Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hừng đông - Chương 36 - Part 2
Lá chắn phình to ra khỏi tôi thành một lớp năng lượng như bong bóng, một đám mây hình nấm có chất nhớt thép. Nó có nhịp đập như một vật thể sống - tôi có thể cảm nhận được nó, từ đỉnh cho đến góc.
Bây giờ không còn sự co dội lại của cái lớp vải đàn hồi này nữa; trong cái còn tươi mới vừa có của mình tôi thấy rằng khe hở mà tôi đã cảm nhận trước đây hoàn toàn do tôi tạo ra - tôi đã quá đeo bám vào cái phần ẩn của mình trong việc tự phòng thủ, tiềm thức đã không tự nguyện buông nó ra. Bây giờ tôi để nó tự do, và lá chắn của tôi bung ra hơn 50 thước khỏi tôi một cách vô cùng hiệu quả, chỉ chiếm có một phần mười sự tập trung của tôi. Tôi có thể cảm nhận nó cong lại giống như một bắp thịt khác, tuân theo lệnh của tôi. Tôi đẩy nó đi, uốn nó thành một hình trái xoan dài và nhọn. Tất cả mọi thứ ở dưới cái lá chắn bằng sắt này đột nhiên trở thành một phần của tôi - tôi có thể cảm nhận được nguồn sống của tất cả các thứ mà nó đang che chở giống như những điểm sáng đang tỏa nhiệt, những ánh sáng lấp lánh bao xung quanh tôi. Tôi đẩy mạnh lá chắn tới chiều dài của khu rừng thưa, và thở ra nhẹ nhõm khi tôi cảm nhận được đốm sáng rực rỡ của Edward ở bên trong sự bảo vệ của tôi. Tôi giữ ở đó, co vào cái bắp thịt mới để mà nó bao bọc gần hơn cho Edward, một lớp mỏng nhưng không thể phá vỡ giữa cơ thể anh ấy và kẻ thù của chúng tôi.
Sau ngắn ít hơn một tích tắc. Edward vẫn bước tới Aro. Mời thứ đều đã hoàn toàn thay đổi nhưng không một ai chú ý đến sự khám phá này ngoại trừ tôi. Một tràng cười bật ra trên môi tôi. Tôi cảm thấy những người khác liếc qua tôi và tôi thấy đôi mắt đen to tròn của Jacob cúi xuống nhìn tôi như là tôi đã bị mất trí.
Edward ngừng lại vài bước trước Aro, và tôi nhận ra với một vài sự thất vọng rằng tôi chắc chắn có thể làm được nhưng tôi không nên cản trở sự trao đổi này được xảy ra. Đó là ý nghĩa của tất cả sự chuẩn bị của chúng tôi: làm cho Aro chịu nghe câu chuyện của chúng tôi. Đó gần như là một nỗi đau thể xác khi phải làm thế nhưng thật bất đắc dĩ tôi đành kéo lá chắn của mình về và để Edward bị đặt vào nơi nguy hiểm một lần nữa. Cảm giác vui vẻ liền biến mất. Tôi tập trung hoàn toàn vào Edward, chuẩn bị để chắn cho anh ấy ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra.
Cằm của Edward hất lên một cách cao ngạo, và anh giơ tay ra cho Aro như thể anh đang ban tặng một sự vinh dự rất lớn. Dường như chỉ có Aro là thích thú với thái độ này của Edward, nhưng sự thích thú của ông ta không bao gồm tất cả những người khác. Renata run rẩy một cách kích động trong cái bóng của Aro. Cái cau mày của Caius thì hằn sâu xuống trông như làn da mờ mỏng như giấy của ông ta đã nhăn lại thường xuyên. Jane nhỏ bé thì nhe răng ra, và bên cạnh cô ta đôi mắt của Alec nhíu lại trong sự tập trung. Tôi đoán rằng anh ta cũng đã sẵn sàng, giống như tôi, để hành động khi có báo hiệu lần thứ hai.
Aro tiến gần đến mà không dừng lại - và thật sự thì ông ta có gì mà phải sợ? Những cái bóng to lớn của những cái dáng áo choàng màu xám nhạt - những chiến binh rắn chắc như Felix - chỉ cách đó có vài thước thôi. Jane và tài năng thiêu đốt của cô ta có thể quật ngã Edward, làm cho anh ấy quằn quại trong sự đau đớn. Alec có thể làm Edward bị không thấy và không nghe được gì trước khi anh ấy có thể bước một bước tới Aro. Không một ai biết rằng tôi đã có được sức mạnh để ngăn họ lại, kể cả Edward.
Với một nụ cười vô lo, Aro cầm lấy tay Edward. Mắt ông ta nhắm lại một chút, và vai ông ta khuỵu xuống dưới sự tấn công dữ dội của những thông tin.
Mỗi một suy nghĩ bí mật, mỗi một kế sách, mỗi một lần thấu đáo được sự việc - tất cả mọi thứ mà Edward đã nghe được từ những tâm trí xung quanh anh ấy trong suốt tháng vừa qua - bây giờ đã thuộc về Aro. Và xa hơn nữa - mỗi một ảo ảnh tương lai trong đầu Alice, mỗi một phút yên tĩnh với gia đình của chúng tôi, mỗi một hình ảnh trong đầu của Renesmee, mỗi nụ hôn, mỗi sự đụng chạm giữa Edward và tôi - Tất cả giờ đây đều đã thuộc về Aro.
Tôi rít lên với một sự thất vọng, và lá chắn bị lay động cùng với sự bực tức của tôi, thay đổi hình dạng của nó và co giãn quanh chúng tôi.
"Bĩnh tĩnh đi Bella", Zafrina thì thầm với tôi.
Tôi nghiến chặt răng vào nhau.
Aro tiếp tục tập trung vào những ký ức của Edward. Đầu của Edward cũng cúi xuống, những bắp thịt trên cổ anh ấy căng cứng lên khi anh ấy cũng đọc lại mọi thứ mà Aro đã lấy từ anh ấy, và cả những phản ứng của Aro về những câu chuyện đó.
Cuộc đối thoại hai chiều nhưng không cân bằng này tiếp tục lâu đến nỗi mà những cận vệ cũng trở nên không thoải mái. Những tiếng râm ran lan khắp hàng ngũ cho đến khi Caius quát tháo lớn ra lệnh im lặng. Jane cứ nhấp nhổm về phía trước như cô ta không thể kiềm chế được bản thân lại, và khuôn mặt của Renata thì cứng ngắc vì kiệt sức. Trong một lúc, tôi quan sát cái lá chắn mạnh mẽ này thì thấy cô ta có vẻ yếu bóng vía và yếu đuối; tuy rằng cô ta rất hữu dụng đối với Aro, tôi có thể nói rằng cô ta không phải là một chiến binh. Cô ta không đánh nhau mà chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ. Không có máu hiếu sát trong người. Cô ta cũng non nớt như tôi, tôi biết rằng nếu là trận chiến giữa hai chúng tôi, tôi sẽ đánh bại cô ấy.
Tôi tập trung lại khi Aro đứng thẳng lên, mắt ông ta mở nhanh ra và thái độ như sợ hãi và cảnh giác. Ông ta vẫn chưa buông ta Edward ra.
Những bắp thịt cũa Edward cũng hơi giãn ra.
"Ông thấy rồi chứ?" Edward hỏi, giọng nhẹ nhàng bình tĩnh.
"Phải, tôi quả thực là đã thấy", Aro đồng ý, và thật ngạc nhiên, giọng ông ta gần như là thích thú. "Tôi hoài nghi là không biết có hai chúa trời hay con người mà đã từng thấy hoàn toàn rõ ràng hay không".
Những khuôn mặt kỷ luật của đám vệ binh thể hiện sự không thể tin nổi cũng giống như tôi đang cảm nhận.
"Cậu đã cho tôi rất nhiều điều để cân nhắc, anh bạn trẻ ạ", Aro tiếp tục. "Nhiều hơn là tôi đã mong đợi". Ông ta vẫn không buông tay Edward ra, và thái độ căng thẳng của Edward là của một người đang lắng nghe.
Edward không trả lời.
"Tôi có thể gặp cô bé không?" Aro hỏi - gần như là cầu xin - với một sự háo hức thú vị đột ngột. "Tôi chưa bao giờ mơ về sự tồn tại của thứ ấy trong tất cả các thể kỷ của tôi. Đó là một phần thêm vào lịch sử của chúng ta"
"Đó là về cái gì Aro?" Caius quát lên trước khi Edward kịp trả lời. Câu hỏi đó khiến tôi kéo Renesmee từ sau lưng ra đằng trước vào vòng tay mình, che chở bảo bọc con bé trên ngực mình.
"Thứ mà em chưa bao giờ mơ tới, người bạn thực tế của tôi ạ. Hãy dừng lại một chút để cân nhắc, vì công lý mà chúng ta dự tính sẽ thi hành không còn được áp dụng nữa".
Caius rít lên ngạc nhiên vì những lời ông ta nói.
"Bình tĩnh đi người anh em", Aro cảnh báo nhẹ nhàng.
Đây nên là một tin tốt - đó là những lời mà chúng tôi đã từng hy vọng, sự ân xá mà chúng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ nó có thể xảy ra. Aro đã lắng nghe sự thật. Aro đã thừa nhận rằng luật lệ đã không bị vi phạm.
Nhưng cặp mắt tôi vẫn tập trung vào Edward, và tôi thấy bắp thịt trên lưng anh cứng chặt lại. Tôi nghĩ lại những lời chỉ dẫn của Aro cho Caius về sự cân nhắc, và tôi hiểu ra ý nghĩa thứ hai của nó.
"Cậu sẽ giới thiệu tôi với con gái cậu chứ?" Aro hỏi Edward lần nữa.
Caius không phải là người duy nhất đã rít lên về sự khám phá mới này.
Edward gật đầu một cách miễn cưỡng. Dù sao thì Renesmee cũng đã được lòng của khá nhiều người. Aro luôn luôn trông như là người lãnh đạo của những người cổ xưa này. Nếu ông ta về phe con bé thì những người khác có thể chống lại chúng tôi sao?
Aro vẫn nắm chặt tay Edward, và ông ta đang trả lời một câu hỏi mà tất cả chúng tôi đều chưa được nghe.
"Tôi nghĩ sự thỏa hiệp về điểm này chắc chắn là được chấp nhận, dưới tình thế này. Chúng ta sẽ gặp nhau ở ngay chính giữa vậy".
Aro thả tay Edward ra. Edward quay người về phía chúng tôi, và Aro cũng đi cùng với anh ấy, quàng một tay qua vai Edward như thể họ là bạn thân - tất cả đều nhằm duy trì việc đụng chạm vào da của Edward. Họ bắt đầu băng qua đồng cỏ quay về phía bên chúng tôi.
Toàn bộ vệ binh bắt đầu bước theo sau họ. Aro lơ đễnh giơ một tay lên mà không nhìn về phía họ.
"Giữ nguyên vị trí đi những người thân yêu. Thật ra, họ không có ý gây hại nếu chúng ta cũng không manh động".
Đám vệ binh phản ứng với chuyện này công khai hơn lúc trước, với những tiếng gầm gừ và tiếng huýt gió phản đối, nhưng vẫn giữ nguyên vị trí. Renata, níu sát vào Aro hơn lúc nào khác, và thút thít trong lo lắng.
"Chủ nhân", cô ta thì thầm.
"Đừng khó chịu, cưng à", ông ta đáp lại. "Mời chuyện đều tốt".
"Có lẽ ông nên mang theo vài thành viên trong đám cận vệ của ông đi cùng với chúng ta", Edward đề nghị. "Sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn".
Aro gật đầu như thể đó là một lời đề nghị thông minh mà ông ta nên tự nghĩ ra. Ông ta búng tay hai cái. "Felix, Demetri".
