49207.
Dám dùng thủ đoạn ngấm ngầm phá hoại này, ngoại trừ Sở Lân Vũ ra thì không còn người thứ hai nữa. Liễu Tâm Mi thấy có hơi đau đầu, nam nhân có thù tất báo như thế, nếu biết được nàng từng ức hiếp hắn thì ngày tháng sau này của nàng còn sống yên được sao?
Lặng lẽ kéo tay Tuyết Diên, nàng lập tức lệnh cho xa phu về phủ, còn về ba nam nhân kia về thế nào thì đó là chuyện của họ.
“Tâm Mi tỷ tỷ, nhóm sư ca phải làm sao?” Tuyết Diên vừa leo lên xe vừa hỏi.
“Nếu đã gặp phải ám toán thì chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi đây thì hơn, ta và con đều không có cách nào tự bảo vệ, ở lại cũng chỉ vướng tay vướng chân họ.” Liễu Tâm Mi khá bình tĩnh, tính cách Sở Lân Vũ kia thù dai thế, ai biết liệu có giận lây sang nàng không. Nếu một người đắc đạo gà chó thăng thiên thì cũng thôi đi, gặp phải chuyện xui thế này, nàng vẫn nên tránh xa thì tốt hơn.
Tuyết Diên nắm tay lại, huơ huơ trước mặt Liễu Tâm Mi, cười hì hì nói: “Không sao đâu, ta có thể bảo vệ tỷ.”
“Muội đánh lại hắn sao?” Liễu Tâm Mi hỏi.
Tuyết Diên quyết đoán lắc đầu, thành thật nói: “Ta cũng không biết, dù gì tỷ cũng biết ta từng bị thương nặng mà, võ công trước kia luyện được cũng thụt lùi rồi.”
“Ha ha, chắc sẽ không giống như Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự, lúc được lúc không chứ?” Liễu Tâm Mi thật sự nghi ngờ năng lực của Tuyết Diên.
“Đoàn Dự là ai?” Tiêu Ẩn tò mò hỏi: “Còn có Lục Mạch Thần Kiếm nữa, đó là võ công của môn phái nào?”
Mộ Dung Dật Phi và Mạc Ly cũng không biết, là người mà Tuyết Diên và Liễu Tâm Mi đều biết, thế mà sao họ lại không hề biết sự tồn tại của người này?
Ba người cảnh giác nhìn xung quanh nhưng không phát hiện thấy có nguy hiểm nào cả, cho nên dứt khoát bỏ xe ngựa lại, để xa phu canh giữ, vương phủ đương nhiên sẽ cử người đến dọn dẹp sau.
Sở Lân Vũ sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như ôm cây đợi thỏ đâu, y cũng nhìn ra được, hai nam nhân bên cạnh Mộ Dung Dật Phi đều không phải là người vô dụng, nếu không phải do Mạc Ly giữa chừng tính kế y, y cũng sẽ không làm chuyện lén lút sau lưng như thế. Chỉ hành động một lần thôi, sau đó y sẽ rút lui, để mọi người biết Sở Lân Vũ y là một quân tử, bằng không nếu để họ nghĩ y làm chuyện chẳng có lễ phép như thế có lẽ sẽ tuyệt giao với y.
Gió đêm thổi tới, xua đi những bực bội trong lòng, Tiêu Ẩn huých cùi chỏ lên người Mộ Dung Dật Phi, ai oán nói: “Hai nữ nhân không có lương tâm, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên mà.”
Mộ Dung Dật Phi đen mặt, lạnh lùng nói: “Bổn vương khác xa huynh, trong lòng huynh chỉ có một mình Tuyết Diên kia, còn phủ An Vương của ta không thiếu nữ nhân đâu.”
Tiêu Ẩn bật cười, nhìn rõ nhưng không vạch trần mới làm bằng hữu với nhau được, ánh mắt của Mộ Dung Dật Phi bây giờ hầu như lúc nào cũng hướng về Liễu Tâm Mi, chỉ có chính hắn là dường như không phát hiện ra thôi.
“Dật Phi, vương phi này của huynh không giống trước kia, hình như đã thay đổi rất nhiều.” Mạc Ly nhận xét, ở đây chỉ có họ, có nói lời này cũng tiện, không cần tránh né ai.
“Ừ.” Mộ Dung Dật Phi không giải thích nhiều, nhưng hai người này đều là người sành sỏi, vừa nhìn đã thấy Liễu Tâm Mi bây giờ như đổi thành một người khác vậy.
“Từng phái người điều tra chưa?” Mạc Ly hỏi.
Mộ Dung Dật Phi buồn bực: “Rồi.”
Huyền Khôn đã dốc bao nhiêu tâm sức vào chuyện này nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Chuyện giống như Liễu Tâm Mi nói vậy, sau khi ngã một cái thì cả cuộc sống đều thay đổi. Còn về nguyên nhân thì chỉ là một tai nạn mà thôi.
“Trân trọng đi, vị vương phi này của huynh càng lúc càng thú vị đấy.” Mạc Ly cười nói.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã như thân thiết từ lâu với Tuyết Diên, chấp nhận chuyện mà trước kia dù thế nào cũng không chấp nhận được, nàng ấy làm sao làm được thế? Còn nữa, một người thay đổi đã là chuyện hiếm thấy rồi, đến tiểu thế tử bây giờ cũng đã bắt đầu có khí thế bất phàm, đây là điều y không thể nào ngờ được. Y đã từng thở dài thay cho Mộ Dung Dật Phi, vợ con nhút nhát cẩn thận từng tí như thế, phủ An Vương này làm sao giữ được vinh hoa mấy đời? Thành công lớn nhất của một người, không phải là bản thân leo lên được đến vị trí cao thế nào, mà là con cháu có thể gìn giữ được sản nghiệp tổ tông để lại hay không. Là bằng hữu, y hy vọng hậu nhân của Mộ Dung Dật Phi ít nhất cũng không đến nỗi không bằng phụ thân.
“Thú vị? Bổn vương thật sự không nhìn ra đấy. Từ sau khi nàng ấy tỉnh dậy, làm gì có dáng vẻ của đương gia chủ mẫu nữa. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ, nàng ấy trước giờ chẳng nhúng tay vào, chuyện làm ăn của chính mình thì lại làm đâu ra đó. Điều đáng giận nhất là nàng ấy và bổn vương xa cách nhau rất nhiều, tựa như ta và nàng ấy là những người không liên quan đến nhau vậy.” Mộ Dung Dật Phi đứng trước mặt bạn tốt thì không nhịn được mà oán trách. Tây Sở này còn có một vương phi nhàn rỗi như nàng ấy sao?
“Trời ạ, Dật Phi, trước giờ vương phi đều như thế mà.” Tiêu Ẩn nói.
Quản lý một vương phủ thật sự là làm khó Liễu Tâm Mi, sau khi trắc phi và thiếp thất vào phủ thì lại càng loạn hơn, cũng may Văn Nhược Nhược khá là giỏi giang, rất tự nhiên tiếp nhận việc của Liễu Tâm Mi thì mới không để cho phủ An Vương xảy ra trò cười nào. Mộ Dung Dật Phi chẳng phải trước giờ đều ngầm chấp nhận thế sao? Có gì đâu mà giờ lại oán trách?
“Trước kia là bổn vương lạnh nhạt nàng ấy.” Mộ Dung Dật Phi nghiến răng nghiến lợi nói. Bây giờ thì hay rồi, hắn ba lần bốn lượt hạ mình, người ta thì mặc kệ. Ân sủng trong mắt người khác thì trong mắt Liễu Tâm Mi lại như một loại phiền phức khiến nàng ấy không thể chịu đựng nhất.
“Ha ha, không phải chứ?” Tiêu Ẩn cười to, nữ nhân có thể khiến Mộ Dung Dật Phi muốn ăn mà không được lại thật sự xuất hiện sao? Lại còn là vương phi trước kia bị chính hắn xem thường nữa chứ!
Mạc Ly đồng tình nhìn vị vương gia đứng trên vạn người kia, chẳng qua hắn chỉ không cam lòng người bị lạnh nhạt lại là mình thôi. Chuyện kì lạ nhất trên đời này chính là duyên phận, có lúc, một ý nghĩ có thể lên thiên đường nhưng cũng có thể là địa ngục, yêu và hận đều là chuyện thân bất do kỉ. Chỉ là khi đối diện với một tình cảm đã thay đổi, có người có thể thoải mái chấp nhận, có người cứ luẩn quẩn ở đó, như lạc mất phương hướng, không thể bước tiếp.
“Chi bằng huynh thử bắt đầu lại từ đầu đi.” Đây là lời đề nghị hắn từng nói với Tiêu Ẩn.
Mộ Dung Dật Phi lắc đầu, tình huống của hắn với Tiêu Ẩn không giống nhau, Tuyết Diên chỉ là quên mất sự tồn tại của Tiêu Ẩn, một khi nhớ lại được thì giữa họ sẽ không còn ngăn cách nữa. Hắn và Liễu Tâm Mi thì khác, nữ nhân này cái gì cũng quên sạch, chỉ không quên những lạnh nhạt và bỏ rơi mà hắn từng dành cho nàng, cho dù nàng khôi phục trí nhớ thì trong lòng cũng chẳng nghĩ tốt được cho hắn bao nhiêu.
Tiêu Ẩn nhìn sắc mặt Mộ Dung Dật Phi, chớp chớp mắt, hỏi: “Không ngờ An vương gia mà cũng có ngày hôm nay. Liễu Tâm Mi kia là vương phi do huynh cưới hỏi đàng hoàng về, một trái tim sao có thể tùy tiện thay đổi được. Hơn nữa hai người còn có một cậu con trai, có điều cậu nhóc kia hình như không thân với huynh lắm, con trẻ dù sao cũng dễ lấy lòng hơn nữ nhân chứ.”
Mộ Dung Dật Phi phát sầu, sao hả? Hắn đã sa sút đến mức phải đi lấy lòng người khác rồi sao?
Bình luận facebook