-
Chương 23-25
Chương 23 Gọi người tới cứu đi
“Anh, cứu em!!”
Sau khi Giang Ngôn Hành cảm nhận được uy áp mạnh mẽ kia xuất hiện, cả người ông ta lập tức lấy lại sức sống!
Vừa rồi bị uy áp của Lâm Thần áp chế cho nên ông ta không thể nhúc nhích, hơn nữa khi nhìn thấy tay Lâm Thần đặt giữa đỉnh đầu mình, lòng ông ta đã trực tiếp rơi thẳng xuống đáy vực.
Nhưng hiện tại người anh Giang Ngôn Đức của ông tới rồi, ông ta biết mình sẽ không chết!
"Buông em trai của tôi ra, tôi chỉ nói một lần thôi."
"Nếu cậu muốn chết thì cứ việc ra tay thử xem."
Phía sau Giang Ngôn Đức đeo một thanh trường kiếm, từng bước chậm rãi mà đến, càng bước đi, khí thế của ông ta càng tăng lên.
Chờ đến khi chỉ cách Lâm Thần hai thước, khí thế của ông ta cũng đã tăng lên tới đỉnh điểm!
Phụt!
Theo khí thế tăng dần đều của ông ta, uy áp cũng tăng vọt theo làm Thường Vũ bên cạnh Lâm Thần bị uy áp đè nén đến mức phun ra máu tươi, vẻ mặt trắng bệch.
Thần sắc trên mặt Chu Bản Thanh cũng thay đổi, tuy rằng ông không có hộc máu, nhưng khí tức bên trong vẫn bị rối loạn, máu huyết sôi trào rất là khó chịu.
Còn Lâm Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế thoáng tăng lên một chút, giúp Thường Vũ, Chu Bản Thanh cùng với các thành viên khác của liên minh Võ Tu ngăn cản phần up áp đó.
Mà tay phải của hắn vẫn đặt giữa đỉnh đầu Giang Ngôn Hành.
"Bí thuật sưu hồn!"
Trong lòng thầm niệm một tiếng, các ký ức quan trọng của Giang Ngôn Hành lập tức bị Lâm Thần bắt được.
Răng rắc!
Kế tiếp Lâm Thần thẳng tay bẻ gãy cổ Giang Ngôn Hành, sau đó ném xuống dưới chân Giang Ngôn Đức.
"Tôi ra tay rồi này."
Trên mặt Lâm Thần không chút cảm xúc, nói.
Vừa rồi lục lọi trong trí nhớ của Giang Ngôn Hành, hắn biết được viên linh thạch cỡ hạt gạo kia là do tên Giang Ngôn Đức này đưa cho ông ta.
Hơn nữa hạt linh thạch nhỏ xíu này chỉ có một, là vật để giành lúc cấp thiết sẽ bóp nát mà dùng.
Ai ngờ hạt linh thạch này đưa chưa được bao lâu đã bị Giang Ngôn Hành lấy ra dùng.
“Lâm thiếu vẫn trâu bò như trước!”
Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, Chu Bản Thanh kìm không được cơn sợ hãi, lên tiếng cảm thán một câu.
Tình cảnh này đối với ông ta mà nói đã là quá chuyện bình thường.
Dù sao ngay cả Tổng tham mưu của Hộ Quốc Vệ - Liêu Thâm, hùng binh chiến thần gì gì đó, đều bị hắn dùng một chưởng đánh chết, giờ đây chỉ là một Tổng đường chủ của Bọ Cạp Đường nhỏ nhoi, còn chưa được tính là kiến hôi nữa, bị vậy thì có gì mà bất ngờ!
"Mẹ kiếp.... Lâm thiếu trâu bò quá!”
“Đối mặt với uy áp mạnh mẽ như vậy, mà ngài ấy nói giết là giết luôn!”
Thường Vũ trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Thần ra tay.
Vốn dĩ anh ta vẫn còn có chút không phục khi thấy tỉnh minh chủ vừa nghe lời vừa giúp một người trẻ tuổi như vậy làm việc.
Nói thế nào thì bọn họ cũng là liên minh Võ Tu, quản lý tất cả các võ tu gia chủ võ tu trong nước.
Tuy nói so với các thể lực võ tu cấp trấn quốc như Hộ Quốc sứ và Tuần Sát sứ thì không tính là gì, nhưng tốt xấu gì liên minh Võ Tu cũng là một thế lực siêu đỉnh cấp.
Vậy mà giờ đây bọn họ phải nghe lời sai khiến của một thanh niên không hề có danh tiếng gì, bọn họ có thể vui mừng được mới là lạ.
Nhưng mà đến lúc này, rốt cục anh ta cũng đã hiểu được Lâm Thần trâu bò đến mức nào.
Chỉ dựa vào bản tính ngông cuồng này, cộng thêm hắn còn là con cháu của nhà họ Lâm gì đó, anh ta có thể loáng thoáng nhận ra Lâm Thần này đơn giản.
Cho dù Minh chủ khu vực có tới đối mặt với uy áp mạnh như vậy, nói không chừng ông ta cũng không dám hành động ngông cuồng như vậy đâu!
Chỉ cần nhìn Lâm Thần đối mặt với mức độ uy áp cỡ đó mà vẫn không hề dao động chút nào đã đủ để chứng minh thực lực của hắn mạnh đến mức cả người tỏ ra uy áp đó!
"Em trai!!"
Giang Ngôn Đức trợn mắt nhìn một màn này, ánh mắt tức khắc trở nên vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thần.
“Mày đáng chết!"
Leng keng!
“Hôm nay ông đây nhất định phải chặt đầu mày cúng cho em trai!”
Giang Ngôn Đức rút trường kiếm sau lưng ra, sau đó đưa kiếm quét quang phía đầu Lâm Thần!
Xoẹt!
Trường kiếm lóe ra hào quang lạnh lẽo, kiếm vừa thoáng khỏi vỏ đã lao nhanh tới cổ Lâm Thần!
Lâm Thần không chút hoang mang đưa hai ngón tay phải ra, không hề nao núng mà kẹp lấy lưỡi kiếm đang đánh tới!
Leng keng!
Lâm Thần nhẹ nhàng cong ngón tay một cái, trường kiếm lập tức gãy thành mấy đoạn.
"Còn chiêu thức gì nữa, ông cứ việc tung ra hết đi."
Nhìn gương mặt âm u kinh ngạc của Giang Ngôn Đức, vẻ mặt Lâm Thần vẫn bình tĩnh trước sau như một.
“Rốt cuộc mày là ai!”
Tuy rằng Giang Ngôn Đức vẫn còn chiêu thức khác, nhưng lúc này ông ta không dám tuỳ tiện sử dụng ra.
Thanh kiếm này không phải kiếm chế tạo từ sắt thép bình thường, mà là dùng hàn thiết trăm năm đúc nên, muốn làm gãy thanh kiếm này, chỉ có thể dùng bảo kiếm quý hơn chặt đứt.
Phải biết rằng, vừa rồi ông ta còn rót không ít nội lực lên thân kiếm, cho dù là đối mặt với một khối thép dày mười cm thì một kiếm đó tuyệt đối có thể cắt dứt khoát như cắt đậu hũ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cho dù có một viên phát đạn pháo uy lực cực lớn đánh tới thì thanh kiếm làm bằng hàn thiết này vẫn có thể ngăn cản mà không chịu chút trầy xước nào.
Lâm Thần tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại không tầm thường, rất có thể là do hắn có một thế lực lớn làm chỗ dựa.
Tuy rằng em trai ông ta đã mất mạng, nhưng nếu cứ tiếp báo thù rất có thể sẽ dẫn đến hệ luỵ cực lớn, ông ta nhất định phải thận trọng!
"Tôi là ai?"
"Ông chỉ cần biết, tôi tới đây báo thù là được."
“Nếu ông không còn lá bài tẩy nào thì chuẩn bị lên đường đi!
Lâm Thần lười nhiều lời với lão già này, bước lên một bước đối diện với ông ta, tay phải vươn đặt lên đỉnh đầu Giang Ngôn Đức, lại lần nữa sử dụng Bí thuật sưu hồn.
“Ông cũng nghèo quá rồi đấy!”
Lâm Thần nhướng mày, moi ra được hơn mười viên linh thạch từ trong túi của Giang Ngôn Đức.
Hơn mười hạt linh thạch này, căn bản là để nhét kẽ răng cũng không đủ.
"Liên hệ với người đi cùng ông, kêu họ tới cứu ông đi."
"Tôi chỉ cho ông nửa giờ, nếu nửa giờ sau cứu binh của ông không tới tức là ông không là gì trong tổ chức của bọn họ cả."
"Hoặc là, ông cũng có thể nói cho người sau lưng ông biết, nói trên người Lâm Thần tôi có hôn thư mà bọn họ muốn tìm."
Lâm Thần ném Giang Ngôn Đức xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng.
Thế lực phía sau Giang Ngôn Đức không tầm thường, bọn họ chính là cung phụng cấp thấp của nhà họ Tiết ở bờ biển Giang Nam, chúng có thể sánh ngang với liên minh Võ Tu, hay thậm chí còn mạnh hơn liên minh Võ Tu một chút.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Giang Ngôn Hành vừa được ông ta làm chỗ dựa, đã lên mặt với liên minh Võ Tu.
Về hạt linh thạch nhỏ kia, vì bọn họ không hiểu biết về linh khí cho nên hạt linh thạch đó được mấy võ tu này gọi là chân khí gạo thạch, chỉ cần bóp nát là có thể khiến chân khí bên trong bám vào cánh tay mình, mang lại lợi ích rất lớn trong lúc chiến đấu.
Mà cách có được là từ tổng quản của bọn họ, mỗi tháng tổng quản sẽ phân cho bọn họ một số lượng nhất định, nếu có biểu hiện tốt, có thể được thêm một chút.
Thậm chí tuỳ theo mức độ mà còn có thể đạt được loại chân khí lớn bằng móng tay, hoặc cỡ quả bóng bàn.
Giang Ngôn Đức chỉ là một cung phụng cấp thấp ở nhà họ Tiết, cứ nửa năm sẽ được một hạt linh thạch nhỏ. Ông ta đã ở nhà họ Tiết được mười năm cho nên cùng lắm chỉ mới tích góp được hơn hai mươi hạt mà thôi.
Chẳng qua hơn hai mươi viên này, ông ta chỉ để lại mười tám viên, còn lại đã đem đi bán hết.
Một viên có thể bán hơn ba mươi triệu, dư sức dùng để phòng thân.
Lần này Giang Ngôn Đức tới thành phố Thiên Hải ngoại trừ để tặng cho em trai Giang Ngôn Hành của mình một hạt linh thạch vụn ra, mà nhiệm vụ quan trọng nhất chính là kêu em trai mình đi tìm kiếm hôn thư.
Chỉ cần tìm được hôn thư thì mấy khối chân khí to bằng quả trứng gà, ông ta muốn có bao nhiêu cũng được!
“Được!”
“Anh Tần, anh Vương, tôi đang gặp phiền phức ở tổng bộ Bọ Cạp Đường thành phố Thiên Hải, các anh mau tới cứu tôi!”
Giang Ngôn Đức cũng không vòng vo gì nữa, điện thoại vừa nói máy đã cất lời.
Về phần chuyện hôn thư mà Lâm Thần nói, ông ta tin mới lạ đó!
Hiện tại có thế lực võ tu nào không biết đến chuyện hôn thư? Ông ta thầm nghĩ, hắn không thể bịa ra lý do nào đàng hoàng hơn được sao?
"Có chuyện như vậy nữa à? Kẻ đó không muốn sống nữa sao? Anh có nói cho đối phương biết anh là ai chưa?”
Đầu kia điện thoại phát ra vẻ nghi ngờ.
Bọn họ là cung phụng của nhà Tiết ở bờ nam Giang Nam đó, chỉ cần còn ở trong địa bàn bờ nam Giang Nam thì bọn họ muốn đi ngang đi dọc thế nào cũng được.
Nếu như có kẻ có thể cứng rắn đối đầu với bọn họ thì chỉ là người của Hộ Quốc Vệ hoặc là Tuần Sát Vệ.
Nhưng mấy người này đều mặc đồng phục riêng, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết phải thu lại sự ngông cuồng của mình rồi, không thể nào để chuyện phiền phức xảy ra như vậy được.
“Đối phương là người mạnh, nhưng không phải là người của Hộ Quốc vệ hay Tuần Sát Vệ gì cả, mà chỗ dựa sau lưng hắn là liên minh Võ Tu!”
"Hắn còn nói, hắn có hôn thư!"
Giang Ngôn Đức nhìn Lâm Thần một cái, nói theo ý của Lâm Thần.
"Ha ha ha ha! Được rồi, nếu đã có tung tích của hôn thư thì quá tốt!”
“Anh Giang cứ yên tâm chờ một chút, chúng ta phải báo cáo với Ất cung phụng một chút, chậm nhất là nửa giờ chúng ta sẽ chạy tới ngay!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc, nói xong câu này lập tức cúp điện thoại.
"Tao mặc kệ mày là ai, chỉ cần mày chọc vào…”
Răng rắc!
Lâm Thần không đợi Giang Ngôn Đức tiếp tục nói nhảm đã bẻ gãy cổ ông ta!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến da đầu Thường Vũ co giật!
Chương 24 Chắn chắn 100%
Da đầu Thường Vũ thật sự đã tê rần, đây là người hung ác kiệm lời nhất mà ông ta từng gặp.
Rõ ràng là hắn bảo đối phương gọi điện thoại gọi người đến, nhưng đối phương vừa nói xong thì đã vặn gãy cổ người ta. Cho nên tình huống lúc này tương đối khẩn trương, bọn họ chỉ có thể đứng đây chờ người đến.
"Các người còn ngơ ra làm gì, chém sạch hết đám còn lại trong Hạt Tử Đường cho tôi!"
Chu Bổn Thanh không cảm thấy khẩn trương, ngược lại còn rất kích thích. Đây mới là cường giả trong lòng ông ta!
Võ tu phải là như thế, núi cao đổ xuống cũng không sợ, ta vẫn đứng sừng sững bất động!
"Lâm thiếu, ngài biết thế lực sau lưng hắn là ai không?"
"Có thể được gọi là Cung Phụng thì ít nhất cũng là thế lực siêu đỉnh cấp."
"Mà thế lực siêu đỉnh cấp Giang Nam chỉ có vài nhà, không biết Giang Ngôn Đức thuộc nhà nào?"
"Lâm thiếu, hôn thư ngài vừa nói là thật sao?" Chu Bổn Thanh cảm thấy không khí hơi vắng lặng nên vội lên tiếng dò hỏi.
Ông ta rất để ý thế lực sau lưng Giang Ngôn Đức, dù sao bây giờ ông còn là minh chủ tỉnh Nam của liên minh Võ Tu.
Nếu thế lực của đối phương quá mạnh, đến lúc đó có thể sẽ làm liên minh Võ Tu không lăn lộn ở bờ Nam Giang Nam được nữa.
Nhất là đối với vực minh chủ bờ Nam Giang Nam, cho dù thực lực của ông ta là Võ Hoàng Cảnh, nhưng đối mặt với thế lực siêu đỉnh cấp thì ông cũng phải cúi đầu!
Mà rốt cuộc hôn thư là thật hay giả thì ông ta không biết. Nếu là thật thì ông ta nhất định phải giữ được cái đùi này, ôm khư khư cứng ngắt mới được!
"Nhà họ Tiết." Lâm Thần lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Chuyện hôn thư có liên quan gì đến ông?" Sau đó Lâm Thần lại phun ra một câu.
"Ồ! ! ! Thì ra à nhà họ Tiết!"
"Lâm thiếu hiểu lầm, hôn thư không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Nghe nói thế lực nhà họ Tiết tương đương mạnh, đứng thứ ba trong sáu thế lực siêu đỉnh cấp vùng Giang Nam!"
"Mặc dù chỉ là thứ ba, nhưng thật sự không thể khinh thường nhà họ Tiết!"
Chu Bổn Thanh nghe thấy tên tuổi của nhà họ Tiết thì lập tức trợn tròn mắt.
Giang Nam có sáu thế lực siêu đỉnh cấp, theo thứ tự là nhà họ Tần, nhà họ Lang, nhà họ Tiết, nhà họ Tương, nhà họ Lưu và hội Thiên Nam.
Đừng nhìn Liên minh Võ Tu rất trâu bò, nhưng dù là hội Thiên Nam đứng chót cũng có thể dễ dàng xử lý họ!
Cả người Thường Vũ run lên, nhất thời cảm giác hơi nhũn ra.
"Cả sáu thế lực siêu đỉnh cấp đều có Cung Phụng nhậm chức trong đó!"
"Trừ Cung Phụng thì còn có rất nhiều hộ viện tay đấm, trong đó không ít hộ viện đều là tông sư cấp bậc Đại Tông Sư!"
"Cung Phụng cấp Bính ít nhất cũng phải là Võ Hồn Cảnh, mà cấp Ất lại là Võ Hoàng!"
"Cấp Giáp thì càng khó lường, phải là cảnh giới Võ Đế mới có thể trở thành Cung Phụng cấp Giáp! Nói cách khác, Giang Ngôn Đức mà Lâm thiếu vừa giết chính là Cung Phụng cấp Bính!"
Thường Vũ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn cái xác của Giang Ngôn Đức mà thì thào nói.
Phía trước anh ta còn cảm thấy Lâm Thần ghê gớm, có thể giết một cường giả võ tu Võ Hồn Cảnh trong chớp mắt. Nhưng khi biết cường giả này là người của nhà họ Tiết, anh không kinh ngạc nữa mà chỉ còn sợ hãi.
Anh ta chỉ là một võ tu Tông Sư Cảnh, đời này phỏng chừng cũng không đến được Võ Hồn Cảnh, tới được đỉnh cao Đại Tông Sư là anh đã cười tỉnh.
Nhưng Lâm Thần phất tay một cái đã diệt một Đại Tông Sư và một Võ Hồn Cảnh.
Vậy thì thôi đi, ngặt nổi hắn còn bảo Giang Ngôn Đức gọi điện thoại gọi người đến trước khi chết, nếu anh ta không đoán sai thì lát nữa không chỉ có ít nhất hai võ tu Võ Hồn Cảnh đến, thậm chí còn có Võ Hoàng Cảnh!
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi!
Tim Thường Vũ nguội lạnh như tro tàn, vẻ mặt dại ra.
"Lâm thiếu... Ngài nắm chắc mấy phần?" Chu Bổn Thanh nuốt ngụm nước bọt, cười nịnh và hỏi.
Nếu như không nắm chắc, ông ta muốn dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi chỗ này. Dù sao người của Hạt Tử Đường đều đã bị giết sạch, hơn nữa kẻ thù của Lâm Thần ở thành phố Thiên Hải đã chết, bọn họ rời đi cũng hợp tình hợp lý.
Lâm Thần nhìn Chu Bổn Thanh, bình tĩnh vươn một ngón tay ra.
"Một? Lâm thiếu, không phải ngài đang nói đùa chứ? Dù sao...." Nói tới đây, Chu Bổn Thanh đột nhiên ngừng lại, sau đó không dám nói nữa.
Bởi vì ông nhớ tới sư tỷ của Lâm Thần ra lệnh, nếu ai nói ra chuyện xảy ra hôm nay ở sơn trang Đế Hoàng thì tuyệt đối sẽ không gánh nổi hậu quả!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trên đường đi tuy đám thuộc hạ cảm thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn giấu trong lòng không nói ra.
Sắc mặt Thường Vũ như tro tàn, các minh chủ khác cũng có biểu cảm tương tự.
"Chắc chắn 100%." Lâm Thần lắc đầu cười nói.
"Ồ! Chắc chắn 100%. Lâm thiếu quá trâu bò!" Lúc này Chu Bổn Thanh mới hoàn toàn yên lòng.
Ngẫm lại cũng phải, hắn giết luôn cả Hộ Quốc Vệ và Liêu Thâm, còn quan tâm một thế lực siêu đỉnh cấp vùng Giang Nam?
Sắc mặt đám người Thường Vũ vẫn rất khó coi, còn chắc chắn 100%, không phải 100% phải chết đó chứ?
"Giang Ngôn Đức, anh ở đâu! Là ai dám ra tay với Cung Phụng nhà họ Tiết chúng ta?" Chưa tới nửa giờ, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói hùng hậu.
Lâm Thần hất cằm ra hiệu với Chu Bổn Thanh, ông ta lập tức hiểu ý, giơ chân đá thi thể của Giang Ngôn Đức ra đại sảnh: “Giang Ngôn Đức nhà họ Tiết các người ở trong này, vào đi!"
"Giang Ngôn Đức! !"
"Các người to gan lắm, dám cả gan đánh chết Cung Phụng của nhà họ Tiết! Liên minh Võ Tu thì thế nào, có tin nhà họ Tiết sẽ san bằng Liên minh Võ Tu hay không!"
Mấy chục người nối đuôi nhau đi vào, người cầm đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Bổn Thanh và quát.
"Người là do tôi giết." Lâm Thần nhìn người cầm đầu, thản nhiên nói.
Mười mấy người này vác kiếm trên lưng, hắn đảo qua thần thức qua là lập tức nhìn ra cảnh giới của họ, thực lực của người cầm đầu rất mạnh, nhưng cũng chỉ là Võ Hoàng Cảnh thôi. Những người còn lại gồm một Võ Hồn Cảnh, mười mấy Đại Tông Sư, ba mươi tông sư.
Với những người này, đừng nói là ở thành phố Thiên Hải mà cả tỉnh Nam cũng có thể quét ngang. Nhưng hôm nay gặp phải Lâm Thần coi như họ không may.
"Tốt lắm."
"Rất tốt."
"Tôi hỏi cậu, vì sao giết Cung Phụng Giang Ngôn Đức của nhà họ Tiết chúng tôi?"
"Chính là cậu buông lời nói mình có hôn thư? Nếu cậu có hôn thư thì mọi chuyện dễ giải quyết, còn nếu dám ăn nói bậy bạ, đừng nói là cậu, cho dù là thế lực sau lưng cũng không bảo vệ được cậu!"
Tô Trăn Tinh đánh giá Lâm Thần, muốn xem xét thực lực của Lâm Thần. Nhưng Lâm Thần mang đến cho ông ta cảm giác không có chút tu vi võ đạo nào cả.
Cảm giác này làm ông ta kiêng kị nhất, bởi vì một là thực lực của đối phương vượt qua ông, hai là đây chỉ là một người thường.
Không có bao nhiêu cường giả trẻ hơn ông ta, cho dù có cũng là một ít thiên chi kiêu tử trong thế lực siêu đỉnh cấp.
Ông ta không dám đảm bảo mình biết hết những thiên chi kiêu tử đó, nhưng cũng quen những người trong phạm vi Giang Nam này. Cho nên khả năng lớn nhất chính là người này thuộc thế lực siêu đỉnh cấp của bốn vực lớn còn lại!
Còn chuyện có hôn thư hay không thì chưa biết.
"Đến đây, ông nói cho tôi biết đây có phải là hôn thư không." Lâm Thần lấy ra một hôn thư màu đỏ từ trong ngực rồi vứt lên bàn trước mặt Tô Trăn Tinh.
Chương 25 Tôi rất nghiêm túc
"Hôn thư? !" Tô Trăn Tinh nhìn thấy hôn thư màu đỏ trên bàn thì vẻ mặt nghiêm trang hơn rất nhiều.
Toàn bộ hôn thư có màu đỏ, trên đó không có chữ nào, nhìn như một lá thư rất bình thường. Nhưng ông ta có cách để nhận diện.
Ông ta vươn tay cầm lấy hôn thư, sau đó bóp nát một viên chân khí gạo thạch, rót nội lực vừa tràn ra vào hôn thư.
Một ánh hào quang hiện lên từ lá thư, ông mơ hồ thấy được một dấu hiệu đặc thù sắp hiện ra!
Xẹt!
Ngay lúc dấu hiệu sắp hiện rõ, Lâm Thần vung tay lên hút hôn thư trở về trong ngực.
"Cậu có ý gì? Cậu có biết mình đã làm tôi lãng phí một chân khí gạo thạch giá trị ba nghìn năm trăm vạn không?" Sắc mặt Tô Trăn Tinh lập tức âm trầm đi.
Vừa rồi ông ta sắp nhìn thấy dấu hiệu đặc thù, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại bị Lâm Thần thu về.
Chỉ khi nhìn thấy dấu hiệu đó thì ông ta mới có thể giám định hôn thư này có phải là thật không.
Kỳ thật lãng phí ba nghìn năm trăm vạn không sao cả, nếu hôn thư này là thật thì đừng nói ba nghìn năm trăm vạn, cho dù là ba mươi lăm tỷ cũng chẳng là cái gì so với giá trị của nó cả!
Mặc dù ông ta không nhìn thấy dấu hiệu sắp hiện ra trên hôn thư, nhưng đã có 70%, thậm chí là 80% nắm chắc rằng nó là thật!
Phương pháp xem xét hôn thư chính là bóp nát chân khí gạo thạch, sau đó bao trùm chân khí trong viên đá lên hôn thư, chỉ cần là thật thì sẽ có dấu hiệu đặc thù hiện ra.
Muốn làm giả hôn thư là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì hôn thư được chế thành từ vật liệu càng đặc thù khan hiếm, đừng nói là những thế lực siêu đỉnh cấp bọn họ, cho dù là thế lực quốc gia và thế lực trên núi cũng không làm được!
Cho nên ông ta mới khẳng định như vậy!
"Cũng không lãng phí." Lâm Thần cười nhạt, hấp thu linh khí trên hôn thư.
Tuy đây là thịt muỗi, nhưng hắn không chê ít.
Chu Bổn Thanh và Thường Vũ liếc nhau, hai người đã kinh hãi tới tột đỉnh!
Bọn họ cũng biết phương pháp xem xét hôn thư, nhưng trước mắt họ còn chưa được tổng bộ Liên minh Võ Tu phát chân khí gạo thạch, hơn nữa cũng chưa chính thức bắt đầu hành động tìm kiếm hôn thư.
Cho nên khi nhìn thấy hôn thư trong tay Lâm Thần đang hấp thu sức mạnh tuôn ra từ chân khí gạo thạch thì họ lập tức ngơ ra!
Hôn thư này là thật! Lâm thiếu có được hôn thư, khó trách phách lối như vậy, kiên cường như vậy!
"Tô lão, hôn thư này là thật hay giả?" Tần Bình Minh truyền âm hỏi Tô Trăn Tinh.
"Thoạt nhìn không giống là giả!"
"Vậy nhất định phải bắt hắn lại!”
“Thông báo với bọn họ, khi cần thiết có thể bày trận!" Tô Trăn Tinh truyền âm trả lời Tần Bình Minh.
"Tuân lệnh!"
Mặt Tần Bình Minh lập tức đanh lại, vội truyền âm với bọn Vương Châu Hổ Đỗ Lôi Phong.
Lần này đoàn người bọn họ có hơn năm mươi người, từ Cung Phụng Tô Trăn Tinh cấp Ất dẫn đội đến sáu Cung Phụng cấp Bính, mười lăm Đại Tông Sư, ba mươi Tông Sư đi theo.
Mục đích của chuyến này là tìm kiếm hôn thư, bọn họ phụ trách các thành thị ở tỉnh Nam.
Ban đầu Giang Ngôn Đức gọi điện thoại tới họ còn không tin thật sự có hôn thư, nhưng hiện tại Tô lão đã hoàn toàn xác định, vậy chứng tỏ vận may của họ sắp tới!
"Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải đưa một lời giải thích vì chuyện giết Cung Phụng cấp Bính của nhà họ Tiết. Nhưng như đã nói qua, cậu có hôn thư, vậy chuyện này cũng không phải không thể giải hòa."
"Chỉ cần cậu giao hôn thư ra, vậy tôi không những coi chuyện này chưa từng xảy ra, còn có thể cho cậu vô số vinh hoa phú quý! Cảnh giới bây giờ của cậu nhiều nhất chỉ bằng tôi, chỉ cần cậu giao hôn thư ra thì tôi bảo đảm cậu có thể đi vào đỉnh cao Trung Ngũ Cảnh!"
Trên mặt Tô Trăn Tinh không còn vẻ âm trầm, mà lộ ra nụ cười thân thiện.
Nếu có thể giải hòa thì tất nhiên ông ta rất vui, nhưng nếu thanh niên này không thức thời thì ông cũng không ngại giết hắn. Dù sao giao hay không giao cũng giống nhau cả thôi.
"Giao hôn thư cho ông thì có thể giúp tôi bước vào đỉnh cao Trung Ngũ Cảnh? Nhưng vì sao tôi phải giao cho ông, mà không thể trực tiếp giao nó cho người cần thật sự? Nếu tôi giao cho người cần, đến lúc đó không chỉ đơn giản là Trung Ngũ Cảnh đúng không." Lâm Thần bình tĩnh trả lời.
Trước đó hắn còn muốn trả chín phong hôn thư này lại cho mấy thế lực gia tộc, nhưng khi biết mình có chín sư tỷ thì hắn quyết định không giao ra nữa.
Có lẽ đây là chín sư tỷ mà chín vị sư phụ để lại cho hắn, hắn tạm thời không có quyền quyết định thay chín sư tỷ. Trừ phi họ nói với hắn là sẽ tự tìm bạn.
Chờ lúc nào đó hắn và các sư tỷ họp mặt thì sẽ nói chuyện này cho họ biết.
"Giao cho người cần thật sự? Người trẻ tuổi, cậu suy nghĩ hơi nhiều. Cậu có biết chủ nhân thật sự sau lưng hôn thư là ai không? Cậu tuyệt đối không có khả năng tiếp xúc."
"Tuy cậu nói cũng có lý, nhưng không nhiều lắm. Vấn đề bây giờ là cậu phải hiểu mình không giữ được hôn thư! Ngược lại không bằng giao nó cho chúng tôi, vừa có tiền đồ rộng mở, lại có thể bình yên vô sự. Giữa tương lại sáng lạn và con đường chết, người trẻ tuổi, cậu chọn cái nào?"
Vẻ mặt Tô Trăn Tinh rất thản nhiên, nhưng trong mắt đã không che dấu được sát ý. Thằng nhãi này thật can đảm, còn muốn đích thân đi giao cho chủ nhân hôn thư.
Bọn họ là thế lực siêu đỉnh cấp thật, nhưng vẫn không có tư cách gặp mặt chủ nhân chân chính sau lưng hôn thư!
Cho dù hôn thư vào tay bọn họ thì cũng phải nộp lên cho thế lực trên núi, hoặc là thế lực quốc gia thôi, chỉ hai thế lực này cũng đủ trực tiếp đè chết bọn họ, muốn vượt cấp báo cáo căn bản là không được.
Tuy rằng chủ nhân của hôn thư đưa ra điều kiện rất cao, nhưng là đối với thế lực quốc gia hoặc là thế lực trên núi mà thôi. Nếu là một tên ăn mày cầm hôn thư muốn đi gặp người đó thì không phải rất buồn cười sao?
Phỏng chừng tên ăn mày vừa móc hôn thư ra thì người đó đã trực tiếp băm hắn rồi!
Đương nhiên, nếu lão tổ nhà họ Tiết bọn họ muốn vượt quyền cầm hôn thư giao lên thì kết quả cũng bị băm ngay tại chỗ tương tự vậy!
"Để tôi chọn thì tôi muốn các người giao tất cả chân khí gạo thạch và đá chân khí trên người ra đây. Vậy tôi có thể tha cho các người một con đường sống. Tôi không nói giỡn với các người, tôi rất nghiêm túc." Lâm Thần nghiêm túc nói với Tô Trăn Tinh.
Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể lập tức đánh nát vụn những người này, sau đó cướp đi chân khí gạo thạch trên người họ. Nhưng làm như vậy ít nhiều gì cũng giống ăn cướp, không bằng hắn cũng đưa một điều kiện cho họ, để mọi người có thể bình an vô sự, không đồng ý thì làm thịt là được.
Dù sao hắn biết những người này sẽ không chịu.
"Được, vậy chúng ta chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết!" Tô Trăn Tinh lạnh lùng cười, rút trường kiếm sau lưng ra rồi chém một kiếm thẳng vào đầu Lâm Thần!
“Anh, cứu em!!”
Sau khi Giang Ngôn Hành cảm nhận được uy áp mạnh mẽ kia xuất hiện, cả người ông ta lập tức lấy lại sức sống!
Vừa rồi bị uy áp của Lâm Thần áp chế cho nên ông ta không thể nhúc nhích, hơn nữa khi nhìn thấy tay Lâm Thần đặt giữa đỉnh đầu mình, lòng ông ta đã trực tiếp rơi thẳng xuống đáy vực.
Nhưng hiện tại người anh Giang Ngôn Đức của ông tới rồi, ông ta biết mình sẽ không chết!
"Buông em trai của tôi ra, tôi chỉ nói một lần thôi."
"Nếu cậu muốn chết thì cứ việc ra tay thử xem."
Phía sau Giang Ngôn Đức đeo một thanh trường kiếm, từng bước chậm rãi mà đến, càng bước đi, khí thế của ông ta càng tăng lên.
Chờ đến khi chỉ cách Lâm Thần hai thước, khí thế của ông ta cũng đã tăng lên tới đỉnh điểm!
Phụt!
Theo khí thế tăng dần đều của ông ta, uy áp cũng tăng vọt theo làm Thường Vũ bên cạnh Lâm Thần bị uy áp đè nén đến mức phun ra máu tươi, vẻ mặt trắng bệch.
Thần sắc trên mặt Chu Bản Thanh cũng thay đổi, tuy rằng ông không có hộc máu, nhưng khí tức bên trong vẫn bị rối loạn, máu huyết sôi trào rất là khó chịu.
Còn Lâm Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế thoáng tăng lên một chút, giúp Thường Vũ, Chu Bản Thanh cùng với các thành viên khác của liên minh Võ Tu ngăn cản phần up áp đó.
Mà tay phải của hắn vẫn đặt giữa đỉnh đầu Giang Ngôn Hành.
"Bí thuật sưu hồn!"
Trong lòng thầm niệm một tiếng, các ký ức quan trọng của Giang Ngôn Hành lập tức bị Lâm Thần bắt được.
Răng rắc!
Kế tiếp Lâm Thần thẳng tay bẻ gãy cổ Giang Ngôn Hành, sau đó ném xuống dưới chân Giang Ngôn Đức.
"Tôi ra tay rồi này."
Trên mặt Lâm Thần không chút cảm xúc, nói.
Vừa rồi lục lọi trong trí nhớ của Giang Ngôn Hành, hắn biết được viên linh thạch cỡ hạt gạo kia là do tên Giang Ngôn Đức này đưa cho ông ta.
Hơn nữa hạt linh thạch nhỏ xíu này chỉ có một, là vật để giành lúc cấp thiết sẽ bóp nát mà dùng.
Ai ngờ hạt linh thạch này đưa chưa được bao lâu đã bị Giang Ngôn Hành lấy ra dùng.
“Lâm thiếu vẫn trâu bò như trước!”
Nhìn thi thể nằm trên mặt đất, Chu Bản Thanh kìm không được cơn sợ hãi, lên tiếng cảm thán một câu.
Tình cảnh này đối với ông ta mà nói đã là quá chuyện bình thường.
Dù sao ngay cả Tổng tham mưu của Hộ Quốc Vệ - Liêu Thâm, hùng binh chiến thần gì gì đó, đều bị hắn dùng một chưởng đánh chết, giờ đây chỉ là một Tổng đường chủ của Bọ Cạp Đường nhỏ nhoi, còn chưa được tính là kiến hôi nữa, bị vậy thì có gì mà bất ngờ!
"Mẹ kiếp.... Lâm thiếu trâu bò quá!”
“Đối mặt với uy áp mạnh mẽ như vậy, mà ngài ấy nói giết là giết luôn!”
Thường Vũ trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lâm Thần ra tay.
Vốn dĩ anh ta vẫn còn có chút không phục khi thấy tỉnh minh chủ vừa nghe lời vừa giúp một người trẻ tuổi như vậy làm việc.
Nói thế nào thì bọn họ cũng là liên minh Võ Tu, quản lý tất cả các võ tu gia chủ võ tu trong nước.
Tuy nói so với các thể lực võ tu cấp trấn quốc như Hộ Quốc sứ và Tuần Sát sứ thì không tính là gì, nhưng tốt xấu gì liên minh Võ Tu cũng là một thế lực siêu đỉnh cấp.
Vậy mà giờ đây bọn họ phải nghe lời sai khiến của một thanh niên không hề có danh tiếng gì, bọn họ có thể vui mừng được mới là lạ.
Nhưng mà đến lúc này, rốt cục anh ta cũng đã hiểu được Lâm Thần trâu bò đến mức nào.
Chỉ dựa vào bản tính ngông cuồng này, cộng thêm hắn còn là con cháu của nhà họ Lâm gì đó, anh ta có thể loáng thoáng nhận ra Lâm Thần này đơn giản.
Cho dù Minh chủ khu vực có tới đối mặt với uy áp mạnh như vậy, nói không chừng ông ta cũng không dám hành động ngông cuồng như vậy đâu!
Chỉ cần nhìn Lâm Thần đối mặt với mức độ uy áp cỡ đó mà vẫn không hề dao động chút nào đã đủ để chứng minh thực lực của hắn mạnh đến mức cả người tỏ ra uy áp đó!
"Em trai!!"
Giang Ngôn Đức trợn mắt nhìn một màn này, ánh mắt tức khắc trở nên vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thần.
“Mày đáng chết!"
Leng keng!
“Hôm nay ông đây nhất định phải chặt đầu mày cúng cho em trai!”
Giang Ngôn Đức rút trường kiếm sau lưng ra, sau đó đưa kiếm quét quang phía đầu Lâm Thần!
Xoẹt!
Trường kiếm lóe ra hào quang lạnh lẽo, kiếm vừa thoáng khỏi vỏ đã lao nhanh tới cổ Lâm Thần!
Lâm Thần không chút hoang mang đưa hai ngón tay phải ra, không hề nao núng mà kẹp lấy lưỡi kiếm đang đánh tới!
Leng keng!
Lâm Thần nhẹ nhàng cong ngón tay một cái, trường kiếm lập tức gãy thành mấy đoạn.
"Còn chiêu thức gì nữa, ông cứ việc tung ra hết đi."
Nhìn gương mặt âm u kinh ngạc của Giang Ngôn Đức, vẻ mặt Lâm Thần vẫn bình tĩnh trước sau như một.
“Rốt cuộc mày là ai!”
Tuy rằng Giang Ngôn Đức vẫn còn chiêu thức khác, nhưng lúc này ông ta không dám tuỳ tiện sử dụng ra.
Thanh kiếm này không phải kiếm chế tạo từ sắt thép bình thường, mà là dùng hàn thiết trăm năm đúc nên, muốn làm gãy thanh kiếm này, chỉ có thể dùng bảo kiếm quý hơn chặt đứt.
Phải biết rằng, vừa rồi ông ta còn rót không ít nội lực lên thân kiếm, cho dù là đối mặt với một khối thép dày mười cm thì một kiếm đó tuyệt đối có thể cắt dứt khoát như cắt đậu hũ!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cho dù có một viên phát đạn pháo uy lực cực lớn đánh tới thì thanh kiếm làm bằng hàn thiết này vẫn có thể ngăn cản mà không chịu chút trầy xước nào.
Lâm Thần tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại không tầm thường, rất có thể là do hắn có một thế lực lớn làm chỗ dựa.
Tuy rằng em trai ông ta đã mất mạng, nhưng nếu cứ tiếp báo thù rất có thể sẽ dẫn đến hệ luỵ cực lớn, ông ta nhất định phải thận trọng!
"Tôi là ai?"
"Ông chỉ cần biết, tôi tới đây báo thù là được."
“Nếu ông không còn lá bài tẩy nào thì chuẩn bị lên đường đi!
Lâm Thần lười nhiều lời với lão già này, bước lên một bước đối diện với ông ta, tay phải vươn đặt lên đỉnh đầu Giang Ngôn Đức, lại lần nữa sử dụng Bí thuật sưu hồn.
“Ông cũng nghèo quá rồi đấy!”
Lâm Thần nhướng mày, moi ra được hơn mười viên linh thạch từ trong túi của Giang Ngôn Đức.
Hơn mười hạt linh thạch này, căn bản là để nhét kẽ răng cũng không đủ.
"Liên hệ với người đi cùng ông, kêu họ tới cứu ông đi."
"Tôi chỉ cho ông nửa giờ, nếu nửa giờ sau cứu binh của ông không tới tức là ông không là gì trong tổ chức của bọn họ cả."
"Hoặc là, ông cũng có thể nói cho người sau lưng ông biết, nói trên người Lâm Thần tôi có hôn thư mà bọn họ muốn tìm."
Lâm Thần ném Giang Ngôn Đức xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng.
Thế lực phía sau Giang Ngôn Đức không tầm thường, bọn họ chính là cung phụng cấp thấp của nhà họ Tiết ở bờ biển Giang Nam, chúng có thể sánh ngang với liên minh Võ Tu, hay thậm chí còn mạnh hơn liên minh Võ Tu một chút.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Giang Ngôn Hành vừa được ông ta làm chỗ dựa, đã lên mặt với liên minh Võ Tu.
Về hạt linh thạch nhỏ kia, vì bọn họ không hiểu biết về linh khí cho nên hạt linh thạch đó được mấy võ tu này gọi là chân khí gạo thạch, chỉ cần bóp nát là có thể khiến chân khí bên trong bám vào cánh tay mình, mang lại lợi ích rất lớn trong lúc chiến đấu.
Mà cách có được là từ tổng quản của bọn họ, mỗi tháng tổng quản sẽ phân cho bọn họ một số lượng nhất định, nếu có biểu hiện tốt, có thể được thêm một chút.
Thậm chí tuỳ theo mức độ mà còn có thể đạt được loại chân khí lớn bằng móng tay, hoặc cỡ quả bóng bàn.
Giang Ngôn Đức chỉ là một cung phụng cấp thấp ở nhà họ Tiết, cứ nửa năm sẽ được một hạt linh thạch nhỏ. Ông ta đã ở nhà họ Tiết được mười năm cho nên cùng lắm chỉ mới tích góp được hơn hai mươi hạt mà thôi.
Chẳng qua hơn hai mươi viên này, ông ta chỉ để lại mười tám viên, còn lại đã đem đi bán hết.
Một viên có thể bán hơn ba mươi triệu, dư sức dùng để phòng thân.
Lần này Giang Ngôn Đức tới thành phố Thiên Hải ngoại trừ để tặng cho em trai Giang Ngôn Hành của mình một hạt linh thạch vụn ra, mà nhiệm vụ quan trọng nhất chính là kêu em trai mình đi tìm kiếm hôn thư.
Chỉ cần tìm được hôn thư thì mấy khối chân khí to bằng quả trứng gà, ông ta muốn có bao nhiêu cũng được!
“Được!”
“Anh Tần, anh Vương, tôi đang gặp phiền phức ở tổng bộ Bọ Cạp Đường thành phố Thiên Hải, các anh mau tới cứu tôi!”
Giang Ngôn Đức cũng không vòng vo gì nữa, điện thoại vừa nói máy đã cất lời.
Về phần chuyện hôn thư mà Lâm Thần nói, ông ta tin mới lạ đó!
Hiện tại có thế lực võ tu nào không biết đến chuyện hôn thư? Ông ta thầm nghĩ, hắn không thể bịa ra lý do nào đàng hoàng hơn được sao?
"Có chuyện như vậy nữa à? Kẻ đó không muốn sống nữa sao? Anh có nói cho đối phương biết anh là ai chưa?”
Đầu kia điện thoại phát ra vẻ nghi ngờ.
Bọn họ là cung phụng của nhà Tiết ở bờ nam Giang Nam đó, chỉ cần còn ở trong địa bàn bờ nam Giang Nam thì bọn họ muốn đi ngang đi dọc thế nào cũng được.
Nếu như có kẻ có thể cứng rắn đối đầu với bọn họ thì chỉ là người của Hộ Quốc Vệ hoặc là Tuần Sát Vệ.
Nhưng mấy người này đều mặc đồng phục riêng, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết phải thu lại sự ngông cuồng của mình rồi, không thể nào để chuyện phiền phức xảy ra như vậy được.
“Đối phương là người mạnh, nhưng không phải là người của Hộ Quốc vệ hay Tuần Sát Vệ gì cả, mà chỗ dựa sau lưng hắn là liên minh Võ Tu!”
"Hắn còn nói, hắn có hôn thư!"
Giang Ngôn Đức nhìn Lâm Thần một cái, nói theo ý của Lâm Thần.
"Ha ha ha ha! Được rồi, nếu đã có tung tích của hôn thư thì quá tốt!”
“Anh Giang cứ yên tâm chờ một chút, chúng ta phải báo cáo với Ất cung phụng một chút, chậm nhất là nửa giờ chúng ta sẽ chạy tới ngay!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc, nói xong câu này lập tức cúp điện thoại.
"Tao mặc kệ mày là ai, chỉ cần mày chọc vào…”
Răng rắc!
Lâm Thần không đợi Giang Ngôn Đức tiếp tục nói nhảm đã bẻ gãy cổ ông ta!
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến da đầu Thường Vũ co giật!
Chương 24 Chắn chắn 100%
Da đầu Thường Vũ thật sự đã tê rần, đây là người hung ác kiệm lời nhất mà ông ta từng gặp.
Rõ ràng là hắn bảo đối phương gọi điện thoại gọi người đến, nhưng đối phương vừa nói xong thì đã vặn gãy cổ người ta. Cho nên tình huống lúc này tương đối khẩn trương, bọn họ chỉ có thể đứng đây chờ người đến.
"Các người còn ngơ ra làm gì, chém sạch hết đám còn lại trong Hạt Tử Đường cho tôi!"
Chu Bổn Thanh không cảm thấy khẩn trương, ngược lại còn rất kích thích. Đây mới là cường giả trong lòng ông ta!
Võ tu phải là như thế, núi cao đổ xuống cũng không sợ, ta vẫn đứng sừng sững bất động!
"Lâm thiếu, ngài biết thế lực sau lưng hắn là ai không?"
"Có thể được gọi là Cung Phụng thì ít nhất cũng là thế lực siêu đỉnh cấp."
"Mà thế lực siêu đỉnh cấp Giang Nam chỉ có vài nhà, không biết Giang Ngôn Đức thuộc nhà nào?"
"Lâm thiếu, hôn thư ngài vừa nói là thật sao?" Chu Bổn Thanh cảm thấy không khí hơi vắng lặng nên vội lên tiếng dò hỏi.
Ông ta rất để ý thế lực sau lưng Giang Ngôn Đức, dù sao bây giờ ông còn là minh chủ tỉnh Nam của liên minh Võ Tu.
Nếu thế lực của đối phương quá mạnh, đến lúc đó có thể sẽ làm liên minh Võ Tu không lăn lộn ở bờ Nam Giang Nam được nữa.
Nhất là đối với vực minh chủ bờ Nam Giang Nam, cho dù thực lực của ông ta là Võ Hoàng Cảnh, nhưng đối mặt với thế lực siêu đỉnh cấp thì ông cũng phải cúi đầu!
Mà rốt cuộc hôn thư là thật hay giả thì ông ta không biết. Nếu là thật thì ông ta nhất định phải giữ được cái đùi này, ôm khư khư cứng ngắt mới được!
"Nhà họ Tiết." Lâm Thần lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Chuyện hôn thư có liên quan gì đến ông?" Sau đó Lâm Thần lại phun ra một câu.
"Ồ! ! ! Thì ra à nhà họ Tiết!"
"Lâm thiếu hiểu lầm, hôn thư không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Nghe nói thế lực nhà họ Tiết tương đương mạnh, đứng thứ ba trong sáu thế lực siêu đỉnh cấp vùng Giang Nam!"
"Mặc dù chỉ là thứ ba, nhưng thật sự không thể khinh thường nhà họ Tiết!"
Chu Bổn Thanh nghe thấy tên tuổi của nhà họ Tiết thì lập tức trợn tròn mắt.
Giang Nam có sáu thế lực siêu đỉnh cấp, theo thứ tự là nhà họ Tần, nhà họ Lang, nhà họ Tiết, nhà họ Tương, nhà họ Lưu và hội Thiên Nam.
Đừng nhìn Liên minh Võ Tu rất trâu bò, nhưng dù là hội Thiên Nam đứng chót cũng có thể dễ dàng xử lý họ!
Cả người Thường Vũ run lên, nhất thời cảm giác hơi nhũn ra.
"Cả sáu thế lực siêu đỉnh cấp đều có Cung Phụng nhậm chức trong đó!"
"Trừ Cung Phụng thì còn có rất nhiều hộ viện tay đấm, trong đó không ít hộ viện đều là tông sư cấp bậc Đại Tông Sư!"
"Cung Phụng cấp Bính ít nhất cũng phải là Võ Hồn Cảnh, mà cấp Ất lại là Võ Hoàng!"
"Cấp Giáp thì càng khó lường, phải là cảnh giới Võ Đế mới có thể trở thành Cung Phụng cấp Giáp! Nói cách khác, Giang Ngôn Đức mà Lâm thiếu vừa giết chính là Cung Phụng cấp Bính!"
Thường Vũ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn cái xác của Giang Ngôn Đức mà thì thào nói.
Phía trước anh ta còn cảm thấy Lâm Thần ghê gớm, có thể giết một cường giả võ tu Võ Hồn Cảnh trong chớp mắt. Nhưng khi biết cường giả này là người của nhà họ Tiết, anh không kinh ngạc nữa mà chỉ còn sợ hãi.
Anh ta chỉ là một võ tu Tông Sư Cảnh, đời này phỏng chừng cũng không đến được Võ Hồn Cảnh, tới được đỉnh cao Đại Tông Sư là anh đã cười tỉnh.
Nhưng Lâm Thần phất tay một cái đã diệt một Đại Tông Sư và một Võ Hồn Cảnh.
Vậy thì thôi đi, ngặt nổi hắn còn bảo Giang Ngôn Đức gọi điện thoại gọi người đến trước khi chết, nếu anh ta không đoán sai thì lát nữa không chỉ có ít nhất hai võ tu Võ Hồn Cảnh đến, thậm chí còn có Võ Hoàng Cảnh!
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi!
Tim Thường Vũ nguội lạnh như tro tàn, vẻ mặt dại ra.
"Lâm thiếu... Ngài nắm chắc mấy phần?" Chu Bổn Thanh nuốt ngụm nước bọt, cười nịnh và hỏi.
Nếu như không nắm chắc, ông ta muốn dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi chỗ này. Dù sao người của Hạt Tử Đường đều đã bị giết sạch, hơn nữa kẻ thù của Lâm Thần ở thành phố Thiên Hải đã chết, bọn họ rời đi cũng hợp tình hợp lý.
Lâm Thần nhìn Chu Bổn Thanh, bình tĩnh vươn một ngón tay ra.
"Một? Lâm thiếu, không phải ngài đang nói đùa chứ? Dù sao...." Nói tới đây, Chu Bổn Thanh đột nhiên ngừng lại, sau đó không dám nói nữa.
Bởi vì ông nhớ tới sư tỷ của Lâm Thần ra lệnh, nếu ai nói ra chuyện xảy ra hôm nay ở sơn trang Đế Hoàng thì tuyệt đối sẽ không gánh nổi hậu quả!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trên đường đi tuy đám thuộc hạ cảm thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn giấu trong lòng không nói ra.
Sắc mặt Thường Vũ như tro tàn, các minh chủ khác cũng có biểu cảm tương tự.
"Chắc chắn 100%." Lâm Thần lắc đầu cười nói.
"Ồ! Chắc chắn 100%. Lâm thiếu quá trâu bò!" Lúc này Chu Bổn Thanh mới hoàn toàn yên lòng.
Ngẫm lại cũng phải, hắn giết luôn cả Hộ Quốc Vệ và Liêu Thâm, còn quan tâm một thế lực siêu đỉnh cấp vùng Giang Nam?
Sắc mặt đám người Thường Vũ vẫn rất khó coi, còn chắc chắn 100%, không phải 100% phải chết đó chứ?
"Giang Ngôn Đức, anh ở đâu! Là ai dám ra tay với Cung Phụng nhà họ Tiết chúng ta?" Chưa tới nửa giờ, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói hùng hậu.
Lâm Thần hất cằm ra hiệu với Chu Bổn Thanh, ông ta lập tức hiểu ý, giơ chân đá thi thể của Giang Ngôn Đức ra đại sảnh: “Giang Ngôn Đức nhà họ Tiết các người ở trong này, vào đi!"
"Giang Ngôn Đức! !"
"Các người to gan lắm, dám cả gan đánh chết Cung Phụng của nhà họ Tiết! Liên minh Võ Tu thì thế nào, có tin nhà họ Tiết sẽ san bằng Liên minh Võ Tu hay không!"
Mấy chục người nối đuôi nhau đi vào, người cầm đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Bổn Thanh và quát.
"Người là do tôi giết." Lâm Thần nhìn người cầm đầu, thản nhiên nói.
Mười mấy người này vác kiếm trên lưng, hắn đảo qua thần thức qua là lập tức nhìn ra cảnh giới của họ, thực lực của người cầm đầu rất mạnh, nhưng cũng chỉ là Võ Hoàng Cảnh thôi. Những người còn lại gồm một Võ Hồn Cảnh, mười mấy Đại Tông Sư, ba mươi tông sư.
Với những người này, đừng nói là ở thành phố Thiên Hải mà cả tỉnh Nam cũng có thể quét ngang. Nhưng hôm nay gặp phải Lâm Thần coi như họ không may.
"Tốt lắm."
"Rất tốt."
"Tôi hỏi cậu, vì sao giết Cung Phụng Giang Ngôn Đức của nhà họ Tiết chúng tôi?"
"Chính là cậu buông lời nói mình có hôn thư? Nếu cậu có hôn thư thì mọi chuyện dễ giải quyết, còn nếu dám ăn nói bậy bạ, đừng nói là cậu, cho dù là thế lực sau lưng cũng không bảo vệ được cậu!"
Tô Trăn Tinh đánh giá Lâm Thần, muốn xem xét thực lực của Lâm Thần. Nhưng Lâm Thần mang đến cho ông ta cảm giác không có chút tu vi võ đạo nào cả.
Cảm giác này làm ông ta kiêng kị nhất, bởi vì một là thực lực của đối phương vượt qua ông, hai là đây chỉ là một người thường.
Không có bao nhiêu cường giả trẻ hơn ông ta, cho dù có cũng là một ít thiên chi kiêu tử trong thế lực siêu đỉnh cấp.
Ông ta không dám đảm bảo mình biết hết những thiên chi kiêu tử đó, nhưng cũng quen những người trong phạm vi Giang Nam này. Cho nên khả năng lớn nhất chính là người này thuộc thế lực siêu đỉnh cấp của bốn vực lớn còn lại!
Còn chuyện có hôn thư hay không thì chưa biết.
"Đến đây, ông nói cho tôi biết đây có phải là hôn thư không." Lâm Thần lấy ra một hôn thư màu đỏ từ trong ngực rồi vứt lên bàn trước mặt Tô Trăn Tinh.
Chương 25 Tôi rất nghiêm túc
"Hôn thư? !" Tô Trăn Tinh nhìn thấy hôn thư màu đỏ trên bàn thì vẻ mặt nghiêm trang hơn rất nhiều.
Toàn bộ hôn thư có màu đỏ, trên đó không có chữ nào, nhìn như một lá thư rất bình thường. Nhưng ông ta có cách để nhận diện.
Ông ta vươn tay cầm lấy hôn thư, sau đó bóp nát một viên chân khí gạo thạch, rót nội lực vừa tràn ra vào hôn thư.
Một ánh hào quang hiện lên từ lá thư, ông mơ hồ thấy được một dấu hiệu đặc thù sắp hiện ra!
Xẹt!
Ngay lúc dấu hiệu sắp hiện rõ, Lâm Thần vung tay lên hút hôn thư trở về trong ngực.
"Cậu có ý gì? Cậu có biết mình đã làm tôi lãng phí một chân khí gạo thạch giá trị ba nghìn năm trăm vạn không?" Sắc mặt Tô Trăn Tinh lập tức âm trầm đi.
Vừa rồi ông ta sắp nhìn thấy dấu hiệu đặc thù, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại bị Lâm Thần thu về.
Chỉ khi nhìn thấy dấu hiệu đó thì ông ta mới có thể giám định hôn thư này có phải là thật không.
Kỳ thật lãng phí ba nghìn năm trăm vạn không sao cả, nếu hôn thư này là thật thì đừng nói ba nghìn năm trăm vạn, cho dù là ba mươi lăm tỷ cũng chẳng là cái gì so với giá trị của nó cả!
Mặc dù ông ta không nhìn thấy dấu hiệu sắp hiện ra trên hôn thư, nhưng đã có 70%, thậm chí là 80% nắm chắc rằng nó là thật!
Phương pháp xem xét hôn thư chính là bóp nát chân khí gạo thạch, sau đó bao trùm chân khí trong viên đá lên hôn thư, chỉ cần là thật thì sẽ có dấu hiệu đặc thù hiện ra.
Muốn làm giả hôn thư là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì hôn thư được chế thành từ vật liệu càng đặc thù khan hiếm, đừng nói là những thế lực siêu đỉnh cấp bọn họ, cho dù là thế lực quốc gia và thế lực trên núi cũng không làm được!
Cho nên ông ta mới khẳng định như vậy!
"Cũng không lãng phí." Lâm Thần cười nhạt, hấp thu linh khí trên hôn thư.
Tuy đây là thịt muỗi, nhưng hắn không chê ít.
Chu Bổn Thanh và Thường Vũ liếc nhau, hai người đã kinh hãi tới tột đỉnh!
Bọn họ cũng biết phương pháp xem xét hôn thư, nhưng trước mắt họ còn chưa được tổng bộ Liên minh Võ Tu phát chân khí gạo thạch, hơn nữa cũng chưa chính thức bắt đầu hành động tìm kiếm hôn thư.
Cho nên khi nhìn thấy hôn thư trong tay Lâm Thần đang hấp thu sức mạnh tuôn ra từ chân khí gạo thạch thì họ lập tức ngơ ra!
Hôn thư này là thật! Lâm thiếu có được hôn thư, khó trách phách lối như vậy, kiên cường như vậy!
"Tô lão, hôn thư này là thật hay giả?" Tần Bình Minh truyền âm hỏi Tô Trăn Tinh.
"Thoạt nhìn không giống là giả!"
"Vậy nhất định phải bắt hắn lại!”
“Thông báo với bọn họ, khi cần thiết có thể bày trận!" Tô Trăn Tinh truyền âm trả lời Tần Bình Minh.
"Tuân lệnh!"
Mặt Tần Bình Minh lập tức đanh lại, vội truyền âm với bọn Vương Châu Hổ Đỗ Lôi Phong.
Lần này đoàn người bọn họ có hơn năm mươi người, từ Cung Phụng Tô Trăn Tinh cấp Ất dẫn đội đến sáu Cung Phụng cấp Bính, mười lăm Đại Tông Sư, ba mươi Tông Sư đi theo.
Mục đích của chuyến này là tìm kiếm hôn thư, bọn họ phụ trách các thành thị ở tỉnh Nam.
Ban đầu Giang Ngôn Đức gọi điện thoại tới họ còn không tin thật sự có hôn thư, nhưng hiện tại Tô lão đã hoàn toàn xác định, vậy chứng tỏ vận may của họ sắp tới!
"Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải đưa một lời giải thích vì chuyện giết Cung Phụng cấp Bính của nhà họ Tiết. Nhưng như đã nói qua, cậu có hôn thư, vậy chuyện này cũng không phải không thể giải hòa."
"Chỉ cần cậu giao hôn thư ra, vậy tôi không những coi chuyện này chưa từng xảy ra, còn có thể cho cậu vô số vinh hoa phú quý! Cảnh giới bây giờ của cậu nhiều nhất chỉ bằng tôi, chỉ cần cậu giao hôn thư ra thì tôi bảo đảm cậu có thể đi vào đỉnh cao Trung Ngũ Cảnh!"
Trên mặt Tô Trăn Tinh không còn vẻ âm trầm, mà lộ ra nụ cười thân thiện.
Nếu có thể giải hòa thì tất nhiên ông ta rất vui, nhưng nếu thanh niên này không thức thời thì ông cũng không ngại giết hắn. Dù sao giao hay không giao cũng giống nhau cả thôi.
"Giao hôn thư cho ông thì có thể giúp tôi bước vào đỉnh cao Trung Ngũ Cảnh? Nhưng vì sao tôi phải giao cho ông, mà không thể trực tiếp giao nó cho người cần thật sự? Nếu tôi giao cho người cần, đến lúc đó không chỉ đơn giản là Trung Ngũ Cảnh đúng không." Lâm Thần bình tĩnh trả lời.
Trước đó hắn còn muốn trả chín phong hôn thư này lại cho mấy thế lực gia tộc, nhưng khi biết mình có chín sư tỷ thì hắn quyết định không giao ra nữa.
Có lẽ đây là chín sư tỷ mà chín vị sư phụ để lại cho hắn, hắn tạm thời không có quyền quyết định thay chín sư tỷ. Trừ phi họ nói với hắn là sẽ tự tìm bạn.
Chờ lúc nào đó hắn và các sư tỷ họp mặt thì sẽ nói chuyện này cho họ biết.
"Giao cho người cần thật sự? Người trẻ tuổi, cậu suy nghĩ hơi nhiều. Cậu có biết chủ nhân thật sự sau lưng hôn thư là ai không? Cậu tuyệt đối không có khả năng tiếp xúc."
"Tuy cậu nói cũng có lý, nhưng không nhiều lắm. Vấn đề bây giờ là cậu phải hiểu mình không giữ được hôn thư! Ngược lại không bằng giao nó cho chúng tôi, vừa có tiền đồ rộng mở, lại có thể bình yên vô sự. Giữa tương lại sáng lạn và con đường chết, người trẻ tuổi, cậu chọn cái nào?"
Vẻ mặt Tô Trăn Tinh rất thản nhiên, nhưng trong mắt đã không che dấu được sát ý. Thằng nhãi này thật can đảm, còn muốn đích thân đi giao cho chủ nhân hôn thư.
Bọn họ là thế lực siêu đỉnh cấp thật, nhưng vẫn không có tư cách gặp mặt chủ nhân chân chính sau lưng hôn thư!
Cho dù hôn thư vào tay bọn họ thì cũng phải nộp lên cho thế lực trên núi, hoặc là thế lực quốc gia thôi, chỉ hai thế lực này cũng đủ trực tiếp đè chết bọn họ, muốn vượt cấp báo cáo căn bản là không được.
Tuy rằng chủ nhân của hôn thư đưa ra điều kiện rất cao, nhưng là đối với thế lực quốc gia hoặc là thế lực trên núi mà thôi. Nếu là một tên ăn mày cầm hôn thư muốn đi gặp người đó thì không phải rất buồn cười sao?
Phỏng chừng tên ăn mày vừa móc hôn thư ra thì người đó đã trực tiếp băm hắn rồi!
Đương nhiên, nếu lão tổ nhà họ Tiết bọn họ muốn vượt quyền cầm hôn thư giao lên thì kết quả cũng bị băm ngay tại chỗ tương tự vậy!
"Để tôi chọn thì tôi muốn các người giao tất cả chân khí gạo thạch và đá chân khí trên người ra đây. Vậy tôi có thể tha cho các người một con đường sống. Tôi không nói giỡn với các người, tôi rất nghiêm túc." Lâm Thần nghiêm túc nói với Tô Trăn Tinh.
Kỳ thật hắn hoàn toàn có thể lập tức đánh nát vụn những người này, sau đó cướp đi chân khí gạo thạch trên người họ. Nhưng làm như vậy ít nhiều gì cũng giống ăn cướp, không bằng hắn cũng đưa một điều kiện cho họ, để mọi người có thể bình an vô sự, không đồng ý thì làm thịt là được.
Dù sao hắn biết những người này sẽ không chịu.
"Được, vậy chúng ta chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết!" Tô Trăn Tinh lạnh lùng cười, rút trường kiếm sau lưng ra rồi chém một kiếm thẳng vào đầu Lâm Thần!
Bình luận facebook