Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Nguyên húc
Sau khi cuộc gặp mặt kết thúc cậu đưa bame về Đinh Gia còn bản thân cùng Tử Dật về nhà riêng vốn dĩ đi cùng là do Ngao gia gần nhà riêng của cậu nên Tử Dật muốn đưa cậu về.
Tử Dật: hê.. lão Đinh, mầy học trường nào thế.
Trình Hâm: hỏi chi vậy.
Tử Dật: dĩ nhiên là vào học cùng rồi.
Cậu nói cho Tử Dật biết trường mình đang học và lớp luôn, cả hai luyên thuyên một hồi thì cũng đã đến nhà cậu, chào tạm biệt xong cậu vào nhà thì thấy Tứ Húc cùng Á Hiên đang ngồi một cục trên sôfa.
Trình Hâm: ủa mầy được thả sớm thế Tứ Húc không cần ngồi nghe bài diss của Mẹ Trần à.
Tứ Húc: ừa..không..không cần nghe.
Trình Hâm: gì mà trả lời cà lắp thế.. mầy bị gì mà tai sao đỏ thế.
Nghe cậu hỏi vậy tai của Tứ Húc càng đỏ thêm dữ dội nữa, Á Hiên ngồi kế bên bặt cười to lên, cười đến nỗi ra nước mắt luôn, Trình Hâm biết là có chuyện liền hóng đến hỏi Á Hiên.
Trình Hâm: tiểu Tống có chuyện gì hót kể tao nghe coi.
Tứ Húc: không.. không có gì đâu tiểu Tống nó sảng á.
Á Hiên: tao không sảng.. tao rất chi là bình thường nha.
Trình Hâm: rốt cuộc là có chuyện gì nói lẹ đi.
Á Hiên: đừng vội để tao kể mầy nghe.
________ hồi tưởng của Á Hiên.
Sau khi tất cả điều đi hết rồi một mình Á Hiên ở nhà nên thấy hơi sợ và buồn, liền nảy ra ý định là đến nhà của Diệu Văn chơi chút, khi cậu gọi anh qua rước đến nhà anh thì cậu rất ngạc nhiên luôn, Tuấn Lâm ở đấy và cái người mà mẹ cậu ấy bắt phải chăm lo là Hạo Tường, chuyện này chưa phải to tác gì.
Cậu ngồi đó chơi được một lúc thì Chân Nguyên đi xuống trên người mặc đồ nhìn rất soái nha, Chân Nguyên định xuống nhờ Tuấn Lâm nhưng nhìn thấy Á Hiên liền đổi ý để Tuấn Lâm ở nhà chăm Hạo Tường đi.
Chân Nguyên chạy lại kéo Á Hiên đi mà không nói gì cả, Á Hiên chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã trên xe Chân Nguyên rồi.
Diệu Văn thấy người đang ngồi kế mình bị kéo đi liền đuổi theo ra đường thì xe Chân Nguyên đã chạy đi rồi, anh bực dọc lấy xe ra đuổi theo miệng luôn tục chửi Chân Nguyên đám cướp tiểu bảo bối của anh.
Sau khi chạy một hồi thì xe Chân Nguyên cũng dừng trước một căn biệt thự to, Á Hiên đi xuống mở cửa đi vào rồi xe Diệu Văn cũng vào theo.
Tất cả người làm ngơ ngác nhìn ai mà to gan lớn mặt dám xong vào đây, nhưng khi họ thấy Á Hiên thì liền trở về làm việc, vì ở đây ai cũng biết cậu là con nuôi của ông bà chủ được cưng như cậu chủ thật vậy.
Diệu Văn chạy nhanh lại nắm tay Á Hiên định nói gì với Chân Nguyên liền bị Á Hiên chặn họng.
Á Hiên: vào trong đi rồi nói.
Vào trong nhìn thấy Tứ Húc thì Diệu Văn đã hiểu, thấy Á Hiên chạy đến ôm hai người ngồi đối diện gọi bame nuôi thì Diệu Văn và Chân Nguyên liền cúi người chào.
Bà Trần: ay da tiểu Tống dạo này cao lên rồi cũng tròn hơn trước nữa.
Á Hiên: làm gì có ạ.
Ông Trần: sao giờ này còn chạy đến đây còn hay cậu kia là ai.
Á Hiên: con là bị kéo đến a~~
Bà Trần nhìn cậu nhõng nhẽo với mình mà cười phì cậu cũng như Tứ Húc vậy bà rất yêu các cậu.
Diệu Văn: chào hai bác con là bạn của Tứ Húc còn Chân Nguyên là..
Diệu Văn chưa kịp nói thì đã bị Chân Nguyên nói trước rồi.
Chân Nguyên: con là bạn trai của tiểu Tứ ạ..con tên Trương Chân Nguyên.
Một câu nói của Chân Nguyên anh đã chính thức làm ba người nhà họ Trần đứng hình.
Ông Trần: cậu nói gì nói lại cho ta nghe.
Chân Nguyên: dạ con là bạn trai của tiểu Tứ ạ.
Bà Trần: chuyện này là sao hả tiểu Tứ.
Tứ Húc: dạ.. dạ.. con
Cậu rung nhẹ cậu sợ bame cậu sẽ mắng cậu vì cậu nghĩ bame cậu sẽ không chắp nhận tình yêu đồng tính, còn nữa cái tên Chân Nguyên muốn hại chết cậu hay sao mà nói năng hàm hồ thế.
Bà Trần: nói lẹ.
Chân Nguyên: bác đừng la em ấy muốn la muốn đánh nhắm vào con là được.
Đột nhiên ông bà Trần cười phá lên, Tứ Húc chưa hiểu chuyện gì cả ba me cậu không giận khi biết cậu là đồng nam sao.
Ông Trần: mấy đứa ngồi đi, ta có làm gì tiểu Tứ đâu mà lo.
Bà Trần: phải đó.. còn con tiểu Tứ dám gạt mẹ, rõ ràng là có người yêu mà bảo không hả.
Ông Trần nhìn Chân Nguyên thầm khen ngợi ông có thể nhìn ra được là anh có phẩm chất cao thể, sao này sẽ rất tài giỏi, hảo ông thích chàng rể này.
Sao khi dò hỏi xong ông bảo anh và cậu cứ tìm hiểu đi khi nào yêu đương chán rồi thì cưới.
_________ hiện tại.
Á Hiên: haha là vậy đó.
Trình Hâm: có nhiêu đó thôi mà nó cũng đỏ mặt à.
Á Hiên: bởi vậy mới nói tiểu Tứ nhà ta là giấy mỏng á.
Tứ Húc: bớt khịa lại, tình anhem còn bền lâu.
Á Hiên: rồi không chọc mầy nữa.. Trình Trình mầy đi xem mắt sao rồi.
Trình Hâm: bình thường.
Á Hiên: vậy mầy thấy anh ta ra sao.
Trình Hâm: cực ghét... nhưng tao thích em trai anh ta hơn tên Thiên Trạch nhìn có vẻ rất hiền không mưu mô.
Á Hiên: ồ..
Tứ Húc: thôi khuya rồi ngủ đi sáng mai còn đi học.
Cả ba cùng nhau đi ngủ, lúc này Tứ Húc đang nhớ những gì Chân Nguyên nói khi chiều bỗng nhưng mặt lại đỏ lên, dẫu biết là đang giúp mình nhưng cậu lại muốn anh thật sự thích cậu thì tốt rồi.suy nghĩ một hồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Tử Dật: hê.. lão Đinh, mầy học trường nào thế.
Trình Hâm: hỏi chi vậy.
Tử Dật: dĩ nhiên là vào học cùng rồi.
Cậu nói cho Tử Dật biết trường mình đang học và lớp luôn, cả hai luyên thuyên một hồi thì cũng đã đến nhà cậu, chào tạm biệt xong cậu vào nhà thì thấy Tứ Húc cùng Á Hiên đang ngồi một cục trên sôfa.
Trình Hâm: ủa mầy được thả sớm thế Tứ Húc không cần ngồi nghe bài diss của Mẹ Trần à.
Tứ Húc: ừa..không..không cần nghe.
Trình Hâm: gì mà trả lời cà lắp thế.. mầy bị gì mà tai sao đỏ thế.
Nghe cậu hỏi vậy tai của Tứ Húc càng đỏ thêm dữ dội nữa, Á Hiên ngồi kế bên bặt cười to lên, cười đến nỗi ra nước mắt luôn, Trình Hâm biết là có chuyện liền hóng đến hỏi Á Hiên.
Trình Hâm: tiểu Tống có chuyện gì hót kể tao nghe coi.
Tứ Húc: không.. không có gì đâu tiểu Tống nó sảng á.
Á Hiên: tao không sảng.. tao rất chi là bình thường nha.
Trình Hâm: rốt cuộc là có chuyện gì nói lẹ đi.
Á Hiên: đừng vội để tao kể mầy nghe.
________ hồi tưởng của Á Hiên.
Sau khi tất cả điều đi hết rồi một mình Á Hiên ở nhà nên thấy hơi sợ và buồn, liền nảy ra ý định là đến nhà của Diệu Văn chơi chút, khi cậu gọi anh qua rước đến nhà anh thì cậu rất ngạc nhiên luôn, Tuấn Lâm ở đấy và cái người mà mẹ cậu ấy bắt phải chăm lo là Hạo Tường, chuyện này chưa phải to tác gì.
Cậu ngồi đó chơi được một lúc thì Chân Nguyên đi xuống trên người mặc đồ nhìn rất soái nha, Chân Nguyên định xuống nhờ Tuấn Lâm nhưng nhìn thấy Á Hiên liền đổi ý để Tuấn Lâm ở nhà chăm Hạo Tường đi.
Chân Nguyên chạy lại kéo Á Hiên đi mà không nói gì cả, Á Hiên chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã trên xe Chân Nguyên rồi.
Diệu Văn thấy người đang ngồi kế mình bị kéo đi liền đuổi theo ra đường thì xe Chân Nguyên đã chạy đi rồi, anh bực dọc lấy xe ra đuổi theo miệng luôn tục chửi Chân Nguyên đám cướp tiểu bảo bối của anh.
Sau khi chạy một hồi thì xe Chân Nguyên cũng dừng trước một căn biệt thự to, Á Hiên đi xuống mở cửa đi vào rồi xe Diệu Văn cũng vào theo.
Tất cả người làm ngơ ngác nhìn ai mà to gan lớn mặt dám xong vào đây, nhưng khi họ thấy Á Hiên thì liền trở về làm việc, vì ở đây ai cũng biết cậu là con nuôi của ông bà chủ được cưng như cậu chủ thật vậy.
Diệu Văn chạy nhanh lại nắm tay Á Hiên định nói gì với Chân Nguyên liền bị Á Hiên chặn họng.
Á Hiên: vào trong đi rồi nói.
Vào trong nhìn thấy Tứ Húc thì Diệu Văn đã hiểu, thấy Á Hiên chạy đến ôm hai người ngồi đối diện gọi bame nuôi thì Diệu Văn và Chân Nguyên liền cúi người chào.
Bà Trần: ay da tiểu Tống dạo này cao lên rồi cũng tròn hơn trước nữa.
Á Hiên: làm gì có ạ.
Ông Trần: sao giờ này còn chạy đến đây còn hay cậu kia là ai.
Á Hiên: con là bị kéo đến a~~
Bà Trần nhìn cậu nhõng nhẽo với mình mà cười phì cậu cũng như Tứ Húc vậy bà rất yêu các cậu.
Diệu Văn: chào hai bác con là bạn của Tứ Húc còn Chân Nguyên là..
Diệu Văn chưa kịp nói thì đã bị Chân Nguyên nói trước rồi.
Chân Nguyên: con là bạn trai của tiểu Tứ ạ..con tên Trương Chân Nguyên.
Một câu nói của Chân Nguyên anh đã chính thức làm ba người nhà họ Trần đứng hình.
Ông Trần: cậu nói gì nói lại cho ta nghe.
Chân Nguyên: dạ con là bạn trai của tiểu Tứ ạ.
Bà Trần: chuyện này là sao hả tiểu Tứ.
Tứ Húc: dạ.. dạ.. con
Cậu rung nhẹ cậu sợ bame cậu sẽ mắng cậu vì cậu nghĩ bame cậu sẽ không chắp nhận tình yêu đồng tính, còn nữa cái tên Chân Nguyên muốn hại chết cậu hay sao mà nói năng hàm hồ thế.
Bà Trần: nói lẹ.
Chân Nguyên: bác đừng la em ấy muốn la muốn đánh nhắm vào con là được.
Đột nhiên ông bà Trần cười phá lên, Tứ Húc chưa hiểu chuyện gì cả ba me cậu không giận khi biết cậu là đồng nam sao.
Ông Trần: mấy đứa ngồi đi, ta có làm gì tiểu Tứ đâu mà lo.
Bà Trần: phải đó.. còn con tiểu Tứ dám gạt mẹ, rõ ràng là có người yêu mà bảo không hả.
Ông Trần nhìn Chân Nguyên thầm khen ngợi ông có thể nhìn ra được là anh có phẩm chất cao thể, sao này sẽ rất tài giỏi, hảo ông thích chàng rể này.
Sao khi dò hỏi xong ông bảo anh và cậu cứ tìm hiểu đi khi nào yêu đương chán rồi thì cưới.
_________ hiện tại.
Á Hiên: haha là vậy đó.
Trình Hâm: có nhiêu đó thôi mà nó cũng đỏ mặt à.
Á Hiên: bởi vậy mới nói tiểu Tứ nhà ta là giấy mỏng á.
Tứ Húc: bớt khịa lại, tình anhem còn bền lâu.
Á Hiên: rồi không chọc mầy nữa.. Trình Trình mầy đi xem mắt sao rồi.
Trình Hâm: bình thường.
Á Hiên: vậy mầy thấy anh ta ra sao.
Trình Hâm: cực ghét... nhưng tao thích em trai anh ta hơn tên Thiên Trạch nhìn có vẻ rất hiền không mưu mô.
Á Hiên: ồ..
Tứ Húc: thôi khuya rồi ngủ đi sáng mai còn đi học.
Cả ba cùng nhau đi ngủ, lúc này Tứ Húc đang nhớ những gì Chân Nguyên nói khi chiều bỗng nhưng mặt lại đỏ lên, dẫu biết là đang giúp mình nhưng cậu lại muốn anh thật sự thích cậu thì tốt rồi.suy nghĩ một hồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận facebook