Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
49208.
Xe ngựa của Liễu Tâm Mi vừa về đến vương phủ, quản gia đã nghểnh cổ nhìn ra phía sau. Bây giờ đã là lúc nào rồi, vương gia đi đâu thế?
“Xe ngựa của vương gia hỏng ở Kim Tôn Các rồi.” Liễu Tâm Mi nhàn nhạt nói một câu, sau đó nắm tay Siêu Phàm quay về Như Yên Các.
“Vương phi, người… người bỏ vương gia lại, một mình quay về sao?” Quản gia nhìn Liễu Tâm Mi, không biết phải nói gì. Ha ha, phu thê như chim liền cành, gặp phải đại nạn mạnh ai nấy bay, vương phi nhà hắn đã rất quyết đoán làm theo câu này rồi, sắc mặt của vương gia lúc này chắc cũng đen kịt như bầu trời đây.
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy người nên đi bộ về là mẹ con ta và Tuyết Diên cô nương sao?” Liễu Tâm Mi không hề cảm thấy mình làm gì không ổn, ưu tiên phụ nữ và trẻ nhỏ chẳng phải là chuyện bình thường à?
Quản gia lại lần nữa câm nín, không phải lời vương phi nói không có lý, chỉ là hắn cảm thấy vương phi và vương gia nên đồng cam cộng khổ. Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng cử người đi đón vương gia.
“Tâm Mi tỷ tỷ, tỷ muốn nghỉ ngơi sao?” Tuyết Diên hỏi.
“Phải, muội cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Liễu Tâm Mi vẫy tay tạm biệt nàng.
Tỷ ấy chẳng quan tâm sư ca chút nào cả! Tuyết Diên đứng sau lưng nàng cũng chỉ đành lắc đầu thở dài, có lẽ sợi dây tơ hồng này của Nguyệt Lão buộc không đủ chặt rồi, thế nên duyên phận giữa họ mới nhanh chóng kết thúc như vậy.
Siêu Phàm đã được Liễu Diệp Nhi dẫn đi nghỉ ngơi, Tiểu Vũ và Tiểu Phong đến giúp nàng cởi áo khoác ngoài, tháo trâm cài trên tóc, cũng không quên đốt hương an thần dễ ngủ, thấy nàng có vẻ mệt mỏi liền nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
Liễu Tâm Mi thổi tắt nến, yên lặng nằm xuống giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Mộ Dung Dật Phi càng lúc càng thần bí rồi, Mạc Ly là thần y đệ nhất thiên hạ, vậy thì Tiêu Ẩn có thân phận gì? Võ công của hắn ngay đến Sở Lân Vũ cũng chẳng chiếm được thế thượng phong. Còn về hành sự tác phong của hắn, lại có khí thế của hiệp sĩ giang hồ, chỉ là hai người này, một thì ở nơi miếu đường cao thâm, một thì ở giang hồ xa xôi, làm sao mà quen biết nhau?
Có hai người này ở đây, bản thân nàng cho dù đi đến chân trời góc bể thì cũng sẽ bị Mộ Dung Dật Phi tìm thấy, đây không phải là kết quả mà nàng muốn. Xem ra có một số chuyện, không phải có tiền là có thể giải quyết được. Con đường rời khỏi đây của nàng, càng lúc càng xa xôi rồi.
Mộ Dung Dật Phi vừa về đến vương phủ đã theo quán tính nhìn về phía Như Yên Các, không ngoài dự đoán, chỗ đó luôn luôn tắt đèn đi ngủ sớm nhất ở đây. Trong lòng hắn tự dưng cảm thấy phiền muộn, nữ nhân này, cho dù hắn đi ra ngoài cả đêm không về, có lẽ nàng cũng chẳng thèm để tâm. Vào lúc nguy hiểm kéo đến, nàng rất hiểu phải bảo vệ mình và con, nhưng ngay đến làm ra vẻ quan tâm đến hắn, nàng cũng không thèm làm.
Khí lạnh trên người hắn thành công khiến Tiêu Ẩn và Mạc Ly tránh xa, Tuyết Diên nghe thấy tiếng cũng vội vàng chạy đến, thấy ba người đều bình yên vô sự mới thở phào một hơi.
“Tuyết Diên, muội đang lo cho ta sao?” Tiêu Ẩn tự mình đa tình đi đến, cười hì hì hỏi.
“Lo hết. Các huynh không sao là tốt rồi, vậy ta quay về nghỉ ngơi đây.” Tuyết Diên vẫn chưa quen với sự thân thiết của hắn, xoay người bỏ chạy.
“Mạc Ly, huynh nghe thấy không? Tuyết Diên nói là luôn lo lắng cho ta đấy!” Tiêu Ẩn cười như một tên ngốc, suýt nữa thì chảy luôn cả nước miếng.
Mạc Ly ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn không nghe nhầm chứ? Rõ ràng Tuyết Diên nói là lo lắng cho mọi người, tên kia kích động thế làm gì?
Ba người ai về phòng nấy, tâm sự trong lòng ai nấy tự biết. Nhưng trên mặt Tiêu Ẩn có hiện một nụ cười, Mạc Ly thì vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng như mây trôi, còn Mộ Dung Dật Phi thì núi băng ngàn năm không đổi.
“Vương gia, chúng ta…” Huyền Khôn yếu ớt hỏi, ánh mắt của vương gia đến bây giờ vẫn nhìn về hướng ấy, chỉ là Như Yên Các này không hề nể mặt chút nào, đến cái đèn ngoài cổng cũng không sáng.
“Đi Quần Phương Cư.” Giọng nói Mộ Dung Dật Phi nghe không ra buồn vui, cũng không phải không thể ngủ một mình, nhưng hắn không muốn Tiêu Ẩn cười nhạo hắn, Mộ Dung Dật Phi hắn là người si tình như thế sao?
Mai Nhi nghe Huyền Khôn truyền khẩu dụ đến xong, vui vẻ đi báo tin cho Văn Nhược Nhược, chủ tử nhà nàng đến giờ vẫn còn mặt mày lạnh tanh, chắc là vẫn còn bất mãn với chuyện Liễu Tâm Mi ra ngoài với vương gia lắm đây.
Quả nhiên, Văn Nhược Nhược nghe Mai Nhi nói xong liền tươi cười rạng rỡ. Liễu Tâm Mi kia chẳng qua chỉ là ỷ vào thân phận kia mà thôi, còn ân sủng ấy à, kiểu gì cũng còn kém lắm.
“Vương gia.” Văn Nhược Nhược nũng nịu gọi, vẻ mặt quyến rũ không thôi. Nàng biết nam nhân này thích nhất vẻ đa tình dịu ngọt này của nàng, mà tính cách của Liễu Tâm Mi chắc chắn sẽ không biết cúi đầu dỗ ngọt nam nhân.
“Nhược Nhược, lần trước không phải bổn vương muốn lỡ hẹn, thật sự là có chuyện cần xử lý.” Mộ Dung Dật Phi giải thích, nữ nhân này trước giờ đều không náo loạn quấy phá, chỉ cần hắn đến thì sẽ luôn vui vẻ đón tiếp.
“Nhược Nhược biết vương gia nhọc lòng vì nước, chỉ hận không thể chia sẻ giúp vương gia.” Văn Nhược Nhược dịu dàng như nước nói.
Trong lòng nàng cũng có oán hận, nếu không phải Mộ Dung Dật Phi đột ngột rời đi, nàng sao có thể cùng một thị vệ xảy ra loại chuyện khó nói kia chứ. Cũng may nàng đã xử lý vô cùng ổn thỏa, không để lộ ra dấu vết gì cả. Văn Bân kia cũng đã bị nàng điều ra làm việc ở cổng ngoài rồi, bằng không hai người ngày ngày gặp nhau, khó tránh khỏi khó xử. Sau khi chuyện đó xảy ra, nàng đã lập tức ngâm vào bồn tắm, kì cọ bản thân thật mạnh, tựa như mình bẩn đến không thể chịu nổi. Chỉ là sau đó Mộ Dung Dật Phi dường như cũng quên mất nàng, nên lại khiến nàng có chút cảm giác như trả được thù.
“Nếu nàng ấy hiểu chuyện được một nửa như nàng thì tốt rồi.” Mộ Dung Dật Phi thấp giọng trách, giọng điệu mệt mỏi.
“Sao vậy? Liễu tỷ tỷ lại chọc giận vương gia à? Vương gia khoan dung chút đi, đều do tỷ ấy bị thương ở đầu, khó mà khống chế tâm trạng của chính mình.” Văn Nhược Nhược nói đỡ cho Liễu Tâm Mi.
“Ừ, hôm nào bảo Mạc Ly khám cho nàng ấy vậy.” Mộ Dung Dật Phi gật đầu, đồng ý với lời của Văn Nhược Nhược.
Văn Nhược Nhược nâng tay lên cởi áo ngoài cho hắn, Mộ Dung Dật Phi cũng nằm xuống giường. Có lẽ là mệt rồi, Văn Nhược Nhược chẳng qua chỉ đi rửa mặt rồi quay lại thôi mà hắn đã ngủ say. Văn Nhược Nhược khẽ lay hắn nhưng cũng chỉ nghe được tiếng thở đều của hắn.
Văn Nhược Nhược tuy rằng có hơi tức giận nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì vượt quá thân phận, chỉ có thể xoay người lau nước mắt. Vì sao vương gia sau khi bị Liễu Tâm Mi kia chọc giận thì mới nhớ đến chỗ nàng? Nàng không muốn làm vật thay thế của ai cả, nàng là một người sống, có suy nghĩ và tình cảm của riêng mình, luôn hy vọng trong lòng của phu quân sẽ có vị trí của nàng, cho dù chỉ là một vị trí nhỏ nhoi thì cũng là vị trí không ai thay thế được.
Lúc hắn không đến, phải đến tối muộn nàng mới ngủ được. Bây giờ hắn đã đến, nàng vẫn khó ngủ như thế. Những ánh sao bên ngoài cửa sổ liên tục chớp sáng, có phải cũng đang cười nhạo nàng vô dụng không? Là một nữ nhân, điều bi ai nhất chính là không thể nào nắm giữ được trái tim nam nhân của mình đúng không?