Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160
Dự định của An thị
Cửa hàng dưới sự quản lý của Hương Diệp, buôn bán từ từ phát triển không ngừng, nàng lại có tính tiết kiệm, sẽ không giống lúc trước vậy kiết cư. Trải qua cố gắng phấn đấu của mình, cuối cùng cũng có ngày ngẩng đầu lên được, không cần nơi nơi hướng lên nhờ giúp đở.
Về nương gia mà, tự nhiên là phóng khoáng một chút. Lần trước, chỉ có thể coi là ném đá dò đường, xem xem Liễu gia đích trưởng tiểu thư ở Hầu phủ có địa vị như thế nào. Kế mẫu và hai người muội muội cùng cha khác mẹ khinh mạn, trái lại kích khởi ý chí chiến đấu của nàng, cái danh hiệu An vương phi không cần uổng phí không cần, cho dù cáo mượn oai hùm, vẫn là thành công trấn áp bọn họ.
Quan hệ của nàng cùng Mộ Dung Dật Phi, không đáng nói với người ngoài, kỳ thực cái hôn sự này, lúc mới bắt đầu chưa chắc không phải mỗi người tự mưu thứ mình cần. Đã như vậy, còn có cái gì phải khách khí? Nàng không thích người này, nhưng lại thích thân phận của hắn, thỉnh thoảng lấy ra hù dọa người cũng là tốt.
Khố phòng An vương phủ thật ra cái gì cần có đều có, đáng tiếc chưởng gia là Văn phi nương nương, Vương phi nếu muốn lấy chút gì, không chỉ có phải qua nàng ta đồng ý, còn phải qua Vương gia cho phép. Liễu Tâm Mi một khắc cũng không nguyện chờ, thúc giục Liễu Diệp Nhi đi ra ngoài chọn mua.
Hầu phủ hiện nay đều là nữ quyến, Liễu Diệp Nhi cũng chỉ chọn vải vóc son phấn, chuẩn bị cho tiểu thiếu gia nguyên bộ văn phòng tứ bảo. Đem những thứ đó tới, từng món cho Vương phi xem qua, Liễu Tâm Mi hơi nhíu mày, mẹ con An thị cũng thôi, lễ gặp mặt tặng cho tẩu tẩu và chất nhi như thế quá nhẹ tay. Suy nghĩ một chút, lại phân phó Liễu Diệp Nhi mang hộp đồ trang sức tới, lấy ra một cây trâm bích ngọc thất bảo linh lung, đây là Liễu phu nhân lưu cho nữ nhi làm đồ cưới, không thể nói là không trân quý.
Trâm ngọc là nam dương ngọc mài mà thành, màu sắc như lá cây giữa mùa hạ, xanh nồng hậu, được công trượng điêu khắc thành một con hồ điệp giương cánh muốn bay, thất sắc bảo thạch tương khảm ở trên cánh, sặc sỡ loá mắt.
"Vương phi, đây là phu nhân lưu cho ngài." Liễu Diệp Nhi nhìn một chút cây trâm ngọc, ai, trong hộp đồ trang sức tuy rằng càng ngày càng ít, thế nhưng những thứ lưu lại, mọi thứ đều là trân phẩm.
"Ừ, tẩu tử là Thiếu phu nhân Hầu phủ, trang sức của mẫu thân tặng nàng ta, cũng là phải." Cổ nhân rất thịnh bảo bối không phải là truyền tức bất truyền nữ sao? Nàng làm như vậy, cũng không có gì không ổn.
"Vương phi đối với Thiếu phu nhân quả nhiên là cùng người khác bất đồng, kỳ thực vị Thiếu phu nhân của chúng ta này, xuất thân võ tướng thế gia, thích nhất lại là đao thương côn bảng." Liễu Diệp Nhi mỉm cười nói.
"Tẩu tử cũng biết võ sao?" Liễu Tâm Mi hỏi.
Ha ha, cổ đại nữ nhân cũng không phải người người đều yếu đuối, nàng lại thích loại hình hoa hồng có gai. Nữ nhân như vậy tâm tư tuy rằng chẳng tinh mật, thế nhưng cũng tuyệt đối không kiêu tình, cùng bọn họ giao tiếp không có nhiều cong cong nhiễu nhiễu, không phiền lụy tâm.
"Tự nhiên là biết, lúc nô tỳ còn ở Hầu phủ, còn gặp qua nàng ta sáng sớm luyện công." Liễu Diệp Nhi lại nói tiếp những chuyện trước kia. Bên hồ dưới cây đào, kiếm tùy nhân đi, trong nhất thời hoa rụng rực rỡ, tràng cảnh đó đến hiện tại đều quên không được.
"Ta đây ngày sau lưu tâm, nhất định tìm một thanh bảo kiếm tốt cho tẩu tử." Liễu Tâm Mi đem việc này để trong lòng.
"Liễu Diệp Nhi, ta xem trong rương cũng không thiếu tranh chữ, lấy ra một bức, đưa cho Uy nhi." Đối với đứa cháu này, nàng cũng là rất yêu thích.
Liễu Diệp Nhi đối với cái này là không hiểu lắm, cái này sờ một cái, nhìn cái kia một chút, cảm thấy đều tốt, cuối cùng chọn lấy một bức trường trục lập quyển.
"Mẫu thân, ta có cần chuẩn bị lễ vật hay không a?" Siêu Phàm như tiểu đại nhân hỏi.
"Con a, là chuẩn bị thu lễ vật đi" Liễu Tâm Mi "Ha ha" cười to.
"Nhưng bọn họ sẽ tặng gì, cũng không như tứ hoàng thúc thực tế." Tiểu tử này hiện tại đều nghĩ chỉ có vàng mới là đáng tiền nhất, nó nhớ rõ ràng, đĩnh vàng giúp bọn họ chống đở qua ngày tháng gian nan nhất.
"Hài tử ngốc, không nên xem thường những vật trang sức, ngọc khí, đều là giá trị xa xỉ." năng lực tiếp nhận của Liễu Tâm Mi vẫn là vượt xa một đứa trẻ.
"Ồ." Tiểu tử kia ngây thơ gật đầu.
Liễu Tâm Mi lắc đầu, đều là hài tử, Liễu Uy trông tinh minh hơn, gặp nhiều mới có thể biết rộng a.
Tần thúc thấy trong tay bọn họ đều có mang theo đồ, vội lên hỗ trợ, trước tiên đem thế tử ôm lên trên xe.
"Đi Tĩnh Biên Hầu phủ." Liễu Tâm Mi phân phó một tiếng.
Ha hả, gần đây Vương phi cùng Hầu phủ đi lại rất nhiều a bất quá nghĩ đến đây cũng là nhân chi thường tình.
Lúc xe ngựa vững vàng dừng ở trước cửa Hầu phủ, có thị vệ mắt sắc liền nhận ra được, vội qua cúi đầu hành lễ, một bên sẽ không đợi phân phó, phái người đi vào trong thông báo. Lần trước chậm trễ, vị đại tiểu thư này thế nhưng bày đủ cái giá An vương phi, đến An phu nhân không thể không cúi đầu, sau cùng vẫn phải cung cung kính kính đi ra.
An phu nhân nghe được tin tức cũng ngẩn người, đang yên đang lành, nàng ta tại sao lại đã trở về? Hôm qua không phải ở trong cung gặp qua sao, sao lại gấp gáp như vậy, chớ không phải là có chuyện gì quan trọng?
"Mẫu thân, nàng ta lại quay về làm gì?" Liễu Tâm Lan không vui nói, ngày hôm qua mình đến một cơ hội biểu hiện cũng không có.
"Xem nha đầu ngươi nói kìa, Hầu phủ là nương gia của Vương phi, nàng ta muốn lúc nào trở về thì lúc đó trở về, cũng tùy nàng ta vui vẻ?" An phu nhân oán trách liếc mắt nhìn nữ nhi, hài tử này luôn luôn xúc động như thế, xa không bằng cái muội muội tuổi nhỏ kia ổn thỏa.
"Hanh, chẳng lẽ nàng ta một lần trở về, chúng ta sẽ mở rộng trung môn nghênh tiếp một lần sao?" Liễu Tâm Lan bất mãn nói, đều là Hầu phủ tiểu thư, nàng ta dựa vào cái gì a?
"Quốc gia quốc gia, tiên quốc hậu gia. Luận quốc pháp, không chỉ nói là ngươi, đến nương cũng so với nàng ta thấp hơn một đoạn lớn." An phu nhân nói rõ sự thực.
"Hanh, chờ ta ngày sau như ý, cũng muốn nàng ta quỳ gối mà lạy." Liễu Tâm Lan hung hăng nói.
An phu nhân con ngươi lóe qua, rồi lại ảm đạm xuống, thân phận cao hơn An vương phi, cũng chỉ có thái tử phi, chỉ là cho đến hôm nay, vị trí đông cung còn trống, cũng không biết người nào có phúc, cuối cùng được thiên hạ này?
"Tỷ tỷ nếu không nguyện gặp, liền trở về phòng nghỉ ngơi, ta cùng mẫu thân đi ra ngoài đón là được rồi." Thái độ của Liễu Tâm Hà nhìn không ra nửa tia bất kính, tương phản còn giống như rất chờ mong Liễu Tâm Mi trở về.
"Đừng cho là ta không biết ngươi có cái quỷ chủ ý gì, Vân vương không có dễ như vậy tới gần. Hơn nữa nàng ta là An vương phi, cùng Đông Vấn hoàng tử còn có thể đặt lên quan hệ gì sao?" Liễu Tâm Lan luôn luôn chanh chua, đối với muội muội của mình cũng không phải hết sức bảo vệ.
"Nương, người xem xem, tỷ tỷ nói cái gì?" Liễu Tâm Hà giẫm chân một cái, bất mãn uốn éo người.
"Tâm Lan, sao ngươi một chút cũng không có hình dạng làm tỷ tỷ?" An phu nhân khiển trách.
Bà cũng đã nhìn ra, Sở Lân Vũ cùng Liễu Tâm Mi trong đó nhất định có cái quan hệ bí ẩn gì, hắn trong suốt yến hội, mắt hầu như không rời người của nàng ta. Nếu nàng ta có thể vì Tâm Hà nói tốt vài câu, con gái của bà chưa chắc không thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Last edited:
Bình luận facebook