• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full KHANH KHANH CỦA TÔI (2 Viewers)

  • Chương 20

Edit: Flanty


Ngôn Khanh nghe câu trả lời của Hoắc Vân Thâm, trong lòng như bị kim châm. Trong nháy mắt cô ảo giác mình chính là một cô gái cặn bã, ngày ngày xa nhà, ở bên ngoài lao đầu vào công việc, để ông xã vừa mới kết hôn chạy theo sau mông, đã hưởng thụ sự ấm áp của người ta rồi, lại còn nói một câu không có lương tâm “Tôi bận chơi với người khác, anh đừng làm phiền tôi”.



Nghĩ như vậy đã thấy đủ đáng giận.



Nhưng vấn đề là, cô còn chưa thích ứng được với vị trí mới của mình, vẫn né tránh tình cảm của Hoắc Vân Thâm.



Ngôn Khanh buồn bực thở ra một hơi, lại một lần nữa lựa chọn trốn tránh ánh mắt sáng quắc mà chăm chú của anh: “Anh… đừng coi trọng tôi như vậy, giống như Vân Lăng nói, tùy tiện coi tôi làm công cụ an ủi là được, tôi… tôi đi tập hợp, rời khỏi đội ngũ lâu thì không tốt.”



Cô dùng tay đẩy cửa, bị kim loại lạnh băng làm cho hơi rụt lại.



Phía sau Hoắc Vân Thâm tiến lên một bước, lấy một vật nhỏ từ trong túi áo khoác bảo bối ra, nhét vào lòng bàn tay Ngôn Khanh.



Ngôn Khanh rũ mắt nhìn.



Nóng hầm hập, ấm áp, kích thước chỉ cỡ một hộp phấn mắt, thế nhưng lại là cái túi sưởi ấm tay hình đám mây.



Màu xám, là một đám mây đen nhỏ được vẽ hai má hồng hồng.



Ngôn Khanh yêu thích không buông tay, không nỡ trả lại, bởi vậy cô càng có cảm giác tội lỗi, ngắc ngứ quan tâm anh thêm một câu: “Gần đây nhiệt độ xuống thấp, anh cũng cẩn thận một chút đừng để cảm mạo, tôi đi đây!”



Nói xong thì tranh thủ thời gian chuồn mất, chỉ sợ Hoắc tổng lại làm gì đó không cho lấy vật nhỏ.



Bên ngoài gió lạnh đập vào mặt, Ngôn Khanh không ngừng hấp thụ hơi ấm từ đám mây đen nhỏ, tinh thần phấn chấn chạy về nơi tập hợp của các thí sinh. Âu Dương đang kiễng chân tìm cô khắp nơi, vừa thấy cô tới thì yên lòng, lặng lẽ hỏi: “Cậu đi đâu đấy? Thần thần bí bí, nói thật đi, có phải là giấu tên
đàn ông vớ vẩn[1] nào không.”



[1] Dã nam nhân (野男人): từ dã (野) ở đây để nói về sự không chính thống, không chính thức.



Ngôn Khanh không phản bác được.



Trong đầu yên lặng sửa lại cho đúng, thật ra không phải là ai vớ vẩn, mà là quan hệ hợp pháp,
căn chính miêu hồng[2].



[2] Căn chính miêu hồng (根正苗红): chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.



Giọng điệu Âu Dương nghiêm túc ngoài ý muốn: “Cậu xinh đẹp, vừa mới nổi tiếng có rất nhiều cám dỗ, vòng tròn này quá loạn quá nguy hiểm, đừng để người khác lừa.”



Tiếp theo đó còn nghiêm túc phân tích chô cô: “Tìm người mới vào nghề thì không được, chắc chắn không chịu nổi tính chất công việc của cậu, cuối cùng chia tay nói không chừng còn giữ chứng cứ muốn làm loạn cuộc sống cá nhân của cậu, cậu sẽ gặp vô vàn rắc rối. Tìm người không nổi tiếng cũng không được, không chừng ngày nào đó bị công ty yêu cầu xào tai tiếng với người phụ nữ khác, thật buồn nôn. Tìm người quá nổi tiếng càng không được, họ đều là kiểu người có dã tâm lớn, lòng cao hơn trời, không chịu công khai, nếu có công khai cũng có một đống fan bạn gái ngày ngày photoshop ảnh linh đường cho cậu, hận không thể muốn luôn cái mạng nhỏ của cậu. Tìm những nhà tư bản cao cao tại thượng càng không được, mười người thì có chín người là biến thái, chơi chơi thôi mà không phụ trách.”



Ngôn Khanh nghe xong dựng cho cô ấy ngón tay cái: “Phân tích quá đúng, nhưng mà chín nhà tư bản biến thái, sao còn dư lại một?”



Âu Dương che miệng thì thầm: “Dư lại chính là Hoắc tổng đó. Cậu xem, hai nhà là thế giao, môn đăng hộ đối, hiểu tận gốc rễ, người ta lại còn trẻ tuổi đẹp trai không có tai tiếng, tìm phải tìm như vậy, mới không phụ dung mạo xinh đẹp của Khanh Bảo của chúng ta.”



Ngôn Khanh bị một ngụm khí lạnh sặc ra nước mắt, nói khẽ: “Sự thật là, những người cậu liệt kê trên kia, tìm bất kỳ một ai cũng tốt hơn Hoắc tổng.”



Âu Dương khiếp sợ, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, vốn dĩ cô ấy còn có chút chờ mong nhỏ đối với quan hệ của hai người, bị câu này của cô đánh cho về nguyên điểm.



Ngôn Khanh mỉm cười, hàng mi dài che lại đôi mắt, lặng lẽ nắm chặt mây đen nhỏ trong tay.



Hoắc tổng tốt với người phụ nữ của mình như thế nào, cô đương nhiên biết.



Nhưng chính bởi vì như vậy, mới tuyệt đối không thể yêu. Ít nhất cô là cô, nhưng yêu Hoắc Vân Thâm, cô vĩnh viễn là Vân Khanh.



Nhỏ tóc xoăn từ phía sau thò tới, ríu rít nói: “Các cậu đã nghe nói cơ chế thi đấu hôm nay chưa. Chín đội trưởng đội A phải vượt chướng ngại vật riêng, sau đó xếp hạng theo thời gian, người đứng đầu có thể chọn đồng đội trước, xếp hạng cuối chỉ có thể chọn những người mà người khác không cần, thật thảm.”



Sau khi chia đều thành chín nhóm nhỏ, vòng đấu loại sau sẽ thi theo hình thức đồng đội, nếu trình độ của đồng đội quá kém sẽ ảnh hưởng đến việc cả nhóm đi hay ở.



Cho nên mọi người ai cũng cố hết sức, đều muốn tranh đoạt thí sinh ưu tú, nếu kết hợp được đội mạnh thì cơ hội xuất đạo của 9 người sẽ lớn hơn rất nhiều.



Âu Dương ôm bả vai Ngôn Khanh: “Chọn tớ.”



Nhỏ tóc xoăn cũng kích động nhấc tay: “Chọn tớ!”



Một vòng các cô gái nhỏ bên cạnh cũng thò qua: “Ngôn Ngôn chọn tớ!”



Giám sát hiện trường thổi còi, thái độ dữ dằn: “Đừng làm ồn! Đến địa điểm thi đấu, chuẩn bị khai mạc!”



Đến khu ghi hình, Ngôn Khanh nhìn mà than thở. Vượt chướng ngại vật còn tượng phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, đặc biệt là cửa ải ở giữa, có một ống trụ lớn chuyển động, được ghép lại bởi bảy tám khối, tuy ở phía trên mặt mỗi khối đều có rất nhiều tay vịn, nhưng muốn thuận lợi bò qua khi mà nó cứ không ngừng xoay tròn cũng không dễ dàng. Một khi ngã xuống, sẽ rơi vào hồ nước lạnh băng.



Ngay sau đó đèn máy quay bật sáng, huấn luyện viên và khách quý tiến vào. Vân Lăng trang điểm cũng coi như chói lọi, cô ta quét mắt về phía Ngôn Khanh ở hàng ghế đầu, xứng với phong phạm nữ thần.



Chỉ là đến khi huấn luyện viên tuyên bố để các đội trưởng bắt đầu thi đấu, Vân Lăng kịp thời tiến lên một bước, giơ tay với vẻ mặt đầy lo lắng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tôi có thể chen lời một câu không?”



Ống kính nhắm ngay cô ta.



Vân Lăng trông có vẻ rất lo lắng: “Tính an toàn của những cửa ải này có được đảm bảo không? Tôi biết hẳn là ekip chương trình đã kiểm tra qua, nhưng cá nhân tôi cảm thấy, có phải huấn luyện viên chúng ta nên thử trước một lần, xác định không có gì sai sót thì hãy để các cô gái lên, như vậy có thích hợp hơn không?”



Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nhận được hảo cảm từ các thí sính, mà các huấn luyện viên khác cũng không thể từ chối.



Dù sao những tình huống nguy hiểm trong các trò chơi đã thực sự từng xảy ra, hơn nữa họ thực hiện cũng không lỗ gì, còn nhận được ấn tượng tốt của mọi người.



Ekip chương trình cũng gật đầu đồng ý.



Huấn luyện viên và khách quý, tổng cộng ba nam ba nữ, phải trải qua chướng ngại vật riêng biệt. Con trai xung phong lên trước, Vân Lăng rất tự nhiên mà lui về phía sau, lặng lẽ quan sát.



Khi cô ta nổi tiếng, từng tới đây ghi hình một lần cho chương trình chạy vượt chướng ngại vật, thiết bị chung của công viên trò chơi cũng không thay đổi nhiều so với năm đó, nhưng trải qua dãi nắng dầm mưa, chắc chắn đã lão hoá không ít.



Vì vậy cô ta rất rõ ràng, nơi dễ động tay động chân nhất chính là bộ phận ống hình trụ ở giữa, phía trên đó có nhiều tay vịn, chỉ cần có một cái bất ổn, dưới tình huống hoảng sợ không kịp phản ứng, chắc chắn sẽ rơi xuống nước.



Đến lúc đó lớp trang điểm bị trôi, người cũng chật vật, còn phải bắt đầu một lần nữa. Dựa theo chế độ thi đấu, thời gian vẫn giữ nguyên, cho nên người bị ngã xuống sẽ mất nhiều thời gian nhất, nhất định sẽ xếp hạng cuối cùng, nhận lấy một đám thí sinh đội sổ rác rưởi, bị liên lụy mà đào thải sớm.



Sau khi ba chàng trai vượt qua suôn sẻ, còn lại ba người con gái, hai người trong đó là huấn luyện viên, vì là thi đấu trên sân nhà nên càng chủ động hơn, dẫn đầu thực hiện. Tình huống giống như Vân Lăng đoán trước, cô ta là người cuối cùng.



Trước khi Vân Lăng vượt chướng ngại vật, còn cố ý đứng trước ống kính mím môi tỏ vẻ đáng thương: “Thật ra thể lực của tôi rất kém, nhưng vì các cô gái, tôi vẫn phải vượt qua.”



Cô ta làm theo quy tắc, tốc độ chậm hơn người khác, đến đoạn hình ống trụ, lại càng cẩn thận chậm lại, dùng chính thân thể mình để đo đạc, cẩn thận chạm vào tay vịn.



Giống như trong trí nhớ, trong số chúng có một cái lỏng lẻo, cũng không được kiểm tra và sửa lại. Cô ta có một dụng cụ nhỏ giấu trong tay áo, nhìn thì có vẻ như cô ta nghỉ ngơi ở đó trong thời gian ngắn, nhưng thực tế là dùng thân thể để chống đỡ, vặn nhẹ ốc vít cho đến trạng thái sắp sửa rơi xuống, ngay sau đó bám lấy chỗ khác, nhẹ nhàng vượt qua.



Trước khi cô ta và Ngôn Khanh tách ra, cô ta đã quan sát kỹ, chiều cao của hai người họ giống nhau như đúc, chiều dài cánh tay cũng không khác biệt. Điều đó có nghĩa là, vị trí cô ta duỗi tay bám lấy, chắc chắn cũng nơi Ngôn Khanh bám vào theo bản năng, mà những người khác thì không giống họ, nên vị trí bám lấy tay vịn đương nhiên cũng khác nhau.



Tất cả các huấn luyện viên đã vượt qua, chứng minh mức độ là an toàn. Cuộc thi của các đội trưởng chính thức bắt đầu.



Vân Lăng lại giành được quyền chỉ định thứ tự, đầu tiên cô ta chọn một cao một thấp, đều an toàn vượt qua, lượt thứ ba mới đến phiên Ngôn Khanh.



Vân Lăng cười: “Chờ mong biểu hiện của cô.”



Hạ Minh Cẩn lại cầm một thức uống nóng, thần sắc pha chút phức tạp: “Chờ em trở về uống.”



Ngôn Khanh mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng suy nghĩ một vòng, lại không thấy có tai hoạ ngầm nào. Cô bước lên chướng ngại vật thứ nhất, đưa mắt nhìn xuống dưới, thứ đầu tiên nhìn thấy là bên cạnh khu trò chơi, bóng người cao lớn của một nhân viên công tác trong bộ đồng phục và mặt nạ.



Cô giật mình, trong cổ họng nghẹn đến khó chịu.



Sao anh còn chưa đi…



Đường đường là người nắm quyền Hoắc thị, mặt cũng không thể lộ, thế mà lại ăn nói khép nép đứng trong gió lạnh, lẳng lặng nhìn cô.



Ngôn Khanh không dám nhìn nhiều, tập trung tinh thần bắt đầu thực hiện. Con đường phía trước thuận lợi đi qua, máy quay theo sát cô, phác hoạ rõ nét khuôn mặt được ánh mặt trời mơn trớn, làn da trắng nõn trong suốt, trên chóp mũi tinh xảo có một chút mồ hôi, lông mi như đôi cánh chim nho nhỏ, tóc đuôi ngựa bay lên, lộ ra cần cổ tinh tế trắng như tuyết.



Cô dùng hết sức lực lao về phía trước, đến đoạn hình ống trụ, cô định
nhất cổ tác khí[3] thông qua, nhưng khi nắm lấy tay vịn thứ ba, cô lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.



[3] Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.



Ốc vít dường như chỉ được treo ở phía trên mà thôi, dưới tác động của ngoại lực, hoàn toàn tróc ra.



Ngôn Khanh không kịp phòng ngừa, sợ hãi kêu lên một tiếng, ngay sau đó thân thể trượt xuống ống trụ, treo lơ lửng giữa không trung, tay còn lại bị kéo đến đau nhức, nhưng vẫn chưa buông ra, mà mây đen nhỏ trong túi áo cô lại trượt thẳng ra ngoài.



Ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu được mức độ để ý của mình đối với túi sưởi tay kia.



Cô bắt lấy nó theo bản năng, ngay khi khối trụ quay đến một góc mà cô không chịu đựng được, bỏ lỡ mất cơ hội bò lên, rốt cuộc một tay cô cũng không chống đỡ nổi nữa, cả người rớt xuống dưới.



Chỉ là trước đó vài giây, ngay trước khi Ngôn Khanh nhắm hai mắt rơi xuống nước, cô nghe thấy tiếng bọt nước rất lớn, giống như có người còn nhảy vào đó sớm hơn cả cô.



Là cứu viện của chương trình ư…



Ngôn Khanh không có thời gian để suy nghĩ, chờ đợi rét buốt nghênh đón cô, nhưng thứ cô đụng phải, lại là một cơ thể nóng bỏng toàn là nước.



Cô khiếp sợ trợn mắt, chỉ thấy một chiếc mặt nạ mà mỗi nhân viên công tác đều đeo.



Hai mắt sau tấm mặt nạ ấy, đen nhánh u ám, sâu không thấy đáy.



Ngôn Khanh không thể tin tưởng mà bắt lấy cánh tay anh, gần như cả người anh đều ở trong nước, đồng phục ướt sũng nặng nề, đằng sau có mấy người mặc y hệt đến hỗ trợ, anh không nói một lời, im lặng đến đáng sợ, ở giữa đám người đang vây xung quanh đưa Ngôn Khanh lên bờ.



Chỉ có bàn chân và bắp chân của cô là bị ngâm trong nước, còn những vị trí khác chỉ có một tầng hơi nước mỏng, là dính từ trên người anh.



Ngôn Khanh trở về đất liền, các huấn luyện viên và các thí sinh đều chạy qua bên này xem tình huống của cô. Cô bị một đám người cuốn lấy, không khỏi quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn ướt rượt kia, hốc mắt bất giác nóng lên.



Giây tiếp theo, anh gật đầu với cô một cái.



Ngôn Khanh như trong nháy mắt đã hiểu ý anh: “Yên tâm, anh sẽ không làm em không vui, anh sẽ không cho dừng chương trình.”



Giọng cô khàn khàn, muốn nói cô không phải vì điều này, càng muốn gọi người đến xem tình trạng của anh, lại sợ thân phận Hoắc tổng bị vạch trần. Miễn cưỡng an ủi chính mình, bên cạnh anh sẽ có người đi theo, sẽ có người chăm sóc anh…



Hạ Minh Cẩn hỏi: “Ngôn Khanh, có thể tiếp tục không? Theo quy định thì không thể tính thời gian lại.”



Ngôn Khanh ngước mắt, ánh nước loé lên: “Mặt trên tay vịn hỏng rồi!”



Hạ Minh Cẩn bất đắc dĩ, đè thấp giọng: “Thiết bị đã được kiểm tra và sửa chữa qua, nhóm huấn luyện viên cũng đã thử, hơn nữa hai thí sinh phía trước đều thuận lợi vượt qua rồi. Cho dù hỏng thật, anh cũng khuyên em nên chấp nhận xui xẻo, nếu không đợi đến khi phát sóng, chắc chắn sẽ có người bôi đen nói em yếu ớt, nghiêm trọng hơn còn có thể nói em cố tình, như bây giờ tiếp tục kiên trì, ngược lại sẽ có người khen ngợi, anh đều là vì tốt cho em.”



Ngôn Khanh cắn môi, ngực phập phồng kịch liệt.



Vân Lăng thấy lớp trang điểm của cô không bị hao tổn chút nào, hai mắt còn bởi vì hoảng sợ mà đỏ ửng, đẹp đến mức làm kinh động lòng người. Mấy vị huấn luyện viên nam đều ở trong tối ngoài sáng ngầm dò xét cô. Cô ta tức, tức đến bật cười, còn nói: “Dù sao cũng là vị trí S, hẳn là không nên chấp nhận rớt ở ví trị cuối cùng chứ?”



Lời này tất cả đều là ám chỉ, Ngôn Khanh nhìn về phía cô ta, ý thức được kẻ đầu sỏ gây tội.



Cô nắm chặt tay, thẳng sống lưng, cắn răng thốt ra hai chữ: “Tiếp tục!”



Ngôn Khanh giẫm lên đôi giày dính nước, gắng gượng trở lại lối vào chướng ngại vật. Dọc đường đi cô nhìn khắp nơi, nhưng không thấy Hoắc Vân Thâm. Trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng Hoắc tổng mau đi thay quần áo sưởi ấm.



Cô giành giật từng giây, xông pha qua các cửa ải, đến đoạn hình ống trụ còn dùng mười hai vạn phần cẩn thận, tránh nơi bị hỏng kia, nhanh chóng vượt qua.



Vừa chạy, ngực vừa đè nén nặng nề.



Rõ ràng là thiết bị hỏng, rõ ràng là người bị hại, song chỉ vì “người khác chạy đều không sao, chỉ có đến cô mới hỏng”, liền phải chịu tiếng xấu. Là một người nghệ sĩ sống trước màn ảnh, chẳng lẽ không thể đau khổ như một người bình thường được sao. Chỉ cần không đủ cứng cỏi bất khuất, thì sẽ bị một gậy đánh vào hàng ngũ đạo đức giả, rồi được phong cho danh hiệu mưu mô.



Ngôn Khanh biết thời gian của cô sớm đã kéo dài hơn người khác, nhưng cô vẫn kiên trì chạy hết cho xong.



Còn sáu đội trưởng khác cao thấp đều có, không cách cô quá gần, đều hoàn thành lần lượt theo thứ tự. Thứ hạng được công bố tại chỗ, Ngôn Khanh xếp hạng cuối cùng, mất quyền lựa chọn đồng đội.



Các cô gái trước đó la hét bảo Ngôn Khanh chọn mình đều xấu hổ không lên tiếng.



Khi đội trưởng đứng thứ nhất chọn người, cô ấy chọn Âu Dương. Âu Dương nhảy xuất sắc, đương nhiên là thí sinh được chọn hàng đầu.



Ngôn Khanh cong cong mắt với cô ấy, cùng mọi người vỗ tay.



Âu Dương lại không nhúc nhích, xoay người đối mặt với các huấn luyện viên: “Em muốn xin phép, thí sinh bị lựa chọn cũng có quyền chủ động. Em tự nguyện chạy chướng ngại vật một lần, nếu thời gian có thể ngắn hơn đội trưởng đang đứng nhất, xin cho em tự lựa chọn đội của mình!”



Tất cả các huấn luyện viên đều kinh ngạc, ekip chương trình cũng khẩn cấp triển khai thảo luận, sau đó chấp nhận đề nghị này để tăng lượt xem cho chương trình, không khí hiện trường cũng bị đẩy lên cao.



Âu Dương cao gầy, thân hình khoẻ đẹp cân đối. Cô ấy vượt qua chướng ngại vật trong phút chốc, thở phì phò chạy thẳng đến phía sau Ngôn Khanh, kiêu ngạo ôm bả vai cô: “Em chọn Ngôn Ngôn làm đội trưởng của em.”



Có cô ấy mở đầu dẫn đường, dần dần có thêm thí sinh bắt chước, nhưng đại đa số vẫn không muốn phí sức, chấp nhận lựa chọn.



Sau đó Nhỏ tóc xoăn cũng hấp tấp chạy chướng ngại vật, mệt đến mức dạng thẳng hai chân trở lại bên cạnh Ngôn Khanh: “Em, em cũng chọn Ngôn Ngôn!”



Trừ họ ra, không ai tình nguyện phí thể lực để lựa chọn Ngôn Khanh, thậm chí còn có âm thanh thật nhỏ truyền tới: “Hai đứa la liếm.”



Không mất quá nhiều thời gian để chia đội. Các đồng đội khác của Ngôn Khanh đều là những cô gái đáng thương còn thừa lại vì không ai muốn. Thực lực các nhóm hoàn toàn bị phân hoá.



Hạ Minh Cẩn tuyên bố: “Dựa theo quy trình ngày hôm nay, kế tiếp sẽ có giới truyền thông đến đây, chỉ là chụp chút hình ảnh và tin tức về ngoại cảnh thôi, mọi người đừng khẩn trương.”



Anh ta nói xong câu đó, cả sân bãi to như vậy bỗng truyền ra tiếng ong ong dị thường.



Mọi người ngẩng lên nhìn thì phát hiện bên cạnh là một màn hình LED cực lớn, lúc trước vẫn phát sóng quảng cáo của các nhà tài trợ, giờ đã bị thay thành video khác.



Có thể nhận ra hình ảnh là ảnh chụp từ trên không, cảnh tượng quen thuộc, chính là phân tổ chơi trò chơi vừa mới tiến hành xong, chẳng qua không phải chụp thí sinh, mà là huấn luyện viên.



Máy quay tiến gần, người bắt đầu chướng ngại vật là Vân Lăng.



Vân Lăng có một loại dự cảm khủng bố, da đầu lập tức nổ tung.



Khi xuất hiện cảnh cô ta tiến vào đoạn hình ống trụ, màn hình được phóng to vô tận. Từ góc quay khác, cô ta đang cẩn thận dùng cơ thể mình để chặn ống kính máy quay của chương trình, móc ra một dụng cụ rất nhỏ từ trong ống tay áo. Động tác vặn ốc vít, phối hợp với biểu cảm vô tội, thình lình hiện ra toàn bộ.



Cả khu vực lặng ngắt như tờ.



Phía sau liên tiếp vang lên tiếng chụp ảnh, truyền thông đến đây đều nhất trí nhắm ngay vào màn hình lớn.



Vân Lăng cứng đờ cả người, giọng nói như nghẹn lại, rít lên: “Không phải, là… là hiểu lầm!”



Nhưng video vẫn chưa dừng lại ở đó, tiếp tục phát đoạn quay chậm khi Ngôn Khanh rơi xuống. Cô bám lấy tay vịn đã từng bị động tay động chân, đinh ốc lập tức bật ra, mới dẫn đến việc cô bị rơi xuống.



Ngay sau đó, thông tin cá nhân của từng người chạy chướng ngại vật được liệt kê trên màn hình, đặc biệt đánh dấu chiều cao, chỉ có Vân Lăng và Ngôn Khanh giống nhau như đúc, những người khác đều khác biệt rõ ràng.



Kết luận cuối cùng là một câu bắt mắt, “Cho dù bạn là ai, cũng không thể làm tổn thương bất kỳ cô gái nào của chúng tôi”, đóng dấu, thuộc về ekip chương trình 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》 của truyền hình Thừa Phong.



Ngôn Khanh đóng đinh tại chỗ, trong đầu hỗn độn tiếng ồn ào, cô nhìn màn hình không chớp mắt, hốc mắt dần dần nhuộm đỏ.



Ekip chương trình gì chứ…



Ekip chương trình sẽ không làm loại chuyện gió tanh mưa máu như thế này!



Là Hoắc Vân Thâm đã sớm sắp xếp trước việc chụp ảnh trên không cho cô.



Anh cũng căn bản không hề rời đi, biến mất trong khoảng thời gian này là vì để sự thật được công khai khi giới truyền thông tới!



Giống như anh đã hứa, loại bỏ mập mờ, loại bỏ những phiền phức bất lợi cho cô, không chờ đợi, càng không để qua đêm, mà ngay lập tức xoá bỏ hoàn toàn sự bất công mà cô phải hứng chịu.



Ngôn Khanh dùng đầu ngón tay nhéo lòng bàn tay mình, để ngăn lại biểu hiện mất khống chế của bản thân.



Cô muốn đi gặp anh…



Anh bị ướt, không biết đã thay quần áo hay chưa.



Hiện trường hỗn độn, tay Ngôn Khanh bị nhiều người khác nhau kéo lấy, âm thanh của giới truyền thông dường như cách không xa, còn có tiếng Vân Lăng làm sáng tỏ, cô đều không cảm nhận được rõ ràng, nhưng chỉ có duy nhất một ánh mắt nặng nề dừng trên người cô.



Ngôn Khanh nhạy cảm nhìn qua, trong bóng tối ở một góc tường nơi xa, một người đàn ông mặc quần áo lao động giản dị đang đứng đó.



Cô không thể chờ đợi thêm được nữa, tìm được tổng đạo diễn, nhấn mạnh bản thân mình hiện giờ không thích hợp để xuất hiện trước mặt truyền thông, dễ dàng nói sai lời. Đạo diễn chính sứt đầu mẻ trán, nhưng tại giờ phút này, lại càng hiểu rõ tính cách Ngôn Khanh hơn, dù có vội vàng đến mấy cũng bớt chút thời gian bảo cô đi nghỉ ngơi trước, rồi nhìn xem có chỗ nào bị thương không.



Ngôn Khanh vòng đến khu nghỉ ngơi cách xa truyền thông, tay run rẩy thay quần áo, đội mũ rồi đeo khẩu trang, trang bị cho đến khi không thể nhận ra, mới vội vàng chạy thẳng về phía vị trí của Hoắc Vân Thâm.



Cô vì tránh người khác, né tránh bị chụp lén, giẫm lên đôi giày không quá khô, chạy một đoạn đường dài, nhưng ngay tại rìa sân chơi trống trải không một bóng người, cô lại đụng phải Hoắc Vân Thâm cũng đang cải trang chạy đi tìm cô.



Thỉnh thoảng có tiếng người ồn ào truyền đến, bên ngoài còn có tiếng pháo nổ ầm ĩ.



Ngôn Khanh không kìm được cảm xúc, ngước mắt nhìn anh: “Anh thay áo khoác, quần áo bên trong đã thay chưa? Trời quá lạnh, mặc ướt dễ sinh bệnh.”



Hoắc Vân Thâm nhìn cô, lòng bàn tay cọ cọ mặt cô: “Còn chưa kịp, thời gian hơi vội.”



Rõ ràng có thể giao cho người khác làm, nhưng chuyện liên quan đến Khanh Khanh, anh luôn phải tận mắt nhìn mới được, huống hồ… cũng không mang quần áo để thay, trên đường kẹt xe, người mang đến còn chưa tới.



Anh nói nhỏ: “Tìm người đưa đến rồi, em có thể lên xe thay với anh không.”



Mũi Ngôn Khanh càng chua xót.



Hoắc Vân Thâm thì thào: “Bên này anh sẽ sắp xếp ổn, em đi cùng anh, được không.”



Ngôn Khanh không hình dung được tâm trạng ê ẩm lúc này của mình, nói năng lộn xộn: “Được… Được được được, sao không được.”



Khoé môi trắng bệch của Hoắc Vân Thâm rốt cuộc cũng nhếch lên, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Đi lên, anh cõng em.”



“… Tôi có thể đi.”



“Giày em ướt, nghe lời,” Anh cố chấp ôm chân cô, “để anh cõng em một lần.”



Gió rất lạnh, thổi qua thân người đang uốn cong của anh.



Ngôn Khanh không từ chối nữa, chậm rãi dán lên, ôm cổ anh, nằm ở trên lưng anh.



Xuyên qua áo khoác, có thể cảm nhận được lớp quần áo ẩm ướt bên trong.



Ở rìa sân không có thiết bị trò chơi, không có tiếng người, chỉ có một con đường mòn đầy cỏ dại.



Ngôn Khanh chụp mũ, úp mặt trên vai anh, giọng mũi buồn buồn: “Hoắc tổng, anh chuẩn bị quá nhiều.”



Anh vẫn nói câu trước đó: “Em cần, anh đều chuẩn bị.”



Cô lắc lư theo từng bước anh đi, trong bụng đầy lời muốn nói, cuối cùng không biết làm sao, lại nhớ đến túi sưởi ấm tay thân yêu của mình, tủi thân nói một câu: “Mây đen của tôi mất rồi.”



Hoắc Vân Thâm đột nhiên đứng lại, toàn thân hơi phát run.



Ngôn Khanh khó hiểu, vừa định hỏi anh, anh lại chậm rãi bước chân, tiếp tục đi về phía trước.



Cô không nhìn được dáng vẻ của anh, chỉ nghe thấy âm thanh căng cứng: “Không mất, cả đời cũng sẽ không mất, mây đen của em vẫn luôn ở đó.”



“Tôi còn muốn cái túi sưởi ấm tay kia…”



Hoắc Vân Thâm nuốt ngọt ngọt đắng đắng trong cổ họng, trước mắt biến thành màu đen, khàn giọng cười: “Mua cho vợ, muốn mua bao nhiêu tuỳ ý.”



Ngôn Khanh muốn giải thích một chút, nhưng vừa vặn nhìn thấy bóng xe gần trong gang tấc, bọn họ tới rồi.



Mẫn Kính xuống từ ghế điều khiển, kéo cửa sau xe ra.



Ngôn Khanh hơi xấu hổ, định mở miệng bảo Hoắc Vân Thâm thả cô xuống, bỗng nghe thấy anh nói một câu không đầu không đuôi: “Đừng sợ, anh không sao.”



Không đợi cô rõ ràng, Hoắc Vân Thâm đã đặt cô xuống đất an toàn, đưa cô vào trong xe, khuôn mặt anh tái nhợt, bình tĩnh nhìn cô một cái, tầm mắt bất lực rũ xuống, cả người lao về phía trước, nặng nề ngã vào thành xe.



Trong đầu Ngôn Khanh nổ oành một tiếng, theo phản xạ nhào tới ôm lấy anh, hoảng sợ mà buột miệng thốt ra: “Vân Thâm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom