• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHANH KHANH CỦA TÔI (1 Viewer)

  • Chương 22

Edit: Flanty



Cô gái nhỏ có khuôn mặt xinh đẹp mềm mại, giờ phút này vòng tròn ánh sáng trên đỉnh đầu rực rỡ đến lóa mắt, đẹp đến mức không giống người thật.



Hoắc Vân Thâm cúi đầu nhìn bàn tay được cô chủ động nắm chặt, con người đen tràn ra sắc ấm, nhưng lại lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, rồi nhanh chóng bị ăn mòn, biến thành hai vực sâu.



Môi anh hơi run rẩy, khàn giọng hỏi: “Có phải anh sắp chết không.”



Ngôn Khanh vừa mới bắt đầu diễn, còn chưa phát huy đến cùng, đã bị một câu của Hoắc tổng chặn cứng.



Đầu cô đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là như thế nào?



Tình yêu của cô vợ dịu dàng bé bỏng lại khiến cho chồng phải nghi ngờ sinh mệnh?



Là trình độ của cô quá thấp, cử động cơ thể cùng với cách biểu đạt ngôn ngữ không thể hiện hoàn mỹ ư? Hay là Hoắc tổng không thích phong cách này? Ôi, cũng không biết trước kia Vân Khanh dỗ dành anh thế nào. Cô không tham khảo được, chỉ có thể thử từng bước từng bước.



Ngôn Khanh kịp thời cải thiện, hít thở sâu, một giây đã thay đổi tư thế và giọng điệu.



Vành mắt cô đỏ hoe, bả vai hơi co lại, lo lắng nhìn anh, nhát gan những vẫn nhẹ giọng trách cứ: “Anh nói bậy cái gì đấy, không cho phép làm em sợ.”



Khe rãnh giữa hai đầu lông mày Hoắc Vân Thâm càng sâu.



Ba năm nay thân thể anh hao tổn quá nghiêm trọng, trước kia không thèm để ý, thậm chí cảm thấy càng đau càng tốt, chỉ có như vậy mới áp chế được nỗi đau khổ trong lòng, cho nên thái độ trước sau đều là phóng túng.



Nhưng hôm nay Khanh Khanh đã trở lại bên cạnh anh, anh sợ chết, sợ bệnh, anh muốn giữ lại cái mạng này để ở bên cô cả đời.



Kết quả vẫn xảy ra vấn đề sao.



Lần này ngất xỉu, là bệnh nguy kịch?



Máu cả người anh như đông cứng lại, dùng sức giữ lấy cô: “Anh mắc bệnh gì, chữa có hết không?”



Nước mắt Ngôn Khanh ấp ủ còn chưa kịp rơi ra, lại lần nữa bị mắc kẹt, cô ngơ ngác ngửa đầu bên mép giường.



Không phải, đợi chút, tín hiệu này dường như không kết nối thành công.



Hai người căn bản không nói cùng một chuyện.



Là cô diễn xuất quá phô trương, dùng quá sức, biểu hiện quá yếu đuối quá đau buồn, khiến Hoắc tổng hiểu lầm.



Ngôn Khanh vỗ vỗ hai má, lấy lại sức, ngồi sát bên cạnh Hoắc Vân Thâm, duỗi tay sờ trán anh, an ủi khéo léo hiểu lòng người: “Thâm Thâm, anh đừng suy nghĩ nhiều, hết sốt sẽ không sao.”



Hoắc Vân Thâm lại nghe thấy cô gọi “Thâm Thâm”, cô không chỉ nhẹ giọng thì thầm, mà còn chạm vào anh.



Dưới tình huống không bị đe doạ, không bị ép buộc, Khanh Khanh vui vẻ với anh như vậy, ngoài quan tâm trước khi chết, anh không nghĩ ra được cái khác.



Ngôn Khanh thấy Hoắc tổng không nói một lời, đôi môi trắng bệch khô khốc đã nứt ra những khe đỏ thắm. Cô chua xót nâng khay lên, cẩn thận lấy cháo bí đỏ bắp ngô bên trong, múc một muỗng, thổi cho đến khi còn âm ấm mới đưa đến bên miệng anh: “Em tự làm, biết anh không thoải mái, nhưng vẫn phải ăn một chút.”



Cô nấu cho anh, còn tự tay cho anh ăn.



Hoắc Vân Thâm nằm mơ cũng không dám nghĩ, gần như anh chắc chắn, anh không còn mấy ngày có thể sống.



Cho đến tận cuối đời, cũng không thể có Khanh Khanh được nữa.



Trái tim anh như bị xé rách, nhắm mắt lại, nở một nụ cười chua xót, trên mặt xuất hiện nỗi tuyệt vọng ảm đạm. Thật may mắn, may là Khanh Khanh không nhớ rõ anh, anh chết, có lẽ chính là điều cô hy vọng, không có anh lì lợm la liếm, cô có thể sống thoải mái và tự do hơn.



Hoắc Vân Thâm lặng im thật lâu, rồi thấp giọng nói: “Buổi tối anh sẽ gọi luật sư đến đây thanh lý tài sản, trước mắt tất cả đều đứng tên em, về sau nếu ở giới giải trí không vui thì hãy về nhà, tất cả đều thuộc về em, em không cần làm gì, những thứ anh để lại có thể cho em vui vẻ cả đời…”



Cái muỗng của Ngôn Khanh dừng giữa không trung, hoàn toàn bị anh làm cho chấn kinh.



Đầu óc Hoắc tổng không phải bị cháy hỏng đấy chứ?!



Cô, một tiểu thiên sứ duyên dáng yêu kiều ấm áp thế này, trông mong cho anh ăn cháo, anh thế mà lại bàn giao hậu sự với cô?!



Kỹ thuật diễn của Ngôn Khanh quá non, một giây đã không trụ được, nâng cao giọng điệu: “Anh nói bậy cái gì đấy!”



Đối diện với ánh mắt tĩnh mịch của Hoắc Vân Thâm, cô chợt hiểu ra, một cảm giác chua chát khó tả từ đáy lòng vọt thẳng tới đầu lưỡi, khổ không nói nên lời.



Hoắc Vân Thâm cho rằng bản thân sắp chết nên mới được cô đối xử tử tế, còn giao toàn bộ tài sản của mình cho cô, sợ không có anh bảo vệ, sau này cô sẽ chịu khổ.



Lúc này Ngôn Khanh không cần giả bộ, hai mắt thật sự chuyển sang màu hồng. Cô học theo tư thế Hoắc tổng từng dùng với mình, một tay nâng cằm anh lên, từng chữ từng chữ nghiêm túc làm sáng tỏ: “Hoắc Vân Thâm anh nghe rõ đây. Anh chỉ là mệt nhọc quá độ, cảm lạnh phát sốt, không có bệnh nặng, sẽ không chết, tôi gần gũi với anh cũng không phải là sự quan tâm trước khi chết. Tôi đang thực hiện theo hợp đồng, muốn đối xử với anh như vậy, muốn cùng anh thoát khỏi bóng ma, hy vọng anh tốt hơn, đã hiểu chưa?”



Khoảng cách kéo gần, hơi thở dồn dập của cả hai dây dưa giao hòa.



Gương mặt non mịn của cô gần trong gang tấc, đôi môi đỏ bừng ướt át đang không ngừng khép mở.



Thần kinh Hoắc Vân Thâm bị cô kéo căng từng tí từng tí, muốn hung hăng hôn xuống, xác định anh còn có thể sống, cô cũng hy vọng anh sẽ sống.



Nhưng mà ngay sau đó Ngôn Khanh lui về, kịp thời thu liễm bản tính, lại trở thành một cô gái nhỏ đáng yêu dịu dàng, nghiêng đầu thương lượng: “Cho nên, Thâm Thâm, anh phải phối hợp với em, em đóng giả Vân Khanh không tốt, cần từ từ tiến bộ, anh cho em không gian, được chứ?”



Hoắc Vân Thâm mỉm cười nhìn cô, cười có chút nghẹn ngào.



“Được.”



Hoá ra là đang đóng vai, ép buộc bản thân phải đối xử tốt với anh.



Vậy thì có sao.



Giả anh cũng muốn.



Ngôn Khanh nhẹ nhàng thở ra, tiến vào vai người vợ nhỏ một cách chuyên nghiệp, ngọt ngào hỏi: “Vậy chúng ta thử hình thức ở chung mới một chút. Thâm Thâm, muốn ăn cháo không?”



“Muốn.”



Ngôn Khanh quan tâm săn sóc mà cho anh ăn. Lúc nuốt xuống, anh hạnh phúc tới nỗi tay cũng run rẩy.



Một bát cháo rất nhanh đã thấy đáy. Ngôn Khanh dùng khăn giấy lau khóe miệng cho anh, tay vừa mới đưa ra đã bị anh bắt lấy.



Cô muốn rút ra theo bản năng, ngay sau đó nhớ tới vai trò của mình, cố gắng bình tĩnh lại, mắt hạnh sáng lấp lánh hỏi: “Sao vậy?”



Hoắc Vân Thâm nhìn cô chằm chằm: “Ý của em là, bắt đầu từ hôm nay, em không né tránh anh?”



“… Không né.”



“Thỏa mãn nguyện vọng của anh?”



Ngôn Khanh không theo kịp suy nghĩ của Hoắc tổng, ngẫm lại thì nói như vậy cũng không sai, vì thế cô gật đầu: “Cố gắng thỏa mãn.”



Hoắc Vân Thâm chậm rãi cúi người tới gần cô, hơi thở dần nặng nề: “Có phải cũng có nghĩa là, em nguyện ý làm tròn trách nhiệm người vợ.”



Ngôn Khanh nhanh nhẹn che cổ áo: “Trên, trên giường không tính!”



Khoé môi Hoắc Vân Thâm hơi cong, chạm vào chóp mũi cô một cái: “Anh có thể lui lại mà cầu thứ khác. Có thể hôn không? Có thể ôm không? Có thể dắt tay không?”



“Không không không không không thể.” Ngôn Khanh gấp đến phồng miệng, “Chúng ta là an ủi tình cảm, tình cảm! Không tới bước thân thể kia!”



Ý cười trong mắt Hoắc Vân Thâm càng tăng, theo yêu cầu của cô: “Được, thân thể có thể tạm hoãn, vậy về tình cảm em không thể lại cự tuyệt nữa, nói là điều trị cho anh, cũng không thể chỉ giả thành một nhân vật mà thôi.”



Cái này hợp lý, Ngôn Khanh ngoan ngoãn cúi đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: “Anh nói đi.”



“Không cho phép từ chối nhận điện thoại, trả lời tin nhắn đúng lúc, để anh biết em đang làm gì.”



“Được —”



Ở trong mắt Hoắc Vân Thâm, đó là mèo Khanh Khanh đang phe phẩy cái đuôi nhỏ, yếu ớt “meo meo” với anh.



“Chúng ta cần tiếp xúc nhiều hơn, một tuần em về nhà một lần là quá ít, ít nhất ba lần, sẽ không chậm trễ em đi ghi hình.”



Cô nhăn cái mũi, lại meo.



“Đêm nay ở lại.”



Mèo Khanh Khanh không meo: “Không được, ban ngày còn một số phần chưa ghi hình xong, đêm nay ghi bổ sung, em nhận được thông báo rồi. Ngày mai được chứ?”



“Có thể.” Hoắc tổng trả lời không chút do dự, giống như đã sớm đoán trước, rất tự nhiên nói, “Vậy em thiếu anh một lần, nhớ trả lại cho anh.”



Ngôn Khanh choáng váng đi ra khỏi phòng ngủ, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.



Không phải vốn dĩ cô là người chủ đạo à? Sao nói xong mấy câu, cô lại thành con mèo con ngoan ngoãn nghe lời, còn thiếu nợ anh!



Hoắc Vân Thâm đứng trên sân thượng, nhìn chăm chú chiếc xe đưa Ngôn Khanh rời đi. Mãi cho đến khi xe biến mất hồi lâu, anh vẫn không động đậy.



Khanh Khanh không phải thật sự tiếp nhận anh, cũng không muốn dây dưa với anh.



Là cô nhân hậu, thương hại anh, kiềm chế tính tình để diễn kịch, giả bộ mà thôi.



Lông mi Hoắc Vân Thâm rũ xuống, độ cong sắc bén nơi đuôi mắt cũng ảm đạm.



Lồng ngực dồn dập chấn động, trái tim vì bất cứ một quyết định nho nhỏ nào của cô mà run rẩy.



Buổi chiều hôm đó ở trường học, Khanh Khanh bắt lấy đôi tay rỉ máu của anh, nói: “Đừng tưởng chảy máu thì em sẽ đồng tình với anh. Một lần cuối cùng, em băng bó cho anh.”



Anh bị lời nói của cô chọc thủng, trên mặt mang theo nụ cười tuyệt vọng, hỏi cô: “Làm sao mới có thể không phải là lần cuối cùng?”



Cô mở to miệng, muốn nói gì đó tổn thương anh. Đôi mắt đẫm máu của anh gắt gao nhìn cô: “Đừng phán tử hình anh! Để anh theo đuổi em, được không?”



Đến hôm nay, anh vẫn muốn nói với Khanh Khanh như vậy.



Cô dùng dịu dàng lừa anh, anh cam tâm tình nguyện, chỉ cần đừng cho anh tử hình, anh sẽ theo đuổi cô một lần nữa.



***



Trước khi rời đi, Ngôn Khanh đã âm thầm lấy một tấm ảnh chụp của Vân Khanh. Nó được đặt cẩn thận trong ngăn kéo đầu giường phòng ngủ của cô, khung ảnh sáng bóng không nhiễm một hạt bụi.



Trong bức ảnh, Tiểu Vân Khanh mười sáu tuổi có mái tóc đen dài xoã ngang vai, gương mặt vô cùng mịn màng, chỉ riêng đôi mắt to ướt át đã vô cùng tinh xảo thuần khiết.



Ngôn Khanh ngồi trên xe vuốt ve khuôn mặt cô ấy, tự đáy lòng cảm thán: “Ôi, mắt nữ thần thật là đẹp, đáng tiếc tôi không có ảnh chụp trước kia, không biết lúc mười sáu tuổi có phải cũng đẹp như vậy hay không.”



Cô mang tấm ảnh này về, có tác dụng rất lớn.



Tài xế đưa Ngôn Khanh về thẳng căn cứ của chương trình.



Cục diện bên công viên trò chơi đã sớm tan. Lúc ấy có bao nhiêu truyền thông, lại huyên náo gióng trống khua chiêng, không có khả năng giấu được. Huống chi nếu Hoắc tổng đã làm vậy, anh cũng không cho giấu.



Qua nửa ngày, trên các trang mạng đều gió tanh mưa máu, thậm chí chuyện Tống Tuyết Nhiên lần trước cũng bị lật lên. Đại đa số cư dân mạng đều phẫn nộ và đau lòng, điên cuồng đăng những bức ảnh xinh đẹp của cô. Nhưng cũng có một nhóm nhỏ khác lên tiếng, chê cô nhiều thị phi, một chương trình vừa mới quảng bá đã gây ra nhiều chuyện lớn, mà còn nhiều lần liên quan đến cô.



Tâm lý Ngôn Khanh rất ổn định. Cô hiểu rằng mỗi nghệ sĩ trên con đường đến với công chúng cũng đều có khen có chê, sẽ không bởi vì cô là người bị hại mà phát sinh thay đổi.



Con đường này vốn dĩ rất gập ghềnh, vì có Hoắc Vân Thâm che chở, cô mới có thể hạ cánh thuận lợi hết lần này đến lần khác.



Ngôn Khanh về đến ký túc xá, bị các cô gái vây quanh hỏi han ân cần. Những người có sắc mặt xấu hổ tại hiện trường trước đó, giống như đã quên tình cảnh khi ấy, so với Âu Dương và Nhỏ tóc xoăn còn tích cực hơn, tiến đến gần cô hơn.



“Ngôn Ngôn, là cậu bị hãm hại, có phải chia nhóm sẽ đổi sang cách khác không?”



“Lần này tớ nhất định sẽ ở cùng nhóm cậu! Cậu mau phản hồi với chương trình chút đi, để phần cuối thay đổi, nếu không sẽ chịu thiệt.”



“Đúng vậy, không công bằng, trong bọn tớ dù ai vào nhóm cậu, chắc chắn đều mạnh hơn mấy người kia.”



Ngôn Khanh không nói chuyện, yên lặng nhìn ra ngoài đám đông.



Ba cô gái hơi yếu được phân đến nhóm cô đang bất an lau nước mắt. Cô lắc đầu: “Cứ như vậy rất tốt, mọi người đều không kém.”



Nội dung ghi hình bổ sung vào buổi tối không nhiều như Ngôn Khanh tưởng tượng. Phần ở khu vui chơi vào ban ngày được quyết định giữ lại toàn bộ dưới sự bàn bạc của lãnh đạo cấp cao Thừa Phong. Cứ tiến hành cắt phim rồi phát sóng như bình thường, coi như là một điểm đột phá xuất sắc.



Kết thúc ghi hình bổ sung, các thí sinh giải tán. Ngôn Khanh mới vừa xách túi muốn đi cùng đã bị nhóm huấn luyện gọi ở lại, còn trịnh trọng xin lỗi vì buổi sáng đã không bênh vực cô.



Hạ Minh Cẩn đến cuối cùng.



Trong phòng tập lớn trống trải, anh ta tiến lên một bước, âm thanh bị ép rất nhẹ: “Là Hoắc tổng à?”



Ngôn Khanh cau mày cảnh giác, lui về sau: “Nếu không có chuyện khác, tôi đi về trước.”



Hạ Minh Cẩn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng người thon dài, ngũ quan dưới đèn rất bắt mắt, giọng anh ta vội vàng: “Lần trước em nói không phải người của Hoắc tổng, ý nghĩa thực sự là, em chỉ là thế thân cho người khác thôi sao?”



“… Anh nghe lén?!”



“Không phải,” Anh ta lo lắng giải thích, “anh đi tìm em để đưa đồ uống, vừa khéo nghe được. Ngôn Ngôn, em đừng ngớ ngẩn, đi lên con đường này sẽ có kết cục tốt đẹp gì chứ? Hiện tại nhìn thì có vẻ như có chỗ dựa, về sau thì sao? Người như anh ta, liệu có thể quên người cũ để cưới em ư? Em không nên bước vào cuộc sống của anh ta, anh ta chẳng qua chỉ coi em là công cụ thôi.”



Ngôn Khanh tức đến bật cười, không phản bác, mà hỏi: “Tôi là công cụ của Hoắc tổng, nhưng anh ấy lại lấy lại công bằng cho tôi. Anh nói anh đang theo đuổi tôi, lần trước ở vòng bình chọn xếp hạng ban đầu thì cho tôi F, lần này dù đã biết trước tôi có mâu thuẫn với Vân Lăng, cũng không nghi ngờ cô ta, mà chỉ bảo tôi nhận xui xẻo. Với tư cách là huấn luyện viên chủ chốt, thậm chí còn không nói lấy một câu công bằng, đây là cái “tốt” mà anh muốn nói?”



Hạ Minh Cẩn nhíu mày thật chặt: “Bởi vì anh cũng đến theo cách này, anh biết nước trong giới giải trí sâu và khủng khiếp như thế nào, cho nên mới dạy em nhẫn nhịn, để em quen với việc cụp mi rũ mắt một chút, vậy mới tốt cho em, anh chỉ suy nghĩ vì em thôi! Ngôn Ngôn, nghe anh, đừng đi theo cái người vĩnh viễn không có khả năng cưới em.”



Trong lòng Ngôn Khanh nói.



Ngại quá, cưới xong rồi.



Cô khom lưng với Hạ Minh Cẩn: “Cảm ơn huấn luyện viên đã chỉ bảo, việc cá nhân thì không cần nhiều lời.”



Nói xong xoay người đi về phía cửa.



Cô nghe thấy Hạ Minh Cẩn phát tiết mà đạp vào ngăn tủ ở ven tường một cái, sau đó anh ta đuổi theo đưa một thức uống nóng cho cô: “Anh thật sự không có ác ý, em đừng nóng giận.”



Ngôn Khanh nhìn chiếc cốc giấy, một ý nghĩ xẹt qua ý thức.



Sao gần đây… Hạ Minh Cẩn luôn đưa đồ uống cho cô.



Cô đang do dự không biết có nên nhận hay không, bởi vì cứng rắn quá cũng không cần thiết. Theo khe khoá kéo của túi xách, chợt có ánh đèn sáng lên, là cô điều chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng.



Không cần nghĩ cũng biết ông chồng hợp pháp gọi tới, người theo đuổi chỉ có thể dẹp sang một bên.



Ngôn Khanh cười xin lỗi: “Không tức giận, tôi có việc gấp đi trước.”



Cô không nhận đồ uống, vội vàng chạy về ký túc xá, đóng cửa khoá lại, bóp mặt rồi hắng giọng, kết nối điện thoại, đầu chui vào trong chăn nhỏ: “Thâm — Thâm —”



Gọi xong mới thấy mình hơi buồn nôn, vội nói: “Chờ chút! Được rồi!”



Cô thử giọng lên cao xuống thấp vài lần, sau khi tìm được một cái tương đối vừa lòng, mới mở miệng lần nữa: “Thâm Thâm.”



Hoắc Vân Thâm cười như không cười, tiếng nói lọt vào trong tai: “Thêm hai chữ.”



Cô sững sờ: “Cái gì?”



“Em hiểu.”



Đúng là Ngôn Khanh đã hiểu, cô che mặt, nhịn cảm giác xấu hổ, ngoan ngoãn thì thầm: “Bảo bối Thâm Thâm.”



“Ừ, anh đây,” Nghe giọng Hoắc tổng có vẻ bình tĩnh, “đêm nay em không về nhà, anh có thể yêu cầu bồi thường một chút không?”



Ngôn Khanh đang muốn hỏi Hoắc tổng lại có ý tưởng quái lạ gì, loa phóng thanh trong phòng liền vang lên: “Mời mọi người chuẩn bị một chút, mười phút sau sẽ chụp một bức ảnh ngoài lề ký túc xá về đêm.”



Cô bị dọa nhảy dựng, vội nói với Hoắc Vân Thâm: “Em phải cúp trước, ký túc xá đột kích quay chụp.”



Phía bên kia không có thanh âm, hơi thở như đang ẩn núp, yên lặng đến đáng thương.



Ngôn Khanh xin tha: “Được rồi được rồi, kết thúc em sẽ gọi cho anh.”



Cô vừa giấu di động vừa than thở. Ai có thể ngờ, đường đường là người nắm quyền Hoắc thị, là Diêm La Vương biến thái trong miệng mấy người ngoài kia, buổi tối còn phải để cô dỗ dành, hơi lãnh đạm chút là không vui.



Thật khó mà.



Ngôn Khanh sửa soạn ký túc xá xong, mở khoá cửa chờ nhiếp ảnh gia đến. Ngoài hành lang ồn ào, nghe âm thanh thì phải vài phòng nữa mới đến lượt cô.



Cô chờ đến phát chán, nhớ đến chuyện lớn còn chưa xử lý, vội vàng lấy khung ảnh lén trộm về của Vân Khanh, trịnh trọng đặt trên chiếc kệ nhỏ trên vách tường cạnh giường.



Nhìn có vẻ hơi đơn điệu, cũng không biết Vân Khanh thích ăn gì. Cô lại lấy hai cái bánh cùng với sữa bò đến, đặt bên cạnh khung ảnh.



Ôi, xem như cái linh vị nho nhỏ đi.



Từ khi quyết định làm cô vợ bé nhỏ, cô đã bắt đầu suy nghĩ, nếu đã thay đổi cách sống, nếu phải thật sự dây dưa với chồng của Vân Khanh, thì ngày nào cũng nên báo cáo với cô ấy.



Nếu không lương tâm sẽ bất an.



Cô ngồi quỳ ở trên giường, mặt hướng về phía khung ảnh, hai tay nắm thành quyền ở bên môi, từ từ nhắm mắt nghiêm túc mặc niệm.



“Nữ thần, tôi là vì cứu chồng cô, cũng là vì ba năm sau có thể thuận lợi rời đi, không phải thật sự mơ ước anh ấy.”



“Cô yên tâm, anh ấy chỉ yêu một mình cô, yêu đến mức sắp gục ngã rồi, tôi không có cách nào mới đi giúp anh ấy.”



“Anh ấy tốt với tôi, đều là vì cô, cô đừng đau lòng, cũng đừng ăn dấm —”



Ngôn Khanh xác định cô chỉ thì thầm không quá 30 giây, cánh cửa ký túc xá khép hờ chợt bị người khác đẩy ra, mấy nhiếp ảnh gia cùng chen vào, tất cả đều nhất trí giơ máy ảnh nhắm ngay vào cô —



Dáng vẻ bái ảnh chụp của chính mình.



Tập thể nhiếp ảnh gia đều kinh ngạc đến ngây người, biểu cảm đặc sắc, thầm kêu gào
con mẹ nó, đây là tư liệu sống!



Khi được phát sóng, tiêu đề hot search bắt mắt nhảy ra —



# Muốn nổi tiếng không? Tự mình bái mình #



# Muốn xuất đạo vị trí C không? Tự mình bái mình #



# Muốn mỗi lần gặp nạn đều gặp dữ hóa lành không? Tự mình bái mình! #



...



Ngôn Khanh cùng nhiếp ảnh gia hai mặt nhìn nhau. Nhìn ống kính, lại nhìn Vân Khanh trong khung ảnh.



Quá xấu hổ.



Nhưng vẫn phải kiên cường mưu sinh, giữ vững nụ cười.



Toàn bộ quá trình, Ngôn Khanh quay với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, máy móc giới thiệu các đồ vật trong ký túc xá. Dưới cái nhìn nóng bỏng mà chăm chú của nhóm nhiếp ảnh gia, cuối cùng cô cũng chuyển tới khung ảnh.



Cô cười tủm tỉm, dùng ánh mặt ngọt ngào mềm mại ám chỉ.



Đừng hỏi, hỏi nhiều tự sát, tôi yêu bản thân không được à?



Trời đã khuya, toà nhà yên tĩnh trở lại. Ngôn Khanh khóc không ra nước mắt ghé lên giường, nhớ ra còn chưa gọi cho bảo bối Thâm Thâm của cô. Với tính tình quái quỷ đó của anh, không đợi được tuyệt đối không bỏ qua.



Vốn dĩ người đã bị bệnh, lại không chịu ngủ đến mức sụp đổ, rồi lại phải dỗ dành.



Ngôn Khanh móc di động, rầu rĩ gọi qua, quả nhiên anh nhận ngay.



“Thâm Thâm.”



“Anh đây.”



“Anh nói đi, phải làm thế nào anh mới không mất ngủ?”



Giọng Hoắc tổng từ tính dễ nghe, xoa dịu thần kinh cô, khiến cô cũng hơi buồn ngủ: “Hát cho anh nghe, hát một bài… chưa từng hát cho người khác.”



Ngôn Khanh chửi thầm.



Yêu cầu quá cao, lại còn vừa bắt bẻ vừa bướng bỉnh.



Nhưng đầu lưỡi cô như có âm điệu, như có sự tự chủ của riêng mình, câu từ nhẹ nhàng tràn ra —



“Bảo bối của em, bảo bối, cho anh một chút ngọt ngào, để anh suốt đêm đều ngủ ngon.”



Ngôn Khanh hát ru ngủ chính bản thân, không biết từ lúc nào đã nhắm mắt lại.



Càng không biết, Hoắc Vân Thâm ở đầu bên kia điện thoại, nghe tiếng hít thở mềm mại của cô suốt cả đêm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom