• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 55

Ta thanh tỉnh rồi

Mộ Dung Dật Phi nhướng mày: "Liễu Tâm Mi, ngươi biết biến hóa lớn lớn nhất của ngươi là gì không?"

Ngoại trừ gương mặt này, nàng cùng nàng dĩ vãng không có nửa phần giống nhau?

Liễu Tâm Mi trầm tư suy nghĩ một hồi, mới chậm chạp trả lời: "Ta trước đây, tâm mù mắt cũng mù. Hiện tại té ngã qua một lần, hình như là sáng mắt sáng lòng, ta hoàn toàn thanh tỉnh."

Mộ Dung Dật Phi sờ sờ cái mũi của mình, còn tốt, vẫn là không bị nàng làm cho tức chết. Lúc nào nàng trở nên như thế?

Đưa tay vung lên, cánh cửa kia tự động liền khép lại.

Sau lưng của Liễu Tâm Mi cương thẳng, nói chuyện thì cứ nói, đang yên lành đóng cửa làm chi a? Cô nam quả nữ cùng ở một phòng, không có bất kỳ an toàn nào đáng nói.

Nàng từng bước một lui đến cạnh cửa, làm xong chuẩn bị tùy thời có thể trốn chạy.

Ha hả, nữ nhân ngốc, nếu hắn thật muốn cùng nàng tính toán, đừng nói chỉ một cánh cửa, đến Thiên Vương lão tử cũng không giúp được nàng.

"Qua đây" hắn không cho kháng cự nói.

Nàng quả quyết lắc đầu, dưới bàn chân như mọc ra cái đinh.

Nữ tử như mèo hoang giương nanh múa vuốt đi đâu rồi? Thần tình của nàng bây giờ có bảy phần đề phòng, hai phần ủy khuất, còn có một phần... Khiếp sợ. Chỉ có một phần thần thái này giống nữ tử trong ấn tượng của hắn. Lúc đó nàng cũng là khiếp khiếp sợ sợ như thế này nhìn mình, vì hắn hỉ mà hỉ, vì hắn nộ mà bi, phảng phất như là cái bóng phía sau hắn, yên lặng một đường đi theo, lại dễ dàng làm cho người ta quên lãng.

"Qua đây, bản vương sẽ không... Khi dễ ngươi." Hắn khó khăn nói, hắn, cũng thừa nhận đây là -- khi dễ?

Liễu Tâm Mi không tình nguyện động đậy, vẫn là trong phạm vi nàng cho là an toàn mà dừng cước bộ.

"Tiên sinh bản vương đã định rồi, không cần làm phiền tứ đệ. Sau này nếu ngươi có yêu cầu gì, trực tiếp nói với bản vương." Rõ ràng hắn mới là nam nhân của nàng, dựa vào cái gì cùng người ngoài thương lượng.

Chỉ là như vậy? Tâm của Liễu Tâm Mi đang treo cao nhất thời buông lỏng, nàng còn tưởng rằng hắn lấy cái gì gia pháp tam cương ngũ thường nói chuyện này nữa, thế nhưng cứ như vậy đuổi Mộ Dung Dật Ninh, hình như không có hậu đạo.

Con ngươi nhẹ nhàng chuyển, nàng nói rằng: "Là ta chủ động cầu người ta, như vậy không tốt đâu?"

"Nó là nhi tử bản vương, bản vương tự có chừng mực." Vô luận là nhi tử hay là nữ nhân này, đều phải là hắn làm chủ.

"Mạnh mẫu còn chuyển nhà ba lần, ta là nương của nó, tự nhiên cũng làm chủ." Liễu Tâm Mi đối với người hắn chọn, không rõ cũng có bài xích. Nàng cũng không hy vọng một hài tử nhu thuận thông minh như vậy sẽ bị điều giáo thành một bộ dáng băng lãnh.

"Ngươi muốn như thế nào?" Tính nhẫn nại của Mộ Dung Dật Phi luôn không tốt, nữ nhân này là được một tấc lại muốn tiến một thước sao? Mình cũng không cùng nàng so đo, nàng còn dám cùng hắn cò kè mặc cả. Xuất giá tòng phu, đạo lý này không ai giáo dục qua nàng sao?

"Cái đó, ta cũng muốn khảo hạch một phen, không phải ai cũng có tư cách giáo dục nhi tử của ta." Không phải tiên sinh nào cũng hiểu được tùy theo tài năng tới đâu mà dạy tới đó, nàng không thể chịu được nhất là vốn hài tử thiên chân khả ái cuối cùng trưởng thành đều có bộ dáng như nhau.

"Làm sao khảo hạch?" Mộ Dung Dật Phi nhìn chăm chú vào nàng, nữ nhân này không có nửa phần tài học, đây cũng là hắn sớm đã lãnh giáo qua.

Liễu Tâm Mi cười, rất thần bí nói: "Vương gia và Thành vương đồng thời đem bốn vị tiên sinh đến, ta tự có diệu kế."

Trong nháy mắt Mộ Dung Dật Phi có xung động đánh người. Mấy tháng đầu lúc mới vào An vương phủ, hậu trạch bị nàng xử lý rối tinh rối mù. Đóng cửa lại mất mặt thì cũng thôi, hiện tại nàng là dự định chiêu cáo thiên hạ mình có bao nhiêu vô năng bao nhiêu buồn cười sao? Dám làm tây tân của vương phủ, nhất định là bác học đa tài. Mấy cái này của nàng, không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?

"Không được, ngươi biết được bao nhiêu chữ? Lại muốn khảo hạch học vấn của tiên sinh vậy Liễu Tâm Mi, ngươi là thành tâm muốn để bản vương sau này không có cách nào ngẩng đầu nổi sao?" Vì để che giấu tài năng của nàng, hắn đã rất nhọc lòng. Nếu không phải hắn đối với bên ngoài tuyên bố nàng người yếu nhiều bệnh, chưa từng tham gia cung yến nào, e là nàng đã trở thành trò cười cho mọi người từ lâu. Các Vương phi quý phụ kia, người nào không phải từ ngữ chau chuốt?

Liễu Tâm Mi một trận thổn thức, ai nói nữ tử vô tài đó là đức a? Không có thực tài thực học, vẫn không phải đều bị người ta khinh bỉ? Ngươi nếu không cường, không ai hỗ trợ. Thế giới này cho tới bây giờ đều là tàn khốc mà lại không công bằng.

"Sĩ biệt ba ngày thay đổi triệt để cách nhìn, Vương gia nhìn không thấy ta tiến bộ sao?" Liễu Tâm Mi giảo hoạt mỉm cười.

Bản vương nhìn thấy không phải là tiến bộ của ngươi, mà là không thể tin được. Không phải Liễu Tâm Mi ngươi che giấu cái gì, vậy nhất định là Tĩnh Biên Hầu phủ che giấu cái gì.

Mộ Dung Dật Phi bỗng nhiên xích lại gần bên cạnh Liễu Tâm Mi, cẩn thận nhìn trên mặt. Vùng da sau tai cùng màu da của nàng đồng nhất, hiển nhiên không phải là có người dịch dung giả dạng.

"Hanh, " Mộ Dung Dật Phi bất mãn hừ lạnh.

"Bản vương thấy rất nhiều, vì ăn mặc chi phí, cùng trắc phi huyên náo đến An vương phủ người ngã ngựa đổ; một lời không hợp, liền cùng người khác ra tay đánh nhau; còn có, bản vương lại còn không biết, ngươi vì mình tìm một chỗ dựa vững chắc rất tốt. Những thứ này đều là thứ tiến bộ ngươi nói sao?"

Liễu Tâm Mi lộ ra nụ cười người vật đều sợ: "Không phải đâu, Vương gia? Những thứ này cũng đều là ta dựa vào năng lực của mình làm được. "

Ta vô năng? Còn không phải đem một đám người khi dễ ta dọn dẹp đến phục sát đất sao.

Ách Mộ Dung Dật Phi cũng học nàng trực tiếp trợn trắng mắt, hắn là đang khen nàng sao? Còn mặt dày vô sĩ như vậy thừa nhận.

An vương không muốn cùng nàng nhiều lời, hắn sợ sẽ bị nàng làm tức chết. Nếu nàng muốn mất mặt, liền tùy nàng đi thôi, cũng may Mộ Dung Dật Ninh không phải một người nói nhiều, việc này chắc là sẽ không lan truyền ra.

"Vậy ngày mai đi, nếu người của bản vương thắng, không cho ngươi giở trò." Dễ lên dễ xuống sơn khê thủy, dễ lật dễ trở lòng của nữ nhân. Lời xấu phải nói ở phía trước.

"Vậy ta đi ra ngoài?" Nàng thử thăm dò hỏi một câu.

Mộ Dung Dật Phi không để ý tới nàng, ngồi trở lại án thư bắt đầu xem công văn.

"Cái đó, sự việc hôm nay, ngươi không cần để ở trong lòng, ta thật không phải là cố ý." Nàng nói câu này thật nhanh, liền vội vàng đi ra.

Nhìn cái bóng lưng biến mất kia, khóe môi Mộ Dung Dật Phi cong lên, nàng đây là nói xin lỗi hắn sao? Chỉ là cũng không có chút thành ý.

Thấy Liễu Tâm Mi lông tóc không tổn hại đi ra, Mộ Dung Dật Ninh như trút được gánh nặng. Vừa rồi trong thư phòng mơ hồ ngửi thấy mùi vị lông tóc bị thiêu, Vương phi tẩu tẩu này làm như thế nào dập tắt ngọn lửa lôi đình kia?

"Ta không sao rồi." Nụ cười này của nàng, cả vườn hoa nhi đều ảm đạm thất sắc.

"Tốt." Nụ cười của hắn trong sáng như trước. Chỉ có tự mình hắn biết, hắn mới vừa rồi là lo lắng nàng sẽ phải chịu trách phạt cỡ nào.

"Ngày mai mang theo tiên sinh của ngươi vào phủ, nếu như có thể thắng người của Vương gia chọn, liền lưu lại làm lão sư cho thế tử." Nàng không đầu không đuôi nói một câu không giải thích được như thế.

"Được." Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

Có thể làm cho nhị ca thay đổi chủ ý không phải là chuyện dễ dàng a đây là phương thức của nàng cảm tạ hắn?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom