Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 254: Vu khống
Đường Cẩm Tiêu đang định nói gì đó thì trợ lý của anh ta vội vàng chạy vào, gấp gáp nói: “Cậu chủ, đã xảy ra chuyện rồi.”
Đường Cẩm Tiêu giật nảy mình, quay lại nhìn anh ta.
Trợ lý đưa điện thoại di động trong tay cho Đường Cẩm Tiêu, vẻ mặt đầy lo lắng: “Cậu chủ, nhìn xem…”
Đường Cẩm Tiêu cầm lấy điện thoại, đọc rõ ràng nội dung trên đó mà đầu choáng váng, lửa giận bùng lên: “Ai đã làm chuyện này?”
Chuyện Đường Cẩm Y có thai trước khi cưới, bị người ta đánh trọng thương, bị vỡ tử cung và băng huyết, tử cung bị cắt bỏ đã bị tung lên mạng!
Anh ta vội nói: “Liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, yêu cầu họ xóa ngay tất cả tin tức trên mạng!”
“Đã dặn dò rồi nhưng rất khó xử lý.” Trợ lý của anh ta lo lắng nói: “Tin tức tràn ngập đang ở trên hot search, tất cả các trang web của cổng thông tin lớn đều có và rất nhiều tài khoản công cộng nữa. Chắc chắn sau lưng đã có người thao túng, mặc dù chúng ta bằng lòng bỏ tiền để huỷ bỏ tin tức nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý huỷ bỏ…”
“Anh cả, có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Đường Cẩm Tiêu, trong lòng Đường Cẩm Y dâng lên một dự cảm chẳng lành, đưa tay giật lấy điện thoại di động của Đường Cẩm Tiêu.
Nhìn thấy những gì được viết trên điện thoại, cô ta hét lên: “A, tại sao lại như vậy? Là ai làm? Em phải giết người đó.”
Cô ta không thể chấp nhận được những gì đang xảy ra, ném điện thoại ra ngoài, ôm đầu gào thét.
Làm sao đây?
Tin tức đã được phơi bày trên mạng hết rồi!
Giờ ai nhìn thấy tin tức này cũng biết cô ta đã mang thai trước khi cưới và đã bị cắt bỏ tử cung.
vietwriter.vn
Mọi người sẽ khinh bỉ cô ta, cười nhạo cô ta, xem cô ta như trò cười.
Cả đời này của cô ta đừng hòng được gả cho nhà giàu nữa.
Cuộc đời của cô ta coi như… tiêu rồi.
Cô ta không thể chấp nhận được, sau khi hét lên vài tiếng, cô ta nắm lấy cổ áo của Đường Cẩm Tiêu và lắc mạnh: “Là ai đã làm? Anh cả, nhất định anh phải điều tra rõ là ai đã hại em, em sẽ không tha cho người đó, em phải giết kẻ đó.”
Đôi mắt cô ta đỏ vằn, nét mặt hung dữ giống y như ác quỷ.
Cô ta lắc lắc Đường Cẩm Tiêu vài cái, không chịu được cơn đau ở bụng nên ngã trở lại trên giường, ôm bụng đau đớn.
Đường Cẩm Tiêu giận vì cô ta không biết cố gắng, nhưng cũng thấy đau lòng vì cô ta đã gặp chuyện không may, vội bấm chuông đầu giường gọi bác sĩ.
Bác sĩ băng bó lại vết thương cho Đường Cẩm Y và dặn dò: “Bệnh nhân phải nằm nghỉ trên giường và không được vận động mạnh, nếu không vết thương sẽ bị rách ra và càng nặng thêm.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Đường Cẩm Y nằm trên giường gào khóc.
Cô ta rất sợ hãi, cũng rất căm hận.
Cô ta đường đường là cành vàng lá ngọc của nhà họ Đường, tại sao lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Đáng lẽ cô ta phải là cô chủ được cưng chiều hết mực, nở mày nở mặt, có được tất cả mọi thứ, tại sao lại thê thảm như bây giờ chứ?
Là Đường Dạ Khê đã hại cô ta.
Tất cả là tại Đường Dạ Khê!1
Nếu không phải tại Đường Dạ Khê và Cao Thanh Kỳ cãi nhau thì Cao Thanh Kỳ sẽ không cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không can dự vào chuyện giữa Đường Dạ Khê và Cao Thanh Kỳ, cũng sẽ không đi tìm Cao Thanh Kỳ gây rối, cô ta sẽ không bị Cao Thanh Kỳ đá bị thương, sẽ không bị người ta cắt bỏ tử cung.
Lại nói trước đó, nếu không phải tại Đường Dạ Khê, cô ta sẽ không bị bố đuổi ra khỏi nhà, nếu không bị bố đuổi ra khỏi nhà, cô ta sẽ không đi giao du với Cao Thanh Kỳ để chia sẻ nỗi buồn, sẽ không cùng Cao Thanh Kỳ mắng chửi Đường Dạ Khê.
Sau đó, sẽ không có gì xảy ra cả.
Đều là Đường Dạ Khê đã hại cô ta!
Cô ta đau khổ gào thét: “Anh cả, chắc chắn là Đường Dạ Khê đã hại em, chắc chắn là cô ta. Anh cả, anh phải trả thù cho em, anh phải trả thù cho em.”
“Em đang nói bậy bạ gì đó?” Đường Cẩm Tiêu cau mày mắng: “Không có chứng cứ thì không được vu khống lung tung.”
“Những gì em nói đều là sự thật!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Ngoại trừ Đường Dạ Khê thì còn ai dám tính kế vô liêm sỉ như vậy với em? Cao Thanh Kỳ ư? Cô ta không dám! Chỉ có Đường Dạ Khê mới không dám kiêng kỵ nhà họ Đường mà bôi nhọ em ở trên mạng, nhất định là cô ta, nhất định là cô ta.”
Đầu ngón tay của Đường Cẩm Tiêu ở hai bên cạnh run lên, nhưng lại cảm thấy lời nói của Đường Cẩm Y có lý.
Đường Cẩm Y là cô chủ của nhà họ Đường, nếu cô ta gặp chuyện không may thì nhà họ Đường cũng sẽ mất mặt, đây chính là mối thâm thù.
Ở Dạ Đô, rất ít người muốn gây thù chuốc oán với nhà họ Đường.
Không dám, cũng không cần thiết.
Trừ khi là mối thâm thù giết bố giành vợ, nếu không chẳng ai muốn kết thù chuốc oán với con quái vật nhà họ Đường.
Đường Cẩm Y là một cô gái trẻ, có thể kết thù với ai được chứ?
Mà trong số những kẻ thù của cô ta, kẻ dám vạch trần tai tiếng của Đường Cẩm Y ra ánh sáng mà không sợ nhà họ Đường cũng chỉ có một Đường Dạ Khê.
Không.
Không phải đâu.
Khê Khê không phải là người như vậy.
Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị anh ta gạt phắt đi.
Khê Khê là người rộng lượng, quang minh lỗi lạc, có chuyện gì nhất định sẽ giáp mặt nói rõ ràng chứ không làm những chuyện nham hiểm sau lưng như thế.
“Không phải là Khê Khê, Khê Khê rất khinh thường những chuyện như vậy.” Anh ta tức giận khiển trách Đường Cẩm Y: “Em không có chứng cứ thì đừng đổ oan cho Khê Khê.”
“Em không nói lung tung, em chỉ có một kẻ thù là Đường Khê Khê, không phải cô ta thì là ai?” Đường Cẩm Y khóc lớn nói: “Anh cả, em mới là em gái ruột của anh, tại sao anh lại luôn che chở Đường Dạ Khê chứ? Hiện giờ em đã như vậy rồi mà anh vẫn không chịu trả thù cho em ư? Tử cung của em đã bị cắt, tin tức này đã bị người ta phơi bày ra ngoài ánh sáng, sau này em phải sống sao đây?”
Cô ta vừa đau vừa hận vừa sợ, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, trông rất thảm hại.
Đường Cẩm Tiêu tức giận nhưng không nói, thúc giục trợ lý của mình: “Nói với bộ phận quan hệ công chúng bằng mọi giá phải dập tắt tin tức này, nói với bên ngoài chỉ là lời đồn mà thôi, đồng thời phát ra lời cảnh báo với công chúng rằng nếu họ còn tiếp tục tung tin đồn bừa bãi thì chúng ta sẽ kiện họ.”
Tất nhiên không thể kiện người ta được, vì thông tin trên mạng là đúng sự thật, nhưng họ nhất định phải làm ra vẻ chính nghĩa để người ta tin những lời họ nói mới là sự thật.
Bây giờ tin tức trên mạng đều thật giả lẫn lộn, cư dân mạng bị lừa gạt rất nhiều nên luôn nửa tin nửa ngờ với những tin đồn bậy bạ, trừ phi có quả cân chân thực, nếu không cư dân mạng sẽ không tuỳ tiện soi kỹ.
Chỉ cần thái độ của họ cứng rắn hơn thì cư dân mạng sẽ tin rằng những tin tức trên đó chỉ là tin đồn và họ có thể giữ được danh tiếng của Đường Cẩm Y.
Người trợ lý đáp lại, sau khi rời khỏi phòng, anh ta nhanh chóng gọi cho bộ phận quan hệ công chúng để truyền đạt lại mệnh lệnh của Đường Cẩm Tiêu.
Đường Cẩm Y nằm trên giường, vừa khóc lóc vừa kêu gào ầm ĩ sẽ không bỏ qua.
Đường Cẩm Tiêu kìm nén sự khó chịu và tức giận trong lòng, hỏi: “Trước tiên đừng nói đến chuyện khác nữa, em hãy nói cho anh biết đứa bé là của ai?”
Tiếng khóc của Đường Cẩm Y dừng lại một lúc, sau đó lắc đầu: “Em không biết...”
“Em không biết?” Đường Cẩm Tiêu tức giận: “Đường Cẩm Y, em cho rằng anh là đồ ngốc sao? Em không biết đứa bé trong bụng em là của ai à?”
Đường Cẩm Y lắc đầu khóc lóc thảm thiết: “Em không biết, em không biết, em không biết! Em đã nói là em không biết rồi, em đã như vậy mà anh còn ép em, bộ anh muốn ép em chết hay sao?”
Đường Cẩm Tiêu tức giận đến nỗi máu trào lên, muốn hộc máu mồm.
“Cậu chủ, đã tra được rồi!” Đàn em tâm phúc của anh ta vội vã gõ cửa bước vào, liếc nhìn Đường Cẩm Y rồi sau đó báo cáo: “Cậu chủ, tôi đã tra ra được đứa nhỏ của cô chủ là con của ai rồi…”
Đường Cẩm Tiêu giật nảy mình, quay lại nhìn anh ta.
Trợ lý đưa điện thoại di động trong tay cho Đường Cẩm Tiêu, vẻ mặt đầy lo lắng: “Cậu chủ, nhìn xem…”
Đường Cẩm Tiêu cầm lấy điện thoại, đọc rõ ràng nội dung trên đó mà đầu choáng váng, lửa giận bùng lên: “Ai đã làm chuyện này?”
Chuyện Đường Cẩm Y có thai trước khi cưới, bị người ta đánh trọng thương, bị vỡ tử cung và băng huyết, tử cung bị cắt bỏ đã bị tung lên mạng!
Anh ta vội nói: “Liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng, yêu cầu họ xóa ngay tất cả tin tức trên mạng!”
“Đã dặn dò rồi nhưng rất khó xử lý.” Trợ lý của anh ta lo lắng nói: “Tin tức tràn ngập đang ở trên hot search, tất cả các trang web của cổng thông tin lớn đều có và rất nhiều tài khoản công cộng nữa. Chắc chắn sau lưng đã có người thao túng, mặc dù chúng ta bằng lòng bỏ tiền để huỷ bỏ tin tức nhưng chắc chắn sẽ không đồng ý huỷ bỏ…”
“Anh cả, có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Đường Cẩm Tiêu, trong lòng Đường Cẩm Y dâng lên một dự cảm chẳng lành, đưa tay giật lấy điện thoại di động của Đường Cẩm Tiêu.
Nhìn thấy những gì được viết trên điện thoại, cô ta hét lên: “A, tại sao lại như vậy? Là ai làm? Em phải giết người đó.”
Cô ta không thể chấp nhận được những gì đang xảy ra, ném điện thoại ra ngoài, ôm đầu gào thét.
Làm sao đây?
Tin tức đã được phơi bày trên mạng hết rồi!
Giờ ai nhìn thấy tin tức này cũng biết cô ta đã mang thai trước khi cưới và đã bị cắt bỏ tử cung.
vietwriter.vn
Mọi người sẽ khinh bỉ cô ta, cười nhạo cô ta, xem cô ta như trò cười.
Cả đời này của cô ta đừng hòng được gả cho nhà giàu nữa.
Cuộc đời của cô ta coi như… tiêu rồi.
Cô ta không thể chấp nhận được, sau khi hét lên vài tiếng, cô ta nắm lấy cổ áo của Đường Cẩm Tiêu và lắc mạnh: “Là ai đã làm? Anh cả, nhất định anh phải điều tra rõ là ai đã hại em, em sẽ không tha cho người đó, em phải giết kẻ đó.”
Đôi mắt cô ta đỏ vằn, nét mặt hung dữ giống y như ác quỷ.
Cô ta lắc lắc Đường Cẩm Tiêu vài cái, không chịu được cơn đau ở bụng nên ngã trở lại trên giường, ôm bụng đau đớn.
Đường Cẩm Tiêu giận vì cô ta không biết cố gắng, nhưng cũng thấy đau lòng vì cô ta đã gặp chuyện không may, vội bấm chuông đầu giường gọi bác sĩ.
Bác sĩ băng bó lại vết thương cho Đường Cẩm Y và dặn dò: “Bệnh nhân phải nằm nghỉ trên giường và không được vận động mạnh, nếu không vết thương sẽ bị rách ra và càng nặng thêm.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Đường Cẩm Y nằm trên giường gào khóc.
Cô ta rất sợ hãi, cũng rất căm hận.
Cô ta đường đường là cành vàng lá ngọc của nhà họ Đường, tại sao lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay?
Đáng lẽ cô ta phải là cô chủ được cưng chiều hết mực, nở mày nở mặt, có được tất cả mọi thứ, tại sao lại thê thảm như bây giờ chứ?
Là Đường Dạ Khê đã hại cô ta.
Tất cả là tại Đường Dạ Khê!1
Nếu không phải tại Đường Dạ Khê và Cao Thanh Kỳ cãi nhau thì Cao Thanh Kỳ sẽ không cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không can dự vào chuyện giữa Đường Dạ Khê và Cao Thanh Kỳ, cũng sẽ không đi tìm Cao Thanh Kỳ gây rối, cô ta sẽ không bị Cao Thanh Kỳ đá bị thương, sẽ không bị người ta cắt bỏ tử cung.
Lại nói trước đó, nếu không phải tại Đường Dạ Khê, cô ta sẽ không bị bố đuổi ra khỏi nhà, nếu không bị bố đuổi ra khỏi nhà, cô ta sẽ không đi giao du với Cao Thanh Kỳ để chia sẻ nỗi buồn, sẽ không cùng Cao Thanh Kỳ mắng chửi Đường Dạ Khê.
Sau đó, sẽ không có gì xảy ra cả.
Đều là Đường Dạ Khê đã hại cô ta!
Cô ta đau khổ gào thét: “Anh cả, chắc chắn là Đường Dạ Khê đã hại em, chắc chắn là cô ta. Anh cả, anh phải trả thù cho em, anh phải trả thù cho em.”
“Em đang nói bậy bạ gì đó?” Đường Cẩm Tiêu cau mày mắng: “Không có chứng cứ thì không được vu khống lung tung.”
“Những gì em nói đều là sự thật!” Đường Cẩm Y khóc nói: “Ngoại trừ Đường Dạ Khê thì còn ai dám tính kế vô liêm sỉ như vậy với em? Cao Thanh Kỳ ư? Cô ta không dám! Chỉ có Đường Dạ Khê mới không dám kiêng kỵ nhà họ Đường mà bôi nhọ em ở trên mạng, nhất định là cô ta, nhất định là cô ta.”
Đầu ngón tay của Đường Cẩm Tiêu ở hai bên cạnh run lên, nhưng lại cảm thấy lời nói của Đường Cẩm Y có lý.
Đường Cẩm Y là cô chủ của nhà họ Đường, nếu cô ta gặp chuyện không may thì nhà họ Đường cũng sẽ mất mặt, đây chính là mối thâm thù.
Ở Dạ Đô, rất ít người muốn gây thù chuốc oán với nhà họ Đường.
Không dám, cũng không cần thiết.
Trừ khi là mối thâm thù giết bố giành vợ, nếu không chẳng ai muốn kết thù chuốc oán với con quái vật nhà họ Đường.
Đường Cẩm Y là một cô gái trẻ, có thể kết thù với ai được chứ?
Mà trong số những kẻ thù của cô ta, kẻ dám vạch trần tai tiếng của Đường Cẩm Y ra ánh sáng mà không sợ nhà họ Đường cũng chỉ có một Đường Dạ Khê.
Không.
Không phải đâu.
Khê Khê không phải là người như vậy.
Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì đã bị anh ta gạt phắt đi.
Khê Khê là người rộng lượng, quang minh lỗi lạc, có chuyện gì nhất định sẽ giáp mặt nói rõ ràng chứ không làm những chuyện nham hiểm sau lưng như thế.
“Không phải là Khê Khê, Khê Khê rất khinh thường những chuyện như vậy.” Anh ta tức giận khiển trách Đường Cẩm Y: “Em không có chứng cứ thì đừng đổ oan cho Khê Khê.”
“Em không nói lung tung, em chỉ có một kẻ thù là Đường Khê Khê, không phải cô ta thì là ai?” Đường Cẩm Y khóc lớn nói: “Anh cả, em mới là em gái ruột của anh, tại sao anh lại luôn che chở Đường Dạ Khê chứ? Hiện giờ em đã như vậy rồi mà anh vẫn không chịu trả thù cho em ư? Tử cung của em đã bị cắt, tin tức này đã bị người ta phơi bày ra ngoài ánh sáng, sau này em phải sống sao đây?”
Cô ta vừa đau vừa hận vừa sợ, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu, trông rất thảm hại.
Đường Cẩm Tiêu tức giận nhưng không nói, thúc giục trợ lý của mình: “Nói với bộ phận quan hệ công chúng bằng mọi giá phải dập tắt tin tức này, nói với bên ngoài chỉ là lời đồn mà thôi, đồng thời phát ra lời cảnh báo với công chúng rằng nếu họ còn tiếp tục tung tin đồn bừa bãi thì chúng ta sẽ kiện họ.”
Tất nhiên không thể kiện người ta được, vì thông tin trên mạng là đúng sự thật, nhưng họ nhất định phải làm ra vẻ chính nghĩa để người ta tin những lời họ nói mới là sự thật.
Bây giờ tin tức trên mạng đều thật giả lẫn lộn, cư dân mạng bị lừa gạt rất nhiều nên luôn nửa tin nửa ngờ với những tin đồn bậy bạ, trừ phi có quả cân chân thực, nếu không cư dân mạng sẽ không tuỳ tiện soi kỹ.
Chỉ cần thái độ của họ cứng rắn hơn thì cư dân mạng sẽ tin rằng những tin tức trên đó chỉ là tin đồn và họ có thể giữ được danh tiếng của Đường Cẩm Y.
Người trợ lý đáp lại, sau khi rời khỏi phòng, anh ta nhanh chóng gọi cho bộ phận quan hệ công chúng để truyền đạt lại mệnh lệnh của Đường Cẩm Tiêu.
Đường Cẩm Y nằm trên giường, vừa khóc lóc vừa kêu gào ầm ĩ sẽ không bỏ qua.
Đường Cẩm Tiêu kìm nén sự khó chịu và tức giận trong lòng, hỏi: “Trước tiên đừng nói đến chuyện khác nữa, em hãy nói cho anh biết đứa bé là của ai?”
Tiếng khóc của Đường Cẩm Y dừng lại một lúc, sau đó lắc đầu: “Em không biết...”
“Em không biết?” Đường Cẩm Tiêu tức giận: “Đường Cẩm Y, em cho rằng anh là đồ ngốc sao? Em không biết đứa bé trong bụng em là của ai à?”
Đường Cẩm Y lắc đầu khóc lóc thảm thiết: “Em không biết, em không biết, em không biết! Em đã nói là em không biết rồi, em đã như vậy mà anh còn ép em, bộ anh muốn ép em chết hay sao?”
Đường Cẩm Tiêu tức giận đến nỗi máu trào lên, muốn hộc máu mồm.
“Cậu chủ, đã tra được rồi!” Đàn em tâm phúc của anh ta vội vã gõ cửa bước vào, liếc nhìn Đường Cẩm Y rồi sau đó báo cáo: “Cậu chủ, tôi đã tra ra được đứa nhỏ của cô chủ là con của ai rồi…”
Bình luận facebook