Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 315: Cô thề
“Vâng, cậu chủ!” Cố Vĩnh Trú lĩnh mệnh rồi cúp điện thoại.
Cố Thời Mộ cầm điện thoại di động nhìn Đường Dạ Khê: "Người xúi giục tài xế đã tìm được rồi, là Đường Cẩm Y."
"Đường Cẩm Y..." Đường Dạ Khê lẩm bẩm cái tên này, trong lòng cô dấy lên một nỗi hận chưa từng có.
Hận.
Trước giờ cô chưa từng hận ai.
Cô vốn là cô chủ nhà họ Ôn, đáng lẽ phải sống cuộc sống giàu sang đẹp đẽ, nhưng 20 năm đầu đời lại bị cướp đi, cô hèn mọn sống trong nhà họ Đường, cảm kích nhà họ Đường đã thu nhận cô. Cho dù phải chịu sự đối xử không công bằng nhưng cô không bao giờ oán giận bất kỳ ai trong nhà họ Đường cả.
Thậm chí là Đường Cẩm Y, dù cô có khả năng trả thù Đường Cẩm Y sau khi sự thật được tiết lộ, nhưng cô đã không làm gì Đường Cẩm Y cả.
Nhưng giờ đây, cô đã hiểu được mùi vị của hận thù.
Nó giống như ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt trái tim cô, khiến cô muốn xé tan Đường Cẩm Y thành từng mảnh.
Cô nhìn lên mái nhà, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt, hai bàn tay nắm chặt lại.
Lần này, cô sẽ không bỏ qua cho Đường Cẩm Y!
Cô sẽ khiến Đường Cẩm Y phải hối hận vì tất cả những gì mình đã làm và khiến cô ta phải trả cái giá đau đớn nhất!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tách ra, Bách Lý Tùy Băng bị đẩy ra.
Cô sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, anh trai tôi thế nào?"
Bác sĩ nói: “Ca mổ thành công tốt đẹp, hãy nghỉ ngơi thật tốt sẽ nhanh bình phục.”
Đường Dạ Khê lo lắng hỏi: "Có di chứng gì không?"
vietwriter.vn
"Có lẽ là không," Bác sĩ nói: "Phải xem tình hình hồi phục cuối cùng."
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!” Một viên đá nặng nề trong lòng rơi xuống đất, Đường Dạ Khê liên tục cảm ơn.
Bách Lý Tùy Băng bị y tá đẩy đi.
Anh ta cần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng Đường Dạ Khê tạm thời không thể đi cùng anh ta.
Cô vẫn phải đợi tin tức từ Cố Hoài.
Cuộc phẫu thuật của Cố Hoài vẫn chưa kết thúc.
Cửa phòng phẫu thuật lại đóng lại, Đường Dạ Khê hít sâu mấy hơi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bách Lý Ánh Hàn.
Cơ sở của nhà Bách Lý là ở Lương Thành, Bách Lý Ánh Hàn đã trở lại Lương Thành trước, để lại một mình Bách Lý Tùy Băng ở đây.
Khi một chuyện lớn như vậy xảy ra với Bách Lý Tùy Băng, cô phải thông báo cho Bách Lý Ánh Hàn.
Chỉ với một hồi chuông, Bách Lý Ánh Hàn đã kết nối điện thoại: "Alo, Khê Khê?"
"Anh Hà..." Sau khi gọi một tiếng anh Hàn, giọng nói của Đường Dạ Khê nghẹn ngào: "Em xin lỗi..."
“Khê Khê, sao vậy?” Bách Lý Ánh Hàn ở bên kia điện thoại lo lắng đứng lên từ sau bàn làm việc: “Em khóc à?”
"Em xin lỗi anh Hàn, em xin lỗi..." Đường Dạ Khê cố kìm nước mắt, nghẹn ngào nói với Bách Lý Ánh Hàn những gì đã xảy ra: "Em xin lỗi anh Hàn, tất cả đều do em đã làm liên lụy anh Băng..."
"Xin lỗi gì chứ? Nó là anh trai của em, bảo vệ em là điều nên làm mà, mọi người không sao là tốt rồi.” Bách Lý Ánh Hàn cầm điện thoại bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, “Khê Khê đừng sợ, em ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ lập tức đến ngay.”
Vội vàng ra khỏi văn phòng, anh ta dặn dò vệ sĩ: "Chuẩn bị trực thăng, mười phút nữa bay đến Dạ Đô."
Vệ sĩ của anh ta đáp ứng và ngay lập tức gọi điện ra lệnh xuống dưới.
Anh ta cầm điện thoại di động trên tay bước vào thang máy, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Khê Khê, bây giờ em đã an toàn chưa?"
Anh ta ước mình có thể có hai cánh bên hông, lập tức bay đến bên cạnh Đường Dạ Khê.
"Em không sao," Đường Dạ Khê mạnh mẽ gật đầu: "Anh Hàn..."
Cô lại gọi anh Hàn, nghẹn ngào không nói nên lời.
Cô cảm thấy mình sẽ khóc nếu cô mở miệng lần nữa.
"Không sao, không sao..." Bách Lý Ánh Hàn dỗ dành cô: "Chỉ cần em và Tùy Băng còn sống, những chuyện khác không là gì cả, em ở nơi an toàn đợi anh, anh sẽ tới ngay."
Đường Dạ Khê cố gắng hết sức để kìm nước mắt, và nói "ừm".
Cô sợ cô không kìm được nước mắt nên không dám nói thêm nữa mà cúp điện thoại.
"Mẹ, mẹ đừng khóc..." Đường Tiểu Thứ ôm cô, hai mắt đẫm lệ nói: "Khi nhìn thấy mẹ khóc, con cũng muốn khóc..."
Đường Dạ Khê cố hết sức kiềm nước mắt, cúi đầu chạm vào mặt cậu: "Ngoan, mẹ không khóc, Tiểu Thứ cũng không khóc..."
Khoảnh khắc đó, chắc cô cũng giống như những đứa con của mình.
Bọn trẻ đều uất ức muốn khóc khi nhìn thấy cô.
Cô nói chuyện với Bách Lý Ánh Hàn, giống như những đứa trẻ nhìn thấy cô, cô không thể kìm được nước mắt vì uất ức.
Vào lúc đó, cô nhận ra rằng trong sâu thẳm trái tim mình, gia đình và chỗ dựa của cô không bao giờ là cha mẹ và anh trai ruột của cô, mà là Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng.
Và cô không nên trách Ôn Huyền Triệt vì có tình cảm với Ôn An An sâu sắc hơn cô.
Bởi vì tình cảm của cô dành cho Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng sâu sắc hơn dành cho họ.
“Ngồi xuống và nghỉ ngơi một lát đi, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chắc cũng mệt rồi.” Cố Thời Mộ bảo Đường Dạ Khê và ba đứa trẻ ngồi xuống chiếc ghế dài bên hành lang. Hơn một giờ sau, cửa phòng mổ lại mở ra.
Phó Huyền bước nhanh ra ngoài.
Đường Dạ Khê lập tức đứng dậy.
Phó Huyền hơi cúi đầu chào cô: "Mợ chủ."
Đường Dạ Khê không quan tâm đến việc khách sáo với anh ta, căng thẳng hỏi: "Cố Hoài thế nào rồi?"
“Ca mổ thành công tốt đẹp,” Phó Huyền nói: “Nhưng anh ấy bị thương rất nặng, vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm…”
Tay chân Đường Dạ Khê lạnh ngắt, trái tim co rút lại: "Ý của anh là?"
"Cần phải quan sát," Phó Huyền giải thích: "Quan sát trong 24 giờ. Nếu có thể vượt qua, tính mạng của anh ấy sẽ được nhặt về, nếu không..."
Đường Dạ Khê nhìn anh ta, không nói được lời nào.
Có nghĩa là, Cố Hoài hiện đang bước vào ranh giới của sự sống và cái chết, và anh ta có thể sống sót, hoặc anh ta có thể chết trong giây tiếp theo.
Cảm giác này thật khó chịu.
Trái tim cô như bị dây cương mỏng kìm lại, thở không ra hơi.
Cố Thời Mộ ôm vai cô, nhưng không thể nói bất cứ điều gì để an ủi cô.
Tại thời điểm này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều vô nghĩa.
Sự thật đang ở ngay trước mắt.
Chỉ có khi Cố Hoài được bình an vô sự, Đường Dạ Khê mới có thể thoát khỏi nỗi đau và sự tự trách này.
Anh phân phó cho Phó Huyền: "Hãy cố gắng hết sức, bất kể giá nào cũng phải cứu sống Cố Hoài!"
Phó Huyền gật đầu: "Vâng, cậu chủ!"
Nửa giờ sau, Cố Hoài được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cố Thời Mộ thuyết phục Đường Dạ Khê: "Khê Khê, em cứ ở đây thì cũng không làm gì được, đưa bọn trẻ về nhà với anh đi, ở trong bệnh viện mãi thì thân thể của bọn trẻ sẽ không chịu nổi."
Đường Dạ Khê biết Cố Thời Mộ nói đúng, cô lặng lẽ gật đầu rồi cùng Cố Thời Mộ đưa bọn trẻ ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, cô ôm chặt Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ trong tay, không nói một lời.
Trái tim cô chưa bao giờ nặng nề đến thế.
Ngay cả khi trước đây bị đánh đập, bắt nạt, bị hành hạ, thậm chí bị dọa giết, nhưng chưa bao giờ cô lại đau đớn và tuyệt vọng như ngày hôm nay.
Có một sinh mệnh đang đè nặng lên vai cô.
Bất cứ lúc nào, một sinh mệnh đó cũng có thể rời khỏi thế giới này vì cô.
Điều đó thật sự quá sức chịu đựng đối với cô.
Đường Cẩm Y!
Cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta!
Cô sẽ khiến cô ta phải trả cái giá tồi tệ nhất.
Cô thề!
Cố Thời Mộ cầm điện thoại di động nhìn Đường Dạ Khê: "Người xúi giục tài xế đã tìm được rồi, là Đường Cẩm Y."
"Đường Cẩm Y..." Đường Dạ Khê lẩm bẩm cái tên này, trong lòng cô dấy lên một nỗi hận chưa từng có.
Hận.
Trước giờ cô chưa từng hận ai.
Cô vốn là cô chủ nhà họ Ôn, đáng lẽ phải sống cuộc sống giàu sang đẹp đẽ, nhưng 20 năm đầu đời lại bị cướp đi, cô hèn mọn sống trong nhà họ Đường, cảm kích nhà họ Đường đã thu nhận cô. Cho dù phải chịu sự đối xử không công bằng nhưng cô không bao giờ oán giận bất kỳ ai trong nhà họ Đường cả.
Thậm chí là Đường Cẩm Y, dù cô có khả năng trả thù Đường Cẩm Y sau khi sự thật được tiết lộ, nhưng cô đã không làm gì Đường Cẩm Y cả.
Nhưng giờ đây, cô đã hiểu được mùi vị của hận thù.
Nó giống như ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt trái tim cô, khiến cô muốn xé tan Đường Cẩm Y thành từng mảnh.
Cô nhìn lên mái nhà, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt, hai bàn tay nắm chặt lại.
Lần này, cô sẽ không bỏ qua cho Đường Cẩm Y!
Cô sẽ khiến Đường Cẩm Y phải hối hận vì tất cả những gì mình đã làm và khiến cô ta phải trả cái giá đau đớn nhất!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tách ra, Bách Lý Tùy Băng bị đẩy ra.
Cô sốt sắng hỏi: "Bác sĩ, anh trai tôi thế nào?"
Bác sĩ nói: “Ca mổ thành công tốt đẹp, hãy nghỉ ngơi thật tốt sẽ nhanh bình phục.”
Đường Dạ Khê lo lắng hỏi: "Có di chứng gì không?"
vietwriter.vn
"Có lẽ là không," Bác sĩ nói: "Phải xem tình hình hồi phục cuối cùng."
“Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ!” Một viên đá nặng nề trong lòng rơi xuống đất, Đường Dạ Khê liên tục cảm ơn.
Bách Lý Tùy Băng bị y tá đẩy đi.
Anh ta cần được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng Đường Dạ Khê tạm thời không thể đi cùng anh ta.
Cô vẫn phải đợi tin tức từ Cố Hoài.
Cuộc phẫu thuật của Cố Hoài vẫn chưa kết thúc.
Cửa phòng phẫu thuật lại đóng lại, Đường Dạ Khê hít sâu mấy hơi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bách Lý Ánh Hàn.
Cơ sở của nhà Bách Lý là ở Lương Thành, Bách Lý Ánh Hàn đã trở lại Lương Thành trước, để lại một mình Bách Lý Tùy Băng ở đây.
Khi một chuyện lớn như vậy xảy ra với Bách Lý Tùy Băng, cô phải thông báo cho Bách Lý Ánh Hàn.
Chỉ với một hồi chuông, Bách Lý Ánh Hàn đã kết nối điện thoại: "Alo, Khê Khê?"
"Anh Hà..." Sau khi gọi một tiếng anh Hàn, giọng nói của Đường Dạ Khê nghẹn ngào: "Em xin lỗi..."
“Khê Khê, sao vậy?” Bách Lý Ánh Hàn ở bên kia điện thoại lo lắng đứng lên từ sau bàn làm việc: “Em khóc à?”
"Em xin lỗi anh Hàn, em xin lỗi..." Đường Dạ Khê cố kìm nước mắt, nghẹn ngào nói với Bách Lý Ánh Hàn những gì đã xảy ra: "Em xin lỗi anh Hàn, tất cả đều do em đã làm liên lụy anh Băng..."
"Xin lỗi gì chứ? Nó là anh trai của em, bảo vệ em là điều nên làm mà, mọi người không sao là tốt rồi.” Bách Lý Ánh Hàn cầm điện thoại bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, “Khê Khê đừng sợ, em ngoan ngoãn chờ anh, anh sẽ lập tức đến ngay.”
Vội vàng ra khỏi văn phòng, anh ta dặn dò vệ sĩ: "Chuẩn bị trực thăng, mười phút nữa bay đến Dạ Đô."
Vệ sĩ của anh ta đáp ứng và ngay lập tức gọi điện ra lệnh xuống dưới.
Anh ta cầm điện thoại di động trên tay bước vào thang máy, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Khê Khê, bây giờ em đã an toàn chưa?"
Anh ta ước mình có thể có hai cánh bên hông, lập tức bay đến bên cạnh Đường Dạ Khê.
"Em không sao," Đường Dạ Khê mạnh mẽ gật đầu: "Anh Hàn..."
Cô lại gọi anh Hàn, nghẹn ngào không nói nên lời.
Cô cảm thấy mình sẽ khóc nếu cô mở miệng lần nữa.
"Không sao, không sao..." Bách Lý Ánh Hàn dỗ dành cô: "Chỉ cần em và Tùy Băng còn sống, những chuyện khác không là gì cả, em ở nơi an toàn đợi anh, anh sẽ tới ngay."
Đường Dạ Khê cố gắng hết sức để kìm nước mắt, và nói "ừm".
Cô sợ cô không kìm được nước mắt nên không dám nói thêm nữa mà cúp điện thoại.
"Mẹ, mẹ đừng khóc..." Đường Tiểu Thứ ôm cô, hai mắt đẫm lệ nói: "Khi nhìn thấy mẹ khóc, con cũng muốn khóc..."
Đường Dạ Khê cố hết sức kiềm nước mắt, cúi đầu chạm vào mặt cậu: "Ngoan, mẹ không khóc, Tiểu Thứ cũng không khóc..."
Khoảnh khắc đó, chắc cô cũng giống như những đứa con của mình.
Bọn trẻ đều uất ức muốn khóc khi nhìn thấy cô.
Cô nói chuyện với Bách Lý Ánh Hàn, giống như những đứa trẻ nhìn thấy cô, cô không thể kìm được nước mắt vì uất ức.
Vào lúc đó, cô nhận ra rằng trong sâu thẳm trái tim mình, gia đình và chỗ dựa của cô không bao giờ là cha mẹ và anh trai ruột của cô, mà là Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng.
Và cô không nên trách Ôn Huyền Triệt vì có tình cảm với Ôn An An sâu sắc hơn cô.
Bởi vì tình cảm của cô dành cho Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng sâu sắc hơn dành cho họ.
“Ngồi xuống và nghỉ ngơi một lát đi, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chắc cũng mệt rồi.” Cố Thời Mộ bảo Đường Dạ Khê và ba đứa trẻ ngồi xuống chiếc ghế dài bên hành lang. Hơn một giờ sau, cửa phòng mổ lại mở ra.
Phó Huyền bước nhanh ra ngoài.
Đường Dạ Khê lập tức đứng dậy.
Phó Huyền hơi cúi đầu chào cô: "Mợ chủ."
Đường Dạ Khê không quan tâm đến việc khách sáo với anh ta, căng thẳng hỏi: "Cố Hoài thế nào rồi?"
“Ca mổ thành công tốt đẹp,” Phó Huyền nói: “Nhưng anh ấy bị thương rất nặng, vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm…”
Tay chân Đường Dạ Khê lạnh ngắt, trái tim co rút lại: "Ý của anh là?"
"Cần phải quan sát," Phó Huyền giải thích: "Quan sát trong 24 giờ. Nếu có thể vượt qua, tính mạng của anh ấy sẽ được nhặt về, nếu không..."
Đường Dạ Khê nhìn anh ta, không nói được lời nào.
Có nghĩa là, Cố Hoài hiện đang bước vào ranh giới của sự sống và cái chết, và anh ta có thể sống sót, hoặc anh ta có thể chết trong giây tiếp theo.
Cảm giác này thật khó chịu.
Trái tim cô như bị dây cương mỏng kìm lại, thở không ra hơi.
Cố Thời Mộ ôm vai cô, nhưng không thể nói bất cứ điều gì để an ủi cô.
Tại thời điểm này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều vô nghĩa.
Sự thật đang ở ngay trước mắt.
Chỉ có khi Cố Hoài được bình an vô sự, Đường Dạ Khê mới có thể thoát khỏi nỗi đau và sự tự trách này.
Anh phân phó cho Phó Huyền: "Hãy cố gắng hết sức, bất kể giá nào cũng phải cứu sống Cố Hoài!"
Phó Huyền gật đầu: "Vâng, cậu chủ!"
Nửa giờ sau, Cố Hoài được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Cố Thời Mộ thuyết phục Đường Dạ Khê: "Khê Khê, em cứ ở đây thì cũng không làm gì được, đưa bọn trẻ về nhà với anh đi, ở trong bệnh viện mãi thì thân thể của bọn trẻ sẽ không chịu nổi."
Đường Dạ Khê biết Cố Thời Mộ nói đúng, cô lặng lẽ gật đầu rồi cùng Cố Thời Mộ đưa bọn trẻ ra khỏi bệnh viện.
Trên đường đi, cô ôm chặt Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ trong tay, không nói một lời.
Trái tim cô chưa bao giờ nặng nề đến thế.
Ngay cả khi trước đây bị đánh đập, bắt nạt, bị hành hạ, thậm chí bị dọa giết, nhưng chưa bao giờ cô lại đau đớn và tuyệt vọng như ngày hôm nay.
Có một sinh mệnh đang đè nặng lên vai cô.
Bất cứ lúc nào, một sinh mệnh đó cũng có thể rời khỏi thế giới này vì cô.
Điều đó thật sự quá sức chịu đựng đối với cô.
Đường Cẩm Y!
Cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta!
Cô sẽ khiến cô ta phải trả cái giá tồi tệ nhất.
Cô thề!
Bình luận facebook