• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New HUỐNG HỒ TUỔI XUÂN ĐANG TÀN ÚA (1 Viewer)

  • Chương 1

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
88820.png
Dung Y thản nhiên cầm cuốn sách đi qua đám đông, thực ra trong lòng cô đã không thể dùng tính từ vui mừng như điên để hình dung nữa. Đúng vậy, cô gái trúng số năm triệu chính là cô, nhưng không phải do cô gặp may, chẳng qua được hưởng ké từ Trần Dịch Thần mà thôi.


Trần Dịch Thần của mười năm sau là người ham mê xổ số, tường trong nhà ghi chép chi chít mã trúng thưởng mỗi kỳ của Đại Lạc Thấu. Ngày nào cũng phải nhìn mấy lần, với IQ như cô cũng coi như nhớ được mấy dãy số đó.


Không chỉ một lần Trần Dịch Thần nói với cô rằng: “Lần này chúng ta chắc chắn sẽ trúng.” Nhưng đáng tiếc, Dung Y chưa kịp chờ đến khi anh trúng thưởng lớn đã không may bước vào hàng ngũ xuyên không, quay trở về năm cô hai mươi tuổi. Rất nhiều người mong ước mình được quay trở lại thanh xuân lần nữa, nhưng cô không hề có suy nghĩ ấy. Đối với một Dung Y có khuôn mặt tầm thường, gia thế bình thường, IQ tàm tạm, thanh xuân không chỉ là hàng đống bài thi không sao đếm xuể và giáo viên bảo thủ cứng nhắc, mà còn là những bài luận hết lần này đến lần khác bị trả về và những buổi sáng sớm không bao giờ được ngủ đủ.


Lúc tỉnh dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường cứng đơ nhỏ hẹp trong kí xúc xá đại học, tâm trạng Dung Y sụp đổ. Niềm an ủi duy nhất cho trái tim đau khổ của cô là cô vẫn nhớ mã số trúng thưởng xổ số đợt nào đó của năm nay, mua liên tiếp mấy đợt, cuối cùng mèo mù cũng vớ được cá rán. Kể ra cũng lạ, tự mình biến mình thành quý cô triệu phú, cô bỗng nhiên cảm thấy quay về thời thanh xuân cũng không tệ lắm.


Quả nhiên thanh xuân là thứ xa xỉ, không dễ dàng có được.


Dung Y vui vẻ quay về kí túc xá. Trong phòng kí túc xá chỉ có một người là Nhan Lạc Chi, Nhan Lạc Chi thân thiết kéo tay cô hỏi: “Cậu đi đâu thế? Quên chính sự tối nay rồi sao?”


Dung Y yên lặng nhìn cô ta. Nhan Lạc Chi là cô gái mà Dung Y vẫn luôn ngưỡng mộ thời đại học, gia cảnh khá giả bề ngoài xinh xắn, hoạt bát cởi mở giỏi ăn nói, là người Tô Châu mang giọng nói mềm mại như gạo nếp của vùng sông nước Giang Nam, không biết bao nhiêu chàng trai tranh nhau khom lưng uốn gối. Dù nhận được nhiều sự yêu thích từ bạn khác phái nhưng mối quan hệ với bạn gái lại không tốt cho lắm, nhìn khắp cũng chỉ có mỗi Dung Y là bạn thân.


Quà tặng sinh viên nam tặng cô ta, cô ta đều nhét cho Dung Y, còn giới thiệu bạn trai cho Dung Y quen, thỉnh thoảng đi hẹn hò cũng đưa cô đi theo, thường cho Dung Y đồ ăn và mấy món đồ chơi nho nhỏ, cho Dung Y mượn quần áo đẹp để mặc, tính ra Nhan Lạc Chi đối xử với cô khá tốt.


Nhưng trong trí nhớ của cô, khoảng thời gian đó cô không hề vui vẻ. Sống lâu dưới cái bóng của một Nhan Lạc Chi xinh đẹp tài giỏi, trong lòng cô cũng sinh ra sự tự ti yếu đuối. Càng tiếp xúc thường xuyên với Nhan Lạc Chi càng nhận ra sự tầm thường và tồi tệ của mình.


Giờ đây cô đánh giá lại Nhan Lạc Chi bằng đôi mắt đã qua tôi luyện hơn mười năm, bất chợt hiểu ra, thật ra Nhan Lạc Chi không phải không biết cô bất mãn trong lòng, thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa. Một Nhan Lạc Chi mắc bệnh công chúa rất biết cách hưởng thụ những đố kỵ và ngưỡng mộ của người khác, biết cách dùng những cô gái tầm thường như cô để củng cố giá trị bản thân mình.


Dung Y mỉm cười, thầm thoát khỏi Nhan Lạc Chi, mất hứng nói: “Nhớ chứ.”


Nhan Lạc Chi nháy mắt đầy mờ ám, sau đó mở tủ quần áo của cô ra, tính tính toán toán: “Mặc váy len dài tay này đi, phối cùng giầy độn bông của cậu nữa. Thực ra Tô Nam chắc chắn sẽ không để ý cậu mặc gì đâu, trong mắt cậu ta, cậu mặc gì cũng đẹp. Trước mặt tớ cậu ta nhắc tới cậu nhiều lần lắm, khen cậu dịu dàng lương thiện hào phóng đáng yêu.


Xem đi, tình tiết vở kịch giống y hệt. Qua đủ mọi ám hiệu của Nhan Lạc Chi, cô tưởng hoàng tử street dance nổi danh toàn trường Tô Nam có ý với mình, nhờ sự tư vấn của Nhan Lạc Chi, cô mặc chiếc váy len màu nâu ba mươi tệ đã vo thành quả bóng, ôm trái tim thiếu nữ đến cuộc hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời.


Kết quả Tô Nam không hề biết Dung Y là ai, thậm chí đáy mắt còn ẩn giấu sự thất vọng, “Cậu là cô gái Nhan Lạc Chi giới thiệu cho tôi làm quen sao?”


Nếu Dung Y là Tô Nam, chắc chắn cũng thất vọng với bản thân mình lúc đó. Ăn mặc trang điểm quê mùa rẻ tiền, lại còn căng thẳng trầm mặc ít nói, chỉ hơi tí là đỏ mặt tía tai, hiền như khúc gỗ. May là Tô Nam ga lăng, anh ta không hề chê bôi ác ý, sau khi hai bên giới thiệu qua loa với nhau, anh ta áy náy nói: “Cậu là một cô gái tốt, đáng tiếc không hợp với tôi.”


Cho nên sau này dù biết người anh ta thích là Nhan Lạc Chi, lúc đó cô vẫn có lòng cảm kích với Tô Nam. Cảm kích anh ta đã giữ gìn lòng tự trọng của một cô gái, cảm kích anh ta sau khi khéo léo từ chối cô trong ngày đông lạnh lẽo nhưng vẫn cương quyết đưa cô về tới tận sân kí túc xá.


Còn Nhan Lạc Chi sau khi biết cô hẹn hò thất bại liền giận dữ gọi điện thoại trách móc Tô Nam. Có lẽ trong điện thoại Tô Nam tỏ tình với cô ta, nên vừa cúp máy cô ta áy náy nói: “Xin lỗi Dung Y, tớ tưởng Tô Nam muốn tớ giới thiệu bạn gái cho cậu ta thật, tớ không biết cậu ta chỉ khách sáo thôi, tớ không biết thật ra cậu ta…”


Cô chỉ có thể cười ngốc nghếch: “Không sao đâu, tôi cũng không thích cậu ta lắm.”


Thật ra đúng thế, cô vẫn chưa bao giờ nghiêm túc thích một chàng trai. Ở độ tuổi đó, cũng có lẽ do EQ thấp, cô hay ảo tưởng về một tình yêu lãng mạn đẹp đẽ, đều nảy sinh ấn tượng tốt với tất cả anh chàng đẹp trai. Nhưng người khác không cho là vậy, khi Tô Nam hết lần này đến làn khác tỏ tình với Nhan Lạc Chi, họ luôn nhìn Dung Y bằng ánh mắt đồng cảm.


Trong những ánh mắt ấy cô xấu hổ không biết phải làm gì.


Thậm chí Dung Y trở thành cái cớ để Nhan Lạc Chi từ chối Tô Nam, “Dung Y là bạn thân nhất của tôi, nếu tôi và cậu ở bên nhau cô ấy sẽ đau lòng lắm.”


Sau đó Nhan Lạc Chi đổi hết bạn trai này đến bạn trai kia, cuối cùng lấy con trai cấp trên của bố mình. Còn Tô Nam mãi không kết hôn, lúc Nhan Lạc Chi kết hôn, anh ta đang ăn tôm hùm trong nhà hàng tôm hùm ở Nam Kinh. Sáng sớm nhà hàng tôm hùm bị cháy, anh ta không thể chạy thoát được.


Dung Y vẫn luôn nghĩ rằng nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, vậy cô phải làm điều gì đó để không phụ sự quan tâm của ông trời. Ví dụ như nếu Tô Nam không thích Nhan Lạc Chi nhiều nhường ấy, liệu có si tình cô ta nhiều năm đến thế, không quên được cô ta đến nỗi ngày cô ta kết hôn, anh ta lặng lẽ rời xa, mượn rượu giải sầu, để rồi vùi thân trong biển lửa?


Mỗi cô gái trong quãng thời gian học đại học đều muốn xinh đẹp như hoa, thành tích xuất sắc, trở thành nhân vật nổi tiếng, tiêu điểm của cả trường. Thế nhưng rất nhiều lúc chúng ta chỉ là một cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, mang theo cả dự báo của tương lai, vậy ước mơ có thể trở thành sự thật không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom