• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hướng dẫn tự cứu của thiên kim thật - giả (1 Viewer)

  • Phần 2

6.

Chỉ vài ngày sau, cốt truyện đã tiến triển đến đúng phân đoạn mà chúng tôi dự đoán.

Chúng tôi đương nhiên không tình nguyện, thế nhưng không ai có quyền lựa chọn.

Bởi vì tôi và Tô Hướng Noãn bị cưỡng chế chuyển đến hiện trường.

Ngay lúc này, tôi đang nâng ly, cười đùa nói chuyện với các tiểu thư nhà phú hào xung quanh mình.

Tô Hướng Noãn thì một mình lẻ loi đứng cạnh hồ bơi.

Các thiên kim tiểu thư mồm năm miệng mười nói về Tô Hướng Noãn khiến tôi cảm thấy rất ồn ào.

Tôi đẩy họ ra, đi về phía hồ bơi.

Nhìn làn nước lấp lánh dưới bể bơi, tôi đột nhiên nhớ ra còn một chuyện mình chưa biết.

Tôi hỏi Tô Hướng Noãn:

"Rõ ràng chị không biết bơi mà, em rất tò mò, kiếp trước làm sao chị có thể nhảy xuống biển cứu Lãnh Diệc Hàn vậy?”

Cô ấy nghe xong sửng sốt, lập tức lắc đầu:

"Chị không biết, chị chỉ nhớ lúc ấy đầu óc mình nóng lên, chưa kịp phản ứng đã nhảy xuống rồi, sau đó... Chính là ôm Lãnh Diệc Hàn kéo lên bờ."

Tô Hướng Noãn quả nhiên là người có hào quang nữ chính.

Ngay cả khi một hiện tượng bất hợp lý như thế xảy ra cũng nghiễm nhiên trở thành một chuyện rất bình thường với cô ấy.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Trong lúc nín thở suy nghĩ, tôi nghe Tô Hướng Noãn thấp giọng nói:

"Hắn tới rồi."

Hai chúng tôi liếc nhìn nhau, bắt đầu kế hoạch.

Tôi vờ như vô tình, làm một động tác giả nhìn như muốn đẩy Tô Hướng Noãn xuống nước.

Lãnh Diệc Hàn vừa từ cửa khách sạn đi ra, quả nhiên vẻ mặt chấn động.

"Hướng Noãn!"

Giống như tất cả các nam chính trong phim thần tượng, Lãnh Diệc Hàn nắm bắt rất chuẩn thời điểm xuất hiện, sải bước chạy như bay, duỗi tay nhào tới, chuẩn bị đẹp trai cứu người.

Tôi trở tay, xoay người đổi vị trí, khiến cho hắn nhào vào khoảng không.

“Không phải thích nổi bật sao? Vậy thì cho anh nổi đủ!”

Tôi nói xong lời thoại trong truyện gốc vốn dĩ phải nói với Tô Hướng Noãn, đạp Lãnh Diệc Hàn một phát khiến hắn bay thẳng xuống bể bơi.

Nghe thấy tiếng động, ánh mắt mọi người ở đây đồng loạt nhìn về phía chúng tôi.

Lãnh Diệc Hàn ỷ vào ưu thế chiều cao, không bao lâu sau đã ngoi lên.

Hắn dùng hai tay chống mép hồ bơi, lấy đà nhảy lên bờ.

Chưa đợi hắn nói chuyện thì đã nghe "bốp" một tiếng.

Lãnh Diệc Hàn kinh ngạc, không dám tin che mặt.

Vành mắt Tô Hướng Noãn ửng đỏ, nói với hắn:

"Một cái tát này, là tôi thay mình đánh!"

Không khí chung quanh lập tức lặng yên như tờ.

Sau đó, dần dần vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn của những ly rượu rơi xuống đất, cùng với tiếng kêu kinh ngạc của các thiên kim tiểu thư…

Còn cả tiếng bước chân vội vàng chạy đến.

"Cậu chủ Lãnh——"

Vệ sĩ nhanh chóng lấy ra một tấm thảm mỏng, đắp lên người Lãnh Diệc Hàn đang ướt đẫm cả người.

Toàn bộ cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

7.

Lãnh Diệc Hàn bị Tô Hướng Noãn tát một cái, tinh thần giống như chịu kích thích rất lớn, cau mày không nói một lời.

Trò hề sau đó kết thúc bằng việc anh trai vệ sĩ kéo hắn ta trở về phòng tổng thống ở tầng trên cùng của khách sạn.

Hành động ngày hôm nay đương nhiên là do tôi và Tô Hướng Noãn thống nhất từ trước.

Kể từ lần Lãnh Diệc Hàn rơi xuống biển, chúng tôi nhận ra không thể làm gì để thay đổi cốt truyện mà không có bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Lần này chúng tôi lựa chọn chủ động xuất kích.

Cho dù trong hành vi của nhân vật xuất hiện thay đổi thì chỉ cần giữ nguyên lời thoại, chắp vá thực hiện cũng xem như miễn cưỡng diễn xong phần cốt truyện quan trọng.

Sau hôm đó, bởi vì cả ngày cứ hoảng loạn bất an, lo sợ mình mắc bệnh nặng giống như nguyên chủ nên tôi gầy đi không ít.

Mẹ Tô thấy thế, liên tục dặn người làm nấu đồ ăn dinh dưỡng để tẩm bổ cho tôi.

Cứ thế, đến khi được tẩm bổ cho sắc mặt hồng hào, có buổi sáng còn chảy máu mũi thì vẫn không thấy tôi có dấu hiệu bệnh tật gì cả.

Điều này khiến tôi và Tô Hướng Noãn rất kích động.

Cô ấy bắt đầu mơ lớn hơn:

"Chị đánh Lãnh Diệc Hàn như thế, có khi hắn sẽ ghét chị, không dây dưa với chị nữa.”

Tranh thủ khoảng thời gian nội dung truyện vẫn chưa triển tiếp, tôi ở nhà họ Tô ăn uống no say, hết mình trải nghiệm cuộc sống của thiên kim nhà phú hào.

Cuộc sống trôi qua cực kì thoải mái.

Cha mẹ Tô đối xử với tôi rất tốt, không vì chuyện tôi và họ không cùng huyết thống mà thay đổi cách đối xử với tôi.

Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ đến tình tiết sau này, nhà họ Tô phá sản, người đòi nợ lũ lượt kéo nhau đến nhà.

Hai vợ chồng già đã cắt đứt quan hệ với Tô Hướng Noãn, không nhờ được ai giúp đỡ nên chỉ có thể bán biệt thự, ngủ ngoài đường.

Về sau Lãnh Diệc Hàn “rủ lòng thương”, nể tình họ là cha mẹ ruột của Tô Hướng Noãn nên mới bố trí chỗ ở cho họ, lấy đó làm lợi thế theo đuổi lại vợ.

Cái thằng chó nam chính này nữa!

Đúng là càng nghĩ càng tức mà!

Trước đây khi đọc cuốn truyện này, không khi nào là tôi không mong mình xuyên vào để làm thịt hắn ta cả.

Bây giờ thật sự xuyên rồi, đừng mơ tôi cho hắn ta được như ý nhá!

8.

Yên ổn chưa được mấy ngày thì Tô Hướng Noãn nhận được một cuộc gọi, thiếu chút nữa run tay làm rơi điện thoại.

Tôi đỡ thay cô ấy, dùng khẩu hình miệng dỗ cô ấy bình tĩnh.

Nhìn vẻ mặt ghét bỏ như nuốt phải ruồi của Tô Hướng Noãn, không cần đoán cũng biết người gọi là ai.

Tôi bật loa ngoài, giọng nói lạnh lẽo như hồn ma không chịu siêu thoát vang lên từ đầu dây bên kia.

"Hướng Noãn, ngày kia có một bữa tiệc đấu giá từ thiện, có tác phẩm của ngài Carlo, đại sư thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế mà em thích…”

Tô Hướng Noãn cau mày, không tình nguyện mở miệng đáp lời.

Suy nghĩ của tôi trôi theo sự kiện đấu giá từ thiện mà Lãnh Diệc Hàn nhắc tới.

Nếu nói đến đêm đấu giá này, thì không thể quên tình tiết quan trọng đi liền với nó được.

——

Nam nữ chính tuyên bố đính hôn.

Tô Hướng Noãn là nữ chính nên đương nhiên hào quang không ít, một trong số đó là tài năng thiết kế.

Trước khi dây dưa với Lãnh Diệc Hàn, dựa vào thực lực của mình, Tô Hướng Noãn cũng được xem là một nhà thiết kế có tiếng tăm.

Chỉ tiếc sau đó cô yêu đương mụ mị đầu óc, dần dần rời khỏi giới thiết kế.

Trong bữa tiệc đấu giá từ thiện này, có một tác phẩm của ông Carlo, thần tượng mà Tô Hướng Noãn ngưỡng mộ – chiếc nhẫn kim cương ngọc lục bảo.

Tô Hướng Noãn rất ít khi yêu thích thứ gì nhiều đến thế.

Mặc dù chiếc nhẫn này là vật phẩm được định giá cao nhất trong buổi đấu giá, thế nhưng cha mẹ Tô biết cô thích, họ muốn bù đắp những năm qua cho Tô Hướng Noãn nên hết lòng ủng hộ cô mua nó.

Việc này không ngờ lại để Tô Mộ Anh biết được.

Tô Mộ Anh không nhìn nổi cha mẹ Tô đối xử tốt với Tô Hướng Noãn, âm thầm động tay động chân chuyển đi một khoản tiền, khiến Tô Hướng Noãn không thể lấy được thứ cô mong muốn.

Tô Mộ Anh huênh hoang, tìm mọi cách mỉa mai chế nhạo Tô Hướng Noãn.

Sau đó, Lãnh Diệc Hàn ôm Tô Hướng Noãn vào trong lòng, đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lên tay cô trước vẻ mặt xanh mét của Tô Mộ Anh.

Cảnh này bị phóng viên truyền thông tinh mắt trong buổi tiệc phát hiện ra, lập tức vây quanh ba người họ.

Lãnh Diệc Hàn thuận nước đẩy thuyền tổ chức họp báo, nắm tay Tô Hướng Noãn, tuyên bố tin tức hai người đính hôn trước mặt tất cả mọi người.

9.

"Khụ, khụ khụ..."

Lãnh Diệc Hàn đột nhiên ho khan hai tiếng, đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi và Tô Hướng Noãn liếc nhau, cực kì nhạy cảm nghĩ đến một chuyện.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, ánh mắt lấp lánh, giống như chăm chú quan sát một con chuột bạch thí nghiệm nhỏ bé tội nghiệp.

Tô Hướng Noãn hỏi hắn:

"Anh làm sao thế?"

Giọng nói Lãnh Diệc Hàn mệt mỏi:

"Chắc là do dạo trước tăng ca quá độ, hơn nửa tháng nay bắt đầu bị sốt nhẹ.”

Tô Hướng Noãn hồi lâu không nói gì.

Lãnh Diệc Hàn chờ không thấy cô trả lời thì gọi:

"Hướng Noãn?"

“Anh chắc không?”

Tôi không nhịn được lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói của tôi, Lãnh Diệc Hàn hoang mang, giọng điệu tràn đầy sự chán ghét:

"Sao Tô Mộ Anh lại ở đây?"

Tôi phớt lờ câu hỏi của hắn ta, không buông tha mà liên tục hỏi:

"Không phải anh bị rơi xuống nước à? Không phải bị tát à? Sao lại thành tăng ca mệt mỏi chứ?"

"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."

Hắn lạnh lùng đáp.

Tôi hỏi một cách thâm ý:

"Anh có nhớ nửa tháng trước trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì không?"

Nghe thế, Lãnh Diệc Hàn dường như cảm thấy buồn cười:

"Tô Mộ Anh, đúng là chưa gặp ai mặt dày như cô. Bản thân làm gì còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Cô…”

Nói đến đây, giọng Lãnh Diệc Hàn chậm lại, hình như hơi chần chừ.

Tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc.

Ký ức của Lãnh Diệc Hàn đã bắt đầu dao động và rối loạn giữa cốt truyện gốc với hiện tại rồi!

Nếu không phải nể tình hắn bây giờ đang là một bệnh nhân, tôi suýt nữa đã nhảy dựng lên vỗ tay ăn mừng.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lãnh Diệc Hàn không thèm để ý tới tôi nữa, đổi chủ đề.

"Hướng Noãn, chúng ta sẽ gặp lại nhau."

Đợi đến khi cúp máy, Tô Hướng Noãn không kìm được xúc động nắm tay tôi.

"Mộ Anh, chị nhớ rất rõ nha! Kiếp trước Lãnh Diệc Hàn không hề bị bệnh vào lúc này!"

Tôi gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm:

"Xem ra nội dung quan trọng thật sự bị chúng ta thay đổi rồi, Lãnh Diệc Hàn không chỉ ăn tát thay em, còn mắc bệnh thay em nữa!"

Tuy rằng nghe chừng có hơi áy náy với hắn…

Nhưng không nhiều lắm.

Lãnh Diệc Hàn, cảm ơn nhá!

Tôi gầm gừ trong lòng:

Tiếp tục thay đổi! Mẹ nó phải thay đổi!

10.

Có kinh nghiệm lần trước, tôi và Tô Hướng Noãn bắt đầu bàn bạc cách để ngăn cản Lãnh Diệc Hàn tuyên bố đính hôn.

Suy đi tính lại, cách đơn giản trực tiếp nhất, chính là bắt đầu từ chiếc nhẫn kim cương kia.

Nếu Tô Hướng Noãn có thể thuận lợi lấy được nhẫn kim cương, nhẫn kim cương sẽ không rơi vào tay Lãnh Diệc Hàn nữa, đương nhiên hắn sẽ không còn cơ hội đeo nhẫn cho cô ấy.

Phóng viên không phát hiện ra manh mối, sẽ không tạo cơ hội để hắn tuyên bố đính hôn.

Kế hoạch này logic kín đáo, sắp xếp quá hoàn hảo!

Ngày ăn tối.

Hai chúng tôi đều là thiên kim nhà họ Tô, tôi mặc một bộ lễ phục màu đen cổ chữ V, Tô Hướng Noãn mặc váy dạ hội đuôi cá thêu kim sa màu trắng.

Vừa mới xuất hiện, cả hai chúng tôi lập tức nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, giống như đang đi trên thảm đỏ.

Các phóng viên được mời đến nhắm ống kính vào chúng tôi, đèn flash "tách tách" không ngừng.

Tác phẩm của đại sư Carlo được đấu giá cuối cùng.

Ban đầu có vài nhà tranh nhau giơ thẻ, sau khi giá cả dần dần tăng lên, cuối cùng chỉ còn lại Tô Hướng Noãn và một đối thủ cạnh tranh khác.

Tức nhất là bất kể chúng tôi ra giá bao nhiêu, đối phương vẫn kiên trì bám theo cắn mãi không nhả.

Trông thấy mức giá sắp vượt hẳn mức định giá ban đầu của nhẫn kim cương, Tô Hướng Noãn sắc mặt khó xử, nhỏ giọng nói với tôi:

"Mộ Anh, trong tay chúng ta không có nhiều tiền đâu.”

Mà bên phía đối phương vẫn không ngừng tăng giá.

Tôi bỗng thấy không ổn, có một cảm giác cực kì mãnh liệt.

Đối thủ cạnh tranh này chắc chắn không phải người khác, mà chính là Lãnh Diệc Hàn!

Không thể để hắn ta có được chiếc nhẫn này!

Tôi hoang mang, cố gắng ép bản thân phải nhớ lại tất cả các chi tiết của cốt truyện trong tiểu thuyết gốc.

Đột nhiên, trong đầu tôi loé lên tia sáng, nhìn về phía khu VIP trên tầng hai.

Nếu như tôi nhớ không nhầm, trong sách từng viết, Lãnh Diệc Hàn đang ngồi ngay phía sau tấm màn trong suốt kia.

Tôi đứng dậy, cả người toát lên loại cảm giác bi tráng như chiến sĩ sắp sửa hi sinh ra trận.

Trước khi đi, tôi không quên cúi đầu dặn dò Tô Hướng Noãn:

"Chị nhất định không được từ bỏ đấu giá. Em đi một lát rồi về ngay.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom