hơn mười hộ dân thượng báo trẻ em mất tích. Hạ quan dẫn người hỏi chi tiết, phát hiện có người mạo nhận đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông, dùng bái nhập Tiên Môn làm mồi nhử bắt cóc những đứa trẻ này. Đợi khi phụ mẫu trong nhà đến Ngọc Hồ Tiên Tông, muốn thăm hài nhi nhà mình mới phát hiện vốn không có chuyện như vậy.” Bảo Võ nói với ngữ khí trầm trọng.

Đệ Nhất Thu luồn kim, lại lấy ra một túi trân châu, bắt đầu khâu lên da thỏ. Đôi tay của hắn là một trong chí bảo của Ti Thiên Giám, thậm chí cả triều đình. Đặc biệt giỏi làm các loại pháp khí tinh xảo kỳ lạ, xưa nay vẽ một bản thảo pháp khí, làm việc thêu thùa may vá chỉ là chuyện nhỏ.

Hiện giờ hắn dùng băng tơ làm chỉ, xuyên qua trân châu, thêu ở giữa hai miếng da thỏ thành đóa hoa tuyết, tinh tế đẹp đẽ.

Hắn vùi đầu khâu da thỏ, Lý Lộc đành hỏi Bảo Võ: “Ngươi không điều tra tung tích của kẻ lừa đảo sao?”

Bảo Võ xì một tiếng, ưỡn ngực nói: “Phí lời! Lão Bảo ta là loại người ngồi yên không quan tâm sao? Lúc đó ta lập tức phái người điều tra, nhưng những kẻ lừa đảo đó không để lại chút dấu vết nào.”

Lý Lộc quay đầu nhìn Đệ Nhất Thu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Dạo này cũng có không ít địa phương xảy ra chuyện giống như vậy. Lúc đầu huyện nha liệt vào án mất tích bình thường, chỉ phái sai dịch đi điều tra, không báo lên Ti Thiên Giám.”

Đệ Nhất Thu hồi lâu không nói gì, Bảo Võ không nhịn được nói: “Giám Chính, ty chức sẽ đi đến các nơi, thu thập hồ sơ, hợp nhất mấy vụ án, điều tra kỹ lần nữa. Ta không tin những kẻ lừa đảo đó có thể lên trời độn thổ?”

Nhưng Đệ Nhất Thu vẫn vùi đầu khâu da thỏ, hồi lâu hắn đột nhiên hỏi một câu: “Phía Viên Dung Tháp, dạo này có động hướng gì không?”

Hắn luôn thích suy nghĩ trong lúc chế tạo pháp khí, phân tâm làm hai việc, không ảnh hưởng chút nào.

“Viên Dung Tháp?” Lý Lộc cau mày, đương kim hoàng đế Sư Vấn Ngư vì cầu trường sinh, đã rất nhiều năm không lên triều. Hiện giờ ngụ ở Viên Dung Tháp. Hắn kinh hãi trong lòng, nhỏ giọng nói: “Giám Chính đang nghi ngờ việc này có liên quan đến bệ hạ?”

Đệ Nhất Thu không trả lời, chỉ nói: “Hiện giờ Ti Thiên Giám và Ngọc Hồ Tiên Tông có nhiều tai mắt. Người đến dám giả mạo thân phận Ngọc Hồ Tiên Tông, lại có thể không để lộ hành tung, ắt có chỗ dựa. Không cần đánh rắn động cỏ, thu thập hồ sơ, âm thầm điều tra.”

Lý Lộc đáp một tiếng vâng, cùng Bảo Võ lui ra ngoài.

Đi ra cửa, lúc này Bảo Võ mới nói: “Hôm nay Ngũ gia coi như được hời rồi. Nói ra cũng kỳ lạ, đồ chó đó trước nay điên cuồng ngang ngược, hỗn xược ở Ti Thiên Giám cũng không phải là ngày một ngày hai. Ngày trước Giám Chính không so đo với hắn, tại sao hôm nay đột nhiên lại…” Hắn đưa bàn tay đặt ngang cổ.

“Suỵt.” Lý Lộc giơ tay lên miệng suỵt một tiếng, ra ý bảo hắn chớ nhắc đến.

Bảo Võ ngẫm lại tình trạng chết của Ngũ gia vừa nãy, lại cười he he một tiếng: “Mặc kệ tại sao, đồ chó này đáng chết từ lâu rồi. Bình thường sủa bậy gâu gâu, kết quả không vượt qua được một hiệp trong tay Giám Chính chúng ta. Hầy, phải nói hôm nay ấy à, Giám Chính chúng ta thật sự là dùng lưới đánh cá chùi đít, giúp lão Bảo ta một tay!”

“Bảo giám phó.” Vẻ mặt Lý Lộc bất lực: “Ngôn từ quá thô tục!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom