• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (3 Viewers)

  • Chương 57

  Ngươi làm nó sợ

  Mộ Dung Dật Phi lệnh Huyền Khôn dẫn hai vị sư phụ một văn một võ ở thư phòng chờ. Đều là khoảng bốn mươi tuổi, văn thì nội liễm võ thì tinh can.

  Liễu Tâm Mi nghe xong tin này, cũng cho Siêu Phàm thay y phục mới may. Tiểu tử này có bộ dáng phấn nộn khả ái, kết hợp rất tốt ưu điểm của hai người. Quần áo lam nhạt làm cho nó có hình dáng như tiểu đại nhân, cũng có vài phần mùi vị nho nhã. Đối cái nhi tử nhặt được này, Liễu Tâm Mi nhìn thế nào cũng thấy không đủ, hận không thể đem nó cưng chìu đến tận xương tủy.

  "Tham kiến Vương gia." Liễu Tâm Mi tuy rằng không thích lễ nghi cổ đại, trước mặt người khác vẫn là làm được có hình có dạng.

  "Tham kiến phụ vương." Bé quỳ gối xuống.

  Đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Dật Phi hơi híp một cái, ôn hòa để nó đứng lên, lại bất mãn liếc mắt nhìn Liễu Tâm Mi.

  Liễu Tâm Mi cũng cau mày, nàng cũng chỉnh lý qua y phục trang dung. Không thể nói có bao nhiêu tinh xảo, thế nhưng cũng không đến mức để hắn mất mặt. Chẳng lẽ hắn đối với trang phục của nàng bất mãn sao? Nữ nhân vì người thích mình trang điểm, hắn không thích mình, nàng tự nhiên cũng không cần lấy lòng hắn.

  Bất mãn của Mộ Dung Dật Phi bắt nguồn từ bộ đồ trên người Siêu Phàm. Màu gì không được, sao lại mặc màu lam nhạt, cái này rõ ràng là màu sắc Mộ Dung Dật Ninh thích nhất. Ở trong mắt của người ngoài, bọn họ càng giống một đôi phụ tử.

  "Huyền Khôn, một chút nữa đem mấy cuộn vải vóc tới chổ của Vương phi, chỉ là không lấy màu sắc trên người thế tử." Mộ Dung Dật Phi nhàn nhạt phân phó.

  "Vâng." Huyền Khôn phản ứng trước tiên, Vương gia đây là -- ghen tị?

  "Tiểu đệ gặp qua nhị ca, gặp qua Vương phi tẩu tẩu." Mộ Dung Dật Ninh trầm ổn đi đến.

  "Tứ hoàng thúc." Siêu Phàm ngọt ngào kêu.

  Một lớn một nhỏ, đều đem sự phiêu dật của màu xanh nhạt thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, sắc mặt của Mộ Dung Dật Phi càng trở nên âm trầm. Nữ nhân này nhất định là thành tâm làm hắn khó chịu.

  Liễu Tâm Mi cũng hậu tri hậu giác phát hiện, quá xấu hổ a nàng thề nàng tuyệt đối không phải cố ý. Đây tuy rằng không phải thân tử trang nàng cố ý đặt may, nhưng vẫn là đụng hàng. Không có biện pháp, nàng vẫn luôn rất thích màu sắc trung tính này, may mắn là ngày hôm nay nàng thay cái váy dài nguyệt sắc thêu hoa, và tên kia một thân trang phục đen nhưng thật ra hợp nhau.

  Hai người đi theo sau lưng Mộ Dung Dật Ninh cũng vấn an Mộ Dung Dật Phi.

  "Vương gia, nếu người tới đông đủ, chúng ta bắt đầu đi" Liễu Tâm Mi dẫn đầu nói ra.

  "Ừ, Vương phi nghĩ cách tỷ thí như thế nào?" An vương hỏi.

  "Cái này còn không dễ sao? Hai vị võ giáo sư, chỉ cần nhất quyết cao thấp là được. Người nào thắng, người đó chính là sư phụ thế tử." Biện pháp này nhưng thật ra giản đơn dễ tiến hành, mọi người đều tán thành.

  "Cái đó, trước tiên nói rõ, dừng đúng lúc, không thể cố ý đả thương người." Liễu Tâm Mi trước hết nói rõ.

  Hài tử còn nhỏ, không thích hợp thấy trường hợp bạo lực, hài tử này không biết trải qua cái gì, trước mặt người luôn là bộ dạng sợ sợ sệt sệt. Nếu lại bị kinh hách, sợ rằng ở trước mặt của nàng cũng không thể nói ra một câu đầy đủ.

  Hai vị Vương gia đều chấp nhận, nhẹ nhàng gật đầu. Vẫn là lòng của nữ nhân tinh tế, sẽ nghĩ tới cái này.

  Hai vị võ giáo sư phụng mệnh đi vào trong sân, kéo ra tư thế, tẩu hành môn, mạn qua bộ, cùng nhau hét một tiếng, liền nhào vào một chỗ chiến. Hai huynh đệ Mộ Dung đều là cao nhân, mắt lạnh nhìn một cái, liền nhìn ra ai cao ai thấp. Liễu Tâm Mi và Siêu Phàm cũng lần đầu tiên thấy hai người đao thật thương thật đấu với nhau, không khỏi đều có vài phần hưng phấn và hiếu kỳ, đều mở to hai mắt, mắt không chớp nhìn, thấy chỗ đặc sắc, nhịn không được liền trầm trồ khen ngợi.

  Mười mấy hiệp qua đi, cao thấp liền hiện. Võ sư Mộ Dung Dật Ninh mang tới dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, rơi xuống hạ phong. Hắn thấy chỗ trống, nhảy ra vòng ngoài, ôm quyền nhận thua.

  "Vị Trương tiên sinh này ngày sau là sư phó của tiểu nhi." Mộ Dung Dật Phi cũng lễ tiết đưa tay ôm quyền nói.

  Người nọ liền vội vàng khom người hoàn lễ, trong miệng liền nói: "Không dám nhận."

  Siêu Phàm thấp giọng thầm thì: "Mẫu thân, công phu của sư phó này không có đẹp mắt như tứ hoàng thúc."

  Lần bị Liên thiếu gia khi dễ, tứ hoàng thúc đáp xuống đất và động tác đá người đều hết sức soái khí, làm nó lập tức mê ngay.

  Khóe môi Mộ Dung Dật Ninh hơi nhếch lên, trong lòng có vài phần vui sướng, lại không nói gì.

  Mộ Dung Dật Phi lại có xung động muốn cùng cái tứ đệ này đại chiến một trận. Không chỉ nói là Mộ Dung Dật Ninh, cho dù là toàn bộ Tây Sở thậm chí là thiên hạ, hắn còn chưa sợ qua ai.

  Vẻ mặt Liễu Tâm Mi quẫn bách cùng Trương sư phó giải thích: "Tiểu hài tử không hiểu chuyện mà, mạo phạm tiên sinh, ngài không cần để ở trong lòng."

  Nàng quay đầu lại liếc mắt trừng Siêu Phàm: Ngay trước mặt người ta, xoi mói, bộ dáng như vậy, thực sự tốt sao?

  Siêu Phàm không phục lầm bầm: "Là mẫu thân nói qua, có thể cho ta chọn."

  Ách, Liễu Tâm Mi đở trán, đau đầu a Mộ Dung Dật Ninh không ở trong phạm vi chọn lựa có được hay không?

  Mộ Dung Dật Phi cũng trừng mắt lên, nếu là thật cho nó tuyển chọn, nó có phải hay không sẽ trực tiếp không nhận người cha là hắn? Không phải là không có loại khả năng này a, hắn vẫn chưa quên chuyện ngoài cửa vương phủ, lúc đó tiểu tử này không phải mong muốn Mộ Dung Dật Ninh làm cha nó, còn cố ý không nhìn khuôn mặt trầm xuống của hắn. Ngón tay của hắn búng một cái, "Qua đây."

  Trên mặt của hắn mang theo ba phần ý cười, đứa bé này vẫn là hoảng sợ trốn sau lưng Liễu Tâm Mi, chỉ là lặng lẽ lộ ra nửa khuôn mặt, một đôi mắt to nháy một cái, mang theo ba phần vô tội bảy phần khủng hoảng, đặc biệt khiến người ta thương tiếc.

  Mộ Dung Dật Phi cảm giác thấy đáy lòng có một nơi bị xúc động, hắn đã làm cái gì a? Hài tử này vì sao sợ hắn như thế? Hắn vẫn cho là hài tử này cùng mẫu thân suy nhược kia giống nhau, không có nửa điểm huyết tính. Hơn nữa mồm miệng nó không lanh lắm, càng khiến hắn sinh ra lòng chán ghét từ bỏ. Thế nhưng ở trước mặt của Liễu Tâm Mi, thậm chí là trước mặt của Mộ Dung Dật Ninh, nó đều biểu hiện nhu thuận và thông minh. Nhất là lúc con ngươi đen kịt kia chuyển động, cực kỳ giống bộ dạng giảo hoạt xinh đẹp của Liễu Tâm Mi.

  Không có đạo lý a, cho là Liễu Tâm Mi nói là thật, nàng là bởi vì té một cái lúc tỉnh lại thay đổi tính tình, thế nào hài tử này cũng càng ngày càng giống tính nết bây giờ của nàng? Chỉ là hài tử này còn không có sự can đảm như Liễu Tâm Mi vậy, chỉ dám khi nó tự cho là nơi hắn nhìn không thấy mới vén mũi trừng mắt.

  "Qua đây." Hắn lần thứ hai uy nghiêm nói.

  Đứa bé chậm chậm chạp chạp bước đi tới, lo sợ không yên nhìn hắn, lại rất nhanh cúi đầu.

  "Ngươi thích ai làm sư phó của ngươi?" Hắn tận lực ôn hòa hỏi.

  "Cái đó, cái đó, phụ, phụ vương, làm, làm chủ là được rồi." Hắn lao lực mà nói.

  Mặt Liễu Tâm Mi biến sắc, cấp tốc kéo nó trở lại trong lòng, không vui nói: "Ngươi làm nó sợ."

  Mộ Dung Dật Phi ngây ra, hắn cái gì cũng chưa làm, thế nào lại làm nó sợ?

  "Ngoan, không phải sợ. Mẫu thân ở chỗ này a." Đôi môi ôn nhu của Liễu Tâm Mi in trên gò má của nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom