• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hừng Đông (1 Viewer)

  • Hừng đông - Chương 28

Chương 28: Tương lai




Carlisle và Edward đã không thể bắt kịp được Irina trước khi dấu vết của cô ta biến mất trong những tiếng động. Hai người đã bơi đến một bỏ sông khác để tìm kiếm nếu dấu vết của cô ta chạy theo một đường thẳng nhưng đã không hề có dấu vết nào trong vòng một dặm theo hướng Tây ra bỏ biển


Tất cả là lỗi của tôi. Cô ấy đã đến như những gì Alice đã dự đoán, để giảng hòa với nhà Cullens, chỉ vì nỗi tức giận khi cô ấy nhìn thấy tình bạn giữa tôi và Jacob. Tôi ước gì tôi có thể cảnh báo cô ý sớm hơn, trước khi Jacob biến đổi. Tôi ước gì tôi đã đi săn ở chỗ khác


Không có nhiều điều được cải thiện lắm ở đây. Carlisle đã gọi cho Tanya để thông báo việc này. Tanya và Kate đã không gặp Irina kể từ đám cưới của hai chúng tôi Bọn họ cho rằng Irina đã đến quá gần để thấy những việc không nên thấy và họ chưa thấy cô ấy trở về. Không dễ dàng gì với họ trong việc mất đi một người chị em vào lúc này, tuy nhiên sự xa cách tạm thời có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi đã lo lắng chuyện này có thể khơi dậy những kí ức không đẹp về cái chết của mẹ họ vào những thế kỷ trước


Alice đã "bắt" được những cái nhìn thoáng qua của Irina trong tương lai, nhưng không có điều gì là cụ thể. Cô ấy đã không trở về Denali, cô ấy đang đi càng lúc càng xa để Alice có thể nói trước được. Bức tranh đã trở nên lờ mờ. Tất cả những gì Alice có thể nói là Irina đang trông rất bối rối, cô ấy đi thơ thẩn trên con đường tuyết bị chia cắt trông khung cảnh rất hoang dã - Đó là ở miền Bắc hay miền Đông? Nét mặt cô đầy sự đau khổ. Cô ấy chưa có một quyết định nào rõ ràng cho cuộc sống mới ngoài sự buồn phiền ngày tiếp ngày


Dần dần, Irina và nỗi đau của cô ấy được lùi lại dần sau những suy nghĩ của tôi. Có nhiều điều quan trọng đáng để suy nghĩ hơn


Tôi sẽ đến Italy trong vài ngày tới và khi tôi quay lại, chúng tôi sẽ chuyển đến miền Nam nước Mỹ. Mời chi tiết đã trôi đi cùng với thời gian qua hàng trăm thế kỉ. Chúng tôi nên bắt đầu với gia đình Ticanus, nguồn gốc bắt đầu cho những truyền thuyết mà tất cả chúng tôi đều biết. Và cậu ấy sẽ đi cùng với chúng tôi bởi vẻ ngoài của cậu thực sự nổi bật. Những người mà tin vào vamp sẽ không nói chuyện với ai trong số chúng tôi. Nếu không tìm thấy bất cứ điều gì ở đấy, vẫn còn vài manh mối khác có thể dẫn chúng tôi đến thứ đang tìm hiểu. Carlisle có vài người bạn cũ ở Amazon. Nếu tìm thấy họ, họ có thể đưa cho chúng tôi một vài thông tin nữa. Hoặc ít ra là những gợi ý nhỏ để dẫn đến và tìm ra câu trả lời. Điều đó không giống như việc những truyền thuyết sẽ ảnh hưởng đến 3 vamp này, họ không có bất cứ điều gì cần làm với nó; hình như tất cả 3 người đều là phụ nữ. Cũng không thể biết được việc tìm kiếm này sẽ lấy đi của chúng tôi bao nhiêu thời gian


Tôi vẫn chưa nói gì với Charlie về chuyến đi dài ngày này. Tôi thực sự lo lắng không biết phải nói với ông như thế nào trong khi đó Edward và Carlisle vẫn đang tiếp tục cuộc thảo luận. Phải nói với Charlie như thế nào đây?


Tôi nhìn chăm chú vào Renessmee, trong tâm trí tôi đang có một cuộc tranh cãi. Con bé đang cuộn mình lại ngủ trên ghế sofa, hơi thở của bé chậm lại trong những giấc ngủ sâu. Những sợi tóc xoăn đang quấn tít vào nhau che đi khuôn mặt của con bé. Bình thương tôi và Edward sẽ đưa con bé về lại mái nhà của hai chúng tôi để đặt con bé nằm trên giường ngủ. Nhưng hôm nay chúng tôi nấn ná ở lại lâu hơn bên gia đình, Ed và Carlisle vẫn đang tập trung bàn bạc về kế hoạch của họ


Trong lúc đó Emett và Jasper thì thích thú trong kế hoạch săn bắt. Amazon sẽ làm thay đổi khẩu vị "thức ăn" hàng ngày của chúng tôi; Báo Jaguars và panthers là một ví dụ. Emett nảy ra ý định chiến đấu với trăn khổng lồ anaconda. Esme và Rosaline thì đang lên list một danh sách những thứ cần thiết phải mang theo. Jacob thì đã trở về bầy sói cùng của Sam, để sắp xếp vị trí thay thế khi cậu ta vắng mặt.


Alice thì đang di chuyển chậm chạp trong căn phòng lớn, không có bất cứ một khuyết điểm hay vết bẩn cần phải dọn dẹp nào. Sự trang trí hoàn hảo của Esme bằng những vòng hoa xứng đáng được nhận giải thưởng. Chị ấy đang đưa lại bình hoa của Esme vào giữa như một cách giải khuây. Tôi có thể nhận thấy những thay đổi bất thường trên gương mặt của chị, sau đó tối sầm lại, rồi lại như hiểu thấu ra - điều đó có nghĩa chị ấy đang tìm kiếm tương lai. Tôi cho rằng chị ý đang cố gắng để nhìn qua được những dấu vết mờ ảo mà Jacob và Renesmee đã tạo ra trong những ảo ảnh của chị; điều gì đó đang chờ chúng tôi ở miền Nam nước Mỹ cho đến khi Jasper nói: "Mặc kệ nó đi, Alice; cô ta không liên quan gì đến chúng ta", và đám mây của sự thanh bình đã cướp đi im lặng và không thể nào nhìn thấy được hoàn toàn trong căn phòng. Alice sẽ phải lo lắng về Irina một lần nữa.


Alice lè lưỡi về phía Jasper và sau đó chiếc bình hoa pha lê đang được đựng đầy bằng những bông hoa hồng trắng, đỏ được đưa trở về hướng bếp. Chỉ có một vài bông hoa hồng trắng bị héo xuống, nhưng Alice dường như hoàn toàn có chủ đích cho sự hoàn hảo như một cách để xao lãng những thiếu xót trong những ảo ảo của chị ấy tối nay


Tôi tiếp tục nhìn chăm chú vào Renesmee, tôi đã không nhìn thấy những bình hoa trượt khỏi tay chị. Tôi chỉ nghe thấy những tiếng rít từ cổ họng vượt qua cả tiếng của pha lê, và mắt tôi kịp chìn chú mục vào đúng lúc bình hoa đã vỡ ra làm nghìn mảnh kim cương đối lập với sàn đá cẩm thạch của gian bếp


Chúng vẫn rất hoàn hảo dù là những mảnh vỡ pha le đầy khoe khoang và tiếng kêu leng keng phát ra đầy ồn ã rơi xuống chớp nhoáng, tất cả mọi cặp mắt đều hướng về lưng của Alice


Giả thuyết đầu tiên không lô gic của tôi là Alice đang chơi một vài trò đùa với chúng tôi. Vì không lý nào Alice lại có thể làm rơi bình hoa bởi tai nạn. Tôi có thể phóng tới để bắt bình hoa kịp lúc, nếu tôi không cho rằng chị ấy có thể làm được. Và làm sao nó có thể rơi được từ tay chị ý? Những ngón tay hoàn hảo -.


Tôi chưa từng được nhìn thấy một ma-cà-rồng có thể làm rơi bất cứ vật gì bởi tai nạn được cả. Chưa bao giờ


Và sau đó Alice hướng mặt thẳng về phía chúng tôi, sự di chuyển nhanh như cơn gió vẫn chưa họ bị đánh mất


Đôi mắt của chị ấy một nửa ở đây và một nửa ở trong tương lai, hoang dại, chăm chú, đong đầy trên khuôn mặt thon dài cho đến khi chúng dường như bị tràn ra. Nhìn vào đôi mắt của chị ấy như nhìn vào sự chết chóc từ sâu thẳm bên trong; tôi đang bị chôn vùi trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng và lo âu khắc khoải trong cái nhìn chằm chằm của chị ấy


Tôi nghe thấy Edward đầy kinh ngạc; có phải chăng là sự vỡ vụn, âm thanh của cơn nghẹt thở


"Gì cơ?". Jasper gầm lên đầy giận dữ, nhảy nhanh đến bên chị ấy được thốt lên cùng lúc với sự di chuyển, nghiền nát những mảnh vụn của pha lê dưới chân anh. Anh vội chộp lấy vai của Alice và lắc mạnh. Chị ấy dường như nấc lên trong im lặng dưới đôi bàn tay anh: "Cái gì vậy, Alice"


Emmett di chuyển đến phần chu vi mà tôi có thể nhìn thấy anh. Những chiếc răng của anh khiến lại với nhau trong khi đôi mắt của anh phóng về phía cửa sổ, tìm kiếm sự tấn công


Chỉ có sự im lặng từ Esme, Carlisle và Rose, những người hoàn toàn bị bất động giống như tôi


Jaser lắc Alice một lần nữa: "Đó là cái gì?"


Emmett di chuyển đến phần chu vi mà tôi có thể nhìn thấy anh. Những chiếc răng của anh khiến lại với nhau trong khi đôi mắt của anh phóng về phía cửa sổ, tìm kiếm sự tấn công


Chỉ có sự im lặng từ Esme, Carlisle và Rose, những người hoàn toàn bị bất động giống như tôi


Jaser lắc Alice một lần nữa " Đó là cái gì?"


"Họ đang đến", Alice và Edward cùng nói khẽ, một sự việc xảy ra đồng thời đầy hoàn hảo. "Tất cả bọn họ".


Im lặng.


Tôi nhanh chóng hiểu ra - vì một số từ trong lời nói của họ như súng bóp cò trong nhận thức của tôi. Đó chỉ là khoảng cách về những kí ức trong một giấc mơ - mờ nhạt, không rõ ràng, lờ mờ như thể tôi đang được phong tước vị trong màn sương dày- Trong đầu tôi, tôi nhìn thấy một dòng kí ức đen tối đang được đưa ra, con quỷ thường xuất hiện ở những ác mộng của nửa phần con người mà tôi đã quên mất


Tôi có thể nhìn thấy những tia sáng ánh lên đôi mắt ruby của họ trong những cảnh tưởng mờ bị che dấu, hoặc ánh sáng của những hàm răng sắc nhọn, nhưng tôi đã biết tia sáng lập lòe có thể ở đâu -


Mạnh hơn cả cảnh tượng trong những hồi ức giờ đã trở thành hồi ức của cảm nhận - nỗi đau đớn đầy khổ sở cần được bảo vệ trước những điều quý giá trước tôi.


Tôi muốn vồ lấy Renesmee ào trong đôi cánh tay của mình, để làm bé ẩn đi sau làn da của tôi và mái tóc, để làm bé thành như vô hình. Nhưng tôi không thể quay lại nhìn bé. Tôi không cảm thấy giống như đá nhưng lạnh. Nhớ đến thời gian đầu khi tôi mới còn là một vam mới sinh, tôi cảm thấy lạnh.


Tôi đang nghe thấy những tín hiệu trong nỗi sợ hãi của mình. Tôi không cần nó. Tôi đã hoàn toàn hiểu ra.


"Nhà Volturi", Alice rền rĩ


"Tất cả bọn họ", Edward lầm bầm cùng lúc


"Tại sao?". Alice nói nhỏ với chính bản thân chị ấy. "Như thế nào?"


"Khi nào?". Edward hỏi nhỏ.


"Tại sao?". Esme lặp lại câu hỏi .


"Khi nào?". Jasper lặp lại câu hỏi trong giọng nói như tảng băng bị vỡ vụn.


Đôi mắt của Alice không hề chớp, nhưng nếu chỉ cần có màn che mặt phủ ngoài, chắc chắn chúng sẽ trở thành một màu đen hoàn hảo. Chỉ có đôi môi chị là giữ cho chúng thể hiện đúng nét mặt đầy kinh hãi


"Không lâu nữa", chị ấy và Edward nói cùng lúc. Sau đó chị nói một mình. "Khi có tuyết trong cánh rừng, tuyết trong thị trấn. Ít hơn một tháng".


"Tại sao?". Đó là câu hỏi đầu tiên Carlisle hỏi


Esme trả lời. "Họ phải có lí do. Có thể để thấy -"


"Đó không phải là vì Bella ", Alice nói ngay tức khắc. "Tất cả bọn họ đều đến - Aro, Caius, Marcus, mọi thành viên của đội cận vệ, cả những bà vợ".


"Những bà vợ không bao giờ rời khỏi pháo đài", Jasper phủ nhận chị ấy trong một giọng thấp. "Không bao giờ, không ngay cả khi có sự nổi loạn của những người miền Nam, không khi những người Romanians đã cố gắng lật đổ họ, không cả khi họ đi săn những đứa trẻ bất tử, không bao giờ ".


"Họ đang đến", Edward nói khẽ


"Nhưng tại sao?". Carlisle hỏi lại, "Chúng ta không làm gì sai cả! Và nếu chúng ta có đi chăng nữa, thì điều gì khiến họ có thể làm điều đó với chúng ta?"


"Họ đi với rất nhiều người ". Edward trả lời đều đều "Họ muốn biết chắc chắn là -". Anh không nói hết


"Điều đó không trả lời cho câu hỏi chính! Tại sao?"


Tôi cảm giác tôi biết câu trả lời cho câu hỏi của Carlisle, và cùng lúc tôi tôi lại không hề biết gì. Renesmee là lí do tại sao đó, tôi đã gần như chắc chắn. Vì vài lí do nào đó tôi biết được ngay từ khi bắt đầu rằng họ sẽ đến vì bé. Tiềm thức của tôi đã cảnh báo chính bản thân sau khi tôi biết mình đang ôm bé. Có một sự mong chờ kì quặc đột nhiên xuất hiện. Như thể tôi luôn biến rằng nhà Volturi sẽ đến và đưa niềm hạnh phúc của tôi đi.


Nhưng điều đó vẫn chưa trả lời cho câu hỏi.


"Hãy nghĩ lại, Alice". Jasper cầu xin. "Nhìn vào những sự việc. Tìm kiếm".


Alice lắc đầu chậm chạp, vai của chị ấy chùng xuống. "Nó sẽ không đi đến đâu cả, Jazz. Em đã không tìm kiếm điều gì từ họ, hoặc về chúng ta. E chỉ tìm về Irina. Cô ấy đã không ở nơi mà em trông mong -". Alice đưa ra những dấu vết, đôi mắt chị ấy lại đục đi. Chị ấy nhìn chằm chằm vào không cố định chỗ nào trong một lúc lâu.


Và sau đó đầu chị giật mạnh thình lình, đôi mắt chị giật giật. Tôi nghe thấy Edward bắt kịp nhịp thở của chị.


"Cô ấy đã quyết định đến chỗ họ ". Alice nói. "Irina quyết định đến nhà Volturi. Và sau đó họ quyết định - Như thể họ đang chờ cô ấy. Như những quyết định của họ đã có sẵn, chỉ là chờ cô ấy-"


Sự im lặng quay lại như thể chúng tôi đã hiểu thấu. Irina có thể nói với nhà Volturi điều gì mà khiến những cảnh tưởng trong Alice lại kinh hoàng đến vậy?


"Liệu chúng ta có thể ngăn cô ấy lại?". Jasper hỏi.


"Không thể Cô ấy đã gần tới nơi".


"Cô ấy đang làm gì?". Carlisle hỏi, nhưng tôi không thể nào tập trung vào cuộc thảo luận nữa được. Tất cả sự tập trung của tôi là trong bức tranh cẩn thận đang được gắn kết trong đầu tôi.


Irina trong tư thế đĩnh đạc bên vách đá, đứng nhìn trong bức tranh. Cô ấy đã nhìn thấy gì? Một vamp và một con sói là những người bạn thân thiết. Tôi đáng lẽ phải chú ý hơn nữa vào những bức tranh, điều đó có thể hoàn toàn giải thích động cơ của cô ấy. Nhưng đó không phải là tất cả những gì cô ấy đã thấy.


Cô ấy đã thấy một đứa trẻ. Một đứa trẻ xinh đẹp, thanh tú, đang chỉ ra rằng tuyết đã bắt đầu rơi, rõ ràng hơn nhiều so với con người -.


Irina - những chị em mồ côi - Carlisle từng nói việc mất đi người mẹ bởi sự trừng phạt của nhà Volturi đã khiến Tanya, Kate và Irina sống một cuộc sống "an chay"- thuần túy.


Chỉ nửa phút sau Jasper đã nói bằng chính những từ từ bản thân anh ấy lúc nãy: không ngay cả khi họ đi săn những đứa trẻ bất tử - những đứa trẻ bất tử - nguyên ngân là từ một điều không được nhắc đến - điều cấm kỵ kinh hoàng.


Cùng với quá khứ của Irina, làm thể nào cô ấy có thể xâm nhập được vào để đọc những điều cô ấy thấy trong cánh rừng hẹp đó? Cô ấy đã không ở đủ gần để nghe được nhịp đập trái tim Renesmee, nhịp đập phát ra từ cơ thể của bé. Đôi má hồng hào của Renesmee là một dẫn chứng cho tất cả những điều cô ấy có thể biết được


Trên hết, nhà Cullens giờ đã liên minh với bầy sói. Từ cách nhìn nhận của Irina, điều đó không có nghĩa gì cả trừ chúng tôi ra - Irina, nắm chặt tay lại trong sự hoang dại của đám tuyết - không phải than khóc Laurent, trên hết, nhưng biết điều đó có nghĩa công việc của cô ý là đưa nhà Cullens vào tròng, biết được rằng điều gì sẽ xảy ra với chúng tôi nếu cô ý làm thế. Hiển nhiên là lương tâm cô ý đã hoàn toàn biến mất sau hàng thế kỉ của tình bạn.


Và trách nhiệm của nhà Volturi là để dành cho những sự vụ việc vi phạm như thế này, nó đã gần như được quyết định


Tôi quay lại và che bản thân mình đi trước cơ thể đang ngủ của Renesmee, bao trùm bé bằng mái tóc, phủ gương mặt mình lên mái tóc xoăn của bé.


"Hãy nghĩ về những thứ cô ấy đã thấy vào buổi chiều đó". Tôi nói với giọng thấp, ngắt lời Emmet khi anh chuẩn bị nói. "Với ai đó người mất mẹ bởi những đứa trẻ bất tử, Renesmee có thể giống được với điều gì hơn nữa?"


Mời thứ lại tiếp tục im lặng như thể mọi người đã hiểu ra được sự sẵn sàng của tôi


"Một đứa trẻ bất tử", Carlisle nói thầm


Tôi cảm giác được Edward đang quỳ xuống bên cạnh tôi, vòng cánh tay anh xung quanh chúng tôi


"Nhưng cô ấy đã nhầm", tôi nói tiếp. "Renesmee không giống như những đứa trẻ khác. Họ đã bị đóng-băng nhưng con bé có lớn lên theo từng ngày. Họ không kiểm soát được, những con bé không làm đau Charlie hay Sue hay những khác khi chúng ta cho họ xem thứ có thể khiến họ bối rối. Con bé có thể kiểm soát được bản thân. Bé thực sự thông minh hơn nhiều ng trưởng thành khác. Không có lý nào -"


Tôi nói lảm nhảm, chờ mong mọi người sẽ trút giận cùng với những cách có thể cứu vãn được, chờ đợi sự căng thẳng lạnh giá trong căn phòng để có thể thả lỏng và nhận ra tôi đã nói đúng. Căn phòng chỉ lạnh hơn. Giọng nói nhỏ bé của tôi hoàn toàn càng lúc càng lún sâu vào trong im lặng.


Không ai nói gì trong một thời gian dài.


Sau đó Edward nói khẽ thầm vào tóc tôi. "Đây không phải một tội ác để họ có thể đưa ra xét xử, em yêu à". Anh nói nhỏ dần "Aro đã nhìn thấy những bằng chứng qua suy nghĩ của Irina. Họ đến để phá hủy, không vì bất cứ lí do nào".


"Nhưng họ đã nhầm". Tôi nói ngang bướng


"Họ sẽ không chờ chúng ta chỉ cho họ thấy điều đó".


Giọng nói của anh vẫn rất nhỏ, nhẹ ngàng, như nhung - và cho đến khi nỗi đau và buồn phiền trong giọng nói là điều không thể chối bỏ. Giọng nói anh như đôi mắt của Alice - như trong một sự chết chóc


"Chúng ta có thể làm gì?". Tôi khẩn nài


Renesmee vẫn còn rất ấm và hoàn hảo trong vòng tay tôi, đang mơ một giấc mơ yên bình. Tôi nên lo lắng nhiều hơn về tốc độ lớn về tuổi của bé - lo rằng bé chỉ có thể có hơn 10 năm cho cuộc sống - Sự sợ hãi càng lớn mạnh thêm.


Ít hơn một tháng.


Có quá nhiều chăng, rồi sau đó? Tôi đã có được nhiều hạnh phúc hơn tất cả những người gộp lại. Đó có phải là sự xét xử của tự nhiên để nhắc nhở về sự chia sẻ trong hạnh phúc và nỗi đau đớn trên trái đất này? Có phải niềm vui của tôi đã vượt quá sự cân bằng? Có phải 4 tháng là tất cả những gì tôi có thể có được?


Emmett là người trả lời cho những câu hỏi cường điệu của tôi


"Chúng ta chiến đấu". Anh nói đầy bình tĩnh.


"Chúng ta không có cơ hội chiến thắng", Jasper gầm gừ. Tôi có thể tưởng tượng được khuôn mặt của anh trông như thế nào lúc này, cách cơ thể anh cong lại để bảo vệ cho Alice


"Thật ra chúng ta không thể chạy. Không thể khi Demetri xung quanh đấy". Emmett tạo ra một âm thanh của sự phẫn nộ. Theo bản năng tôi biết anh không hề cảm thấy bối rối bởi những kẻ tấn công bên nhà Volturi nhưng bởi cái ý kiến chạy trốn. "Và con không nghĩ đến rằng chúng ta không thể", anh nói. "Có rất nhiều sự lựa chọn để cân nhắc. Chúng ta không chiến đấu một mình".


Đầu tôi chợt trở nên hăng hái với điều đó. "Chúng ta không yêu cầu người Quileutes đi đến cái chết bao giờ, Emmett!"


"Lạnh lùng đi, Bella". Nét mặt anh không khác mấy như khi anh nảy ra ý định chiến đấu với những con trăn khổng lồ. Dù cho đó có là lời đe dọa về sự hủy diệt thị nó cũng không thể làm thay đổi được viễn cảnh trong đầu Emmett, khả năng của anh run lên trong sự thách thức. Ý của con không phải cả đàn. Hãy hiểu rõ điều đó - Có bao giờ Jacob hay Sam lại đi từ- chối một sự xâm lấn? Dù cho đó không phải là vì Nessie? Mặc dù không nên đề cập đến, cảm ơn Irina, Aro giờ cũng đã biết về sự liên minh giữa nhà chúng ta và bầy sói. Nhưng con muốn nhắc đến những người bạn khác của chúng ta".


Carlisle trả lời trong một sự nói thầm. " Những người bạn khác, chúng ta cũng không yêu cầu họ đi đến cái chết ".


"Chúng ta sẽ để chính họ quyết định", Emmett nói giọng cố xoa dịu đi. "Con không có ý bắt họ chiến đấu cùng chúng ta". Tôi có thể nhìn thấy kế hoạch đang lớn lên trong đầu của anh ấy như anh khi anh nói nó ra vậy. "Nếu họ có thể đứng về cùng phía với chúng ta, đủ lâu để khiến nhà Volturi cảm thấy do dự. Bella đã đúng, trên hết. Nếu chúng ta có thể bắt họ ngừng và nghe. Mặc dù nó có thể lấy đi lí do để có một cuộc chiến đấu -"


Một nụ cười khẽ xuất hiện trên khuôn mặt của Emmett. Tôi ngạc nhiên khii không ai đánh anh cả. Tôi muốn vậy .


"Ừ", Esme nói tha thiết. "Đó là một sự khôn ngoan, Emmett. Tất cả những gì chúng ta cần làm là khiến nhà Volturi dừng lại một lúc. Đủ lâu để khiến họ nghe".


"Chúng ta cần đưa ra những nhân chứng", Rosaline gay gắt, giọng chị mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh


Esme gật đầu trong đồng ý, như thể bà đã không nghe thấy những lời mỉa mai trong giọng nói của Rosaline. "Chúng ta có thể hỏi những người bạn. Chỉ để trở thành những nhân chứng".


"Chúng ta có thể đại diện cho họ ". Emmett nói.


"Chúng ta sẽ hỏi họ trước tiên đã", Alice thì thầm. Tôi nhìn vào đôi mắt của chị đó là một màn đêm trống không. "Họ sẽ phải xuất hiện hết sức cẩn thận".


"Xuất hiện?". Jasper hỏi


Alice và Edward cùng nhìn xuống Renesmee. Sau đó đôi mắt của Alice trở nên đờ đẫn.


"Gia đình Tanya", chị ấy nói. "nhóm Siobhan. Amun nữa. Những người lang thang - Garret và Mary, chắc chắn. Có thể là Alistair".


"Peter và Charlotte thì sao?". Jasper hỏi với nửa nỗi sợ hãi, như thể anh mong câu trả lời là không, và người anh lớn có thể dung thứ cho sự chém giết sắp sửa đến?


"Có thể".


"Những người Amazon?". Carlisle hỏi. "Kachiri, Zafrina và Senna?"


Alice đang nhìn sâu vào trong những ảo ảnh của chị ấy để trước tiên là trả lời, cuối cùng chị rùng mình, và đôi bắt của chị quay trở lại với hiện tại. Chị gặp cái nhìn chằm chằm của Carlisle từ một phần rất nhỏ của giây, và sau đó nhìn xuống.


"Con không nhìn thấy gì cả ".


"Đó là cái gì?". Edward hỏi, giọng anh thầm thì như hối thúc. "Đó là một phần của của cánh rừng. Có phải chúng ta đang tìm kiếm điều đó?"


"Chị không thể nhìn thấy", Alice lặp lại, không gặp ánh mắt của anh. Một tia lóe lên của sự nghi ngại vụt qua gương mặt anh. "Chúng ta sẽ phải chia ra và nhanh lên - trước khi đám tuyết tạo thành lớp trên bỏ mặt đất. Chúng ta sẽ phải vòng qua tất cả những người có thể và đưa họ đến đây để cho họ thấy". Chị nói tiếp. "Hỏi Eleazar. Ở đây còn nhiều vấn đề hơn là một đứa trẻ bất tử".


Sự im lặng dường như là điềm báo trong một khoảng thời gian dài trong khi Alice đang nhập định trong tâm trí của mình. Chị ấy chớp mắt thật chậm khi nó kết thúc, đôi mắt của chị trông khác thường với những mảng đục mặc dù sự thật chị ý đang ở trong hiện tại


"Có quá nhiều người ở đó. Chúng ta phải nhanh lên". Chị nói khẽ


"Alice?". Edward hỏi. "Điều đó xảy ra quá nhanh - Em không hiểu. Đó là cái gì vậy?"


"Chị không nhìn thấy gì cả!". Chị ấy nổi giận với anh. "Jacob đã gần đến đây!"


Rosaline đi đến cửa chính. "Con sẽ giải quyết".


"Không, hãy để cậu ta vào ", Alice nói nhanh, giọng nói của chị dường như cao hơn với từng chữ. Chị ấy nắm chặt tay Jasper và bắt đầu kéo anh về phía cửa sau. "Con sẽ nhìn thấy tốt hơn nếu ở xa khỏi Nessie. Con phải đi. Con cần tập trung. Con cần nhìn mọi thứ con có thể. Con phải đi. Nhanh lên nào Jasper, không còn thời gian để phí hoài!"


Chúng tôi đều có thể nghe thấy tiếng Jacob trên bậc thềm. Alice giật mạnh, thiếu kiên nhẫn, trong bàn tay của Jasper. Anh ấy đi theo một cách vội vã, sự nghi ngại trong đôi mắt anh giống như của Edward vậy. Họ lao tới cánh cửa đi vào màn đêm bạc.


"Phải nhanh lên!" Chị ấy gọi lại về phía chúng tôi. "Phải tìm hết tất cả bọn họ!"


"Tìm gì cơ?". Jacob hỏi, đóng cánh cửa lại đằng sau cậu ta. "Alice đi đâu vậy?"


Không ai trả lời, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm.


Jacob lắc nhẹ sự ẩm ướt ra khỏi đầu cậu ta và cho tay cậu vào trong tay áo, đôi mắt cậu ta chú mục vào Renesmee. "Hey, Bella! Em cứ nghĩ mọi người về nhà rồi cơ -"


Cậu ta nhìn tôi, chớp mắt, rồi nhìn chằm chằm vào đó. Tôi nhìn nét mặt cậu ta như thể bầu không khí trong phòng đã khiến cậu ta nhận ra. Cậu ta liếc nhìn nhanh, ánh mắt hoang dại trên vũng nước ẩm ướt trên sàn nhà, những bông hoa hồng bị dẫm nát, những mảnh vỡ của pha lê. Những ngón tay cậu ta run lên.


"Cái gì vậy?". Cậu ta hỏi nhanh. "Đã có chuyện gì xảy ra?"


Tôi không thể nghĩ ra được sự việc bắt đầu từ đâu. Không ai có thể tìm được.


Jacob đi nhanh qua căn phòng trong ba bước và quỳ đầu gối cậu ta xuống bên cạnh tôi và Nessie. Tôi có thể cảm thấy được nhịp tim đang run lên trong cơ thể của cậu như thể nó đã truyền xuống cả những cánh tay cậu.


"Con bé ấy ổn chứ?". Cậu ta hối hả, chạm vào trán của bé, nghiêng đầu cậu ta xuống như thể cậu đang nghe tiếng tim đập của bé. "Đừng dọa em, Bella, xin đấy!"


"Không có gì bất ổn với Renesmee cả". Tôi nghẹn lại, những từ ngữ thốt lên trong một nơi lạ lẫm nào đó


"Thế thì ai?"


"Tất cả chúng ta, Jacob". Tôi nói thì thầm. Và nó ở trong giọng nói của tôi nữa - âm thanh bên trong những lùm cây. "Đã hết rồi. Chúng ta đã bị tuyên án tử hình".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom