Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Bách Thảo Đường nhà họ Liễu.
Văn Chưởng Quỹ nhìn từ đầu tới chân Liễu Tâm Mi, cô ta cũng là người của An Vương phủ sao? Không phải chứ? Trong Vương phủ, người con trai nối dõi duy nhất chỉ có con trai của vị vương phi không được sủng ái kia thôi. Hôm nay, đường muội ở xa của hắn ta Văn Nhược Nhược còn cố ý dặn dò phải đánh đòn phủ đầu cô ta, chỉ là cơ hội bị tuột mất ở Vương phủ rồi, cô ta lại không nói lời nào mà chạy tới đây nộp mạng.
Nở nụ cười khinh miệt, hắn ta liếc mắt nhìn cô nói: “ Người trông coi mọi việc trong An Vương phủ không phải là Văn phi nương nương sao, không biết ngươi là đại thần tôn quý từ đâu tới đây vậy?”.
Liễu Tâm Mi nào có không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của hắn ta, nhưng cô cũng chẳng buồn tính toán với những người như hắn. Hờ hững nói: “ Mọi chuyện trong Vương phủ đúng là do Văn Nhược Nhược quản lý trông coi, nếu như ta không nhầm, Bách Thảo Đường này là của hồi môn của phủ Tĩnh Biên Hầu tặng cho tiểu thư nhà họ, không hề liên quan tới Văn Nhược Nhược”.
“ Sao lại không liên quan gì chứ?” Lông mày của chủ Văn nhướn lên, khí thế hùng hổ nói: “ Từ trước tới giờ, nữ nhi xuất giá tòng phu, của hồi môn của cô đương nhiên là phải trở thành tài sản của Vương phủ, của Văn phi Nương nương rồi”.
“ Con người ngươi sao có thể vô liêm sỉ tới mức như vậy chứ?”.
“ Chính là vậy, có vị phu nhân xuất thân con nhà quyền quý nào mà không có của hồi môn chứ? Không ngờ An Vương phủ ngay cả người như vậy cũng có thể vào được”.
“Liễu Hầu gia không ở kinh thành, vị tiểu thư đây chắc là chịu không ít uất ức rồi”.
Không đợi Liễu Tâm Mi mở miệng, mọi người xung quanh đã bàn bạc xôn xao cả lên, nhìn về phía Văn Chưởng Quỹ , ánh mắt của hắn ta càng khinh thường hơn nữa.
“ Ồ, thì ra là như vậy”. Liễu Tâm Mi đột nhiên nhận thức được gật đầu, dáng vẻ như vừa được thụ giáo điều gì đó cực kì thú vị.
Ha ha, quả đúng như dự đoán, cô gái này là một người rất dễ lừa, may mà biểu muội vẫn luôn đề phòng cô ta coi cô ta là đối thủ của mình, với trí thông minh như vậy, sợ là ngay cả chết cô ta cũng không biết vì sao mà chết nữa?
“ Vương phi, hắn ta nói láo”. Liễu Diệp Nhi giận dữ nói, đã tỏ rõ thân phận rồi, thì còn giấu giấu diếm diếm làm cái gì nữa chứ?
“ Ngươi chỉ là một hạ nhân thì biết cái gì chứ?” đối với tiểu nha đầu này hắn ta càng khinh thường hơn.
“ Liễu Diệp Nhi, của hồi môn của Văn phi Nương nương có những gì? Chắc hẳn cũng sẽ quy vào làm tài sảnchung. Còn có của Liên phi Nương nương, ngươi cũng phải hỏi kĩ càng cho ta. Cuối cùng ta cũng biết tại sao Vương gia lại lấy nhiều thê tử đến như vậy, đây thật là con đường tốt nhất để làm giàu”. Liễu Tâm Mi kết luận một cách tương đối ngắn gọn súc tích.
“ Ha ha….” Người trong đám đông lần này được một trận cười rầm rộ, theo đạo lí này, Hoàng thượng mới là người tính toán nhiều nhất chứ nhỉ?.
Văn Chưởng Quỹ đầu đầy hắc tuyến, lần này hắn ta sẽ bị biểu muội của mình mắng cho thảm rồi. Không nói tới Văn Nhược Nhược, mà ngay cả danh tiếng của Vương gia cũng bị bôi nhọ, muốn xoay chuyển tình hình lần này e là rất khó.
“ An Vương gia sao có thể là người như vậy được chứ? Chỉ có của hồi môn của ngươi mới cho vào làm tài sảnchung” Hắn ta trong tình huống cấp bách cũng không thèm để ý quá nhiều.
“ À, ta biết rồi, nhất định là do chức quan của cha ta quá nhỏ, nên mới để cho người bên cạnh tùy ý ức hiếp ta như vậy. Xuất thân của Văn Tắc phi và Liên Tắc phi chắc chắn tốt hơn ta, có phải không, Liễu Diệp Nhi?”Liễu Tâm Mi ấm ức mếu máo nói, trong đôi mắt đẹp nước mắt lã chã không ngừng rơi xuống.
Trong lòng của Văn Chưởng Quỹ không ngừng nhảy dựng lên, chức quan nhỏ?Phong Hầu bái tướng, là ước mơ cả đời này của một người đó.Ai nói, ai dám nói chức quan của Hầu gia nhỏ chứ?Trên vai của Liễu Hầu gia đang gánh vác cả nửa giang sơn kìa.Hắn ta có mấy lá gan cũng không dám động chạm tới Thái tuế.
Càng tô càng đen, sao giống như cả binh bộ thượngthư Văn Thành và đại học sĩ Liên Thanh Sơn đều bị lôi vào chuyện này vậy nhỉ? Nữ nhân này cố ý đến để kiếm chuyện sao?
“ Tại hạ không phải có ý đó” Hắn ta gấp tới mức không biết phải giải thích như nào. Bị một nữ nhân ngốc nghếch đùa cợt tới mức này, thật là mất mặt quá đi.
“ Vậy ngươi là có ý gì?” Liễu Tâm Mi nghiêm túc hỏi.
À, đúng đúng, nên đem hết tất cả sổ sách ra cho cô ta xem. Những người đi theo cô ta khi xuất giá lúc đó, sớm đã bị Văn Nhược Nhược tìm mọi lí do để đuổi đi rồi, tiểu nha hoàn bên cạnh cô ta sức chịu đựng không thể nào tốt như vậy chứ?
“ Văn Phi Nương nương trước đó đã giúp đỡ tiểu nhân, Vương phi là muốn tiếp nhận lại hiệu thuốc này. Chỉ là tuyệt đối không ngờ rằng, những chuyện này người phải tốn công tốn sức đi giải quyết rồi”.Tuy điệu bộ đã giảm xuống, nhưng miệng lưỡi của hắn vẫn không chịu tha cho người ta, khà khà, còn là chính phi nữa chứ, ngay cả sự giúp đỡ cũng không có.
“ Ngươi đều biết hết sao? Như vậy thì dễ xử lý hơn rồi, đến kết toán tiền công rồi đi đi” Liễu Tâm Mi trực tiếp đuổi hắn ta.
Văn Chưởng Quỹ kinh ngạc đứng yên tại chỗ, Bách Thảo Đường này không còn việc của hắn nữa rồi? Chuyện này không chỉ là một cú đánh vào mặt hắn mà còn cả mặt của Văn Nhược Nhược nữa. Hắn đã đem toàn bộ tâm tư và công sức của mình đặt hết vào cửa tiệm này hai năm rồi, không có công lao cũng sẽ có khổ lao, dẫu sao cũng không thể ngay cả một câu giải thích cũng không có, cứ như vậy mà đuổi hắn ta đi sao?
“ Vương phi Nương nương, tiểu nhân đã làm sai điều gì chứ? Người không thể chỉ vì tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn mà cứ như vậy đuổi tiểu nhân được” Văn Chưởng Quỹ bắt đầu kêu oan, lời trong lời ngoài của hắn ta đều thể hiện rất rõ, hắn là đang cố ý chỉ trích Liễu Tâm Mi lấy việc công trả thù riêng.
Với loại người như này còn cần phải giảng đạo lí nữa hay sao? Liễu Tâm Mi chỉ lạnh nhạt nói một câu: “ Bách Thảo Đường này của nhà họ Liễu. Hai năm nay, chuyện tốt ngươi làm còn ít hay sao, ngân lượng kiếm được đều về tay ngươi hết. Chuyện phục hồi danh dự bị tổn hại, ta đã không điều tra ngươi đã là tốt cho ngươi lắm rồi”.
Mặt Văn Chưởng Quỹ trắng bệch, thật không may, vụ tranh chấp hôm nay vừa đúng lúc lọt vào trong mắt của Liễu Tâm Mi, còn có thể giảo biện cái gì nữa chứ. Lòng người vốn đã không thuộc về hắn.Hai năm nay số ngân lượng đút túi riêng cũng vài vạn lượng, chỉ có điều không phải tất cả đều vào trong túi của Văn Nhược Nhược rồi sao.Phần của hắn cũng chỉ được vài lượng cỏn con. Việc ức hiếp vị Vương phi này thực sự là một chuyện quá đơn giản, cũng không cần bên Văn Nhược Nhược hao tâm tổn phí, bản thân hắn qua chuyện này cũng có thể vơ được một khoản tiền béo bở. Thật không ngờ được là chỉ một câu nói đơn giản của cô ta đã phá vỡ toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Việc tới nước này, hắn ta đã có vài phần tin những lời Văn Nhược Nhược từng nói, nữ nhân này không hề dễ chọc, chỉ là trên thế gian này không có loại thuốc nào là thuốc hối hận, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
“ Vương phi Nương nương, xin người hãy để tiểu nhân ở lại, tôi còn có một nhà già trẻ lớn bé cũng cần phải nuôi nữa, tôi không thể mất công việc này được”. Hắn ta khẩn cầu Liễu Tâm Mi, chứ chức vụ cứ như vậy mà bị mất đi thì hắn cũng khó mà ăn nói được với biểu muội của hắn.
“ Vậy ngươi hỏi những người bệnh bị ngươi lừa ở đây xem bọn họ có đồng ý hay không?” Liễu Tâm Mi quay đầu hỏi những người đang đứng xem ở xung quanh đó.
“ Tôi không đồng ý” Bệnh nhân bị đổi đơn thuốc là người hô phản đối đầu tiên.
“ Chúng tôi cũng không đồng ý” dưới sự kích động của anh ta, mọi người cũng đồng thanh phản đối.
Thiên lý tuần hoàn, ác giả ác báo, báo ứng này tới cũng có lẽ là vì bản thân hắn làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên sẽ không có bất cứ ai đứng ra nói giúp hắn một câu tốt đẹp nào.Hắn thở dài, lặng lặng rời đi.
“ Vân tiên sinh, bây giờ lấy tờ đơn thuốc của ông mà bốc thuốc cho vị đại ca này nhé”.Liễu Tâm Mi đối với vị tiên sinh này rất có thiện cảm.
“ Được, được” Vân Duệ vội vàng đồng ý.
“ Sau này ta không cho phép xuất hiện chuyện như này một lần nữa nếu không sẽ nghiêm trị không tha”.
“ Vương phi, chuyện này người nên dặn dò lại chủ tiệm kế nhiệm đây mới được” Vân Duệ là người không mong muốn nhìn thấy chuyện trước đây lại tiếp tục xảy ra nhất. Lương y như từ mẫu, nếu ngay cả lương tâm của bọn họ cũng bị tha hóa nữa thì người bệnh há chẳng phải sẽ càng khổ hơn sao?
“ Vân tiên sinh, ta cái gì cũng không biết, Bạch Thảo Đường này ta sẽ giao lại cho ông”. Liễu Tâm Mi đưa ra quyết định.