Hai ma cà rồng đến bên ông ta ngay lập tức, trông giống y như lần trước tôi đã gặp họ. Cả hai đều cao và có tóc đen, Demetri khó chịu và mỏng dính như lưỡi kiếm, Felix thì rắn chắc và đầy đe dọa như một cây dùi cui bằng sắt.
Năm người họ dừng ngay chính giữa của cánh đồng tuyết.
"Bella", Edward gọi. "Mang Renesmee - và một vài người bạn nữa ra đây".
Tôi hít thật sâu. Cơ thể của tôi cứng ngắc với sự chống cự lại. Ý nghĩ về việc đem Renesmee vào trung tâm của sự xung đột - Nhưng tôi tin tưởng Edward. Anh ấy sẽ biết nếu Aro có dự tính phản bội về điểm này.
Aro có 3 người bảo vệ ở bên cạnh trong cuộc hội đàm nên tôi cũng đem hai người với tôi. Tôi chỉ mất một giây để quyết định.
"Jacob? Emmett?" tôi hỏi kín đáo. Emmett bởi vì anh ấy sẽ cầu mong để được đi. Jacob bởi vì cậu ta sẽ không thể chịu đựng được nếu bị bỏ lại.
Cả hai gật đầu. Emmet còn cười toe toét.
Tôi băng qua cánh đồng cùng với họ ở hai bên hông. Tôi nghe tiếng sôi lên từ trong đám vệ binh khi họ nhìn thấy sự chọn lựa của tôi - rõ ràng là họ không tin tưởng vào người sói. Aro giơ tay lên, dập tắt sự phản đối của họ lần nữa.
"Cậu có người khách thú vị nhỉ", Demetri lầm bầm với Edward.
Edward không đáp lại, nhưng có một tiếng gầm gừ nhỏ qua răng Jacob.
Chúng tôi dừng lại cách Aro vài thước. Edward chuồi ra khỏi tay Aro và nhanh chóng tới bên chúng tôi và nắm lấy tay tôi.
Trong một lúc chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Và Felix chào nhỏ với riêng tôi.
"Chào lần nữa Bella". Ông ta cười tự phụ trong khi vẫn theo dõi mỗi một cử động của Jacob bằng sự sắc bén của mình.
Tôi cười gượng với tên ma cà rồng to lớn khổng lồ. "Hey, Felix".
Felix cười khan một tiếng. "Cô trông đẹp đấy. Sự bất tử hợp với cô đấy".
"Cám ơn rất nhiều".
"Không có gì. Thật quá tiếc - "
Ông ta bỏ dở câu nói của mình vào yên lặng và tôi không cần đến tài năng của Edward để đoán ra câu cuối. Thật quá tiếc vì chúng tôi sẽ giết cô trong giây lát.
"Phải, tiếc quá phải không?" tôi thì thầm.
Felix nháy mắt.
Aro không chú ý đến sự trao đổi giữa chúng tôi. Ông ta nghiêng đầu qua một bên, đầy mê hoặc. "Tôi nghe được tiếng tim đập kỳ quặc của cô bé", ông ta thì thầm với một âm điệu như một bài hát du dương. "Tôi ngửi được mùi thơm kỳ lạ của cô bé". Sau đó đôi mắt mơ hồ của ông ta chuyển qua tôi. "Sự thật thì Bella nhỏ bé à, sự bất tử làm cô trở nên đẹp rất lạ thường", ông ta nói. "Giống như là cô đã được tạo ra cho cuộc sống này".
Tôi gật đầu công nhận với lời tâng bốc này của ông ta.
"Cô thích món quà của ta chứ?" ông ta hỏi, nhìn vào miếng mờ đay tôi đang đeo.
"Nó thật đẹp, và thật là rất, rất hào phóng từ ông. Cám ơn ông. Tôi đã nên gửi một lời thư cám ơn".
Aro cười to thích chí. "Chỉ là một vật nhỏ thôi. Tôi để nó nằm lung tung. Tôi nghĩ nó có lẽ sẽ làm đẹp thêm khuôn mặt mới của cô và thật là đã đúng như vậy".
Tôi nghe một tiếng rít nhỏ từ giữa hàng quân của gia tộc Volturi. Tôi nhìn qua vai của Aro.
Hừm. Dường như là Jane không vui lắm vì việc Aro đã tặng tôi một món quà.
Aro hắng giọng để lấy lại sự tập trung của tôi. "Tôi có thể chào con gái của cô không Bella dễ thương?" ông ta hỏi ngọt ngào.
Đây là chuyện chúng tôi đã hy vọng, tôi tự nhắc nhở bản thân mình. Đấu tranh lại cái thôi thúc bế Renesmee chạy đi, tôi bước chậm hai bước về phía trước. Lá chắn của tôi lay động rì rào sau lưng tôi như một mũi đất nhô ra biển, bảo vệ cả gia đình tôi trong khi Renesmee bị bỏ ra ngoài. Tôi cảm thấy rất sai lầm, thật khủng khiếp.
Aro gặp chúng tôi, nét mặt rất nôn nóng.
"Nhưng cô bé rất thanh tú", ông ta lẩm bẩm. "Rất giống cô và Edward". Và sau đó lớn hơn, "Xin chào Renesmee".
Renesmee nhìn tôi thật nhanh và tôi gật đầu.
"Xin chào ông Aro", con bé trả lời rất lễ phép bằng giọng như chuông ngân cao của mình.
Mắt Aro đầy kinh ngạc.
"Cái gì vậy?", Caius rít lên từ phía sau. Ông ta dường như tức điên lên vì sự cần thiết phải hỏi.
"Nửa người, nửa bất tử", Aro tuyên bố với ông ta và tất cả những người vệ binh còn lại mà không quay đi cái nhìn mê mệt khỏi Renesmee. "Thụ thai và mang thai bởi ma cà rồng mới sinh này trong khi cô ta vẫn còn là người".
"Không thể được", Caius chế giễu.
"Em nghĩ là họ có thể lừa được ta à, em trai?". Thái độ của Aro đang rất phấn khích nhưng Caius lại do dự. "Tiếng tim đập mà em đang nghe cũng là một thủ đoạn gian trá luôn à?"
Caius mặt sưng mày sỉa, nhìn có vẻ chán nản như là những câu hỏi nhẹ nhàng của Aro đã làm nổ tung ông ta.
"Bình tĩnh và cẩn thận đi em trai", Aro cảnh báo, vẫn mỉm cười với Renesmee. "Anh biết em yêu công lý như thế nào, nhưng không có công lý nào chống lại đứa bé đặc biệt có một không hai này vì dòng dõi của cô bé. Và có quá nhiều thứ để học, quá nhiều thứ để học! Anh biết em không có hứng thú như anh cho việc sưu tầm lịch sử, nhưng hãy khoan dung với ta, em trai à, khi anh thêm vào một chương mới mà đã làm anh sửng sốt bằng việc khó có thực này. Chúng ta đến đây chỉ mong chờ công lý và sự đau buồn vì những người bạn đã đi lầm đường, nhưng hãy nhìn những cái mà chúng ta đã đạt được thay thế đi! Một kiến thức mới, rất sáng chói cho bản thân chúng ta, cho khả năng của chúng ta".
Ông ta giơ tay tới Renesmee như một lời mời mọc. Nhưng đó không phải là điều con bé muốn. Con bé nhoài người ra khỏi tôi, duỗi ra xa hơn, để đụng đầu ngón tay vào gương mặt của Aro.
Aro không phản ứng kinh hoàng như hầu hết các người khác đã phản ứng với màn biểu diễn này của Renesmee; ông ta đã quá quen với những dòng chảy suy nghĩ và ký ức từ những tâm trí khác giống như Edward vậy.
Ông ta cười rộng hơn, và ông ta thở ra một cách hài lòng. "Thật tài giỏi", ông ta khẽ nói.
Renesmee thả người lại vào tay tôi, khuôn mặt nhỏ bé của con bé đang rất nghiêm trang.
"Làm ơn?", con bé hỏi Aro.
Nụ cười của ông ta trở nên nhẹ nhàng. "Dĩ nhiên là ta không có mong muốn làm hại những người thân yêu của con rồi, Renesmee yêu quý à".
Giọng của Aro đầy dỗ dành và trìu mến, nó đã lừa được tôi trong một giây. Và tôi nghe răng của Edward nghiến chặt lại, và ở phía sau chúng tôi, một tiếng rít lên của Maggie như đã bị xúc phạm về những lời nói dối.
"Tôi thắc mắc", Aro nói một cách tư lự, dường như không hay biết về phản ứng đối với những lời nói trước của mình. Mắt ông ta bất thình lình di chuyển qua Jacob, và thay vì là sự kinh tởm như những người trong gia tộc Volturi khi nhìn những con sói khổng lồ này, thì mắt Aro chứa đầy sự ham muốn mà tôi không hiểu được.
"Việc đó không thể làm được đâu", Edward nói, thái độ trung lập đầy cẩn thận đã biến mất từ âm điệu đột ngột cục cằn của anh ấy.
"Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi", Aro nói, công khai đánh giá Jacob, và mắt ông ta di chuyển chậm chạp qua hai hàng sói đằng sau chúng tôi. Bất cứ cái gì đó mà Renesmee đã cho ông ta thấy đã khiến đàn sói đột nhiên thú vị với ông ta.
"Họ không thuộc về chúng tôi, Aro à. Họ không theo lệnh của chúng tôi kiểu đó. Họ ở đây vì họ muốn ở đây".
Jacob gầm gừ đe dọa.
"Dù vậy họ có vẻ hoàn toàn gắn bó với cậu", Aro nói. "Và người vợ trẻ của cậu và - gia đình cậu. Rất trung thành". Giọng điệu mơn trớn nhẹ nhàng.
"Họ có nhiệm vụ bảo vệ tính mạng của con người Aro à. Việc đó khiến họ có thể cùng chung sống với chúng tôi, nhưng rất khó với các ông. Ngoại trừ ông suy nghĩ lại về cách sống của ông".
Aro cười một cách vui vẻ. "Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi", ông ta lập lại. "Cậu biết nó như thế nào mà. Không ai trong chúng tôi có thể hoàn toàn điều khiển được sự thèm muốn trong tiềm thức".
Edward nhăn nhó. "Tôi biết nó như thế nào mà. Và tôi cũng biết sự khác nhau giữa loại chỉ là ý nghĩ và loại có mục đích đằng sau nó. Nó không bao giờ có thể làm được, Aro à".
Cái đầu lớn của Jacob xoay qua hướng của Edward, và một tiếng rên rỉ nhẹ thoát ra sau hàm răng.
"Ông ta đang bị hấp dẫn bởi ý tưởng về - những con chó cảnh vệ", Edward thì thầm lại.
Có một giây im lặng chết người, và sau đó âm thanh của những tiếng gầm gừ giận dữ từ toàn bộ bầy sói vang lên đầy khu rừng thưa.
Và có một tiếng sủa ra lệnh rất rõ rệt - từ Sam, tôi đoán mà không cần quay lại nhìn - và những tiếng phàn nàn tắt ngúm thành một sự im lặng đầy đáng ngại.
"Tôi cho rằng đó là trả lời cho câu hỏi của tôi", Aro nói, cười lớn nữa. "Bầy sói này đã chọn phe của họ ".
Edward rít lên và nghiêng người tới trước. Tôi giữ chặt tay anh lại, thắc mắc việc gì trong suy nghĩ của Aro đã khiến anh phản ứng quá kịch liệt như vậy, trong khi Felix và Demetri cùng lấy đà chuẩn bị nhảy tới. Aro phẩy tay bảo họ lùi lại. Tất cả họ đều trở về tư thế ban đầu, kể cả Edward.
"Quá nhiều thứ để thảo luận", Aro nói, giọng điệu đột nhiên như một người kinh doanh. "Quá nhiều để quyết định. Nếu cậu và những kẻ bảo vệ đầy lông lá của cậu sẽ cho phép chúng tôi, gia đình Cullens thân yêu, tôi phải hội họp với những người anh em của tôi đã".
Bây giờ không còn sự co dội lại của cái lớp vải đàn hồi này nữa; trong cái còn tươi mới vừa có của mình tôi thấy rằng khe hở mà tôi đã cảm nhận trước đây hoàn toàn do tôi tạo ra - tôi đã quá đeo bám vào cái phần ẩn của mình trong việc tự phòng thủ, tiềm thức đã không tự nguyện buông nó ra. Bây giờ tôi để nó tự do, và lá chắn của tôi bung ra hơn 50 thước khỏi tôi một cách vô cùng hiệu quả, chỉ chiếm có một phần mười sự tập trung của tôi. Tôi có thể cảm nhận nó cong lại giống như một bắp thịt khác, tuân theo lệnh của tôi. Tôi đẩy nó đi, uốn nó thành một hình trái xoan dài và nhọn. Tất cả mọi thứ ở dưới cái lá chắn bằng sắt này đột nhiên trở thành một phần của tôi - tôi có thể cảm nhận được nguồn sống của tất cả các thứ mà nó đang che chở giống như những điểm sáng đang tỏa nhiệt, những ánh sáng lấp lánh bao xung quanh tôi. Tôi đẩy mạnh lá chắn tới chiều dài của khu rừng thưa, và thở ra nhẹ nhõm khi tôi cảm nhận được đốm sáng rực rỡ của Edward ở bên trong sự bảo vệ của tôi. Tôi giữ ở đó, co vào cái bắp thịt mới để mà nó bao bọc gần hơn cho Edward, một lớp mỏng nhưng không thể phá vỡ giữa cơ thể anh ấy và kẻ thù của chúng tôi.
Sau ngắn ít hơn một tích tắc. Edward vẫn bước tới Aro. Mời thứ đều đã hoàn toàn thay đổi nhưng không một ai chú ý đến sự khám phá này ngoại trừ tôi. Một tràng cười bật ra trên môi tôi. Tôi cảm thấy những người khác liếc qua tôi và tôi thấy đôi mắt đen to tròn của Jacob cúi xuống nhìn tôi như là tôi đã bị mất trí.
Edward ngừng lại vài bước trước Aro, và tôi nhận ra với một vài sự thất vọng rằng tôi chắc chắn có thể làm được nhưng tôi không nên cản trở sự trao đổi này được xảy ra. Đó là ý nghĩa của tất cả sự chuẩn bị của chúng tôi: làm cho Aro chịu nghe câu chuyện của chúng tôi. Đó gần như là một nỗi đau thể xác khi phải làm thế nhưng thật bất đắc dĩ tôi đành kéo lá chắn của mình về và để Edward bị đặt vào nơi nguy hiểm một lần nữa. Cảm giác vui vẻ liền biến mất. Tôi tập trung hoàn toàn vào Edward, chuẩn bị để chắn cho anh ấy ngay lập tức nếu có chuyện gì xảy ra.
Cằm của Edward hất lên một cách cao ngạo, và anh giơ tay ra cho Aro như thể anh đang ban tặng một sự vinh dự rất lớn. Dường như chỉ có Aro là thích thú với thái độ này của Edward, nhưng sự thích thú của ông ta không bao gồm tất cả những người khác. Renata run rẩy một cách kích động trong cái bóng của Aro. Cái cau mày của Caius thì hằn sâu xuống trông như làn da mờ mỏng như giấy của ông ta đã nhăn lại thường xuyên. Jane nhỏ bé thì nhe răng ra, và bên cạnh cô ta đôi mắt của Alec nhíu lại trong sự tập trung. Tôi đoán rằng anh ta cũng đã sẵn sàng, giống như tôi, để hành động khi có báo hiệu lần thứ hai.
Aro tiến gần đến mà không dừng lại - và thật sự thì ông ta có gì mà phải sợ? Những cái bóng to lớn của những cái dáng áo choàng màu xám nhạt - những chiến binh rắn chắc như Felix - chỉ cách đó có vài thước thôi. Jane và tài năng thiêu đốt của cô ta có thể quật ngã Edward, làm cho anh ấy quằn quại trong sự đau đớn. Alec có thể làm Edward bị không thấy và không nghe được gì trước khi anh ấy có thể bước một bước tới Aro. Không một ai biết rằng tôi đã có được sức mạnh để ngăn họ lại, kể cả Edward.
Với một nụ cười vô lo, Aro cầm lấy tay Edward. Mắt ông ta nhắm lại một chút, và vai ông ta khuỵu xuống dưới sự tấn công dữ dội của những thông tin.
Mỗi một suy nghĩ bí mật, mỗi một kế sách, mỗi một lần thấu đáo được sự việc - tất cả mọi thứ mà Edward đã nghe được từ những tâm trí xung quanh anh ấy trong suốt tháng vừa qua - bây giờ đã thuộc về Aro. Và xa hơn nữa - mỗi một ảo ảnh tương lai trong đầu Alice, mỗi một phút yên tĩnh với gia đình của chúng tôi, mỗi một hình ảnh trong đầu của Renesmee, mỗi nụ hôn, mỗi sự đụng chạm giữa Edward và tôi - Tất cả giờ đây đều đã thuộc về Aro.
Tôi rít lên với một sự thất vọng, và lá chắn bị lay động cùng với sự bực tức của tôi, thay đổi hình dạng của nó và co giãn quanh chúng tôi.
"Bĩnh tĩnh đi Bella", Zafrina thì thầm với tôi.
Tôi nghiến chặt răng vào nhau.
Aro tiếp tục tập trung vào những ký ức của Edward. Đầu của Edward cũng cúi xuống, những bắp thịt trên cổ anh ấy căng cứng lên khi anh ấy cũng đọc lại mọi thứ mà Aro đã lấy từ anh ấy, và cả những phản ứng của Aro về những câu chuyện đó.
Cuộc đối thoại hai chiều nhưng không cân bằng này tiếp tục lâu đến nỗi mà những cận vệ cũng trở nên không thoải mái. Những tiếng râm ran lan khắp hàng ngũ cho đến khi Caius quát tháo lớn ra lệnh im lặng. Jane cứ nhấp nhổm về phía trước như cô ta không thể kiềm chế được bản thân lại, và khuôn mặt của Renata thì cứng ngắc vì kiệt sức. Trong một lúc, tôi quan sát cái lá chắn mạnh mẽ này thì thấy cô ta có vẻ yếu bóng vía và yếu đuối; tuy rằng cô ta rất hữu dụng đối với Aro, tôi có thể nói rằng cô ta không phải là một chiến binh. Cô ta không đánh nhau mà chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ. Không có máu hiếu sát trong người. Cô ta cũng non nớt như tôi, tôi biết rằng nếu là trận chiến giữa hai chúng tôi, tôi sẽ đánh bại cô ấy.
Tôi tập trung lại khi Aro đứng thẳng lên, mắt ông ta mở nhanh ra và thái độ như sợ hãi và cảnh giác. Ông ta vẫn chưa buông ta Edward ra.
Những bắp thịt cũa Edward cũng hơi giãn ra.
"Ông thấy rồi chứ?" Edward hỏi, giọng nhẹ nhàng bình tĩnh.
"Phải, tôi quả thực là đã thấy", Aro đồng ý, và thật ngạc nhiên, giọng ông ta gần như là thích thú. "Tôi hoài nghi là không biết có hai chúa trời hay con người mà đã từng thấy hoàn toàn rõ ràng hay không".
Những khuôn mặt kỷ luật của đám vệ binh thể hiện sự không thể tin nổi cũng giống như tôi đang cảm nhận.
"Cậu đã cho tôi rất nhiều điều để cân nhắc, anh bạn trẻ ạ", Aro tiếp tục. "Nhiều hơn là tôi đã mong đợi". Ông ta vẫn không buông tay Edward ra, và thái độ căng thẳng của Edward là của một người đang lắng nghe.
Edward không trả lời.
"Tôi có thể gặp cô bé không?" Aro hỏi - gần như là cầu xin - với một sự háo hức thú vị đột ngột. "Tôi chưa bao giờ mơ về sự tồn tại của thứ ấy trong tất cả các thể kỷ của tôi. Đó là một phần thêm vào lịch sử của chúng ta"
"Đó là về cái gì Aro?" Caius quát lên trước khi Edward kịp trả lời. Câu hỏi đó khiến tôi kéo Renesmee từ sau lưng ra đằng trước vào vòng tay mình, che chở bảo bọc con bé trên ngực mình.
"Thứ mà em chưa bao giờ mơ tới, người bạn thực tế của tôi ạ. Hãy dừng lại một chút để cân nhắc, vì công lý mà chúng ta dự tính sẽ thi hành không còn được áp dụng nữa".
Caius rít lên ngạc nhiên vì những lời ông ta nói.
"Bình tĩnh đi người anh em", Aro cảnh báo nhẹ nhàng.
Đây nên là một tin tốt - đó là những lời mà chúng tôi đã từng hy vọng, sự ân xá mà chúng tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ nó có thể xảy ra. Aro đã lắng nghe sự thật. Aro đã thừa nhận rằng luật lệ đã không bị vi phạm.
Nhưng cặp mắt tôi vẫn tập trung vào Edward, và tôi thấy bắp thịt trên lưng anh cứng chặt lại. Tôi nghĩ lại những lời chỉ dẫn của Aro cho Caius về sự cân nhắc, và tôi hiểu ra ý nghĩa thứ hai của nó.
"Cậu sẽ giới thiệu tôi với con gái cậu chứ?" Aro hỏi Edward lần nữa.
Caius không phải là người duy nhất đã rít lên về sự khám phá mới này.
Edward gật đầu một cách miễn cưỡng. Dù sao thì Renesmee cũng đã được lòng của khá nhiều người. Aro luôn luôn trông như là người lãnh đạo của những người cổ xưa này. Nếu ông ta về phe con bé thì những người khác có thể chống lại chúng tôi sao?
Aro vẫn nắm chặt tay Edward, và ông ta đang trả lời một câu hỏi mà tất cả chúng tôi đều chưa được nghe.
"Tôi nghĩ sự thỏa hiệp về điểm này chắc chắn là được chấp nhận, dưới tình thế này. Chúng ta sẽ gặp nhau ở ngay chính giữa vậy".
Aro thả tay Edward ra. Edward quay người về phía chúng tôi, và Aro cũng đi cùng với anh ấy, quàng một tay qua vai Edward như thể họ là bạn thân - tất cả đều nhằm duy trì việc đụng chạm vào da của Edward. Họ bắt đầu băng qua đồng cỏ quay về phía bên chúng tôi.
Toàn bộ vệ binh bắt đầu bước theo sau họ. Aro lơ đễnh giơ một tay lên mà không nhìn về phía họ.
"Giữ nguyên vị trí đi những người thân yêu. Thật ra, họ không có ý gây hại nếu chúng ta cũng không manh động".
Đám vệ binh phản ứng với chuyện này công khai hơn lúc trước, với những tiếng gầm gừ và tiếng huýt gió phản đối, nhưng vẫn giữ nguyên vị trí. Renata, níu sát vào Aro hơn lúc nào khác, và thút thít trong lo lắng.
"Chủ nhân", cô ta thì thầm.
"Đừng khó chịu, cưng à", ông ta đáp lại. "Mời chuyện đều tốt".
"Có lẽ ông nên mang theo vài thành viên trong đám cận vệ của ông đi cùng với chúng ta", Edward đề nghị. "Sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn".
Aro gật đầu như thể đó là một lời đề nghị thông minh mà ông ta nên tự nghĩ ra. Ông ta búng tay hai cái. "Felix, Demetri".
Hai ma cà rồng đến bên ông ta ngay lập tức, trông giống y như lần trước tôi đã gặp họ. Cả hai đều cao và có tóc đen, Demetri khó chịu và mỏng dính như lưỡi kiếm, Felix thì rắn chắc và đầy đe dọa như một cây dùi cui bằng sắt.
Năm người họ dừng ngay chính giữa của cánh đồng tuyết.
"Bella", Edward gọi. "Mang Renesmee - và một vài người bạn nữa ra đây".
Tôi hít thật sâu. Cơ thể của tôi cứng ngắc với sự chống cự lại. Ý nghĩ về việc đem Renesmee vào trung tâm của sự xung đột - Nhưng tôi tin tưởng Edward. Anh ấy sẽ biết nếu Aro có dự tính phản bội về điểm này.
Aro có 3 người bảo vệ ở bên cạnh trong cuộc hội đàm nên tôi cũng đem hai người với tôi. Tôi chỉ mất một giây để quyết định.
"Jacob? Emmett?" tôi hỏi kín đáo. Emmett bởi vì anh ấy sẽ cầu mong để được đi. Jacob bởi vì cậu ta sẽ không thể chịu đựng được nếu bị bỏ lại.
Cả hai gật đầu. Emmet còn cười toe toét.
Tôi băng qua cánh đồng cùng với họ ở hai bên hông. Tôi nghe tiếng sôi lên từ trong đám vệ binh khi họ nhìn thấy sự chọn lựa của tôi - rõ ràng là họ không tin tưởng vào người sói. Aro giơ tay lên, dập tắt sự phản đối của họ lần nữa.
"Cậu có người khách thú vị nhỉ", Demetri lầm bầm với Edward.
Edward không đáp lại, nhưng có một tiếng gầm gừ nhỏ qua răng Jacob.
Chúng tôi dừng lại cách Aro vài thước. Edward chuồi ra khỏi tay Aro và nhanh chóng tới bên chúng tôi và nắm lấy tay tôi.
Trong một lúc chúng tôi nhìn nhau trong im lặng. Và Felix chào nhỏ với riêng tôi.
"Chào lần nữa Bella". Ông ta cười tự phụ trong khi vẫn theo dõi mỗi một cử động của Jacob bằng sự sắc bén của mình.
Tôi cười gượng với tên ma cà rồng to lớn khổng lồ. "Hey, Felix".
Felix cười khan một tiếng. "Cô trông đẹp đấy. Sự bất tử hợp với cô đấy".
"Cám ơn rất nhiều".
"Không có gì. Thật quá tiếc - "
Ông ta bỏ dở câu nói của mình vào yên lặng và tôi không cần đến tài năng của Edward để đoán ra câu cuối. Thật quá tiếc vì chúng tôi sẽ giết cô trong giây lát.
"Phải, tiếc quá phải không?" tôi thì thầm.
Felix nháy mắt.
Aro không chú ý đến sự trao đổi giữa chúng tôi. Ông ta nghiêng đầu qua một bên, đầy mê hoặc. "Tôi nghe được tiếng tim đập kỳ quặc của cô bé", ông ta thì thầm với một âm điệu như một bài hát du dương. "Tôi ngửi được mùi thơm kỳ lạ của cô bé". Sau đó đôi mắt mơ hồ của ông ta chuyển qua tôi. "Sự thật thì Bella nhỏ bé à, sự bất tử làm cô trở nên đẹp rất lạ thường", ông ta nói. "Giống như là cô đã được tạo ra cho cuộc sống này".
Tôi gật đầu công nhận với lời tâng bốc này của ông ta.
"Cô thích món quà của ta chứ?" ông ta hỏi, nhìn vào miếng mờ đay tôi đang đeo.
"Nó thật đẹp, và thật là rất, rất hào phóng từ ông. Cám ơn ông. Tôi đã nên gửi một lời thư cám ơn".
Aro cười to thích chí. "Chỉ là một vật nhỏ thôi. Tôi để nó nằm lung tung. Tôi nghĩ nó có lẽ sẽ làm đẹp thêm khuôn mặt mới của cô và thật là đã đúng như vậy".
Tôi nghe một tiếng rít nhỏ từ giữa hàng quân của gia tộc Volturi. Tôi nhìn qua vai của Aro.
Hừm. Dường như là Jane không vui lắm vì việc Aro đã tặng tôi một món quà.
Aro hắng giọng để lấy lại sự tập trung của tôi. "Tôi có thể chào con gái của cô không Bella dễ thương?" ông ta hỏi ngọt ngào.
Đây là chuyện chúng tôi đã hy vọng, tôi tự nhắc nhở bản thân mình. Đấu tranh lại cái thôi thúc bế Renesmee chạy đi, tôi bước chậm hai bước về phía trước. Lá chắn của tôi lay động rì rào sau lưng tôi như một mũi đất nhô ra biển, bảo vệ cả gia đình tôi trong khi Renesmee bị bỏ ra ngoài. Tôi cảm thấy rất sai lầm, thật khủng khiếp.
Aro gặp chúng tôi, nét mặt rất nôn nóng.
"Nhưng cô bé rất thanh tú", ông ta lẩm bẩm. "Rất giống cô và Edward". Và sau đó lớn hơn, "Xin chào Renesmee".
Renesmee nhìn tôi thật nhanh và tôi gật đầu.
"Xin chào ông Aro", con bé trả lời rất lễ phép bằng giọng như chuông ngân cao của mình.
Mắt Aro đầy kinh ngạc.
"Cái gì vậy?", Caius rít lên từ phía sau. Ông ta dường như tức điên lên vì sự cần thiết phải hỏi.
"Nửa người, nửa bất tử", Aro tuyên bố với ông ta và tất cả những người vệ binh còn lại mà không quay đi cái nhìn mê mệt khỏi Renesmee. "Thụ thai và mang thai bởi ma cà rồng mới sinh này trong khi cô ta vẫn còn là người".
"Không thể được", Caius chế giễu.
"Em nghĩ là họ có thể lừa được ta à, em trai?". Thái độ của Aro đang rất phấn khích nhưng Caius lại do dự. "Tiếng tim đập mà em đang nghe cũng là một thủ đoạn gian trá luôn à?"
Caius mặt sưng mày sỉa, nhìn có vẻ chán nản như là những câu hỏi nhẹ nhàng của Aro đã làm nổ tung ông ta.
"Bình tĩnh và cẩn thận đi em trai", Aro cảnh báo, vẫn mỉm cười với Renesmee. "Anh biết em yêu công lý như thế nào, nhưng không có công lý nào chống lại đứa bé đặc biệt có một không hai này vì dòng dõi của cô bé. Và có quá nhiều thứ để học, quá nhiều thứ để học! Anh biết em không có hứng thú như anh cho việc sưu tầm lịch sử, nhưng hãy khoan dung với ta, em trai à, khi anh thêm vào một chương mới mà đã làm anh sửng sốt bằng việc khó có thực này. Chúng ta đến đây chỉ mong chờ công lý và sự đau buồn vì những người bạn đã đi lầm đường, nhưng hãy nhìn những cái mà chúng ta đã đạt được thay thế đi! Một kiến thức mới, rất sáng chói cho bản thân chúng ta, cho khả năng của chúng ta".
Ông ta giơ tay tới Renesmee như một lời mời mọc. Nhưng đó không phải là điều con bé muốn. Con bé nhoài người ra khỏi tôi, duỗi ra xa hơn, để đụng đầu ngón tay vào gương mặt của Aro.
Aro không phản ứng kinh hoàng như hầu hết các người khác đã phản ứng với màn biểu diễn này của Renesmee; ông ta đã quá quen với những dòng chảy suy nghĩ và ký ức từ những tâm trí khác giống như Edward vậy.
Ông ta cười rộng hơn, và ông ta thở ra một cách hài lòng. "Thật tài giỏi", ông ta khẽ nói.
Renesmee thả người lại vào tay tôi, khuôn mặt nhỏ bé của con bé đang rất nghiêm trang.
"Làm ơn?", con bé hỏi Aro.
Nụ cười của ông ta trở nên nhẹ nhàng. "Dĩ nhiên là ta không có mong muốn làm hại những người thân yêu của con rồi, Renesmee yêu quý à".
Giọng của Aro đầy dỗ dành và trìu mến, nó đã lừa được tôi trong một giây. Và tôi nghe răng của Edward nghiến chặt lại, và ở phía sau chúng tôi, một tiếng rít lên của Maggie như đã bị xúc phạm về những lời nói dối.
"Tôi thắc mắc", Aro nói một cách tư lự, dường như không hay biết về phản ứng đối với những lời nói trước của mình. Mắt ông ta bất thình lình di chuyển qua Jacob, và thay vì là sự kinh tởm như những người trong gia tộc Volturi khi nhìn những con sói khổng lồ này, thì mắt Aro chứa đầy sự ham muốn mà tôi không hiểu được.
"Việc đó không thể làm được đâu", Edward nói, thái độ trung lập đầy cẩn thận đã biến mất từ âm điệu đột ngột cục cằn của anh ấy.
"Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi", Aro nói, công khai đánh giá Jacob, và mắt ông ta di chuyển chậm chạp qua hai hàng sói đằng sau chúng tôi. Bất cứ cái gì đó mà Renesmee đã cho ông ta thấy đã khiến đàn sói đột nhiên thú vị với ông ta.
"Họ không thuộc về chúng tôi, Aro à. Họ không theo lệnh của chúng tôi kiểu đó. Họ ở đây vì họ muốn ở đây".
Jacob gầm gừ đe dọa.
"Dù vậy họ có vẻ hoàn toàn gắn bó với cậu", Aro nói. "Và người vợ trẻ của cậu và - gia đình cậu. Rất trung thành". Giọng điệu mơn trớn nhẹ nhàng.
"Họ có nhiệm vụ bảo vệ tính mạng của con người Aro à. Việc đó khiến họ có thể cùng chung sống với chúng tôi, nhưng rất khó với các ông. Ngoại trừ ông suy nghĩ lại về cách sống của ông".
Aro cười một cách vui vẻ. "Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi", ông ta lập lại. "Cậu biết nó như thế nào mà. Không ai trong chúng tôi có thể hoàn toàn điều khiển được sự thèm muốn trong tiềm thức".
Edward nhăn nhó. "Tôi biết nó như thế nào mà. Và tôi cũng biết sự khác nhau giữa loại chỉ là ý nghĩ và loại có mục đích đằng sau nó. Nó không bao giờ có thể làm được, Aro à".
Cái đầu lớn của Jacob xoay qua hướng của Edward, và một tiếng rên rỉ nhẹ thoát ra sau hàm răng.
"Ông ta đang bị hấp dẫn bởi ý tưởng về - những con chó cảnh vệ", Edward thì thầm lại.
Có một giây im lặng chết người, và sau đó âm thanh của những tiếng gầm gừ giận dữ từ toàn bộ bầy sói vang lên đầy khu rừng thưa.
Và có một tiếng sủa ra lệnh rất rõ rệt - từ Sam, tôi đoán mà không cần quay lại nhìn - và những tiếng phàn nàn tắt ngúm thành một sự im lặng đầy đáng ngại.
"Tôi cho rằng đó là trả lời cho câu hỏi của tôi", Aro nói, cười lớn nữa. "Bầy sói này đã chọn phe của họ ".
Edward rít lên và nghiêng người tới trước. Tôi giữ chặt tay anh lại, thắc mắc việc gì trong suy nghĩ của Aro đã khiến anh phản ứng quá kịch liệt như vậy, trong khi Felix và Demetri cùng lấy đà chuẩn bị nhảy tới. Aro phẩy tay bảo họ lùi lại. Tất cả họ đều trở về tư thế ban đầu, kể cả Edward.
"Quá nhiều thứ để thảo luận", Aro nói, giọng điệu đột nhiên như một người kinh doanh. "Quá nhiều để quyết định. Nếu cậu và những kẻ bảo vệ đầy lông lá của cậu sẽ cho phép chúng tôi, gia đình Cullens thân yêu, tôi phải hội họp với những người anh em của tôi đã".
Bình luận facebook