Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
49161.
Lần thứ hai gặp gỡ
Liễu Tâm Lan bị răn dạy, sắc mặt càng thêm bất mãn, nói thầm: "Ai, con người của ta, không làm được tỷ tỷ tốt, cũng không đảm đương nổi muội muội ngoan, khó trách không được yêu thích."
"Nếu ngươi không biết ăn năn, vậy thì quay về viện tử của mình đi, đỡ phải làm cho Hầu phủ mất mặt." An phu nhân uy nghiêm nói.
Liễu Tâm Lan lập tức an tĩnh, đây là dự định cấm túc mình? Tuy rằng nương luôn lấy cái này hù dọa mình, thế nhưng lớn như vậy, chỉ xử phạt qua một lần, không đau không ngứa, chỉ là nơi nào cũng không thể đi, buồn cũng đã đủ chết.
An thị lúc này mới không tiếng động đi ra ngoài, cái vị ở ngoài cửa nay là khách quý, không dễ để hầu hạ.
"À, đúng rồi, đi nói Thiếu phu nhân một tiếng, An vương phi tới, nàng tới phòng khách gặp." An phu nhân vừa đi vừa phân phó tiểu nha hoàn bên người, có người đi về hậu viên báo tin.
Liễu Tâm Mi đã xuống xe ngựa, nắm tay Siêu Phàm, đang kề tai nói nhỏ.
"Thần thiếp gặp qua An vương phi."
"Thần nữ gặp qua Vương phi tỷ tỷ."
Ba người đều phiêu phiêu vạn phúc.
Liễu Tâm Mi vội đỡ An thị, không cho bà hạ xuống tiếp. Người kính nàng một thước, nàng là sẽ trả lại một trượng. Người ta đều lấy lễ đối đãi, nàng tự nhiên cũng sẽ không trơ mắt nhìn. Huống hồ nàng lần này trở về là muốn điều tra rõ một sự tình, quan hệ làm quá cương, bất lợi cho nàng hành sự.
"Phu nhân không cần đa lễ, ta đã trở về, sẽ không đem ngài xem là người ngoài. Hai vị muội muội cũng miễn lễ đi." nàng cười tủm tỉm.
Nghe xong lời này, lại nhìn sắc mặt của nàng, trong lòng An phu nhân thoải mái, chuyện của Liễu Tâm Mi bà cũng ít nhiều nghe nói, nếu nàng nhớ lại chuyện trước kia, thì nên biết bà đối với nàng vẫn là tốt. Lúc trước không trông cậy vào nàng sẽ giúp Hầu phủ, nhưng bây giờ lại khác, hai người nữ nhi đều trưởng thành, Hầu gia lại rất ít hồi kinh, là lúc vì bọn chúng tính toán một chút.
"Vương phi tự nhiên là rộng lượng, chỉ là lễ tiết không thể phế. Chẳng qua vào cửa Hầu phủ, chúng ta có thể tùy ý." Bà ám chỉ Hầu phủ là nương gia của Liễu Tâm Mi, dù thế nào đi nữa, bà cũng là nữ chủ nhân Hầu phủ, là trưởng bối của nàng.
"Ai nha, chúng ta chỉ lo nói chuyện với Vương phi tỷ tỷ, đều lãnh lạc tiểu thế tử An vương phủ." Liễu Tâm Hà mặt mày rạng rỡ đi tới, khom lưng muốn ôm nó.
Siêu Phàm nhảy ra một bước, vội vàng trốn phía sau Liễu Tâm Mi, thò đầu ra nhìn.
"Gặp qua thế tử." An thị còn chưa cúi đầu, Liễu Tâm Mi liền vội vàng ngăn trở, nói thế nào bà ta cũng là người ba bốn mươi tuổi, hành lễ với hài tử nhỏ như vậy, nhìn sao cũng không thoải mái.
"Người này a, là An phu nhân, có thể coi là ngoại tổ mẫu của con. Hai người này, đều là a di." Liễu Tâm Mi kéo qua Siêu Phàm từng người một giới thiệu.
Nụ cười của An phu nhân trong nháy mắt lạnh lẽo, cái gì gọi là "Có thể coi là ngoại tổ mẫu của ngươi?" Bà gã vào Liễu gia cũng đã mười mấy năm, ngày đêm làm lụng vất vả xử lý gia vụ, chẳng lẽ còn không đảm đương nổi một tiếng xưng hô này?
"Siêu Phàm gặp qua ngoại tổ mẫu." Tiểu tử kia có hình có dạng ôm quyền.
Lần này trên mặt của An phu nhân tràn đầy vẻ mừng rỡ, vẫn là hài tử này khả ái.
"Hai vị tiểu di tốt." Nó ngửa đầu nhìn nhìn, đối với Liễu Tâm Hà ít nhiều có chút ấn tượng.
"Ai nha, mau vào chuẩn bị lễ vật." Liễu Tâm Hà đẩy một cái thiếp thân nha hoàn, lấy lòng nó, cũng chẳng khác nào lấy lòng toàn bộ An vương phủ a.
"Chúng ta vẫn là nên đi vào nói chuyện." An phu nhân đưa tay mời.
"Tần thúc, ngươi không cần đón chúng ta, nếu ta muốn trở về, Hầu phủ bên này tự nhiên sẽ phái người đưa chúng ta." Thật ra Liễu Tâm Mi không nói kế hoạch nàng muốn ở lại Hầu phủ mấy ngày, An vương phủ không phải không có nàng là không được chứ? Như vậy mọi người đều thư thái mấy ngày, cớ sao mà không làm chứ?
Tần Bình cũng không có nghe ra lời của nàng còn ý khác, giúp đỡ Liễu Diệp Nhi tháo xuống lễ vật, tự có người của Hầu phủ nhận qua. Hắn thi lễ một cái, liền đi về trước. Ông căn bản không đem chuyện này để ở trong lòng, cũng không báo với Huyền Khôn, cái này khiến cho chủ tử nhà hắn tức giận đến muốn đánh người.
Mấy người vừa vào trong đại sảnh ngồi, những thiếp thân nha hoàn liền cầm lễ vật quy củ dâng cho chủ tử của mình.
An phu nhân đưa là một trường mệnh tỏa bằng vàng, cái này là trong phủ thường chuẩn bị sẵn, tuy rằng đáng giá, nhưng là không có gì đặc sắc.
"Mẫu thân, cái này là vàng." Siêu Phàm ngạc nhiên hô.
Liễu Tâm Mi che mặt: Có thể đừng nhà quê như vậy a, đã nói ngọc khí mới là đáng giá.
Liễu Tâm Lan đưa là một nghiên mực thượng hạng, Siêu Phàm nhìn nhìn vật đen như mực, cũng nói cám ơn.
Liễu Tâm Hà tâm tư thông minh, tặng nó một thanh bội kiếm nhỏ, thấy nó thích đồ vật kim xán xán, liền cố ý thêm hai nguyên bảo quả tử vàng chói lọi, quả nhiên Siêu Phàm hoan thiên hỉ địa nhận qua, còn không quên khen: "Tiểu di trông rất đẹp."
Liễu Tâm Hà "Khanh khách" nở nụ cười, trong lòng âm thầm đắc ý.
"Ta nói là gió hương nơi nào đem An vương phi chúng ta thổi trở về a?" La Nguyệt Đình người còn chưa vào cửa, tiếng cười đã truyền tới.
"Tẩu tử." Liễu Tâm Mi trước tiên đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
"Gặp qua phu nhân." La Nguyệt Đình đối với An phu nhân khách khí nói.
"Người trong nhà, không cần đa lễ." An phu nhân cười rất ấm áp.
Liễu Tâm Mi đứng ngoài nhìn, lại phát hiện tẩu tử này, cố ý cùng An phu nhân duy trì khoảng cách, trên mặt mỉm cười đạm mạc xa cách, không cự tuyệt cùng ngươi qua lại, nhưng tuyệt đối sẽ không thâm giao.
"Cô cô." Liễu Uy một chút cũng không lạ, cười gọi Liễu Tâm Mi.
"Uy nhi." Liễu Tâm Mi nhìn hắn cũng rất thân thiết.
"Ngươi cũng tới a?" Liễu Uy đi qua nắm tay của Siêu Phàm, người tiểu đệ đệ này hắn cũng nhớ, hình như là rất dễ khi dễ.
"Mợ, ca ca." Siêu Phàm đối với Liễu Uy có ấn tượng rất sâu.
La Nguyệt Đình nhìn sang, thấy trong tay nó đang cầm gì đó liền nở nụ cười: "Ta không biết thế tử cũng tới, không có chuẩn bị lễ vật, một hồi bù lại. "
Thấy nàng nói rất trực tiếp, Liễu Tâm Mi cũng cười: "Tẩu tử nếu không phải nhắc tới cái này, ta đều thiếu chút nữa quên, lần trước trở về vội vội vàng vàng, cũng không có biểu thị tâm ý, lần này cũng đều bù lại a chỗ này của ta có lễ đơn, một hồi phái người đưa đến trong phòng mỗi người."
"Vương phi tỷ tỷ đưa thứ tốt gì a?" Liễu Tâm Hà tò mò hỏi.
"Khụ, chỉ là son phấn vải vóc gì gì đó, muội muội không chê là tốt rồi." Liễu Tâm Mi cười cười.
"Làm sao sẽ? Đa tạ tỷ tỷ." Liễu Tâm Hà đối với những thứ này thật không có nhiều hứng thú, Trong Hầu phủ làm sao thiếu cái này?
"Cô cô, ngươi tặng ta cái gì a?" Liễu Uy trợn to hai mắt hiếu kỳ.
"Hắc hắc, một bộ văn phòng tứ bảo." Liễu Tâm Mi thật không biết nên tặng cái gì.
"A? Vẫn là muốn ta đọc sách viết chữ a?" Liễu uy nhăn mặt.
"Uy nhi không thích cái này?" Liễu Tâm Mi ngượng ngùng.
"Ha hả, ngươi không cần để ý hắn, đâu có muốn lễ vật gì a, chỉ cần dẫn hắn chơi đùa khắp nơi mới là lễ vật tốt nhất." La Nguyệt Đình liếc mắt trừng nhi tử.