• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New HUỐNG HỒ TUỔI XUÂN ĐANG TÀN ÚA (1 Viewer)

  • Chương 4

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
88823.png
Có ánh đèn dịu dàng, có âm nhạc nhẹ nhàng, trên đường có trai đẹp khoa thể dục đang chạy bộ, bỗng có gió lạnh thổi qua, bầu không khí không tệ chút nào.


Dung Y khép chặt áo khoác lông vũ trên người khoanh chân ngồi xuống, Thẩm Yêu Yêu đưa cho cô một miếng bánh mì, nói, “Lát nữa cậu phải phụ trách thu dọn đấy, những đồ này đều do tớ và A Trân chuẩn bị cả.”


A Trân được nhắc tới ngẩng đầu lên nhìn họ, đôi mắt hoe đỏ, lập tức uể oải cúi đầu xuống.


Nhan Lạc Chi ngồi bên cạnh A Trân, cô ta chỉ mặc một chiếc váy mùa đông, vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh cứng người. Dù bên ngoài khoác thêm áo khoác nhưng hai tay vẫn đỏ lên vì lạnh.


Dung Y cười với cô ta: “Ăn mặc xinh đẹp thế này để chuẩn bị tình cờ gặp gỡ trai đẹp nào sao?”


Thật ra cô chỉ nói đùa mà thôi, nhưng không biết sao Nhan Lạc Chi hơi chột dạ, đưa mắt nhìn sang nơi khác, quở trách: “Nói tung lung gì thế…”


Dựa theo hiểu biết của Dung Y với Nhan Lạc Chi… quãng thời gian dài làm bạn với cô ta cũng không phải uổng phí, lần này Nhan Lạc Chi lại muốn quyến rũ ai rồi.


Quả nhiên trò chuyện về cuộc sống lí tưởng xong, chủ đề của Nhan Lạc Chi tự nhiên quay về A Trân, “Hà cớ gì phải đau lòng buồn bã vì loại con trai đó? Sinh viên nam trong trường chúng ta nhiều thế này, chọn bừa một người cũng hơn anh ta.”


Lúc này Thẩm Yêu Yêu chen miệng vào than thở: “Cậu là người sung sướng sao biết nỗi khổ của người nghèo đói?”


Dung Y “phì” một tiếng, phun hết sữa chua trong miệng ra, A Trân cũng nở nụ cười hiếm hoi.


Nhan Lạc Chi rất có khí phách giải quyết chuyện quốc gia đại sự, ngón tay chỉ vòng quanh sân vận động, “Cậu xem đi, trai đẹp đầy ra đấy, cậu ngắm trúng anh chàng nào, tớ lập tức giúp cậu xin số điện thoại.”


Dung Y nhìn Nhan Lạc Chi đầy hứng thú, Nhan Lạc Chi né tránh ánh mắt của cô, chỉ gặng hỏi A Trân. Thật ra A Trân không nhiều hứng thú là bao, đành chỉ bừa, “Chọn bừa đi.”


Sắc trời dần tối xuống, Dung Y cũng không nhìn rõ những người chạy bộ trong sân vận động là những ai. Nhan Lạc Chi chỉnh lại váy tự tin xuất phát, chẳng bao lâu sau thắng lợi trở về, đắc ý giơ điện thoại lên: “Ba phút là xong.”


Dung Y thật lòng lo thay cho sức chiến đấu của những chàng trai ấy, chưa bao giờ gặp gái đẹp hay sao.


Có điều Dung Y cũng đã lường trước được sự phát triển của câu chuyện, không bất ngờ thì sẽ là “chàng trai A Trân ngắm trúng cuối cùng lại thích Nhan Lạc Chi”. Thật ra, rõ ràng Nhan Lạc Chi không cần phải dìm A Trân xuống, nhưng người am hiểu trò chơi tình ái như cô ta cảm thấy thế này mới càng kích thích.


Đang xuất thần thì Nhan Lạc Chi nhét một quả táo vào tay cô, “Hôm nay tớ nhận được sáu quả táo, các cậu nhận được bao nhiêu?”


Dung Y cắn một miếng, chớp mắt trả lời: “Cậu đoán xem.”


“Ồ, Dung Y, hóa ra cậu nhận được táo à!” Thẩm Yêu Yêu đúng là không nể nang, kinh ngạc kêu lên, “Hiếm có nha, tớ thì chẳng có ai tặng táo cả.”


Có lẽ Nhan Lạc Chi vốn nghĩ cô hoàn toàn không thể nhận được táo, sắc mặt thay đổi, hỏi: “Ai vậy, tinh mắt ghê, nhìn trúng Dung Y của chúng ta.”


Cô nghiêm túc đáp: “Hôm nay táo ở sạp bán hoa quả mua một tặng một, tớ mua tám quả, đương nhiên ông chủ tặng tớ tám quả rồi, thu hoạch cũng được lắm đấy.”


Thẩm Yêu Yêu cười lớn, vỗ mạnh vào vai cô, “Thế mà cũng tính à? Ha ha ha…”


Đáy mắt Nhan Lạc Chi thoáng sự coi thường, ngoài Dung Y ra thì không ai chú ý tới. Dung Y cụp mắt xuống, nhìn quả táo Nhan Lạc Chi bố thí bị mình cắn dở, tim khẽ dao động.


Đúng lúc này, Nhan Lạc Chi như bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Dung Y, quả táo mà cậu ăn vừa hay là táo Tô Nam tặng tớ.”


Quả nhiên.


Thẩm Yêu Yêu là người tốt bụng, sợ cô xấu hổ, khẽ huých Nhan Lạc Chi một cái, cười ha ha nói, “Đều là táo giống nhau cả thôi, cậu lại còn nhận ra được.”


Thẩm Yêu Yêu đã bắc thang cho họ xuống, nhưng Nhan Lạc Chi rõ ràng không muốn xuống thang, chỉ vào phía dưới quả táo: “Tớ nhận ra mà, chỉ có quả táo của Tô Nam bên dưới dán một sticker trái tim.”


Dung Y lật xuống nhìn, quả nhiên có một trái tim đỏ rực.


Cô vừa định nói “Cậu đã biết là táo của Tô Nam mà còn đưa cho tôi ăn” thì Nhan Lạc Chi cướp lời, “Lúc đưa cho cậu không chú ý, cậu cắn một miếng tớ mới nhìn thấy hình trái tim đó.” Khuôn mặt cô ta tỏ vẻ khó xử, “Nếu Tô Nam biết quả táo này bị cậu ăn, chắc chắn sẽ không vui…”


Nói đến đây giọng bỗng nhiên im bặt, cô ta vội vàng che miệng lại, “Tớ không có ý đó… tớ chỉ nói Tô Nam anh ấy… anh ấy rất hi vọng tớ sẽ ăn quả táo này…”


Thẩm Yêu Yêu nhẹ nhàng cầm tay Dung Y, tỏ ý an ủi cô, nhất định cô ấy cảm thấy Dung Y lúc này không biết phải làm thế nào. Dung Y cười lạnh nhạt, cắn “rộp” một miếng to nữa vào quả táo, thong thả nhai xong mới nói: “Ngọt và nhiều nước lắm, nếu Tô Nam hỏi vị táo thế nào, Nhan Lạc Chi, cậu có thể trả lời như thế.”


Gương mặt Nhan Lạc Chi trong nháy mắt trở nên méo mó, nhưng cô ta nhanh chóng thay bằng nụ cười ngọt ngào, “Ừ… Được…”


Cô ta cầm một quả táo khác lên ăn, khóe miệng từ đầu đến cuối treo nụ cười như có như không, làm như chuyện này cứ thế mà qua. Nhưng Dung Y hiểu, một khi Nhan Lạc Chi đã ra tay thì sẽ không kết thúc đơn giản thế này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom