Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
49191.
Tuyết Diên
Liễu Tâm Mi hận chết cái đại hòa thượng nói bậy nói bạ kia, ngày khác nếu có duyên gặp được, nàng nhất định phải giựt mấy cọng râu của ông ta. Căn cứ ngày sinh tháng đẻ của một người là có thể đoán được họa phúc cả đời sao, đây cũng quá tùy tiện. Ở trong bệnh viện, cũng sẽ có một số ngày đặc biệt, một đám nữ nhân tranh nhau sinh con, chẳng lẽ mấy bảo bảo được sinh cùng một lúc tại cùng một nơi, ngày sau sẽ kinh lịch những chuyện giống nhau sao?
"Phùng ma ma, việc này, sau này cũng không nên nhắc lại." Liễu Tâm Mi miễn cưỡng nói rằng, nàng đối với truyền thuyết này một chút cũng không cảm mạo.
"Mẫu thân, phú quý là do thiên định sao?" Siêu Phàm chuyển động một đôi mắt đen lúng liếng.
Liễu Tâm Mi chỉ là khẽ lắc đầu, cũng không giải thích, nó còn quá nhỏ, một vài câu sao có thể nói rõ?
Người là động vật kỳ quái nhất, ở lúc bị dồn vào đường cùng, cũng sẽ hô lên một câu: "Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hô?" Khiến cho bầu nhiệt huyết tăng lên trong nháy mắt, liền hướng quyền lợi thiên hạ chí cao vô thượng phát ra khiêu chiến. Ở trong sông dài lịch sử, luôn luôn có một hai người may mắn như vậy, sẽ đạt được thắng lợi không dễ có được, lúc này ngược lại sẽ đối với chúng sinh nói ra lời vừa buồn cười vừa đáng thương "Thuận theo thiên mệnh." Cho rằng lão Thiên là Tiêu Hà a, thành cũng do người bại cũng do người!
Phùng ma ma ngẩn người, đây đối với người ngoài mà nói, là chuyện vinh dự nhất có mặt mũi nhất, sao tiểu thư không chỉ có mất hứng, trái lại còn có mấy phần mâu thuẫn vậy?
"Phùng ma ma, ngày khác người nói một chút thất tai bát nạn cho ta nghe, ta cũng nên tính tính, mình còn có bao nhiêu khổ phải chịu?" Liễu Tâm Mi vừa cười vừa nói.
Ni mã, cái này giống như nàng tới lịch kiếp vậy, nếu như may mắn, nàng có thể tu thành chính quả hay không? Không cần a, nhi tử này rất thông minh khả ái, thế nhưng tên khốn Mộ Dung Dật Phi kia, vẫn là nên để cho người khác thu đi!
Mộ Dung Dật Phi mũi ngứa, cưỡng chế xung động nhảy mũi, thời tiết như vậy, không nóng không lạnh, hơn nữa thân thể hắn luôn luôn cường kiện, nói không hay, chính là sau lưng có người nào không mở mắt đang nói xấu hắn. Chỉ là không biết ở Tây Sở còn có mấy người có lá gan lớn như vậy.
Vốn là buổi trưa thể có tới kinh thành, chỉ là Tuyết Diên cố ý kéo dài không chịu đi nhanh, còn kiên trì nhất định phải ăn cơm trưa rồi mới vào thành. Mạc Ly đã biết rõ tính tình của nàng, chỉ cần chủ ý nàng quyết định, là không ai lay chuyển được, cũng đành ở ven đường tìm một tiệm trông sạch sẽ chút ăn cơm nghỉ ngơi. Tuyết Diên cũng không ngừng xoi mói cơm nước, một hồi chê rau xanh màu sắc không đủ xanh, một hồi chê thịt gà không đủ mền, bữa ăn trưa đơn giản lại tốn nửa canh giờ.
Mạc Ly nhịn, không thể nhịn cũng phải nhịn, hắn không rõ một tiểu nha đầu dịu ngoan hiểu chuyện như vậy thế nào bỗng nhiên lại trở nên không thể nói lý như thế. Hắn trị hết vết thương trên người, lại đối với tính tùy hứng hết đường xoay xở. Hắn yên lặng vì Tiêu Ẩn cầu nguyện: Khó nhất tiêu thụ mỹ nhân ân, mong muốn ngươi sẽ có cái phúc khí này.
"Tại sao phải đi kinh thành a? Ta thực sự là không muốn đi." Tiểu nha đầu ăn uống no đủ, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận lại chu lên.
"Đã nói nơi đó có người ngươi thích nhất cũng có người thích ngươi nhất." Đại khái đây là lần thứ một trăm Mạc Ly cùng nàng giải thích cái vấn đề này.
"Ngươi gạt người. Ta đâu có người thích và người ta thích a? Ai ta cũng không nhận ra!" Những lời này Tuyết Diên cũng nói không dưới một trăm lần.
Mạc Ly lắc đầu, tự giễu cười cười, hắn là hoạt tử nhân, y bạch cốt thánh thủ thần y, thế nhưng vì sao lại không mở ra cái kết trong lòng của nàng chứ? Trước đây Mộ Dung Dật Phi và Tiêu Ẩn một lòng hy vọng đem nàng giao cho hắn, hắn bảo chứng sẽ trả lại cho bọn họ một Tuyết Diên khỏe mạnh hoạt bát. Thất kinh bát mạch, tất cả các chổ gảy xương lớn lớn nhỏ nhỏ và từng đạo vết thương dử tợn, đều được hắn xử lý không còn vết tích, thế nhưng nha đầu kia lại chết sống cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào.
"Tuyết Diên, ngươi đã rất đẹp, thân thể cũng hoàn toàn khôi phục, năm đó ngươi rơi xuống vách núi chỉ là một việc ngoài ý muốn, tuyệt đối không ai cố ý hại ngươi, những người quen biết ngươi đối với ngươi đều rất tốt." Mạc Ly vừa dụ dỗ vừa khuyên nhủ, cái thân thể bị tàn phá như búp bê sứ bị nát vậy, được hắn chữa trị như được sống lại.
"Lời nói của ta lúc nào ngươi cũng không tin, vì sao nhất định phải buộc ta tin tưởng lời ngươi nói chứ?"Đôi mắt trong suốt của Tuyết Diên nhìn thẳng Mạc Ly.
"Khụ..." Mạc Ly rất nhanh dời đi ánh mắt, vợ bạn không thể để ý, đây là nữ nhân Tiêu Ẩn để ý nhất!
"Có lẽ chỉ cần nhìn thấy bọn họ, ngươi mới có thể khôi phục ký ức trước đây." Mạc Ly hết cách cũng chỉ đành nói như vậy.
Trong lòng Tuyết Diên hung tợn mắng: "Ngươi mới mất trí nhớ, cả nhà ngươi đều mất trí nhớ."
Nể tình hắn trong hai năm qua cực khổ chiếu cố nàng, nàng chỉ có thể nhẫn nại, lúc mới tỉnh lại, nàng là triệt để tuyệt vọng, mình bị quấn như một xác ướp vậy, động cũng không có thể động. Khi đó nàng mới hiểu được, chết có lúc là một loại giải thoát, nhưng nàng đến cái quyền lợi này đều bị tước đoạt. Lúc nàng bất lực nhất, hắn lại bất chấp tất cả rất có kiên nhẫn bắt đầu trị liệu lâu dài cho nàng, nàng buồn cười cảm giác mình như con rối giật dây, đang được hắn từng tiết từng tiết lắp ráp. Công phu không phụ lòng người, bị bao nhiêu đau khổ và thống khổ, chính bản thân cũng nhớ không rõ, chỉ là nàng sau lại thực sự có thể sống động, hơn nữa còn là không cần bị thao túng bởi người. Chỉ là cái nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, cho dù nàng từ chối giở trò, Mạc Ly cũng nhất định phải mang nàng trở về, nàng thực sự là không rõ, kinh thành này cùng nàng có quan hệ gì?
"Mạc đại ca, nếu ta vẫn là cái gì cũng không nhớ ra, có phải ta có thể quay về Đoạn Trường Cốc hay không?" Tuyết Diên không tim không phổi nói.
Ách, Mạc Ly hết chỗ nói rồi, Đoạn Trường Cốc là của hắn có được hay không? Nha đầu kia nghĩ sao lại muốn tước chiêm cưu sào chứ? Chẳng qua nếu là rời khỏi An vương phủ, nha đầu kia thực sự không chỗ nào có thể đi. Nàng sau khi tỉnh lại vẫn ngây ngô ở chổ đó, đã sớm đem nơi đó coi như nhà của mình.
"Sẽ không đâu, sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ nhớ lại toàn bộ." Mạc Ly xác định cùng với khẳng định nói. Đây không phải hắn không hoan nghênh nha đầu kia, thật sự là nàng phải có chổ tốt hơn để đi.
Tuyết Diên chu mỏ một cái, chuyện mình không nắm chắc, dựa vào cái gì Mạc Ly lại dám làm cái bảo chứng này? Nàng không phải không nhớ gì cả, mà căn bản cũng không biết đã từng phát sinh qua cái gì.
"Mạc đại ca, nếu là người ở đó không thích ta thì ta nên làm sao a?" Tuyết Diên nhíu mày lên, nàng là một người thẳng tính, thích thẳng tới thẳng đi.
"Sẽ không, ngươi yên tâm, tất cả mọi người sẽ thích ngươi." Mạc Ly nhẹ giọng nói, đây không phải là việc khó, Mộ Dung Dật Phi ra lệnh một tiếng, người muốn nịnh bợ nàng tự nhiên sẽ thành quần kết đội, chỉ sợ nàng chê bọn họ phiền!
Cửa An vương phủ, Huyền Khôn đã đi ra mấy lần, hắn vận đủ thị lực, dõi mắt trông về phía xa, đã là lúc nào rồi, Mạc Ly tiên sinh và Tuyết Diên cô nương thế nào còn chưa tới?