49206.
Mạc Ly chỉ chỉ Tuyết Diên, cất giọng hòa nhã: “Vị cô nương này chẳng qua chỉ là nhìn Vân Vương hơi lâu một chút thôi, ngươi có quyền không thích một người nhưng không có quyền xem thường người khác.”
Sở Lân Vũ cười một cách kì lạ, lúc này y mới nhìn thật kĩ Tuyết Diên, nha đầu này rốt cuộc đến từ nơi nào mà ba nam nhân có thân phận khác nhau đều ra mặt vì nàng ta?
“Sở mỗ chẳng qua chỉ là vô ý thôi.” Sở Lân Vũ xin lỗi chẳng có thành ý chút nào.
“Không sao, không sao.” Tuyết Diên tốt tính cười nói. Nàng đúng là thích trai đẹp, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện mất thân phận. Bao dung và thích nghi tuyệt đối không thể có cùng tiếng nói, nàng vẫn nên thích nói chuyện với những người cùng đẳng cấp với mình hơn. Nàng và Sở Lân Vũ không thân không quen, nàng thích những người đơn thuần cơ.
Sở Lân Vũ lấy viên thuốc trong tay Mạc Ly, nuốt xuống không hề do dự, chưa đến một khắc, lông mày nhíu chặt của y đã giãn ra, cảm giác khó chịu trong bụng cũng biến mất. Ha ha, y đã đắc tội với toàn bộ những người trong phòng này rồi. Khi y vừa muốn cáo lui thì thấy mẹ con Liễu Tâm Mi yên lặng ngồi một bên, nhịn không được cái miệng tía lia mà nói: “An vương phi, nữ nhân mà, kiểu gì cũng phải sống thành một người được mọi người để ý đến như cô nương này mới tốt, bằng không cũng chỉ như hoa cỏ ven đường thôi.”
“Ừ, nam nhân vẫn nên khiêm tốn chút thì tốt hơn, bằng không không cẩn thận ngã một cái còn không biết là do ai bày ra.”
Mặt Vân Vương đen thui, nói: “Làm phiền rồi” sau đó vội vã rời đi. Nữ nhân này thật quá đáng, đánh người không đánh vào mặt, đạo lý này chẳng lẽ chưa có ai từng dạy nàng ta sao? Y không để tâm Liễu Tâm Mi đối chọi với y, chỉ là không muốn mất hết mặt mũi trước mặt những người này.
Tuyết Diên giơ ngón tay cái về phía Liễu Tâm Mi, nếu có cuộc thi chọc tức người khác thì Liễu Tâm Mi chắc chắn nằm trong vị trí ba người đứng đầu.
Lúc mọi người ngồi xuống trở lại thì không khí đã thoải mái hơn nhiều. Mộ Dung Dật Phi và Tiêu Ẩn thấy ánh mắt của Mạc Ly cũng ẩn chứa sự vui vẻ, không ai ngờ được Mạc Ly lại dùng cách này để khiến Sở Lân Vũ khốn đốn.
“Mẫu thân, thúc thúc này lợi hại quá.” Một khi Siêu Phàm đã no bụng thì miệng lập tức khởi động khả năng nói chuyện.
“Ừ, lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người khác thì không thể không có.” Liễu Tâm Mi cười nói, vậy đấy, lòng dạ con người là thứ khó dò, không phải ai cũng có thể ruột để ngoài da được.
Tiêu Ẩn bật cười ra tiếng, lông mày Mộ Dung Dật Phi cũng giật giật, sắc mặt cứng đờ. Mạc Ly cũng giật giật khóe miệng, khẽ mím môi, khóc không được, cười cũng không xong. Là y làm hơi quá rồi sao? Nếu không phải Sở Lân Vũ kia nói năng khó chịu thì y cũng sẽ không dạy dỗ như thế.
“Tâm Mi tỷ tỷ, tỷ đang nói Mạc đại ca làm sai sao? Nhưng mà không sao, Vân Vương kia chẳng phải đã uống thuốc giải rồi ư? Sẽ không chết được đâu.” Tuyết Diên cười hì hì nói.
“Liễu Tâm Mi, nàng đang để tâm đến an nguy của Sở Lân Vũ sao?” Những lời Tuyết Diên nói rơi vào tai Mộ Dung Dật Phi khiến hắn thấy khó chịu.
Liễu Tâm Mi bĩu môi, nam nhân này lúc nào cũng hiểu vấn đề theo cách khác người. Sở Lân Vũ sống hay chết liên quan gì đến nàng chứ. Nhưng mà nói ra cũng lạ, Vân Vương kia mỗi lần nhìn nàng, hai mắt đều sáng rỡ, nhìn chằm chằm khiến nàng có chút bực bội.
“Ta chỉ để tâm đến an nguy của chính mình.” Liễu Tâm Mi lạnh lùng nói.
“Cái này dễ thôi, trên người Mạc Ly có nhiều độc dược lắm, vương phi cứ lấy một ít là đủ để phòng thân rồi.” Tiêu Ẩn đề nghị.
Liễu Tâm Mi lắc đầu: “Bỏ đi, ta là người hậu đậu, nếu hôm nào đó cầm nhầm nó hầm canh uống thì phiền phức lắm.”
Mộ Dung Dật Phi suýt chút thì ngã khỏi ghế, chuyện ăn uống sau này nhất định phải cẩn thận mới được. Cũng may Như Yên Các có nhà bếp nhỏ, tùy nàng ấy muốn làm gì thì làm, chẳng qua chỉ là tự nấu tự ăn thôi.
Siêu Phàm ăn no, rất tự nhiên tìm một tư thế dễ chịu mà làm ổ trong lòng Liễu Tâm Mi, rồi ngủ mất. Liễu Tâm Mi chỉ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cho cậu, gương mặt dịu dàng cưng chìu.
Mãi cho đến khi Tuyết Diên buồn ngủ đến không chịu nổi, ba người kia mới dừng lại. Phòng bên cạnh đã trống từ lâu, Mộ Dung Dật Phi cười cười, về sau nơi nào có bọn họ, Sở Lân Vũ kia sẽ tránh thật xa.
Xa phu nhìn thấy mọi người đi ra thì vội vàng tỉnh táo lại, tiếng roi vút lên trên bầu trời, vó ngựa lộc cộc đi trên đường. Liễu Tâm Mi cũng mệt rồi, vừa ngồi lên xe thì đã ôm con ngủ luôn, Tuyết Diên cũng giữ yên lặng dựa vào thành xe, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của nàng.
Nam nhân đã uống rượu vào rồi sẽ hưng phấn một cách kì lạ, tiếng cười của Tiêu Ẩn vang lên trong đêm tối, Mộ Dung Dật Phi và Mạc Ly cũng cất cao giọng, đàm luận sôi nổi.
“Két…” Một âm thanh chói tai vang lên, Mộ Dung Dật Phi chỉ cảm thấy cả xe chấn động một cái, nhoáng một cái, hắn đã bình yên nhảy ra khỏi xe. Tiêu Ẩn và Mạc Ly cũng nhanh chóng dùng khinh công bay ra khỏi xe.
“Đi!” Xa phu còn đang đánh xe, bỗng nghe đằng sau có tiếng động lớn, chưa kịp định hình thì đã ngã nhào khỏi xe. Y hoảng loạn bò dậy, thế mới phát hiện ra khung xe đã gãy làm đôi.
“Vương gia… chuyện này… chuyện này…” Xa phu sợ hãi nói, xe này ngày nào cũng được kiểm tra, sao bây giờ lại xảy ra chuyện này? Cũng may vương gia và hai vị khách quý đều bình yên vô sự, bằng không e là y không sống được đến ngày mai.
Tiêu Ẩn đi qua, cúi đầu nhìn cả buổi trời mới nói với hai người kia: “Khung xe này đã bị người khác cố tình phá hỏng rồi.”
Vết chém ngọt như cắt đậu phụ, nếu Tiêu Ẩn còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì uổng công lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm qua rồi. Y thở dài nói: “Kẻ hại người này cũng ngu ngốc quá, dựa vào võ công của chúng ta, còn có thể để người đó thành công sao?”
“Ai đã từng động vào xe ngựa?” Mộ Dung Dật Phi hỏi xa phu.
Xa phu không trả lời nổi, y vẫn luôn canh chừng xung quanh xe, thật sự không phát hiện có người nào khả nghi xuất hiện xung quanh.
Mộ Dung Dật Phi gõ nhẹ lên khung xe, lúc này mới phát hiện ra xe đã bị người ta dùng nội lực phá hỏng, chỉ cần chạy một dặm đường thì khung xe sẽ gãy ngay.
“Dừng xe.” Liễu Tâm Mi vén rèm xe lên, chầm chậm bước xuống.
“Tuyết Diên, mau xuống đi.” Tiêu Ẩn vội hô to, chỉ sợ lỡ như chút nữa có chuyện gì thì sẽ làm bị thương người trong lòng của y.
“Chuyện này là sao?” Tuyết Diên nhìn xe ngựa bị chia ra làm đôi, kinh ngạc hỏi. Xe ngựa này ở cổ đại cũng tiện lợi như xe hơi của hiện đại, xe ngựa của Mộ Dung Dật Phi càng là loại xe sang trong xe sang, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện nghiêm trọng thế này?
“Hừ, đến cũng nhanh thật.” Mộ Dung Dật Phi cười lạnh, như thể đã biết kẻ đứng sau chuyện này là ai.
“Ai đến?” Tuyết Diên mở to mắt nhìn bốn phía.
Bình luận facebook