-
Chương 115
Trong tháp Viên Dung, cả đám và Sư Vấn Ngư cách một quãng thời gian, không có cách nào bắt lão. Đúng lúc này, Sư Vấn Ngư bấm niệm pháp quyết, trên tường tháp Viên Dung, phù văn chuyển động.
Đầu Hoàng Nhưỡng đau đớn một hồi, thấy lại muốn vào mộng!
Hoàng Nhưỡng thầm biết không ổn, hiện giờ thân thể Đệ Nhất Thu đã thành. Hiển nhiên Sư Vấn Ngư đã chuẩn bị đoạt xác.
Lão sẽ dẫn mọi người đến đâu?
Nàng cố hết sức chống cự, mà bọn Đệ Nhất Thu cũng tương tự phát hiện không ổn.
Đệ Nhất Thu không do dự nữa, một trảo đánh ngược. Tạ Hồng Trần phía sau hắn không chút đề phòng, giữa cánh tay lập tức chảy máu ồ ạt!
“Ngươi!” Tạ Hồng Trần đang suy tư đối sách thì thình lình bị dính một chiêu. Đang định chế trụ ngược thì chợt nhớ tới cái gì. Hắn cúi xuống, thấy máu mình nhỏ xuống tháp Viên Dung.
Quả nhiên, tháp Viên Dung cảm ứng được máu hắn, phù văn lập tức xoay nhanh. Sư Vấn Ngư kêu một tiếng đau đớn, lão đang bấm niệm pháp quyết, hiện giờ có chút không khống chế nổi.
Máu Tạ Hồng Trần nhỏ xuống, nhưng sau đó, một cái tay từ trong tường bỗng duỗi ra! Sau đó, lại có to to nhỏ nhỏ vô số tay túm kéo lấy hắn vào trong tường!
Thế này là thế nào?
Đệ Nhất Thu thấy thế, cả người bỗng hóa thành một đám sương đen. Sương đen xuyên vào toàn bộ tháp, y muốn dùng năng lực của Linh Ma Quỷ thư thăm dò bí mật của tháp Viên Dung.
Mà sau khi Đệ Nhất Thu hóa thành sương đen, bên tai y lập tức vang lên tiếng kêu khóc vô biên. Những tiếng kêu ca đọng lại đã lâu kia, ở trong tháp chợt xa chợt gần, từng tiếng nhỏ máu.
Y cảm giác vách tường ấm áp bên cạnh, nhẹ nhàng tới gần, chỉ thấy trên vách từng tấc thấm máu. Y dùng cơ thể sương đen nhìn toà kim tháp, chỗ có thể là pháp khí thần bí nào đó?
Trên tường tháp, phù văn tràn vào trong pháp trận, khảm lấy vô số người.
Đám người kẹt trong phù văn giãy giụa kêu khóc, màn sương đen của y dây phải máu tươi, từng bước nhuốm đỏ.
Đệ Nhất Thu lặng thinh hồi lâu, có một cánh tay xuyên qua pháp trận, muốn bắt y lại. Có thể vì y đã hóa thân thành sương đen, đã không thể bị nỗi đan đớn cầm nắm. Đệ Nhất Thu xuyên qua cánh tay này, cũng xuyên qua vô số người đang đau đớn.
Đây là một ngọn tháp cao bằng máu và nước mắt.
Lôi Âm Đạt Tịch không biết đã giết lấy bao nhiêu người, giam cầm trong nó, lấy phù lục pháp chú rèn đúc toà pháp khí.
Nhưng vì pháp khí quá oán độc, chủ trận cũng rất dễ bị phản phệ. Thế là hắn lại sáng lập môn tà công Linh Ma Quỷ thư này để khống chế tháp Viên Dung. Công pháp lấy oán khí làm thức ăn, sẽ không bị tháp Viên Dung gây thương tích.
Đệ Nhất Thu xuyên thẳng qua toà tháp cao chín tầng, y buộc phải dùng thời gian ngắn nhất, thấy được phù văn tháp Viên Dung.
Tạ Hồng Trần bị đẩy vào trong tháp, nhưng với huyết mạch của hắn, tháp Viên Dung trong phút chốc không dám nuốt. Mấy vạn người trong tháp giãy giụa kêu gào, hắn nhớ tới người cha chịu tù hình ở sâu trong lòng núi Ngọc Hồ Tiên Tông, à, còn có sư phụ.
Đây chính là trường sinh mà bọn họ hướng tới.
Cho dù là Nhất Niệm Thần Bộ trước kia khăng khăng đồ long, cũng không thể thoát khỏi dụ hoặc trong đó.
Tạ Hồng Trần dùng ngón tay cắt cổ tay, để máu nhỏ càng nhiều.
Tháp Viên Dung cảm ứng được hắn, càng thêm chấn động dữ dội. Mà Đệ Nhất Thu đang chao lượn giữa nó, đã dùng tốc độ nhanh nhất để hiểu toà pháp khí —— y vốn là Đúc khí sư ưu tú nhất mà.
Thiên phú về mặt này, thậm chí y còn mạnh hơn Nhất Niệm Thần Bộ rất nhiều.
Y nhanh chóng chộp lấy trong đó một pháp quyết chuyển động, đổi chỗ nó và một phù văn màu vàng khác!
Trong tích tắc, Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng đồng thời cảm thấy trong biển não đau nhói!
Các loại âm thanh tai càng vang dội, có người cầu xin tha thứ, có người nguyền rủa, có người cầu cứu.
Bỗng ở giữa, Hoàng Nhưỡng chỉ thấy bên tai vạn âm thanh vụt tắt.
Nàng mở mắt, chỉ thấy một mảng cát bụi trước mắt. Nàng cố hết sức đứng dậy, cát vàng vương đầy mặt nàng.
Đây là đâu?
Hoàng Nhưỡng quá quen thuộc với cảm giác nhập mộng, nàng biết chắc chắn mình đã tiến vào giấc mơ thứ tư.
Nhưng nơi này…
Nàng ngẩng đầu, bốn phía mờ mịt, chỉ thấy cát vàng mênh mông.. Nàng vừa đi mấy bước, bỗng đạp phải một vật. Cúi nhìn xuống, phát hiện trong cát vàng là một bộ y phục rách rưới.
Mà dưới bộ y phục, hãi hùng bọc lấy một bộ xương khô.
Hoàng Nhưỡng vắt hết óc, cũng không nhớ chỗ nào như thế cả.
Nàng nhìn mình, thấy mình vẫn là dáng vẻ trưởng thành.
Nàng đành tiếp tục đi tới, trước mặt có vẻ đã thấy con đường lát đá, có điều là đã sớm bị thời gian ăn mòn. Chung quanh phòng ốc rách nát, thi thoảng có thể thấy được phồn hoa ngày xưa.
Hoàng Nhưỡng lại đi tiếp, nàng chợt dừng lại!
Ngay trước mặt nàng, một tấm bảng nghiêng ngả, muốn rơi không xong. Trên đó, ba chữ “Ti Thiên giám”, sớm đã loang lổ hết thấu.
Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, tỉ mỉ xem cổng lâu mà đã không còn là cổng lâu. Nàng bỗng nhiên nhận ra đây là đâu!
Đây là cổng chính Huyền Vũ Ti Ti Thiên giám Thượng Kinh!
Đây… sao lại như thế?
Người ở bên trong đâu?
Hoàng Nhưỡng vội chạy vào, nhưng bên trong không có một ai. Cát vàng ăn mòn khắp nơi, nhà đổ nát, cỏ cây điêu linh.
Vạn vật im ắng, lặng yên đối mặt với nàng.
“Đệ Nhất Thu?” Hoàng Nhưỡng gào thét thật dài, nhưng đáp lại người chỉ còn tiếng gió.
Cát vàng rơi trên nóc nhà, nghe lạo xạo.
Trong chớp mắt, nàng không phân rõ trong mơ hay ngoài đời.
Mà lúc này, Đệ Nhất Thu cũng từ trong bóng tối thức tỉnh. Y mở mắt, cơn đau dữ dội từ toàn thân tản ra.
Y muốn khẽ động đậy, nhưng vừa giơ tay lên, đã kinh sợ!
Tay của y, tím đen sưng phù, động một chút cũng khó khăn lạ thường.
Mà y quá quen với cảm giác này.
Đây chính là lúc y bị rót máu Huỷ Xà trước kia, ngày ngày chịu dày vò.
Như vậy là, mình đã về tới năm mười chín tuổi kia ư?
Đệ Nhất Thu dùng toàn lực ép cơn đau mãnh liệt từ trong xương tủy, nhớ lại năm đó.
Thành Nguyên năm thứ năm, y đến Hoàng Nhưỡng cầu hôn, bị Hoàng Nhưỡng cự tuyệt.
Lúc đầu, đối với Bát Thập Lục điện hạ mà nói, đấy cũng chẳng phải là chuyện khó lường gì.
Y ái mộ tài hoa gầy giống của Hoàng Nhưỡng, mà lúc đó thế gia Gầy giống đồng khí liên chi, đến triều đình cũng không thể không bị chế ngự bởi nhà họ Tức. Nếu cưới Hoàng Nhưỡng, vậy thì triều đình có hy vọng có được Gầy giống sư của riêng mình.
Hơn nữa, vị Gầy giống sư này còn là miễn phí.
— Bát Thập Lục điện hạ tính toán một tí, đánh cho vang rầm rầm.
Mà khi bị Hoàng Nhưỡng cự tuyệt, y thậm chí còn chưa kịp nghĩ đến đối sách, đã bị Sư Vấn Ngư phái đi bắt một con Hủy Xà.
Đệ Nhất Thu mã đáo thành công, mang Hủy Xà về trong cung xong, lại được chào đón bằng một tai nạn càng lớn.
— Sư Vấn Ngư cho triệu tất cả hoàng tử hoàng nữ đến tháp Viên Dung, rót máu Huỷ Xà vào trong cơ thể đám người.
Vì lúc này cần tránh gió, ưa tối, nên chịu điều dưỡng trong phòng tối.
Đệ Nhất Thu thậm chí không phân biệt rõ hiện giờ là lúc nào.
Y ngồi dậy, cố hết sức đi tới cửa. Mượn bóng sáng mở tối nơi cửa, y vung ống tay áo. Quả nhiên, nửa người y đã mọc vảy rắn màu xanh.
Vảy rắn tinh mịn, sinh trưởng trên da thịt con người, ai mà không sợ hãi?
Đệ Nhất Thu thả ống tay áo, qua hồi lâu, bên ngoài có người đi vào.
Là Lý Lộc.
Anh ta đi tới bên cạnh Đệ Nhất Thu, muốn nói lại thôi.
Đệ Nhất Thu đành hỏi: “Chuyện gì thế?”
Y nghe thấy giọng nói của mình, mơ hồ mông lung, nghe không giống tiếng người.
Lý Lộc nhẹ giọng: “Giám Chính, Hoàng Nhưỡng cô nương… đã gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông. Hôm trước, đã cùng Tạ Hồng Trần thành thân.”
Đệ Nhất Thu lên tiếng đáp, so với cơn đau đớn lúc này, Hoàng Nhưỡng xuất giá thật ra cũng không tính là cái gì.
Y biết đây là giấc mơ, chỉ cần có thể phá, trước mắt đều là bọt biển.
Nhưng còn A Nhưỡng… sao giấc mơ này mình lại có được tất cả ký ức? Là vì lúc tranh chấp ở tháp Viên Dung xảy ra sự cố ngoài ý muốn?
Nàng đó, nàng có còn nhớ ta chăng?
“Ta, ta muốn đi… Ngọc Ngọc Hồ Tiên Tông một chuyến!” Đệ Nhất Thu cố uốn đầu lưỡi, song vì quá sưng nên mỗi chữ y nói không rõ.
Lý Lộc đỡ y, tự động hiểu nỗi lo lắng của y thành thâm tình.
Lý Giám Phó an ủi: “Thân thể Giám Chính bây giờ thực sự không tiện đi lại. Chuyện chúc mừng, thôi để hôm khác đi.”
Đệ Nhất Thu định giãy giụa, nhưng ngay sau đó, y lại ngã ngồi xuống. Cơ thể y hiện giờ, nguyên không thể chịu được bất kỳ tiêu hảo thể lực nào. Y lực bất tòng tâm nhắm mắt, nghe tiếng thở dốc nặng nề của mình bên tai.
Giữa tim phổi đều là đau đớn mãnh liệt, song nỗi đau này, y đã quen tập thành bình thường.
Lý Lộc ngồi bên cạnh, hồi lâu, nói: “Giám Chính hẳn nên nghĩ đến chuyện khác. Cầu Thánh Bạch nói ngài chưa thể nhìn ánh sáng, không nên ra ngoài đi lại.” Anh nghĩ đoạn, nói, “Đầu năm, Ti Thiên giám có nhập một số Mắt Thấu Sự đời của Ngọc Hồ Tiên Tông. Ngài đã tự tay cải biến chúng thành Cửu Khúc Linh đồng. Hiện giờ Cửu Khúc Linh đồng đã được lần lượt sử dụng. Thuộc hạ sẽ mang một ít vào, xem như Giám Chính cũng có ít việc để làm, có lẽ bớt buồn tẻ vô vị.”
Xưa nay Lý Giám Phó không phải người lề mề, anh nhanh chóng đưa Cửu Khúc Linh đồng đến phòng giam của Đệ Nhất Thu.
Mà Đệ Nhất Thu cũng rất rõ – với tình trạng như y, không ra khỏi chỗ này được, cũng không đến được Ngọc Hồ Tiên Tông.
Y không thể tiêu hao nữa, đành tích tụ toàn bộ thể lực, dung hợp máu Hủy Xà.
Mà Cửu Khúc Linh đồng trên tường do Lý Lộc mang tới cũng được bố trí nhiều nơi khác nhau, hình ảnh thu được cũng khác. Có lúc là chợ búa thường ngày, có khi là Tiên môn bắt yêu. Có cảnh ong bướm chơi đùa, khi thì phồn hoa nở rộ.
Mấy mắt trận ấy, không cái nào là thứ Đệ Nhất Thu muốn nhìn.
Đệ Nhất Thu vẫn chờ, y biết cuối cùng Lý Lộc sẽ mang đến một mắt trận.
Thành Nguyên năm thứ năm ngoài đời, Đệ Nhất Thu mười chín tuổi hoàn toàn không thể tiếp nhận vẻ ngoài mình như thế. Y cự tuyệt uống thuốc, không ăn, ý chí sa sút, thoi thóp.
Cầu Thánh Bạch không thể không dời y ra khỏi tháp Viên Dung, thả về Ti Thiên giám tĩnh dưỡng một mình.
Mà trong phòng tối ở Ti Thiên giám, vì giúp y sống sót, Lý Lộc đã tìm rất nhiều mắt trận Cửu Khúc Linh đồng để y tìm niềm vui.
Rốt cuộc, sau khi không thấy hiệu quả, Lý Lộc lại mang đến một quả khác.
Đến khi hình ảnh mắt trận Cửu Khúc Linh đồng xuất hiện trên tường chầm chậm chiếu rộng ra, Đệ Nhất Thu vẫn không có bất kỳ phản ứng gì đến xung quanh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn qua. Sau đó, trong một mảnh năm tháng hoang uế của y, người này lặng yên nở rộ.
Dẫu thời gian vô tình, gió tuyết ngăn trở, nàng vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, chưa hề tàn héo.
Quả nhiên, hôm ấy, Lý Giám Phó đã đem đến mắt trận Cửu Khúc Linh đồng.
Anh đóng cửa phòng, không nói một câu, yên tĩnh rời đi.
Đệ Nhất Thu ngẩng lên, bắt gặp cô nương Hoàng Nhưỡng của thôn Tiên Trà lúc trước, đã vấn búi tóc, ăn mặc kiểu phụ nữ có chồng.
Nàng vừa mới thành thân chưa tới mấy ngày ấy, đang tự mình mang bánh ngọt mình tự làm, đi thăm Tạ Thiệu Xung.
Nàng đối mặt với góc chiếu của Cửu Khúc Linh đồng hít một hơi thật sâu, như vô số lần tự cổ động, cuối cùng vào trong viện.
Hiển nhiên Tạ Thiệu Xung không nhận ra nàng. Hai người nói chuyện phiếm.
Nàng mặt phấn mỉm cười, đoan trang dịu dàng. “Tạ sư đệ, Hồng Trần ra cửa vội vàng, ta còn lạ chỗ, không có việc gì làm. Hôm nay làm mấy món bánh ngọt, muốn mời Tạ sư đệ nếm thử giúp xem vừa miệng không?” Nàng ung dung hào phóng.
Tạ Thiệu Xung có vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên hắn không nhận ra cô gái trước mặt. Song Hoàng Nhưỡng đã nhắc tới Tạ Hồng Trần, hắn nhanh chóng bắt kịp, lập tức chắp tay nói: “Ra là Tông chủ phu nhân. Thiệu Xung thất lễ.”
Hoàng Nhưỡng đương nhiên không chấp nhặt, xách hộp thức ăn vào trong viện mời y nếm thử.
Lúc Đệ Nhất Thu mới nhìn, chỉ thấy quái lạ.
Dầu gì Hoàng Nhưỡng cũng là Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông, cần gì cẩn thận dè dặt, tự đi kết bạn với đám người trong Tông chứ?
Bởi vậy, y nảy một tia hiếu kì về cô gái này.
Lý Giám Phó tất nhiên nhanh chóng nắm được chỗ y hứng thú, thế là những mắt trận mang tới, từng bước từng bước, đều dính dáng đến Hoàng Nhưỡng.
Đương lúc Nhất Thu đau đớn tuyệt vọng nhất, chán chường vứt bỏ cuộc đời, ngắm nhìn nàng từ một cô bé đơn côi chưa từng có ai biết đến, từng bước một, trưng mình ra trước mặt tất cả những người ở Ngọc Hồ Tiên Tông.
Người tu tiên không dựa vào bề ngoài để luận tuổi tác, có một lần, Hoàng Nhưỡng nhận lầm một người, sai bối phận.
Nàng trốn ở Kỳ Lộ đài, mấy ngày không muốn đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, sao Đệ Nhất Thu có thể rảnh rỗi để ý tới mấy thứ ấy chứ?
Thế nhưng giờ này hôm nay, trong tình cảnh này, lần đầu tiên y giục giã Lý Lộc, muốn biết tin tức về người này.
Lý Lộc cho là, cũng vì Giám Chính nhà mình tình cũ khó quên.
Nhưng thế gian này, nào có cái gì vừa thấy đã yêu, đến chết cũng không đổi?
Đệ Nhất Thu của hôm nay nhớ tới, chẳng qua ấy cũng là một chùm sáng phá vỡ căn phòng tối tăm này. Y ngắm nhìn người phụ nữ mảnh mai này gian nan mưu cầu ở Ngọc Hồ Tiên Tông.
Giống như y đang ngắm nhìn một ngọn cỏ mọc ra từ hốc tường, ngắm một con kiến cõng thức ăn về nhà, nhìn một con chuột trải qua nguy hiểm.
Mà cuối cùng, nàng cũng không cô phụ y chờ mong.
Nàng tự mình trang điểm, phát cháo vải thuốc, nhanh chóng đứng vững gót chân ở Ngọc Hồ Tiên Tông, trở thành “Tông chủ phu nhân” người người khen ngợi.
Tiếng tăm nàng đẹp khắp thiên hạ, cùng Tông chủ Tạ Hồng Trần vợ chồng hòa thuận, cử án tề mi.
Thế gian thi thoảng có người minh mẫn, thán Tiên tông nhiều một phu nhân, thế gian thiếu một danh gia.
Nhưng với Giám Chính Ti Thiên giám mà nói, bất kể nàng là phu nhân hay là danh gia, ánh mặt trời vẫn luôn là ánh mặt trời.
Từng được chiếu rọi qua, sẽ biết nó ấm áp.
Đầu Hoàng Nhưỡng đau đớn một hồi, thấy lại muốn vào mộng!
Hoàng Nhưỡng thầm biết không ổn, hiện giờ thân thể Đệ Nhất Thu đã thành. Hiển nhiên Sư Vấn Ngư đã chuẩn bị đoạt xác.
Lão sẽ dẫn mọi người đến đâu?
Nàng cố hết sức chống cự, mà bọn Đệ Nhất Thu cũng tương tự phát hiện không ổn.
Đệ Nhất Thu không do dự nữa, một trảo đánh ngược. Tạ Hồng Trần phía sau hắn không chút đề phòng, giữa cánh tay lập tức chảy máu ồ ạt!
“Ngươi!” Tạ Hồng Trần đang suy tư đối sách thì thình lình bị dính một chiêu. Đang định chế trụ ngược thì chợt nhớ tới cái gì. Hắn cúi xuống, thấy máu mình nhỏ xuống tháp Viên Dung.
Quả nhiên, tháp Viên Dung cảm ứng được máu hắn, phù văn lập tức xoay nhanh. Sư Vấn Ngư kêu một tiếng đau đớn, lão đang bấm niệm pháp quyết, hiện giờ có chút không khống chế nổi.
Máu Tạ Hồng Trần nhỏ xuống, nhưng sau đó, một cái tay từ trong tường bỗng duỗi ra! Sau đó, lại có to to nhỏ nhỏ vô số tay túm kéo lấy hắn vào trong tường!
Thế này là thế nào?
Đệ Nhất Thu thấy thế, cả người bỗng hóa thành một đám sương đen. Sương đen xuyên vào toàn bộ tháp, y muốn dùng năng lực của Linh Ma Quỷ thư thăm dò bí mật của tháp Viên Dung.
Mà sau khi Đệ Nhất Thu hóa thành sương đen, bên tai y lập tức vang lên tiếng kêu khóc vô biên. Những tiếng kêu ca đọng lại đã lâu kia, ở trong tháp chợt xa chợt gần, từng tiếng nhỏ máu.
Y cảm giác vách tường ấm áp bên cạnh, nhẹ nhàng tới gần, chỉ thấy trên vách từng tấc thấm máu. Y dùng cơ thể sương đen nhìn toà kim tháp, chỗ có thể là pháp khí thần bí nào đó?
Trên tường tháp, phù văn tràn vào trong pháp trận, khảm lấy vô số người.
Đám người kẹt trong phù văn giãy giụa kêu khóc, màn sương đen của y dây phải máu tươi, từng bước nhuốm đỏ.
Đệ Nhất Thu lặng thinh hồi lâu, có một cánh tay xuyên qua pháp trận, muốn bắt y lại. Có thể vì y đã hóa thân thành sương đen, đã không thể bị nỗi đan đớn cầm nắm. Đệ Nhất Thu xuyên qua cánh tay này, cũng xuyên qua vô số người đang đau đớn.
Đây là một ngọn tháp cao bằng máu và nước mắt.
Lôi Âm Đạt Tịch không biết đã giết lấy bao nhiêu người, giam cầm trong nó, lấy phù lục pháp chú rèn đúc toà pháp khí.
Nhưng vì pháp khí quá oán độc, chủ trận cũng rất dễ bị phản phệ. Thế là hắn lại sáng lập môn tà công Linh Ma Quỷ thư này để khống chế tháp Viên Dung. Công pháp lấy oán khí làm thức ăn, sẽ không bị tháp Viên Dung gây thương tích.
Đệ Nhất Thu xuyên thẳng qua toà tháp cao chín tầng, y buộc phải dùng thời gian ngắn nhất, thấy được phù văn tháp Viên Dung.
Tạ Hồng Trần bị đẩy vào trong tháp, nhưng với huyết mạch của hắn, tháp Viên Dung trong phút chốc không dám nuốt. Mấy vạn người trong tháp giãy giụa kêu gào, hắn nhớ tới người cha chịu tù hình ở sâu trong lòng núi Ngọc Hồ Tiên Tông, à, còn có sư phụ.
Đây chính là trường sinh mà bọn họ hướng tới.
Cho dù là Nhất Niệm Thần Bộ trước kia khăng khăng đồ long, cũng không thể thoát khỏi dụ hoặc trong đó.
Tạ Hồng Trần dùng ngón tay cắt cổ tay, để máu nhỏ càng nhiều.
Tháp Viên Dung cảm ứng được hắn, càng thêm chấn động dữ dội. Mà Đệ Nhất Thu đang chao lượn giữa nó, đã dùng tốc độ nhanh nhất để hiểu toà pháp khí —— y vốn là Đúc khí sư ưu tú nhất mà.
Thiên phú về mặt này, thậm chí y còn mạnh hơn Nhất Niệm Thần Bộ rất nhiều.
Y nhanh chóng chộp lấy trong đó một pháp quyết chuyển động, đổi chỗ nó và một phù văn màu vàng khác!
Trong tích tắc, Đệ Nhất Thu, Tạ Hồng Trần, Hoàng Nhưỡng đồng thời cảm thấy trong biển não đau nhói!
Các loại âm thanh tai càng vang dội, có người cầu xin tha thứ, có người nguyền rủa, có người cầu cứu.
Bỗng ở giữa, Hoàng Nhưỡng chỉ thấy bên tai vạn âm thanh vụt tắt.
Nàng mở mắt, chỉ thấy một mảng cát bụi trước mắt. Nàng cố hết sức đứng dậy, cát vàng vương đầy mặt nàng.
Đây là đâu?
Hoàng Nhưỡng quá quen thuộc với cảm giác nhập mộng, nàng biết chắc chắn mình đã tiến vào giấc mơ thứ tư.
Nhưng nơi này…
Nàng ngẩng đầu, bốn phía mờ mịt, chỉ thấy cát vàng mênh mông.. Nàng vừa đi mấy bước, bỗng đạp phải một vật. Cúi nhìn xuống, phát hiện trong cát vàng là một bộ y phục rách rưới.
Mà dưới bộ y phục, hãi hùng bọc lấy một bộ xương khô.
Hoàng Nhưỡng vắt hết óc, cũng không nhớ chỗ nào như thế cả.
Nàng nhìn mình, thấy mình vẫn là dáng vẻ trưởng thành.
Nàng đành tiếp tục đi tới, trước mặt có vẻ đã thấy con đường lát đá, có điều là đã sớm bị thời gian ăn mòn. Chung quanh phòng ốc rách nát, thi thoảng có thể thấy được phồn hoa ngày xưa.
Hoàng Nhưỡng lại đi tiếp, nàng chợt dừng lại!
Ngay trước mặt nàng, một tấm bảng nghiêng ngả, muốn rơi không xong. Trên đó, ba chữ “Ti Thiên giám”, sớm đã loang lổ hết thấu.
Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, tỉ mỉ xem cổng lâu mà đã không còn là cổng lâu. Nàng bỗng nhiên nhận ra đây là đâu!
Đây là cổng chính Huyền Vũ Ti Ti Thiên giám Thượng Kinh!
Đây… sao lại như thế?
Người ở bên trong đâu?
Hoàng Nhưỡng vội chạy vào, nhưng bên trong không có một ai. Cát vàng ăn mòn khắp nơi, nhà đổ nát, cỏ cây điêu linh.
Vạn vật im ắng, lặng yên đối mặt với nàng.
“Đệ Nhất Thu?” Hoàng Nhưỡng gào thét thật dài, nhưng đáp lại người chỉ còn tiếng gió.
Cát vàng rơi trên nóc nhà, nghe lạo xạo.
Trong chớp mắt, nàng không phân rõ trong mơ hay ngoài đời.
Mà lúc này, Đệ Nhất Thu cũng từ trong bóng tối thức tỉnh. Y mở mắt, cơn đau dữ dội từ toàn thân tản ra.
Y muốn khẽ động đậy, nhưng vừa giơ tay lên, đã kinh sợ!
Tay của y, tím đen sưng phù, động một chút cũng khó khăn lạ thường.
Mà y quá quen với cảm giác này.
Đây chính là lúc y bị rót máu Huỷ Xà trước kia, ngày ngày chịu dày vò.
Như vậy là, mình đã về tới năm mười chín tuổi kia ư?
Đệ Nhất Thu dùng toàn lực ép cơn đau mãnh liệt từ trong xương tủy, nhớ lại năm đó.
Thành Nguyên năm thứ năm, y đến Hoàng Nhưỡng cầu hôn, bị Hoàng Nhưỡng cự tuyệt.
Lúc đầu, đối với Bát Thập Lục điện hạ mà nói, đấy cũng chẳng phải là chuyện khó lường gì.
Y ái mộ tài hoa gầy giống của Hoàng Nhưỡng, mà lúc đó thế gia Gầy giống đồng khí liên chi, đến triều đình cũng không thể không bị chế ngự bởi nhà họ Tức. Nếu cưới Hoàng Nhưỡng, vậy thì triều đình có hy vọng có được Gầy giống sư của riêng mình.
Hơn nữa, vị Gầy giống sư này còn là miễn phí.
— Bát Thập Lục điện hạ tính toán một tí, đánh cho vang rầm rầm.
Mà khi bị Hoàng Nhưỡng cự tuyệt, y thậm chí còn chưa kịp nghĩ đến đối sách, đã bị Sư Vấn Ngư phái đi bắt một con Hủy Xà.
Đệ Nhất Thu mã đáo thành công, mang Hủy Xà về trong cung xong, lại được chào đón bằng một tai nạn càng lớn.
— Sư Vấn Ngư cho triệu tất cả hoàng tử hoàng nữ đến tháp Viên Dung, rót máu Huỷ Xà vào trong cơ thể đám người.
Vì lúc này cần tránh gió, ưa tối, nên chịu điều dưỡng trong phòng tối.
Đệ Nhất Thu thậm chí không phân biệt rõ hiện giờ là lúc nào.
Y ngồi dậy, cố hết sức đi tới cửa. Mượn bóng sáng mở tối nơi cửa, y vung ống tay áo. Quả nhiên, nửa người y đã mọc vảy rắn màu xanh.
Vảy rắn tinh mịn, sinh trưởng trên da thịt con người, ai mà không sợ hãi?
Đệ Nhất Thu thả ống tay áo, qua hồi lâu, bên ngoài có người đi vào.
Là Lý Lộc.
Anh ta đi tới bên cạnh Đệ Nhất Thu, muốn nói lại thôi.
Đệ Nhất Thu đành hỏi: “Chuyện gì thế?”
Y nghe thấy giọng nói của mình, mơ hồ mông lung, nghe không giống tiếng người.
Lý Lộc nhẹ giọng: “Giám Chính, Hoàng Nhưỡng cô nương… đã gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông. Hôm trước, đã cùng Tạ Hồng Trần thành thân.”
Đệ Nhất Thu lên tiếng đáp, so với cơn đau đớn lúc này, Hoàng Nhưỡng xuất giá thật ra cũng không tính là cái gì.
Y biết đây là giấc mơ, chỉ cần có thể phá, trước mắt đều là bọt biển.
Nhưng còn A Nhưỡng… sao giấc mơ này mình lại có được tất cả ký ức? Là vì lúc tranh chấp ở tháp Viên Dung xảy ra sự cố ngoài ý muốn?
Nàng đó, nàng có còn nhớ ta chăng?
“Ta, ta muốn đi… Ngọc Ngọc Hồ Tiên Tông một chuyến!” Đệ Nhất Thu cố uốn đầu lưỡi, song vì quá sưng nên mỗi chữ y nói không rõ.
Lý Lộc đỡ y, tự động hiểu nỗi lo lắng của y thành thâm tình.
Lý Giám Phó an ủi: “Thân thể Giám Chính bây giờ thực sự không tiện đi lại. Chuyện chúc mừng, thôi để hôm khác đi.”
Đệ Nhất Thu định giãy giụa, nhưng ngay sau đó, y lại ngã ngồi xuống. Cơ thể y hiện giờ, nguyên không thể chịu được bất kỳ tiêu hảo thể lực nào. Y lực bất tòng tâm nhắm mắt, nghe tiếng thở dốc nặng nề của mình bên tai.
Giữa tim phổi đều là đau đớn mãnh liệt, song nỗi đau này, y đã quen tập thành bình thường.
Lý Lộc ngồi bên cạnh, hồi lâu, nói: “Giám Chính hẳn nên nghĩ đến chuyện khác. Cầu Thánh Bạch nói ngài chưa thể nhìn ánh sáng, không nên ra ngoài đi lại.” Anh nghĩ đoạn, nói, “Đầu năm, Ti Thiên giám có nhập một số Mắt Thấu Sự đời của Ngọc Hồ Tiên Tông. Ngài đã tự tay cải biến chúng thành Cửu Khúc Linh đồng. Hiện giờ Cửu Khúc Linh đồng đã được lần lượt sử dụng. Thuộc hạ sẽ mang một ít vào, xem như Giám Chính cũng có ít việc để làm, có lẽ bớt buồn tẻ vô vị.”
Xưa nay Lý Giám Phó không phải người lề mề, anh nhanh chóng đưa Cửu Khúc Linh đồng đến phòng giam của Đệ Nhất Thu.
Mà Đệ Nhất Thu cũng rất rõ – với tình trạng như y, không ra khỏi chỗ này được, cũng không đến được Ngọc Hồ Tiên Tông.
Y không thể tiêu hao nữa, đành tích tụ toàn bộ thể lực, dung hợp máu Hủy Xà.
Mà Cửu Khúc Linh đồng trên tường do Lý Lộc mang tới cũng được bố trí nhiều nơi khác nhau, hình ảnh thu được cũng khác. Có lúc là chợ búa thường ngày, có khi là Tiên môn bắt yêu. Có cảnh ong bướm chơi đùa, khi thì phồn hoa nở rộ.
Mấy mắt trận ấy, không cái nào là thứ Đệ Nhất Thu muốn nhìn.
Đệ Nhất Thu vẫn chờ, y biết cuối cùng Lý Lộc sẽ mang đến một mắt trận.
Thành Nguyên năm thứ năm ngoài đời, Đệ Nhất Thu mười chín tuổi hoàn toàn không thể tiếp nhận vẻ ngoài mình như thế. Y cự tuyệt uống thuốc, không ăn, ý chí sa sút, thoi thóp.
Cầu Thánh Bạch không thể không dời y ra khỏi tháp Viên Dung, thả về Ti Thiên giám tĩnh dưỡng một mình.
Mà trong phòng tối ở Ti Thiên giám, vì giúp y sống sót, Lý Lộc đã tìm rất nhiều mắt trận Cửu Khúc Linh đồng để y tìm niềm vui.
Rốt cuộc, sau khi không thấy hiệu quả, Lý Lộc lại mang đến một quả khác.
Đến khi hình ảnh mắt trận Cửu Khúc Linh đồng xuất hiện trên tường chầm chậm chiếu rộng ra, Đệ Nhất Thu vẫn không có bất kỳ phản ứng gì đến xung quanh, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn qua. Sau đó, trong một mảnh năm tháng hoang uế của y, người này lặng yên nở rộ.
Dẫu thời gian vô tình, gió tuyết ngăn trở, nàng vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, chưa hề tàn héo.
Quả nhiên, hôm ấy, Lý Giám Phó đã đem đến mắt trận Cửu Khúc Linh đồng.
Anh đóng cửa phòng, không nói một câu, yên tĩnh rời đi.
Đệ Nhất Thu ngẩng lên, bắt gặp cô nương Hoàng Nhưỡng của thôn Tiên Trà lúc trước, đã vấn búi tóc, ăn mặc kiểu phụ nữ có chồng.
Nàng vừa mới thành thân chưa tới mấy ngày ấy, đang tự mình mang bánh ngọt mình tự làm, đi thăm Tạ Thiệu Xung.
Nàng đối mặt với góc chiếu của Cửu Khúc Linh đồng hít một hơi thật sâu, như vô số lần tự cổ động, cuối cùng vào trong viện.
Hiển nhiên Tạ Thiệu Xung không nhận ra nàng. Hai người nói chuyện phiếm.
Nàng mặt phấn mỉm cười, đoan trang dịu dàng. “Tạ sư đệ, Hồng Trần ra cửa vội vàng, ta còn lạ chỗ, không có việc gì làm. Hôm nay làm mấy món bánh ngọt, muốn mời Tạ sư đệ nếm thử giúp xem vừa miệng không?” Nàng ung dung hào phóng.
Tạ Thiệu Xung có vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên hắn không nhận ra cô gái trước mặt. Song Hoàng Nhưỡng đã nhắc tới Tạ Hồng Trần, hắn nhanh chóng bắt kịp, lập tức chắp tay nói: “Ra là Tông chủ phu nhân. Thiệu Xung thất lễ.”
Hoàng Nhưỡng đương nhiên không chấp nhặt, xách hộp thức ăn vào trong viện mời y nếm thử.
Lúc Đệ Nhất Thu mới nhìn, chỉ thấy quái lạ.
Dầu gì Hoàng Nhưỡng cũng là Tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông, cần gì cẩn thận dè dặt, tự đi kết bạn với đám người trong Tông chứ?
Bởi vậy, y nảy một tia hiếu kì về cô gái này.
Lý Giám Phó tất nhiên nhanh chóng nắm được chỗ y hứng thú, thế là những mắt trận mang tới, từng bước từng bước, đều dính dáng đến Hoàng Nhưỡng.
Đương lúc Nhất Thu đau đớn tuyệt vọng nhất, chán chường vứt bỏ cuộc đời, ngắm nhìn nàng từ một cô bé đơn côi chưa từng có ai biết đến, từng bước một, trưng mình ra trước mặt tất cả những người ở Ngọc Hồ Tiên Tông.
Người tu tiên không dựa vào bề ngoài để luận tuổi tác, có một lần, Hoàng Nhưỡng nhận lầm một người, sai bối phận.
Nàng trốn ở Kỳ Lộ đài, mấy ngày không muốn đi ra ngoài.
Nếu là thường ngày, sao Đệ Nhất Thu có thể rảnh rỗi để ý tới mấy thứ ấy chứ?
Thế nhưng giờ này hôm nay, trong tình cảnh này, lần đầu tiên y giục giã Lý Lộc, muốn biết tin tức về người này.
Lý Lộc cho là, cũng vì Giám Chính nhà mình tình cũ khó quên.
Nhưng thế gian này, nào có cái gì vừa thấy đã yêu, đến chết cũng không đổi?
Đệ Nhất Thu của hôm nay nhớ tới, chẳng qua ấy cũng là một chùm sáng phá vỡ căn phòng tối tăm này. Y ngắm nhìn người phụ nữ mảnh mai này gian nan mưu cầu ở Ngọc Hồ Tiên Tông.
Giống như y đang ngắm nhìn một ngọn cỏ mọc ra từ hốc tường, ngắm một con kiến cõng thức ăn về nhà, nhìn một con chuột trải qua nguy hiểm.
Mà cuối cùng, nàng cũng không cô phụ y chờ mong.
Nàng tự mình trang điểm, phát cháo vải thuốc, nhanh chóng đứng vững gót chân ở Ngọc Hồ Tiên Tông, trở thành “Tông chủ phu nhân” người người khen ngợi.
Tiếng tăm nàng đẹp khắp thiên hạ, cùng Tông chủ Tạ Hồng Trần vợ chồng hòa thuận, cử án tề mi.
Thế gian thi thoảng có người minh mẫn, thán Tiên tông nhiều một phu nhân, thế gian thiếu một danh gia.
Nhưng với Giám Chính Ti Thiên giám mà nói, bất kể nàng là phu nhân hay là danh gia, ánh mặt trời vẫn luôn là ánh mặt trời.
Từng được chiếu rọi qua, sẽ biết nó ấm áp.
Last edited: