Con cọp giấy
Siêu Phàm còn không hiểu đạo lý trung quân ái quốc, thế nhưng chỉ cần là mẫu thân nói, vậy nhất định là đúng. Nó đối với vị Trần tiên sinh này cũng thêm vài phần hảo cảm.
Liễu Tâm Mi đối với Mộ Dung Dật Ninh cười cười, cuối cùng cũng không để cho hắn đi không một chuyến. Nàng đã chậm rãi phát hiện dụng ý của Mộ Dung Dật Phi, hắn là ước gì Mộ Dung Dật Ninh không bao giờ xuất hiện ở An vương phủ nữa, cùng hai mẹ con họ cả đời không qua lại với nhau. Thế nhưng điều này sao có thể chứ? Hắn là người duy nhất hiện nay trong thế giới này vui vẻ đối với nàng đưa ra một tay giúp đỡ.
Ánh mắt của hắn tinh thuần giống như thanh tuyền, không nhiễm một tia tạp chất. Người có đôi mắt như vậy, tâm linh cũng sạch sẻ. Liễu Tâm Mi bởi nguyên nhân công việc, luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh, có thể rất dễ dàng phân biệt ra một người là tốt xấu. Đây là một noãn nam để nàng không cần phải có lòng phòng bị, hắn đối với việc giúp đỡ bọn họ không có bất kỳ động tác bất lương. Tự nhiên như mưa sương tư nhuận hoa cỏ, như ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi.
"Đa tạ Thành vương phí tâm. Vị Trần tiên sinh không chỉ có biết rõ đạo lý biến thông, còn rất có sự can đảm. Tiểu hài tử chính là một gốc cây non, hoàn cảnh sinh trưởng rất quan trọng. Ta đối với hài tử không có kỳ vọng quá lớn, chỉ cần nó hiểu đạo lý, phân rõ thị phi là tốt rồi."
"Có mẫu thân như Vương phi tẩu tẩu vậy, còn lo gì thế tử không hiểu chuyện a?" Thành vương đối với Liễu Tâm Mi thêm hai phần hảo cảm, người dám đưa ra câu hỏi sắc bén như vậy, cũng là không nhiều lắm a hơn nữa kiến giải của nàng tuy rằng nghe có chút hoang đường, nhưng tuyệt đối không phải cưỡng từ đoạt ý, chỉ là góc độ suy nghĩ đặc biệt một tí mà thôi. Chân lý thế nhân treo bên mép đích thực là thường không trải qua cân nhắc a.
Trong lòng Mộ Dung Dật Phi nghi ngờ càng ngày càng sâu, cho dù là nàng đọc đủ mọi thứ thi thư, theo hiểu biết của hắn đối với Liễu Hầu Gia Tĩnh Biên Hầu phủ, cũng sẽ không cho phép nữ nhi có cách nghĩ kỳ dị như vậy. Lão đầu tử kia cũng là người đọc thuộc sách thánh hiền, trung hiếu hai chữ là thứ ông suốt đời kiệt lực duy trì.
Đối với hai vị tiên sinh không được chọn, An vương gia mệnh Huyền Khôn đưa mười lượng bạc, khách khí đưa bọn họ ra phủ. Tôn sư trọng đạo là mỹ đức thế gian lưu truyền, chỉ là Siêu Phàm thân phận là thế tử, hai vị sư phụ này không dám nhận đại lễ của nó, chỉ nhận lấy nước trà nó dâng lên, tính là bái sư.
Liễu Tâm Mi quay qua thi lễ với Mộ Dung Dật Phi, chân thành nói cám ơn: "Đa Tạ vương gia an bài. Ngọc không mài, không thành khí, người không học, không biết nghĩa. Hài tử mà, vẫn là cần giáo dục. Sinh ra mà biết trước đa phần là tinh túc nào đó trên trời chuyển thế, chúng ta những người phàm tục, làm được học mà biết cũng mãn nguyện."
"Vương phi không cần đa lễ." Mộ Dung Dật Phi làm tư thế đưa tay đở, mặt thì lại đỏ. Đây cũng là con hắn a, nàng hà tất nhất định phải lãnh đạm xa cách như vậy?
"Đa tạ phụ vương." Siêu Phàm cũng sau lưng nàng khom người thi lễ.
Mặc dù là nói vài chữ ít ỏi, ánh mắt Mộ Dung Dật Phi so với trước nhu hòa, khó có được nó ở trước mặt của mình không hề ấp a ấp úng, tiếng "Phụ vương" cũng gọi là phá lệ rõ ràng, nghe xong trong lòng hắn thập phần thoải mái.
"Vương gia, kế tiếp đều là chuyện của nam nhân các người, thiếp không tiện tham dự, ta liền lui đây." An bài sân a, chuẩn bị này nọ a và vân vân, nàng không có hứng thú. Mình mới vừa có một chổ để sống an phận, làm sao đi chi phối sinh hoạt của người khác?
Mộ Dung Dật Phi góc mắt khóe môi đều là ý cười, nàng tham dự toàn đại sự a hiện tại lại làm ra một bộ dạng nhàn thục dịu dàng, ai còn sẽ tin a?
Trở lại Như Yên Các, Siêu Phàm chợt nhớ tới một việc, hỏi: "Mẫu thân, có phải phụ vương tìm cho ta sư phụ, ta sau này cũng không thể cùng mẫu thân xuất môn?"
Liễu Tâm Mi gật đầu, chuyện học tập này tối kỵ một ngày bạo mười ngày hàn.
"Mẫu thân gạt người." cái miệng nhỏ nhắn của nó liền mím, ủy khuất như lập tức sẽ khóc lên.
"Người và phụ vương như nhau đều không thích ta, mới nghĩ ra biện pháp này." Mắt nháy một cái, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
Liễu Tâm Mi vội vã ôm nó, an ủi liên tục: "Làm sao sẽ không thích còn con? Con là tâm can bảo bối của mẫu thân a chúng ta không phải đã nói rồi sao? Chỉ có học văn tập võ mới có thể làm cho con ngày càng cường đại lên, chỉ có như vậy, mẫu thân mới không sợ bị người khác khi dễ a "
Là như vậy? Siêu Phàm suy nghĩ một chút, hỏi: "Tứ hoàng thúc không phải sẽ giúp đở chúng ta sao?"
Liễu Tâm Mi nghiêm túc, tính ỷ lại người khác trăm triệu lần không thể dưỡng thành.
"Bảo bối, tứ hoàng thúc sau này sẽ có người nhà của mình, cũng sẽ có con của mình, sẽ không thời thời khắc khắc đều xuất hiện ở trước mặt của chúng ta."
"Hắn cũng không thích ta?" Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái liền xụ xuống.
"Thích a, thế nhưng mỗi người đều có cuộc sống của mình, không có khả năng ở lúc con cần, liền kịp thời xuất hiện." Liễu Tâm Mi kiên nhẫn thuyết giáo.
"Vậy học cái này có thể bảo hộ mẫu thân sao?" Hắn nghiêm túc hỏi.
"Đúng vậy, chờ con học giỏi bản lĩnh, như tứ... như phụ vương của con uy vũ vậy, cái gì cũng không sợ." Liễu Tâm Mi đúng lúc thu miệng, ha hả, nàng thế nào lại giống hài tử vậy, đối với người kia sinh ra cảm giác ỷ lại?
"Ta không muốn giống phụ vương." Hắn nhỏ giọng mà nói.
Phụ vương nhìn rất hung dữ, nó cũng không dám tới gần, hơn nữa mẫu thân cũng không thích lắm. Nó không nên làm người mẫu thân không thích.
"Con vì sao sợ hắn như vậy?" Liễu Tâm Mi kỳ quái hỏi.
Không phải nói Mộ Dung Dật Phi hai năm không đến lãnh viên sao? Hài tử này sẽ không có gặp qua hắn mấy lần a, thế nào lại như chuột thấy mèo, cả ngày đều muốn trốn xa hắn.
Siêu Phàm cổ họng hự xích, nửa ngày cũng nói không nên nguyên nhân.
Liễu Tâm Mi vội vã dời đi trọng tâm câu chuyện, có đôi khi tìm chân tướng căn nguyên vấn đề, luôn sẽ có thành phần tàn nhẫn. Người kiên cường cũng luôn ở trong đêm khuya vắng người, đem lòng đã nát móc ra, vá vá lắp lắp, xong rồi, lại bỏ vào trong, lúc trời sáng, tiếp tục ngẩng cao đầu mà đi.
Thế nhưng đạo lý này không thích hợp với tất cả những người không thuận lợi, người nói lời này, hoặc là quá kiên cường, hoặc là một ngốc tử. Người còn nhỏ như vậy, ai sẽ nhẫn tâm bắt nó kiên cường. Nàng chỉ có thể chỉ dẫn cho nó đi ra khỏi hắc ám, chỉ cho nó phương hướng rõ ràng. Những chuyện khác, nàng thật không có khả năng. Cũng là làm khó nó, tuổi nhỏ như vậy, trong lòng lại chôn giấu một bí mật.
"Mẫu thân, người không sợ phụ vương sao?" Lông mi dài của nó chớp chớp, như con bướm giương cánh muốn bay.
Ha hả, Liễu Tâm Mi cười khan vài tiếng, không sợ sao? Cũng có lúc chột dạ. Chỉ là nàng không dám lộ ra ý sợ trong lòng, trên dưới Như Yên Các chỉ có nàng làm chổ dựa cho bọn họ, nếu nàng trụ không nổi, bọn họ còn có thể có cuộc sống tốt đẹp sao?
"Không sợ, chẳng qua chỉ là con cọp giấy, chỉ biết thỉnh thoảng rít gào mà thôi." Lời này của nàng không biết là nói cho người khác hay là nói cho mình nghe, chỉ là dũng khí hình như vụt lên.
Bình luận facebook