-
Chương 123
Miếu Thần Nữ Hoàng Nhưỡng, nhanh chóng từ Thượng Kinh lan khắp, nở rộ các nơi.
Mà Ngọc Hồ Tiên Tông xưa nay không hợp với Ti Thiên giám lắm, cũng dựng một ngôi miếuThần Nữ bên cạnh khu buôn bán ở chân núi, cùng thờ phụng. Nghe nói, bức tượng Thần Nữ ở Ngọc Hồ Tiên Tông này, là tự tay Tông chủ Tạ Hồng Trần điêu khắc.
Mối quan hệ giữa Hoàng Nhưỡng Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu, biến hóa qua bốn giấc mơ, hầu như người người đều biết. Thế là trong lời đồn sẽ có thêm mấy phần màu sắc phong nguyệt. Trong dân chúng bắt đầu xuất hiện tranh cãi về dòng chính.
— đến cùng là miếu Thần Nữ của Tiên môn và miếu Thần Nữ của triều đình, đâu là chính thống?
Xưa nay Ngọc Hồ Tiên Tông là Đệ nhất Tông Tiên môn, về việc này cũng không hề mập mờ.
Mỗi lần phái người đóng quân nơi đây, rút quẻ xem bói, khiến dân lành tranh nhau đến dâng hương.
Đệ Nhất Thu cũng không nói nhiều, chỉ khảm Cửu Khúc Linh đồng vào trong tượng thần.
Thế là nguyện vọng của dân chúng, y thường xuyên có thể nghe được rất nhiều.
Y ở cửa quan, không quá rành chuyện nắm bắt tình người sao.
Thế là nhặt nhạnh mấy nguyện vọng điển hình, cho thỏa mãn.
Không tới nửa tháng, cái tin miếu Thần Nữ Thượng Kinh linh nghiệm truyền ra ngoài.
Bá tánh là chiếc loa phát tốt nhất, chuyện gì cũng có thể nói đến sinh động. Thời gian dần trôi, có người xa xôi vạn dặm chạy đến Thượng Kinh, chỉ để thắp một nén hương cho miếu Thần Nữ.
Nhưng phe Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không cam chịu yếu thế — đây là phu nhân Tông chủ của bọn ta! Có người mai mối cưới hỏi rõ ràng!
Thế là Ngọc Hồ Tiên Tông cũng bắt đầu bắt chước theo triều đình, lắp Mắt Thấu Sự đời trong Từ Thần Nữ.
Tranh đấu ngày càng kịch liệt, nhưng triều đình vẫn thắng.
— Ti Thiên giám bắt đầu mỗi tháng lại phát giống ở Từ Thần Nữ.
…
Tín đồ của Hoàng Nhưỡng dần nhiều, nhưng việc này lại hết sức bất lợi cho Đệ Nhất Thu.
Chuyện y sát hại Hoàng Nhưỡng khiến nhiều người, bao gồm Khuất Man Anh, Hà Tích Kim vân vân không thể nào quên.
Rõ ràng Hoàng Nhưỡng cũng không phải là người chết sống lại, nàng vốn có thể sống tiếp, tìm kiếm phương thức hoá giải Bàn Hồn Định Cốt châm. Mà Đệ Nhất Thu tự tay rút châm, khó tránh khỏi lãnh khốc tuyệt tình.
Do đó, ba tiên sợ vợ vốn xem như quan hệ tốt với y, cũng dần dần bớt qua lại.
Mà y phát cuồng trong triều, chuyện giết bộ hạ của Trung Quốc Công cũng làm nhiều triều thần khiếp sợ. Thế là chư thần trong triều cũng không dám có chỗ lui tới với y.
Uy vọng chất đống theo thời gian của y, y trở thành bài vị Thần tổ để chấn nhiếp Tiên môn của triều đình. Cả đám sợ y, lánh xa y, dần dần rất ít gặp y.
Đến cả Lý Lộc Bảo Võ cũng không biết y đi đâu.
Tuyết Thượng Kinh, một năm rồi lại một năm rơi.
Tạ Hồng Trần Ngọc Hồ Tiên Tông bắt đầu bế quan không ra, Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu hành tung không rõ.
Dân chúng bí mật đồn đãi, rằng vị Giám Chính hóa yêu này đã sớm tuẫn tình mà chết. Cũng có người cảm thấy y không thể thâm tình đến vậy, đại khái là đã trốn đi tu luyện Linh Ma Quỷ thư.
Vế sau tương đối dọa người, làm dân lành tranh luận không ngớt.
Trong hoàng cung, Sư Trinh Lãng còn nhỏ kế vị, giờ đã đến tuổi trung niên.
Hắn chắp tay ngắm hoa, Lý Lộc lẳng lặng đứng sau lưng hắn. Quân thần lặng im hồi lâu, bỗng hắn hỏi: “Gần đây dân gian có mấy lời đồn, Lý Giám Phó từng nghe qua chứ?”
Lý Lộc đương nhiên biết hắn nói chuyện gì, đáp: “Bệ hạ là chỉ, chuyện về Giám Chính?”
Sư Trinh Lãng thở dài, nói: “Dân gian đồn rằng ngài ấy né đời không ra ngoài, là ở trong tối tu luyện Linh Ma Quỷ thư. Châu phủ vừa gửi đến một vụ án trẻ con mất tích, càng ồn ào khiến lòng người bàng hoàng.”
Lý Lộc nói: “Tuyệt đối không thể. Vụ án này Ti Thiên giám đã phái người điều tra, chỉ là con trẻ lạc đường, đã tìm về.”
“Cho dù sự thật là thế, há bá tánh tin được sao?” Sư Trinh Lãng trầm giọng, “Trải qua chuyện trước đây, bá tánh nào còn tin vào một tờ bố cáo của Châu phủ chứ?”
Lý Lộc nói: “Vi thần hiểu ạ.”
Sư Trinh Lãng nói: “Hoàng thúc vẫn ra ngoài chưa về sao?”
Lý Lộc cũng khó khăn nói: “Năm năm trước, mùng ba tháng ba còn từng gặp ngài một lần. Sau đó chưa từng gặp lại.”
“Mùng ba tháng ba?” đương nhiên Sư Trinh Lãng biết là ngày gì, hắn nói: “Sinh thần của Thần nữ?”
Lý Lộc nói: “Đúng vậy. Vào ngày này hàng năm, ngài ấy sẽ đi miếu Thần Nữ một chuyến.”
Sư Trinh Lãng trầm ngâm hồi lâu, nói: “Hy vọng năm nay, ngài có thể xuất hiện.”
Năm na, mùng ba tháng ba, miếu Thần Nữ Thượng Kinh.
Kẻ hầu chặn dân chúng ở bên ngoài, để một nhóm ba người lần lượt vào miếu, tránh chen chúc. Hoàng đế Sư Trinh Lãng dĩ nhiên có thể vào trong miếu. Hắn nhướng mắt nhìn về phía Tthần đài, thấy Thần nữ xách làn trên đài, cặp mắt cụp xuống, xinh đẹp mà từ bi. Váy áo nàng như lụa mỏng, đôi mắt sinh động, mỗi một tia cảm xúc đều sinh động tinh tế.
“Đôi tay của Hoàng thúc này, thật sự là bảo vật triều ta.” Hắn thở dài. Lý Lộc vẫn theo sau lưng hắn, nhưng hai người nhìn quanh vẫn không thấy Đệ Nhất Thu.
Vô số dân chúng quỳ trước tượng thần, thành kính lễ bái, xin nhiều loại nguyện vọng các thứ.
Nhang khói lượn lờ, làm không gian trong miếu như vây trong mây mù.
Sư Trinh Lãng không có ấn tượng gì với Hoàng Nhưỡng, tất nhiên bấy giờ cũng không xúc động là bao nhiêu.
Mà Lý Lộc nhìn người này đăm đăm, qua hồi lâu, mới than khẽ.
Cuối cùng cả hai vẫn không chờ được Đệ Nhất Thu.
Y không đến.
Đến cả sinh thần của Hoàng Nhưỡng cũng không đến sao?
Lý Lộc không che giấu được lo lắng.
“Giám Chính lại không đến, ngày này những năm qua, ngài ấy còn xuất hiện tu sửa tượng thần, điểm sơn chỗ bị tróc mà.” Trong đám dân chúng chờ vào miếu có kẻ xì xầm.
“Đã nhiều năm không đến rồi. Không phải thật sự tu luyện Linh Ma Quỷ thư chứ? Ta nghe nói có mấy nơi lại xuất hiện vụ án trẻ con đi lạc đấy…”
Lời bàn tán như thế, như mây đen, bồng bềnh trên đầu Sư Trinh Lãng.
Mối họa Linh Ma Quỷ thư vừa qua đi ba mươi mấy năm, trong lòng bá tánh dân gian vẫn còn khiếp sợ, sao hắn không lo lắng cho được?
Mà Đệ Nhất Thu thìi giống như biến mất thật, chưa từng xuất hiện.
Lúc Hoàng Nhưỡng mở mắt, mờ mịt một quãng rất lâu.
Mãi nàng mới tỉnh táo lại, rốt cuộc phát hiện chỗ cổ quái — cái này… là góc nhìn gì vậy?
Ánh mắt nàng nhìn xuống, phát hiện hình như mình đã biết thành một người khổng lồ! Thần đài trước mặt, lư hương lộ ra nhỏ bé đến thế.
Vân vân…
Thần đài? Lư hương?
Sương mù bay qua từng cơn trước mắt Hoàng Nhưỡng, cuối cùng nàng cũng thấy rõ — hình như mình đang được cúng trên thần đài!
Chuyện này… hồi ức tràn vào trong đầu, nàng bắt đầu nhớ lại.
— mình vốn đã chết. Nhổ xong Bàn Hồn Định Cốt châm, thân thể nàng hóa cát, cả người tan ra thành bụi, mất đi tri giác. Nhưng giờ đây, mình đang ở đâu?
Hoàng Nhưỡng muốn nhúc nhích, song hình như nàng đang bị nhốt trong bức tượng thần to lớn này.
Trước mặt, có một nông phục xách theo một giỏ mây đỏ, quỳ trước mặt nàng. Hoàng Nhưỡng đầy mù mịt, nghe lời cầu nguyện được mất của bà ấy: “Thần Nữ nương nương ở trên, tín nữ Hứa Tiểu Phân nhiều năm không mang thai, giờ đây nhà chồng không chứa nữa. Xin nương nương phù hộ tín nữ mau chóng có thai…”
Cái gì đây.
Hoàng Nhưỡng nghe xong đầu lớn như cái đấu, thật sự bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
— lẽ nào mình lại vào một giấc mơ quái lạ nào?
Nàng không còn nghe người trước mắt niệm linh tinh, hơi ngưng thần, bèn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Là mùi thơm ngát của hoa màu và đất đai.
Đây là đâu?
Hoàng Nhưỡng muốn nhìn rõ tình cảnh trước mắt, hẳn là mình đang ở trong một ngội miếu. Hoàng Nhưỡng nhìn giá đèn hai bên, trên ấy bày biện vô số đèn cầu nguyện. Hương hỏa quá vượng, đến mức chẳng mấy chốc mấy ngọn này sẽ bị lấy xuống thay đổi.
— không phải là sau khi tháo Bàn Hồn Định Cốt châm, ta còn phải bị nhốt vĩnh viễn trong bức tượng Phật này chứ?!
Hoàng Nhưỡng thật hoảng sợ. Nàng dùng sức trốn ra, song lần này, nàng không cần phí quá nhiều lực, cả người đã thoát khỏi bức tượng thần! Nàng dùng sức quá mạnh, cả người té từ bức tượng thần xuống, suýt nữa thì rơi trúng tín đồ đang quỳ lạy.
Mà trong tín đồ miếu dường như vốn không thấy nàng, mọi người vẫn phối hợp cầui nguyện vọng của mình.
Hoàng Nhưỡng hồi thần, giờ mới nhìn thấy bức tượng thần.
Cao cao trên bệ, tường thần được thờ phụng nào ai khác, là chính nàng.
Y phục nàng màu vàng nhạt, tay ôm chiếc làn, một nụ cười nhăn mày, thương xót trang nghiêm. Hoàng Nhưỡng vươn tay, nhẹ vuốt góc áo Tượng thần. Nàng biết là từ tay ai rồi.
— là ai nhớ nhung, đến cả bóng hình trong mắt còn có thể phục chế?
Nàng muốn ra khỏi miếu thần, ngang qua cổng, nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên tường.
Từng tờ từng tờ trên vách, đầy dấu vết công lao của nàng.
Hoàng Nhưỡng nhìn ra ngoài một hồi, rõ ràng muốn cười, nhưng lòng lại dâng lên chua xót.
Đây xem như là mình sống lại ư? Hay chẳng qua là ký ức vỡ vụn trước khi chết, một giấc mơ hoàng lương?
Nàng không biết. Nàng bước ra miếu Thần Nữ, phát hiện bên ngoài là một cánh đồng rất lớn. Nông trại điền viên quen thuộc đập vào mi mắt, Hoàng Nhưỡng bỗng rõ đây là đâu.
— Thôn Tiên Trà!
Nàng lại sinh ra ở nơi đây.
Hoàng Nhưỡng chạy trong gió, chung quanh không ai có thể nhìn thấy nàng. Thân thể nàng như tan vào trong gió, biến thành một đám mây nhàn nhạt.
“Đệ Nhất Thu.” Sau niềm vui điên cuồng khó tin, cái tên này rốt cuộc lại tràn vào trong đầu lần nữa. Hoàng Nhưỡng thực sự muốn chạy đến chỗ y, lần này, sẽ không phải lại là mơ chứ?
Nàng nép vào trong gió, tốc độ bắt đầu trở nên rất nhanh. Nàng xuyên châu quá phủ – băng rừng vượt biển, trên đường đi bắt gặp rất nhiều miếu Thần Nữ như thế này.
Trong đó còn có một căn chưa hoàn thành.
Hoàng Nhưỡng chậm rãi đi vào, chỉ thấy trong bái điện đã xây xong, có điều trên mặt đất còn phủ một lớp bụi đá dày.
Trên bệ thần, tượng đá chưa xong. Nom hình dáng loáng thoáng.
Bên tai có tiếng chát chúa gõ, có người đang đục đá điêu khắc.
Hoàng Nhưỡng đi đến sau bức tượng thần, thấy một người bụi bám đầy, tóc tai rối bời. Y cúi đầu, trong mớ đá vụn bụi đất, từng chùy lại từng chùy, điêu khắc hòn đá cứng.
Tượng thần to lớn, nhưng không ai giúp y.
Y một chùy đập khắc một chùy, không phát hiện Hoàng Nhưỡng đến gần.
Hoàng Nhưỡng vươn tay, muốn vuốt lại tóc y. Nhưng tay nàng đã xuyên qua hắn.
Người trước mắt không hề phát hiện, Hoàng Nhưỡng đành nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt y.
Ngàn lời vạn tiếng, tại thời điểm này như viên đá bám đầy bụi đất, đau đớn mà không trọn vẹn.
“Đệ Nhất Thu…” giọng nàng ban đầu rất nhẹ, sau đó từng tiếng sắc nhọn dần. Song người trước mắt không ngẩng lên. Bụi đất phủ cả người y, nom y như một bức tượng đất nặn, chỉ có điều động tác máy móc tái diễn hết lần này đến lần khác.
Bên ngoài trời dần tối, ánh sáng yếu dần.
Song y không đốt đèn.
Miếu Thần Nữ này chưa xây xong, trống trải. Một mình hắn, nhìn hòn đá chưa thành hình, từng chút lại từng chút, muốn tạc nó thành dáng vẻ trong lòng mình.
Không ai bầu bạn với y, ngoài tiếng chùy sắt đập khắc, phát ra tiếng vang theo tiết tấu.
Ánh sáng không cản trở y, y đã điêu khắc qua rất nhiều lần, bức Tượng thần đã tan đúc ở trong lòng. Y không cần phải nhìn thấy.
Hoàng Nhưỡng ngồi xổm bên cạnh, đá vụn và bụi đất xuyên qua nàng, trống trải mênh man bay xuống đất.
“Đệ Nhất Thu… Em đã nói nhiều lời, duy nhất đã quên dặn dò chàng… phải sống cho thật tốt.” Nàng vươn tay, đầu ngón tay dừng trên gương mặt y. Song y cúi đầu, không nhìn sang nàng.
Bụi đất làm mờ đi nét mặt y, bên gò má râu đã mọc đầy, cả người chán chường đến lôi thôi.
Bức tượng thần to lớn này, chỉ mỗi mình y điêu khắc, vốn cần rất nhiều thời gian.
Thế nhưng y không hề dừng lại đi ngủ, giờ quả là đã chín mùi.
Đến hừng đông lần thứ ba, cuối cùng y cũng đã tạc xong tượng thần và quét thuốc màu.
Hoàng Nhưỡng mãi yên lặng bầu bạn cùng y. Đệ Nhất Thu thắp sáng hai con ngươi cho pho tượng, chăm chú nhìn nó thật lâu. Tượng thần không nói gì, y tùy tiện quẹt bụi trên râu, sau đó vảy rắn trên người lớp lớp hiển hiện!
Hoàng Nhưỡng không biết y định làm gì.
Sau một lát, thấy y đã hóa thành một con rắn nhỏ. Con rắn nhỏ nhanh nhẹn bò ra miếu Thần Nữ.
Sau đó, nó tùy tiện tìm một huyệt động chui vào, rúc mình vào, im lặng ngủ.
Mà Ngọc Hồ Tiên Tông xưa nay không hợp với Ti Thiên giám lắm, cũng dựng một ngôi miếuThần Nữ bên cạnh khu buôn bán ở chân núi, cùng thờ phụng. Nghe nói, bức tượng Thần Nữ ở Ngọc Hồ Tiên Tông này, là tự tay Tông chủ Tạ Hồng Trần điêu khắc.
Mối quan hệ giữa Hoàng Nhưỡng Tạ Hồng Trần, Đệ Nhất Thu, biến hóa qua bốn giấc mơ, hầu như người người đều biết. Thế là trong lời đồn sẽ có thêm mấy phần màu sắc phong nguyệt. Trong dân chúng bắt đầu xuất hiện tranh cãi về dòng chính.
— đến cùng là miếu Thần Nữ của Tiên môn và miếu Thần Nữ của triều đình, đâu là chính thống?
Xưa nay Ngọc Hồ Tiên Tông là Đệ nhất Tông Tiên môn, về việc này cũng không hề mập mờ.
Mỗi lần phái người đóng quân nơi đây, rút quẻ xem bói, khiến dân lành tranh nhau đến dâng hương.
Đệ Nhất Thu cũng không nói nhiều, chỉ khảm Cửu Khúc Linh đồng vào trong tượng thần.
Thế là nguyện vọng của dân chúng, y thường xuyên có thể nghe được rất nhiều.
Y ở cửa quan, không quá rành chuyện nắm bắt tình người sao.
Thế là nhặt nhạnh mấy nguyện vọng điển hình, cho thỏa mãn.
Không tới nửa tháng, cái tin miếu Thần Nữ Thượng Kinh linh nghiệm truyền ra ngoài.
Bá tánh là chiếc loa phát tốt nhất, chuyện gì cũng có thể nói đến sinh động. Thời gian dần trôi, có người xa xôi vạn dặm chạy đến Thượng Kinh, chỉ để thắp một nén hương cho miếu Thần Nữ.
Nhưng phe Ngọc Hồ Tiên Tông cũng không cam chịu yếu thế — đây là phu nhân Tông chủ của bọn ta! Có người mai mối cưới hỏi rõ ràng!
Thế là Ngọc Hồ Tiên Tông cũng bắt đầu bắt chước theo triều đình, lắp Mắt Thấu Sự đời trong Từ Thần Nữ.
Tranh đấu ngày càng kịch liệt, nhưng triều đình vẫn thắng.
— Ti Thiên giám bắt đầu mỗi tháng lại phát giống ở Từ Thần Nữ.
…
Tín đồ của Hoàng Nhưỡng dần nhiều, nhưng việc này lại hết sức bất lợi cho Đệ Nhất Thu.
Chuyện y sát hại Hoàng Nhưỡng khiến nhiều người, bao gồm Khuất Man Anh, Hà Tích Kim vân vân không thể nào quên.
Rõ ràng Hoàng Nhưỡng cũng không phải là người chết sống lại, nàng vốn có thể sống tiếp, tìm kiếm phương thức hoá giải Bàn Hồn Định Cốt châm. Mà Đệ Nhất Thu tự tay rút châm, khó tránh khỏi lãnh khốc tuyệt tình.
Do đó, ba tiên sợ vợ vốn xem như quan hệ tốt với y, cũng dần dần bớt qua lại.
Mà y phát cuồng trong triều, chuyện giết bộ hạ của Trung Quốc Công cũng làm nhiều triều thần khiếp sợ. Thế là chư thần trong triều cũng không dám có chỗ lui tới với y.
Uy vọng chất đống theo thời gian của y, y trở thành bài vị Thần tổ để chấn nhiếp Tiên môn của triều đình. Cả đám sợ y, lánh xa y, dần dần rất ít gặp y.
Đến cả Lý Lộc Bảo Võ cũng không biết y đi đâu.
Tuyết Thượng Kinh, một năm rồi lại một năm rơi.
Tạ Hồng Trần Ngọc Hồ Tiên Tông bắt đầu bế quan không ra, Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu hành tung không rõ.
Dân chúng bí mật đồn đãi, rằng vị Giám Chính hóa yêu này đã sớm tuẫn tình mà chết. Cũng có người cảm thấy y không thể thâm tình đến vậy, đại khái là đã trốn đi tu luyện Linh Ma Quỷ thư.
Vế sau tương đối dọa người, làm dân lành tranh luận không ngớt.
Trong hoàng cung, Sư Trinh Lãng còn nhỏ kế vị, giờ đã đến tuổi trung niên.
Hắn chắp tay ngắm hoa, Lý Lộc lẳng lặng đứng sau lưng hắn. Quân thần lặng im hồi lâu, bỗng hắn hỏi: “Gần đây dân gian có mấy lời đồn, Lý Giám Phó từng nghe qua chứ?”
Lý Lộc đương nhiên biết hắn nói chuyện gì, đáp: “Bệ hạ là chỉ, chuyện về Giám Chính?”
Sư Trinh Lãng thở dài, nói: “Dân gian đồn rằng ngài ấy né đời không ra ngoài, là ở trong tối tu luyện Linh Ma Quỷ thư. Châu phủ vừa gửi đến một vụ án trẻ con mất tích, càng ồn ào khiến lòng người bàng hoàng.”
Lý Lộc nói: “Tuyệt đối không thể. Vụ án này Ti Thiên giám đã phái người điều tra, chỉ là con trẻ lạc đường, đã tìm về.”
“Cho dù sự thật là thế, há bá tánh tin được sao?” Sư Trinh Lãng trầm giọng, “Trải qua chuyện trước đây, bá tánh nào còn tin vào một tờ bố cáo của Châu phủ chứ?”
Lý Lộc nói: “Vi thần hiểu ạ.”
Sư Trinh Lãng nói: “Hoàng thúc vẫn ra ngoài chưa về sao?”
Lý Lộc cũng khó khăn nói: “Năm năm trước, mùng ba tháng ba còn từng gặp ngài một lần. Sau đó chưa từng gặp lại.”
“Mùng ba tháng ba?” đương nhiên Sư Trinh Lãng biết là ngày gì, hắn nói: “Sinh thần của Thần nữ?”
Lý Lộc nói: “Đúng vậy. Vào ngày này hàng năm, ngài ấy sẽ đi miếu Thần Nữ một chuyến.”
Sư Trinh Lãng trầm ngâm hồi lâu, nói: “Hy vọng năm nay, ngài có thể xuất hiện.”
Năm na, mùng ba tháng ba, miếu Thần Nữ Thượng Kinh.
Kẻ hầu chặn dân chúng ở bên ngoài, để một nhóm ba người lần lượt vào miếu, tránh chen chúc. Hoàng đế Sư Trinh Lãng dĩ nhiên có thể vào trong miếu. Hắn nhướng mắt nhìn về phía Tthần đài, thấy Thần nữ xách làn trên đài, cặp mắt cụp xuống, xinh đẹp mà từ bi. Váy áo nàng như lụa mỏng, đôi mắt sinh động, mỗi một tia cảm xúc đều sinh động tinh tế.
“Đôi tay của Hoàng thúc này, thật sự là bảo vật triều ta.” Hắn thở dài. Lý Lộc vẫn theo sau lưng hắn, nhưng hai người nhìn quanh vẫn không thấy Đệ Nhất Thu.
Vô số dân chúng quỳ trước tượng thần, thành kính lễ bái, xin nhiều loại nguyện vọng các thứ.
Nhang khói lượn lờ, làm không gian trong miếu như vây trong mây mù.
Sư Trinh Lãng không có ấn tượng gì với Hoàng Nhưỡng, tất nhiên bấy giờ cũng không xúc động là bao nhiêu.
Mà Lý Lộc nhìn người này đăm đăm, qua hồi lâu, mới than khẽ.
Cuối cùng cả hai vẫn không chờ được Đệ Nhất Thu.
Y không đến.
Đến cả sinh thần của Hoàng Nhưỡng cũng không đến sao?
Lý Lộc không che giấu được lo lắng.
“Giám Chính lại không đến, ngày này những năm qua, ngài ấy còn xuất hiện tu sửa tượng thần, điểm sơn chỗ bị tróc mà.” Trong đám dân chúng chờ vào miếu có kẻ xì xầm.
“Đã nhiều năm không đến rồi. Không phải thật sự tu luyện Linh Ma Quỷ thư chứ? Ta nghe nói có mấy nơi lại xuất hiện vụ án trẻ con đi lạc đấy…”
Lời bàn tán như thế, như mây đen, bồng bềnh trên đầu Sư Trinh Lãng.
Mối họa Linh Ma Quỷ thư vừa qua đi ba mươi mấy năm, trong lòng bá tánh dân gian vẫn còn khiếp sợ, sao hắn không lo lắng cho được?
Mà Đệ Nhất Thu thìi giống như biến mất thật, chưa từng xuất hiện.
Lúc Hoàng Nhưỡng mở mắt, mờ mịt một quãng rất lâu.
Mãi nàng mới tỉnh táo lại, rốt cuộc phát hiện chỗ cổ quái — cái này… là góc nhìn gì vậy?
Ánh mắt nàng nhìn xuống, phát hiện hình như mình đã biết thành một người khổng lồ! Thần đài trước mặt, lư hương lộ ra nhỏ bé đến thế.
Vân vân…
Thần đài? Lư hương?
Sương mù bay qua từng cơn trước mắt Hoàng Nhưỡng, cuối cùng nàng cũng thấy rõ — hình như mình đang được cúng trên thần đài!
Chuyện này… hồi ức tràn vào trong đầu, nàng bắt đầu nhớ lại.
— mình vốn đã chết. Nhổ xong Bàn Hồn Định Cốt châm, thân thể nàng hóa cát, cả người tan ra thành bụi, mất đi tri giác. Nhưng giờ đây, mình đang ở đâu?
Hoàng Nhưỡng muốn nhúc nhích, song hình như nàng đang bị nhốt trong bức tượng thần to lớn này.
Trước mặt, có một nông phục xách theo một giỏ mây đỏ, quỳ trước mặt nàng. Hoàng Nhưỡng đầy mù mịt, nghe lời cầu nguyện được mất của bà ấy: “Thần Nữ nương nương ở trên, tín nữ Hứa Tiểu Phân nhiều năm không mang thai, giờ đây nhà chồng không chứa nữa. Xin nương nương phù hộ tín nữ mau chóng có thai…”
Cái gì đây.
Hoàng Nhưỡng nghe xong đầu lớn như cái đấu, thật sự bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
— lẽ nào mình lại vào một giấc mơ quái lạ nào?
Nàng không còn nghe người trước mắt niệm linh tinh, hơi ngưng thần, bèn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Là mùi thơm ngát của hoa màu và đất đai.
Đây là đâu?
Hoàng Nhưỡng muốn nhìn rõ tình cảnh trước mắt, hẳn là mình đang ở trong một ngội miếu. Hoàng Nhưỡng nhìn giá đèn hai bên, trên ấy bày biện vô số đèn cầu nguyện. Hương hỏa quá vượng, đến mức chẳng mấy chốc mấy ngọn này sẽ bị lấy xuống thay đổi.
— không phải là sau khi tháo Bàn Hồn Định Cốt châm, ta còn phải bị nhốt vĩnh viễn trong bức tượng Phật này chứ?!
Hoàng Nhưỡng thật hoảng sợ. Nàng dùng sức trốn ra, song lần này, nàng không cần phí quá nhiều lực, cả người đã thoát khỏi bức tượng thần! Nàng dùng sức quá mạnh, cả người té từ bức tượng thần xuống, suýt nữa thì rơi trúng tín đồ đang quỳ lạy.
Mà trong tín đồ miếu dường như vốn không thấy nàng, mọi người vẫn phối hợp cầui nguyện vọng của mình.
Hoàng Nhưỡng hồi thần, giờ mới nhìn thấy bức tượng thần.
Cao cao trên bệ, tường thần được thờ phụng nào ai khác, là chính nàng.
Y phục nàng màu vàng nhạt, tay ôm chiếc làn, một nụ cười nhăn mày, thương xót trang nghiêm. Hoàng Nhưỡng vươn tay, nhẹ vuốt góc áo Tượng thần. Nàng biết là từ tay ai rồi.
— là ai nhớ nhung, đến cả bóng hình trong mắt còn có thể phục chế?
Nàng muốn ra khỏi miếu thần, ngang qua cổng, nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên tường.
Từng tờ từng tờ trên vách, đầy dấu vết công lao của nàng.
Hoàng Nhưỡng nhìn ra ngoài một hồi, rõ ràng muốn cười, nhưng lòng lại dâng lên chua xót.
Đây xem như là mình sống lại ư? Hay chẳng qua là ký ức vỡ vụn trước khi chết, một giấc mơ hoàng lương?
Nàng không biết. Nàng bước ra miếu Thần Nữ, phát hiện bên ngoài là một cánh đồng rất lớn. Nông trại điền viên quen thuộc đập vào mi mắt, Hoàng Nhưỡng bỗng rõ đây là đâu.
— Thôn Tiên Trà!
Nàng lại sinh ra ở nơi đây.
Hoàng Nhưỡng chạy trong gió, chung quanh không ai có thể nhìn thấy nàng. Thân thể nàng như tan vào trong gió, biến thành một đám mây nhàn nhạt.
“Đệ Nhất Thu.” Sau niềm vui điên cuồng khó tin, cái tên này rốt cuộc lại tràn vào trong đầu lần nữa. Hoàng Nhưỡng thực sự muốn chạy đến chỗ y, lần này, sẽ không phải lại là mơ chứ?
Nàng nép vào trong gió, tốc độ bắt đầu trở nên rất nhanh. Nàng xuyên châu quá phủ – băng rừng vượt biển, trên đường đi bắt gặp rất nhiều miếu Thần Nữ như thế này.
Trong đó còn có một căn chưa hoàn thành.
Hoàng Nhưỡng chậm rãi đi vào, chỉ thấy trong bái điện đã xây xong, có điều trên mặt đất còn phủ một lớp bụi đá dày.
Trên bệ thần, tượng đá chưa xong. Nom hình dáng loáng thoáng.
Bên tai có tiếng chát chúa gõ, có người đang đục đá điêu khắc.
Hoàng Nhưỡng đi đến sau bức tượng thần, thấy một người bụi bám đầy, tóc tai rối bời. Y cúi đầu, trong mớ đá vụn bụi đất, từng chùy lại từng chùy, điêu khắc hòn đá cứng.
Tượng thần to lớn, nhưng không ai giúp y.
Y một chùy đập khắc một chùy, không phát hiện Hoàng Nhưỡng đến gần.
Hoàng Nhưỡng vươn tay, muốn vuốt lại tóc y. Nhưng tay nàng đã xuyên qua hắn.
Người trước mắt không hề phát hiện, Hoàng Nhưỡng đành nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt y.
Ngàn lời vạn tiếng, tại thời điểm này như viên đá bám đầy bụi đất, đau đớn mà không trọn vẹn.
“Đệ Nhất Thu…” giọng nàng ban đầu rất nhẹ, sau đó từng tiếng sắc nhọn dần. Song người trước mắt không ngẩng lên. Bụi đất phủ cả người y, nom y như một bức tượng đất nặn, chỉ có điều động tác máy móc tái diễn hết lần này đến lần khác.
Bên ngoài trời dần tối, ánh sáng yếu dần.
Song y không đốt đèn.
Miếu Thần Nữ này chưa xây xong, trống trải. Một mình hắn, nhìn hòn đá chưa thành hình, từng chút lại từng chút, muốn tạc nó thành dáng vẻ trong lòng mình.
Không ai bầu bạn với y, ngoài tiếng chùy sắt đập khắc, phát ra tiếng vang theo tiết tấu.
Ánh sáng không cản trở y, y đã điêu khắc qua rất nhiều lần, bức Tượng thần đã tan đúc ở trong lòng. Y không cần phải nhìn thấy.
Hoàng Nhưỡng ngồi xổm bên cạnh, đá vụn và bụi đất xuyên qua nàng, trống trải mênh man bay xuống đất.
“Đệ Nhất Thu… Em đã nói nhiều lời, duy nhất đã quên dặn dò chàng… phải sống cho thật tốt.” Nàng vươn tay, đầu ngón tay dừng trên gương mặt y. Song y cúi đầu, không nhìn sang nàng.
Bụi đất làm mờ đi nét mặt y, bên gò má râu đã mọc đầy, cả người chán chường đến lôi thôi.
Bức tượng thần to lớn này, chỉ mỗi mình y điêu khắc, vốn cần rất nhiều thời gian.
Thế nhưng y không hề dừng lại đi ngủ, giờ quả là đã chín mùi.
Đến hừng đông lần thứ ba, cuối cùng y cũng đã tạc xong tượng thần và quét thuốc màu.
Hoàng Nhưỡng mãi yên lặng bầu bạn cùng y. Đệ Nhất Thu thắp sáng hai con ngươi cho pho tượng, chăm chú nhìn nó thật lâu. Tượng thần không nói gì, y tùy tiện quẹt bụi trên râu, sau đó vảy rắn trên người lớp lớp hiển hiện!
Hoàng Nhưỡng không biết y định làm gì.
Sau một lát, thấy y đã hóa thành một con rắn nhỏ. Con rắn nhỏ nhanh nhẹn bò ra miếu Thần Nữ.
Sau đó, nó tùy tiện tìm một huyệt động chui vào, rúc mình vào, im lặng ngủ.
Last edited: