Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Có tiền tùy hứng
Liễu Tâm Mi phân phó Hương Diệp ở nhà chỉnh lý sổ sách, tự mình dẫn theo Liễu Diệp Nhi và Siêu Phàm đi ra ngoài.
Có xe ngựa thể diện như vậy, Siêu Phàm cao hứng hai tay nhỏ vỗ đến không cùng một nơi.
Huyền Khôn còn đang an trí trong xe một kỷ án nho nhỏ, trà bánh chuẩn bị cũng đều là tinh xảo. Bốn vách tường đều được bọc bằng gấm xanh nhạt, ngay cả chỗ tựa lưng đều là mềm mềm.
Liễu Tâm Mi tán thán một tiếng, không ngờ một hán tử thô tâm tư lại tỉ mỉ như vậy.
"Vương phi, chúng ta đi hãng gạo hay là tửu lâu?" Liễu Diệp Nhi hưng phấn hỏi, nhớ tới một màn Vương phi và tiểu thế tử ở trước cửa nhờ giúp đở kia trong lòng chua xót. Cũng may ngày tháng u ám, một đi không trở lại. Những đồ cưới Phu nhân lưu lại, nuôi một Như Yên Các cũng không thành vấn đề.
"Không vội, chúng ta chờ tin tức của Hương Diệp." Liễu Tâm Mi khép hờ hai mắt, dáng vẻ làm biếng nghiêng người dựa vào chổ dựa phía sau.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới Mộ Dung Dật Phi sẽ tặng một chiếc xe ngựa cho nàng, bất quá nàng cũng không có sinh lòng cảm kích. Chỉ là khổ thì nguyên chủ thân thể chịu, chỗ tốt thì nàng lại chiếm được. Nàng yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả, nếu như Mộ Dung Dật Phi nguyện ý bồi thường, nàng có thể chuyển chút ân huệ này tới trên người của Siêu Phàm, như vậy coi như không thẹn với mẫu thân nó.
"Chúng ta ra đây làm gì?" Liễu Diệp Nhi không hiểu mở to hai mắt.
"Nha đầu ngốc, đi ra hít thở không khí a không khí trong vương phủ rất không sạch sẽ, sống ở đó thời gian dài, sẽ sinh ra bệnh." Liễu Tâm Mi mắt cũng không nguyện mở, nàng cũng không sợ những lời này truyền tới trong tai của Mộ Dung Dật Phi, nếu thật muốn cùng nàng tính toán, thì những người bọn họ vẫn như cũ sống ở trong lãnh viên.
Xa phu không có mục đích điều khiển xe ngựa, Vương phi phân phó, tùy ý đi dạo là được rồi. Hắn luôn luôn đều là phụng mệnh hành sự, việc tự chủ trương hắn vẫn là lần đầu, cũng cứ như vậy để cho ngựa tự do tiêu sái đi.
"Vương phi, phía trước là mấy tiệm bán châu báu, phấn trang điểm và vải vóc. Ngài nếu là có hứng thú, không ngại đi dạo xem." Tần Bình thật sự không biết nên đi đâu, nhưng thấy ở đây lui tới đều là nữ tử trẻ tuổi, liền quyết định ngừng lại.
"Cũng tốt." Liễu Tâm Mi đáp một tiếng, Liễu Diệp Nhi liền vén màn, đi ra ngoài trước, đưa tay bế thế tử xuống, lại tới dìu nàng. Liễu Tâm Mi lắc tay, nàng không có yếu đuối giống đóa hoa trong phòng ấm không thể ra gió, làm không được tư thái một bước ba lắc.
Nàng là không thích đồ trang điểm, nàng luôn cảm thấy một người trên mặt trét một lớp dày như vậy, da sẽ hít thở không thông. Nhìn nhìn Liễu Diệp Nhi, đưa tới hiện đại là một đóa hoa quý thiếu nữ, chất da và khí sắc cũng như kiều nhụy sơ định, tuyên truyền còn không kịp, đâu cần che đậy? Trực tiếp đi tới, thẳng đến cửa hàng tơ lụa.
Người làm ở cửa tươi cười đón chào, đưa bọn họ đi vào. Chưởng quỹ cũng khách khí gật đầu, mặc cho bọn họ tùy ý chọn.
Liễu Tâm Mi đối với những thứ này là không rành, ở cái thế giới kia của nàng, chỉ cần xem nhãn hiệu là được. Cho nên màu sắc và kiểu dáng là nàng chú ý nhất. Nguyệt sắc, xanh nhạt, màu nước, xanh biếc, đều là màu sắc rất thanh nhã, kiểu dáng cũng giản đơn rất đặc biệt. Nàng cười cười ở trên người của Siêu Phàm so qua so lại, tuy rằng đều là nàng thích, thế nhưng tiểu oa nhỏ như vậy mặc vào cũng được.
"Chưởng quỹ, mỗi một màu đều làm cho chúng ta một bộ." Có cảm giác trang phục mẹ con hay không?
"Mẫu thân, chúng ta phải mặc y phục giống nhau sao?" Siêu phàm nhướng mày lên, vẻ mặt không hài lòng.
"Không vui sao?" Liễu Tâm Mi liền vội vàng hỏi.
"Cái kia, còn có cái kia, vẫn là không lấy đi?" Nó chỉ vào vải vóc màu nước và xanh biếc, nó là nam tử hán a, mặc kiều diễm như thế, có bị người ta chê cười không đây?
Ách, được rồi, hài tử này có chủ kiến của mình.
"Liễu Diệp Nhi, hai cái này ba người các ngươi đem đi chia đi." nha đầu theo nàng ngày tháng qua cũng rất kham khổ, nhất là Liễu Diệp Nhi, bất quá vẫn là hài tử mới lớn, lại phải gánh chịu trách nhiệm chiếu cố mẹ con bọn họ.
Lời tạ ơn Liễu Diệp Nhi còn chưa nói ra, chợt nghe một trận tiếng đinh đang của ngọc bội truyền đến, một vị tiểu mỹ nhân nhẹ nhàng bước đến xuất hiện ở trên cầu thang.
Phấn y váy tím, tóc đen chải thành búi toc đẹp, trên đó cài một cây trâm vàng nạm bảo thạch. Mi như núi xa hàm thúy, mắt như tinh thần chớp nhoáng. Tiền hô hậu ủng ở trong mấy nha hoàn cùng đi xuống dưới, mấy người làm tràn đầy hưng phấn.
"Lưu tiểu thư, trong tiệm này của chúng ta rất hoan nghênh khách nhân như người nhất, người đến chuyến này, tiểu điếm lại được bổ sung hàng." Chưởng quỹ cười ha hả đi tới nghênh tiếp.
"Chưởng quỹ nói đùa." mỹ nhân khẽ hé đôi môi đỏ mộng, thanh âm như chim hoàng oanh xuất cốc, uyển chuyển thanh thúy.
Liễu Diệp Nhi đang ở trước quầy thanh toán, nha hoàn bên người của mỹ nhân đi tới, đối với người làm trong tiệm nói: "Kết toán cho chúng ta trước, tiểu thư nhà ta có việc gấp."
Người làm khó khăn nói: "Vị cô nương này sắp xong ngay đây, ngài chờ chút."
Nha đầu kia liền nhíu mày, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Liễu Diệp Nhi một phen, khinh miệt cười: "Chổ đồ đó của nàng ta, cũng không đủ cho tiểu thư của chúng ta thưởng cho người, dựa vào cái gì bảo chúng ta chờ a?"
"Vậy cô nương có thể chờ một chút?" Người làm không dám đắc tội khách hàng tài đại khí thô, cười hỏi Liễu Diệp Nhi.
Liễu Diệp Nhi ở trong vết nứt cầu sinh hai năm, dạng uất nhục nào chưa chịu qua? Bởi vậy khẽ gật đầu, nghiêng người qua một bên.
Liễu Tâm Mi cau mày, chợt cười cười, thiên hạ này loại người cáo mượn oai hùm còn nhiều quá mà, há là nàng nhìn không quen là có thể thay đổi?
Thật đúng là mở rộng tầm mắt, người ở lầu dưới này mua vải vóc là theo thước hoặc theo thể hình, thế nhưng người ta là mua theo cuộn. Thảo nào chưởng quỹ đem các nàng tôn sùng là khách quý, đây là thông đạo vip của cổ đại đi? Có tiền hay tùy hứng.
Liễu Tâm Mi còn không có cảm khái xong, chợt nghe thấy nha đầu kia quay qua khinh miệt Liễu Diệp Nhi nói: "Coi như ngươi thức thời, mấy văn tiền này coi như thưởng cho ngươi." Nàng đưa mấy đồng tiền nằm trong lòng bàn tay.
Liễu Diệp Nhi đỏ mặt lên, nàng là nha hoàn không sai, thế nhưng các nàng đều là người có thân phận giống nhau, nàng dựa vào cái gì phải bị vũ nhục như vậy?
Đúng có thể nhịn nhục thì không thể nhịn, thúc có thể chịu nhịn thẩm mà ta cũng không thể nhịn. Liễu Tâm Mi giận tím mặt, bay lên một cước đá vào cổ tay của nha hoàn kia, mấy đồng tiền cũng "Đinh đinh đang đang" chẳng biết lăn về phía nào.
"A..." Nha hoàn kia kêu như tiếng giết heo, ôm cổ tay khóc lên.
Nguyên tiệm vắng lặng, chưởng quỹ sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy tới lắp ba lắp bắp hỏi: "Vị... Phu nhân, đây là hòn ngọc quý trên tay Phụ quốc tướng quân, nha hoàn thiếp thân của nàng sao ngài có thể tùy ý đánh? Mau, mau xin lỗi Lưu tiểu thư, nàng đại nhân đại lượng, nhất định sẽ không so đo với người."
Liễu Tâm Mi khoanh tay, nhìn chưởng quỹ kia, lạnh lùng cười: "Thế nào? Nha hoàn của nàng không thể khi dễ, nha hoàn của ta thì vô duyên vô cớ chịu nhục sao?"