• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hướng dẫn tự cứu của thiên kim thật - giả (2 Viewers)

  • Phần 5 END

21.

Đương lúc tôi đang vui vẻ thưởng thức cảnh Tô Hướng Noãn ngược đãi cặn bã thì cha Tô gọi đến.

Ông nói, nhờ lời nhắc nhở của tôi mà ông đã chú ý cẩn thận hơn, quả thật bắt được nội gián có ý đồ trộm đi tư liệu của công ty.

Vừa mới báo cảnh sát, kẻ này lập tức sợ hãi, run rẩy khai ra không ít thứ hữu dụng.

Được thôi, vở kịch nên kết thúc rồi, bây giờ đã đến lúc tôi lên sân khấu.

Lãnh Diệc Hàn vẫn đang dây dưa với Tô Hướng Noãn, tôi đi tới, không hề nể tình cản hắn lại rồi nói với Tô Hướng Noãn:

"Chị, trời đã lạnh rồi, nếu không chúng ta cho tập đoàn nhà họ Lãnh phá sản nha?"

Tô Hướng Noãn chớp chớp mắt, mừng rỡ phản ứng lại:

"Bên kia lấy được chứng cứ rồi sao?"

Tôi gật gật đầu:

"Đều thành công rồi!"

"Tô Mộ Anh!"

Lãnh Diệc Hàn quát lớn bắt lấy tôi:

"Lại là cô giở trò quỷ sau lưng đúng không! Cô bỏ bùa mê thuốc lú gì cho Noãn Noãn, khiến em ấy biến thành như bây giờ!"

Tôi hất tay hắn ta ra:

"Tôi thấy kẻ chơi bẩn sau lưng là anh mới đúng! Nội gián anh cài ở xí nghiệp Tô thị đã bị bắt rồi, anh đoán xem hắn khai ra gì nào?”

Sắc mặt Lãnh Diệc Hàn thay đổi.

"Hắn ta nói anh nhiều lần đánh cắp thông tin của công ty đối thủ, muốn độc quyền ngành công nghiệp.”

"Đại ca, tôi khuyên anh nếu dư sức thì để dành đi, sắp đến lúc anh bận rộn rồi đấy!”

Tôi vừa dứt lời, điện thoại di động của Lãnh Diệc Hàn lập tức không ngừng vang lên tiếng tin nhắn gửi đến.

Sau đó, trợ lý của hắn hốt hoảng chạy tới:

"Cậu chủ Lãnh, không ổn rồi!”

22.

Chủ tịch tập đoàn Lãnh Thị Lãnh Diệc Hàn trong vòng một ngày liên tiếp bị vướng vào scandal cạnh tranh không lành mạnh, danh dự cá nhân và danh dự của công ty đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Giá cổ phiếu của tập đoàn Lãnh Thị giảm mạnh, không còn rực rỡ như xưa.

Xem chừng sau khi cắt đứt quan hệ với mẹ con nhà họ Lãnh, Tô Hướng Noãn cần có thời gian chữa lành bản thân, vậy nên cô đặt mọi sự chú ý vào sự nghiệp thiết kế trang sức của mình.

Tôi nghe bảo vệ nói, Lãnh Diệc Hàn năm lần bảy lượt xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Tô Hướng Noãn, cầu xin được gặp cô một lần.

Thế nhưng, Tô Hướng Noãn không mảy may lay động.

Một ngày nọ, tôi mang canh sâm mẹ Tô nấu đến thăm Tô Hướng Noãn, trùng hợp bắt gặp Lãnh Diệc Hàn đứng ngoài cửa.

Đã lâu không gặp, dáng vẻ hắn tiều tụy, nhìn nghèo túng hơn hẳn trước đây.

Đúng thật là… khiến cho lòng người sảng khoái mà!

Bây giờ mới đúng chứ, hỏa táng ba chương sao mà đủ!

Vứt hết tro đê!

(*): Thể loại truyện nam chính ngược nữ chính rồi quay lại theo đuổi được gọi là "truy thê hỏa táng tràng." Đoạn này ý nữ chính nói là tro sau khi nam chính "hỏa táng" quay lại muốn theo đuổi nữ chính.

Tôi cười chào hỏi với trợ lý trước cửa, nghênh ngang đi vào phòng làm việc trước ánh mắt nguy hiểm của Lãnh Diệc Hàn.

Tô Hướng Noãn nhìn thấy tôi, dừng công việc lại:

"Mộ Anh, sao em lại tới đây?"

Tôi giơ bình giữ ấm trong tay lên:

"Mẹ dặn đi dặn lại, bảo em giám sát chị uống canh sâm."

Tô Hướng Noãn nhướng mày, hiển nhiên cũng không ham hố những thực phẩm quá bổ này, thương lượng với tôi:

"Hai chúng ta mỗi người một nửa ha?"

Nhớ lại kinh nghiệm từng bị chảy máu cam lần trước, tôi lập tức từ chối, nhìn quanh trong phòng một vòng rồi lấy ra một chai rượu vang đỏ trong tủ.

"Hôm nay vui quá, mình uống cái này đi.”

Uống xong mấy chén, tôi nằm ườn ra trên sofa, không ngoài ý muốn uống say rồi.

Hẳn là vì nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn, tôi mơ thấy kết cục của mình với tư cách Tô Mộ Anh trong nguyên tác.

Lãnh Diệc Hàn nhốt tôi trong một biệt thự hoang vắng ở ngoại ô, không cho tôi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Bởi vì những việc xấu tôi làm đã bị phơi bày hết nên bạn bè và gia đình đều bỏ rơi tôi, không ai nhận ra tôi mất tích, không ai quan tâm đến sự sống chết của tôi.

Sau nhiều năm bị nhốt, tinh thần tôi trở nên suy sụp, sau đó phát điên.

Khi tôi tỉnh giấc, khóe mắt vẫn còn hai dòng nước mắt chưa khô.

Tô Hướng Noãn lấy khăn giấy cho tôi, ân cần hỏi:

"Em gặp ác mộng à?"

Tôi gật gật đầu, nở nụ cười vô tư như mọi ngày:

"May mà đó không phải sự thật."

23.

Gần đây tôi thường chạy đến studio.

Sau giờ làm việc, các chị trợ lý lúc rảnh rỗi rất thích lôi kéo tôi hóng drama.

Các chị ấy nói nhìn thấy rất nhiều lần Lãnh Diệc Hàn không đợi được Tô Hướng Noãn nên nửa đêm uống đến say khướt, ra vào khách sạn cùng với vệ sĩ.

Dần dần, có mấy tin đồn kỳ quái lan truyền trong giới.

Mấy ngày nay tôi đều đợi Tô Hướng Noãn tan làm, chủ yếu là vì không muốn cô bị Lãnh Diệc Hàn làm phiền.

Khi chúng tôi bước ra khỏi studio, trời đã tối.

Ánh đèn ở sảnh lớn chiếu xuống những khối màu rực rỡ trên gạch men, phản chiếu lên bộ âu phục lạnh lẽo đen tuyền.

Tôi kéo Tô Hướng Noãn đi đường vòng tránh né hắn.

Ai ngờ Lãnh Diệc Hàn cố chấp đuổi theo, túm lấy cánh tay Tô Hướng Noãn:

"Noãn Noãn em đừng đi, em cho anh một cơ hội giải thích được không?"

"Buông tôi ra!"

Lãnh Diệc Hàn không nghe, kéo Tô Hướng Noãn ra cách tôi vài bước.

Nhân viên ở đây đều đã tan làm, càng không có ai từ bên ngoài tiến vào khu vực văn phòng vào giờ này cả.

Vì thế, khi một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai màu đen bước vào từ cánh cửa quay, ngay lập tức lọt vào tầm mắt của tôi.

Giây tiếp theo, tôi thấy có ánh sáng loé lên trong tay áo của hắn.

Là dao!

Bước chân người đàn ông tăng nhanh, đi thẳng về phía Lãnh Diệc Hàn.

Bên này, Tô Hướng Noãn vì muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Lãnh Diệc Hàn, vừa đúng xoay người cản ở giữa kẻ đó và Lãnh Diệc Hàn.

Hai người họ không ai phát hiện ra nguy hiểm đang cận kề.

"Chị ơi cẩn thận!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi dùng tốc độ nhanh nhất đời mình lao về phía Tô Hướng Noãn, đẩy cô ấy ra.

Một giây, hai giây... Nhiều giây trôi qua.

Trên người tôi tuy rằng có hơi đau đớn vì va chạm, thế nhưng không có vết thương nào.

Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, định đứng dậy thì phát hiện hai chân mềm nhũn.

Tôi run rẩy hỏi Tô Hướng Noãn ở bên cạnh:

"Chị, chị có sao không?”

Tô Hướng Noãn cũng rất kinh hãi:

"Chị không sao."

Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng kêu đau đớn, vậy mà không phải của Lãnh Diệc Hàn.

Chúng tôi quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy vệ sĩ A Trì luôn luôn đi theo bên cạnh Lãnh Diệc Hàn, trong thời điểm nguy cấp đã bảo vệ hắn, bây giờ đang ngã trên vũng máu.

Lãnh Diệc Hàn quỳ xuống đất, đồng tử tan rã nhìn vết máu dính trên lòng bàn tay mình.

Hắn há miệng, gọi tên A Trì.

24.

Người đàn ông tấn công chúng tôi nhanh chóng bị các nhân viên an ninh đến bắt đi.

Hóa ra, người đàn ông này là chủ sở hữu của một doanh nghiệp.

Thông qua tin tức báo cáo, hắn biết được chân tướng công ty mình bị Lãnh Diệc Hàn phá huỷ, vì thế cố ý lên kế hoạch trả thù lần này.

Tuy nhiên, cốt truyện tiếp theo là điều mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Vừa máu chó vừa drama.

Sau đêm đó, Lãnh Diệc Hàn không tới tìm Tô Hướng Noãn nữa, bắt đầu một lòng nhào vào người A Trì.

Có lẽ là bởi trong tiểu thuyết gốc, tình cảm của Lãnh Diệc Hàn đối với Tô Hướng Noãn chuyển biến quá mức cứng nhắc, vốn dĩ không logic nên có rất nhiều lỗ hổng.

Trải qua sự việc lần này, thiết lập nhân vật của hắn càng thêm dao động, ngay cả tình cảm vốn phải dành cho Tô Hướng Noãn cũng đổi sang người khác.

Hoặc có lẽ ngay từ ban đầu, từ giây phút A Trì nhảy xuống biển cứu Lãnh Diệc Hàn, phản ứng dây chuyền này đã lặng lẽ xảy ra.

Tóm lại, vệ sĩ A Trì này giống như khối domino đầu tiên húc đổ toàn bộ cốt truyện, hoàn toàn chặt đứt tất cả những ràng buộc giữa Lãnh Diệc Hàn và Tô Hướng Noãn.

Sau đó, phu nhân Lãnh từng đến tìm chúng tôi một lần.

Bà ta không còn kiêu ngạo như trước đây nữa, thậm chí còn tự thôi miên bản thân:

"Hướng Noãn, Diệc Hàn là một đứa trẻ ngoan, nó thích cô. Chỉ là nó yêu mà không tự biết, yêu mà không tự biết... Cô xem, nó cũng biết sai rồi, cô tha thứ cho nó đi."

Tô Hướng Noãn lắc đầu, lặng lẽ từ chối.

Phu nhân Lãnh hoảng hốt, lại nói với tôi:

"Mộ Anh, không phải con rất thích Diệc Hàn sao? Để dì giúp con, khiến cho Diệc Hàn thích con được không?”

Nhưng bà ta không biết, chúng tôi ai cũng chê Lãnh Diệc Hàn, tránh hắn còn không kịp.

Trừ ngoại hình và gia thế vốn dĩ là buff của nam chính ra, hành động của hắn có điểm gì đáng để chúng tôi thích chứ?

Khi đọc nguyên tác, tôi chỉ cảm thấy phu nhân Lãnh rất đáng giận. Thế mà hiện giờ tôi lại cảm thấy bà ta đáng thương.

Không cần phải bỏ đá xuống giếng nữa.

Trước khi đi, tôi nói với bà ta:

"Trên đời này lấy đâu ra nhiều thứ tình cảm yêu mà không tự biết và khổ tâm như thế, đó chẳng qua chỉ là cái cớ để trốn tránh hiện thực mà thôi. Cháu thấy Lãnh Diệc Hàn bây giờ sống rất tự do vui vẻ, không còn gia sản cần hắn kế nghiệp nữa, chi bằng cứ kệ hắn đi.”

Đây hẳn là kết thúc tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra được rồi.

25.

Dường như tất cả mọi thứ đã kết thúc.

Thế nhưng, mấy ngày gần đây tôi ngủ cực kỳ bất an, nửa đêm luôn tỉnh giấc trong trạng thái cả người toàn là mồ hôi lạnh.

Hiếm khi có một đêm ngủ ngon giấc, đến khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ.

Mắt tôi bị bịt kín, xung quanh tối đen, mặt áp xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Tôi muốn cử động lại phát hiện tay chân đều bị trói, không thể động đậy nổi.

Trái tim tôi bấy giờ lạnh đi một nửa.

Bởi vì tôi đã phát hiện ra một sự thật cực kì khủng khiếp...

Kết cục của tôi không hề thay đổi!

Rất lâu sau, ngoài cửa mới vang lên tiếng nói chuyện đứt quãng.

Cố gắng ghép nhặt từng câu vào với nhau, tôi đại khái đoán ra tình cảnh hiện tại của mình là do Lãnh Diệc Hàn ban tặng.

Tôi hại hắn thân bại danh liệt, tạo ra scandal khiến đối thủ trả thù hắn, gián tiếp khiến A Trì bị thương.

Trong bóng tối, bất kể là Tô Hướng Noãn của kiếp trước hay hiện tại, “Tô Mộ Anh” tôi đều làm tổn thương người hắn yêu.

Vì vậy, kết thúc của tôi là không thể thay đổi, không thể tránh được.

Tôi giống như đang ở trong một cái lồng, không nhận biết được thời gian trôi qua.

Cha mẹ Tô có phát hiện ra tôi mất tích không?

Tô Hướng Noãn sẽ tìm tôi chứ?

Trong lúc mê man, dường như tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, không biết có phải ảo giác của người sắp chết hay không.

"Mộ Anh! Mộ Anh! Tỉnh lại đi em!"

Là giọng nói của Tô Hướng Noãn.

Tấm vải đen bịt mắt bị kéo xuống, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến nước mắt sinh lý của tôi vô thức chảy ra.

Đường nét trước mắt dần dần hội tụ thành một bóng người quen thuộc.

Tô Hướng Noãn vỗ lưng tôi:

“Không sao rồi, không sao rồi, em đừng sợ.”

Nhìn thấy cô ấy, tôi bật khóc nức nở.

26.

Tôi nằm cả tuần trong bệnh viện.

Lúc xuất viện về nhà, cha mẹ Tô tới đón tôi, mẹ Tô còn chuẩn bị cho tôi đủ loại canh để tôi tẩm bổ.

Sau này tôi mới biết, thì ra tôi bị nhốt trong căn phòng tối tăm đó không ăn không uống bốn ngày, cơ thể đã gần đến giới hạn.

Lãnh Diệc Hàn bị khởi tố hành vi bắt cóc, có chứng cứ xác thực, hắn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Tô Hướng Noãn kể chuyện này cho tôi nghe, tôi chỉ thấy thổn thức:

"Nam chính ban đầu tốt đẹp là thế, cuối cùng vẫn đi đến kết cục này."

"Đúng rồi."

Tôi nhớ tới một chuyện, hỏi cô ấy:

"Sao chị tìm được em?"

Tô Hướng Noãn cười cười, giọng điệu thoải mái:

"Em đã nói rồi mà, chị là nữ chính. Chỉ cần chị muốn thì nhất định có thể làm được."

Sau này, tôi vẫn biết được sự thật.

Ngày tôi say rượu trong phòng làm việc của cô ấy là lần đầu tiên tôi mơ thấy kết cục của mình, lẩm bẩm nói mớ ra.

Tô Hướng Noãn nghe thấy rồi nhớ kỹ.

Cô căn cứ vào những manh mối duy nhất này, kiên trì tìm tôi trong suốt mấy đêm liền, không hề ngừng nghỉ.

Những người khác khuyên cô nên từ bỏ, nhưng cô không làm thế.

Tôi cảm thấy, dường như bản thân đã dần thay đổi.

Khi mới xuyên đến đây, con người và vật chất của thế giới này đối với tôi chỉ là sản phẩm của những từ ngữ lạnh lẽo.

Tôi là người qua đường hóng chuyện bị liên lụy, ngày ngày hao tổn tâm trí để bảo vệ mạng nhỏ của mình.

Thế nhưng bây giờ, bởi vì tôi đã có tình cảm với nơi này nên mọi thứ trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Tô Hướng Noãn cũng thay đổi.

Không còn bối rối, bi quan nữa, cô tràn đầy sức sống và tự tin hơn rất nhiều so với Tô Hướng Noãn của lần đầu gặp gỡ.

Cô có một gia đình hoà thuận, có sự nghiệp thành công của mình.

Sau cùng, tôi có thể chắc chắn một điều rằng:

Tất cả chúng ta luôn là phiên bản tốt nhất khi được làm chính mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom